Đêm đó Thẩm Dịch chờ tin tức tố trên người Đường Cửu bị khống chế hoàn toàn mới đi giúp hắn xin nghỉ ốm rồi tự mình chở hắn về nhà. Đường Cửu mê man ngủ một giấc, hôm sau đã hoàn toàn khôi phục lại vẻ sinh long hoạt hổ như xưa.
Chỉ là mỗi khi nhớ tới bộ dạng Thẩm Dịch tối qua thì trong lòng Đường Cửu lại chột dạ.
Hắn cứ tưởng đó là omega nũng nịu đáng yêu ngọt ngào mềm mại không có bất kỳ tính uy hiếp nào, ai ngờ lúc nổi giận lại đáng sợ như vậy làm hắn khiếp đảm không thôi!
Đời này ngoài cha mình và Tạ Lâm thì quả thật Đường Cửu chưa từng biết sợ ai. Cha hắn mắng hắn như cơm bữa, nhưng trong ký ức thì Tạ Lâm chỉ nổi giận với hắn một lần duy nhất.
Tình huống lúc đó khá giống tối qua. Cũng vào năm lớp mười một, huynh đệ tốt của Đường Cửu bị tên lưu manh kế bên trường học đánh, hắn tức giận hẹn đối phương ra đấu tay đôi, kết quả đến nơi mới phát hiện tên kia dẫn theo bốn năm huynh đệ.
Có chạy cũng không thoát nên hắn đành phải xông lên lấy một chọi năm, kết quả là bị gãy tay trái, mắt cá chân sưng vù, sau khi tỉnh lại đã thấy mình nằm trong bệnh viện còn Tạ Lâm ngồi bên giường.
Hắn cứ tưởng Tạ Lâm sẽ hỏi hắn có đau không, sẽ mua cho hắn món gì ngon ngon để an ủi hắn, kết quả Tạ Lâm vừa thấy hắn mở mắt thì lập tức mắng hắn xối xả: "Cậu suy nghĩ kỹ trước khi làm được không? Nó kêu cậu đi thì cậu đi, nó nói một chọi một thì đúng là vậy sao? Cậu tưởng cậu là mình đồng da sắt, có gãy tay đứt chân cũng chẳng quan trọng đúng không!?"
Lúc ấy Đường Cửu choáng nặng, trước kia hắn cũng gây họa không ít nhưng Tạ Lâm luôn yên lặng giải quyết hậu quả cho hắn, còn dỗ dành an ủi hắn, đây là lần đầu tiên sầm mặt nổi giận với hắn như vậy. Hắn tưởng Tạ Lâm thấy phiền phức muốn nghỉ chơi với mình nên nhất thời hoảng sợ òa khóc.
Tạ Lâm nghiến răng trừng hắn nửa ngày, rốt cuộc vẫn đi tới ôm hắn rồi đưa tay lau nước mắt cho hắn.
"...... Đừng khóc nữa. Nhớ đấy, lần sau còn dám làm thế thì coi chừng tớ đánh gãy chân cậu."
Câu này cha Đường Cửu đã nói cả trăm lần nhưng hắn chẳng bao giờ để vào tai, nhưng Tạ Lâm vừa nói thì hắn lập tức sợ sệt rúc vào ngực y, vừa quệt nước mắt vừa ngoan ngoãn gật đầu lia lịa.
Nhớ lại lúc ấy Đường Cửu vẫn còn thấy sợ.
Vì chuyện này mà trong lòng Đường Cửu đâm ra e ngại Thẩm Dịch, nhưng lại cảm thấy sợ một cậu nhóc nhỏ hơn mình thì quá mất mặt nên cố tình né tránh Thẩm Dịch không gặp y nữa.
Đồng thời hắn còn nhờ 233 giúp mình tìm các alpha ưu tú có phẩm chất trên mức trung bình trong trường.
【 Trước kia anh ấy luôn ở gần tôi, chắc giờ cũng đang ở quanh đây thôi.】 Đường Cửu nói, 【 Bạn tìm thông tin dùm tôi nhé, tôi sẽ đi tìm hiểu từng người.】
Là hệ thống ngược tra nhưng luôn làm nhiệm vụ của hệ thống yêu đương, 233 đã quá quen với chuyện này nên mau chóng lên danh sách cho Đường Cửu. Đường Cửu vui vẻ cầm danh sách bắt đầu hành động ngay lập tức.
"Chào bạn, nhờ bạn gọi Đàm Cảnh Quang ra giúp mình nhé."
Giờ ra chơi, Đường Cửu đến lớp 11/18 nói với một nữ sinh đứng ở cửa. Nữ sinh kia tròn xoe mắt, đến khi kịp phản ứng mới đỏ mặt đi gọi người, sau đó một nam sinh alpha cao gầy xuất hiện.
"Đây là tập san mẫu của trường mà thầy Tưởng bảo mình đưa cho cậu, cậu xem thử đi." Đường Cửu đưa cuốn tập san cho nam sinh, mặc dù trước kia đối phương chưa nói chuyện với hắn bao giờ nhưng rõ ràng đã nhận ra hắn, cười nói cám ơn Kỳ ca rồi quay vào lớp.
