Sau khi ra khỏi đầm băng, các đệ tử đều mất tri giác vì lạnh, ai nấy giống như chim cút ngồi bệt xuống đất run lẩy bẩy. Thiên Hoằng trưởng lão thấy bộ dạng thê thảm này của bọn hắn thì nảy lòng từ bi miễn cho bọn hắn tu tập, chỉ giao việc nhẹ nhàng là đến vườn thuốc bón phân cho thảo dược.

Các đệ tử dùng thuật tịnh thân làm khô quần áo trên người rồi kéo nhau đến vườn thuốc. Nơi này trồng đủ loại hoa cỏ linh chi mà các trưởng lão bồi dưỡng, có thể luyện đan tăng công lực, cũng có thể chế thuốc chữa thương cứu người. Trước kia các đệ tử thường xuyên bị sai tới đây làm việc nên thuần thục bắt tay vào nhổ cỏ bón phân.

Thanh Khanh nhìn thoáng qua Đường Cửu, đột nhiên nói: "Lát nữa bón phân xong chúng ta đến hang trùng xem thử đi."

Có đệ tử tỏ ra kinh hãi: "Thanh Khanh sư đệ đến đó làm gì? Chưởng môn đã nghiêm khắc căn dặn hang trùng nuôi nhiều trùng độc làm thuốc nên rất nguy hiểm, dặn chúng ta tuyệt đối không được tới gần."

"Cứng nhắc. Ông ấy nói gì thì ngươi nghe nấy à?" Thanh Khanh liếc mắt, "Trùng độc có thể lấy độc trị độc, nếu nuôi một con thì lúc cần kíp sẽ có công dụng rất lớn. Ta đã muốn nuôi một con từ lâu nhưng cha ta kiên quyết không cho, giờ ta muốn trộm một con về chơi."

Có đệ tử lộ vẻ do dự, cũng có đệ tử muốn chứng tỏ mình nên ưỡn ngực nói: "Được, ta đi với Thanh Khanh sư đệ! Trùng độc cũng đâu phải yêu thú, không có linh trí gì, chẳng lẽ chúng ta không đối phó được sao? Nếu gặp nguy hiểm thì sư đệ cứ nấp sau lưng ta đi!"

Mấy người khác dễ gì để một mình tên này được lợi nên nhao nhao mồm năm miệng mười đòi đi theo. Mặc dù trong lòng Hà Thiên Duệ rất e ngại nhưng không muốn phản bác Thanh Khanh nên cũng không lên tiếng ngăn cản.

Đường Cửu vẫn chưa hết ám ảnh vì bị rắn quấn đùi, đối với trùng độc càng chẳng có chút hứng thú nào, yên lặng làm xong việc của mình rồi chuẩn bị chuồn, ai ngờ bị Thanh Khanh lớn tiếng gọi lại: "Nguyễn sư đệ, ngươi đi đâu đấy?"

Đường Cửu chửi thầm trong lòng rồi quay đầu trưng ra vẻ mặt vô tội: "Ta không đi đâu, các sư huynh cứ đi đi."

"Như vậy sao được?" Thanh Khanh ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hắn chằm chằm, "Ta thấy Nguyễn sư đệ luôn không thích đi chung với chúng ta, sao thế, chướng mắt chúng ta à?"

Đám sư huynh nịnh bợ hiểu ý Thanh Khanh nên cấp tốc chặn hết đường lui của Đường Cửu như đã được huấn luyện bài bản.

Trước kia đi học Đường Cửu là người được yêu mến nhất lớp, ai ngờ lần này xuyên qua lại bị bạo lực sân trường phiên bản tu chân, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, bị dồn vào đường cùng chỉ có thể đi theo bọn hắn đến hang trùng. Thanh Khanh tỏ vẻ đắc ý rồi nghiêng đầu liếc mắt ra hiệu, Tề Vọng lén gật đầu, nhẹ nhàng lắc tay áo để một bình sứ nhỏ rơi vào lòng bàn tay.

Hang trùng cách vườn thuốc không xa, các đệ tử lấm lét nhìn quanh, thấy không có bóng dáng trưởng lão nào mới vội vàng bước vào hang động. Bên trong rất tối, mấy đệ tử đi phía trước phải đốt bùa lửa mới thấy rõ bốn phía. Hang trùng này chỉ đủ cao cho một người đứng thẳng, quanh co ngoằn ngoèo tối đen như mực không thấy điểm cuối, trên vách ẩm ướt trơn trượt mọc đầy rêu xanh, tỏa ra khí tức lạnh lẽo.