Không phải người này.
Trong lòng Đường Cửu thất vọng nhưng mau chóng lấy lại tinh thần, tiếp tục tìm mục tiêu kế tiếp.
Ba bốn ngày sau, Đường Cửu viện đủ lý do để gọi các alpha trong danh sách ra gặp mặt, nhưng ai cũng không phải người hắn muốn tìm.
Giờ chỉ còn lại người cuối cùng tên Lý Nghiêu.
"Thẩm Kỳ Phong?" Nam sinh khá đẹp trai kia vừa thấy hắn thì đầu tiên là kinh ngạc, sau đó mỉm cười, "Cậu tìm mình à?"
Nhìn ánh mắt sáng ngời và nụ cười ôn nhu của đối phương, trái tim Đường Cửu đột nhiên hẫng đi nửa nhịp.
Tuy chưa dám chắc nhưng cảm giác Lý Nghiêu mang đến cho hắn mạnh hơn nhiều so với những người trước đó.
Hơn nữa y còn là người cuối cùng trong danh sách......
Đường Cửu hồi hộp đưa xấp giấy trong tay cho y: "Lúc nãy tới văn phòng, thầy Phương bảo mình đưa bài kiểm tra toán cho lớp các cậu."
"Cám ơn." Lý Nghiêu nhận lấy rồi cười tươi với hắn, "Hôm nào mời cậu ăn cơm nhé."
Tim Đường Cửu đập thình thịch, hắn gật đầu rồi trở về lớp mình.
Lý Nghiêu không hề nói suông, hôm sau gặp hắn ở căn tin thì chủ động đãi hắn ăn trưa, hai người vừa ăn vừa trò chuyện, không ngờ lại hợp nhau ngoài sức tưởng tượng.
Trong lòng Đường Cửu âm thầm mừng rỡ, tuy chưa dám xác định nhưng hắn cảm thấy Lý Nghiêu rất có khả năng!
Thế là ba ngày kế tiếp lần nào Lý Nghiêu hẹn đi ăn hắn cũng đồng ý, thứ Sáu gần tan học Lý Nghiêu tìm tới lớp đưa cho hắn hai tấm vé xem phim: "Cuối tuần cậu có rảnh không? Em họ tặng mình mấy vé xem phim, đi một mình thì phí quá, chúng ta đi chung nhé?"
Đường Cửu không nói hai lời đáp ứng ngay: "Ừ, vậy mai gặp!"
Mãi đến giờ tự học buổi tối tâm trạng hắn vẫn vui phơi phới, sau khi làm xong nhiệm vụ trực nhật thì đeo ba lô chuẩn bị về nhà, lúc đi ngang qua phòng tài liệu ở tầng trệt, cửa đột nhiên mở ra từ bên trong rồi một cánh tay bất thình lình túm hắn vào.
Đường Cửu hết hồn suýt hét toáng lên, đến khi thấy rõ gương mặt trong bóng tối thì mới thở phào nhẹ nhõm: "Thẩm Dịch, em muốn hù chết anh mình đấy à?"
Thẩm Dịch lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, Đường Cửu sực nhớ tới buổi tối hai tuần trước nên e dè lui ra sau một bước.
Sau đó hắn chợt phát hiện ra điều gì, buột miệng thảng thốt: "Em...... Em cao lên đúng không?"
Trước kia Thẩm Dịch chỉ cao hơn mét bảy, thấp hơn hắn nửa cái đầu, thế mà mới hai tuần không gặp Đường Cửu kinh ngạc phát hiện đối phương đã cao đến lông mày hắn!!
Chẳng lẽ tên nhóc này bắt đầu nhổ giò?
Thẩm Dịch không để ý tới hắn mà mở miệng tra hỏi: "Sao lại thân với Lý Nghiêu thế?"
"Sao em biết?" Đường Cửu vô thức hỏi lại, thấy đối phương nhíu mày không đáp mà chỉ im lặng chờ hắn trả lời thì đành nói qua loa, "Ừm, cũng không có gì, chỉ là cảm thấy cậu ấy khá tốt nên muốn kết bạn thôi......"
Trong lòng Đường Cửu vẫn xem Thẩm Dịch là trẻ con, đối đãi với y như em trai nên cũng không nói rõ lý do.
Nhưng hiển nhiên Thẩm Dịch đã tìm được đáp án từ câu trả lời của hắn.
"Thẩm Kỳ Phong." Lần này y không gọi ca ca nữa mà dứt khoát gọi thẳng tên hắn. "Em đã bảo nếu anh còn làm chuyện ngu ngốc nữa thì đừng trách em không nương tay."
Trong bóng tối dường như có một mối nguy hiểm đang lặng lẽ tới gần, đầu óc Đường Cửu chưa kịp phản ứng thì thân thể đã vô thức lui ra sau một bước.
Nhưng đã quá muộn.
Một giây sau, Thẩm Dịch chồm tới đè hắn vào tường rồi nghiêng đầu cắn lên môi hắn.