Đường Cửu đi chính giữa, ánh sáng quá kém nên hắn chỉ lo quan sát cẩn thận mà không chú ý Tề Vọng phía sau lặng lẽ mở nắp bình sứ rồi rắc bột trắng lên cổ áo hắn.

Thanh Khanh thấy cảnh này thì đắc ý nhếch miệng cười. Thuốc kia có mùi hương đặc biệt rất được trùng độc ưa thích, chẳng phải Nguyễn Lan sư đệ cảm thấy mình đáng yêu lắm sao? Vậy lát nữa cứ để y hưởng thụ lòng nhiệt tình của lũ trùng độc đi!

Hà Thiên Duệ cũng phát hiện ra nhưng nhắm mắt làm ngơ không lên tiếng.

Không hiểu sao dạo này Nguyễn Lan sinh lòng phản nghịch muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn, hắn phải để đối phương bị giáo huấn một phen, để đối phương biết thân biết phận và ngoan ngoãn nghe lời hắn như xưa.

"Có thấy trùng độc nào đâu." Một đệ tử đi phía trước thấy bốn bề yên tĩnh thì trở nên bạo gan hơn, "Chúng ta có cần làm gì để xua bọn chúng ra không?"

Những người khác thấy có lý, thế là tung ra mấy phép thuật về hang động tối om phía trước, chỉ chốc lát sau quả nhiên có động tĩnh.

"Ra rồi!" Một đệ tử mừng rỡ reo lên, lúc đầu âm thanh kia chỉ sột soạt như có vô số chân rết ma sát vào nhau, càng về sau càng lớn hơn rồi trở nên ồ ạt, ngay cả vách hang cũng chấn động nhẹ!

Rốt cuộc trùng độc mà các đệ tử chờ mong cũng xuất hiện, nhưng không phải một hai con mà là một bầy lít nha lít nhít đếm không xuể, sâu bọ bò cạp rắn rết đều có đủ, tầng tầng lớp lớp cao gần nửa thước như sóng thần ập tới đám người!

Tiếng thét hoảng sợ vang vọng khắp hang động, Hà Thiên Duệ mắng một tiếng rồi quát lớn: "Mau lập kết giới đi!!"

Lúc này không kịp chạy ra ngoài nữa, các đệ tử nghe hắn nhắc nhở lập tức triển khai kết giới, nhưng tu vi bọn hắn không cao mà trùng độc lại quá đông, kết giới kia cầm cự chưa đầy nửa khắc đã bị phá nát!

Các đệ tử tái mặt rút kiếm chém điên cuồng nhưng trùng độc quá nhiều, còn thừa cơ bò lên cánh tay bọn hắn, bị cắn một cái thì lập tức tê dại đau buốt. Hà Thiên Duệ cuống quýt nói: "Bọn chúng đông lắm, đừng chém nữa! Dùng kiếm phong quét xuống đi, đừng để bọn chúng lại gần!!"

Các đệ tử vội vàng làm theo, quả nhiên có hiệu quả rõ rệt, vừa dùng kiếm phong hộ thân vừa cấp tốc lui lại. Nhưng đám trùng độc kia bị đói đã lâu nên dễ gì bỏ qua miếng mồi ngon, hè nhau giương nanh múa vuốt xông tới. Hầu hết lũ trùng ngửi được mùi thơm trên người Đường Cửu, đang định xúm tới chỗ hắn thì cổ tay phải Đường Cửu đột nhiên sáng lên hai dấu đỏ.

Đường Cửu đang cầm kiếm chuẩn bị liều mạng với bọn chúng, ai ngờ đám côn trùng kia vọt tới trước người hắn lại sợ hãi bay đi tứ tán như gặp phải khắc tinh, nhất thời trong bán kính hai mét chung quanh hắn chẳng còn con trùng độc nào!

Đường Cửu sững sờ giơ cổ tay lên xem thử, lúc này mới thấy dấu đỏ lóe sáng phía trên, còn cảm thấy hơi nóng, hệt như một sự bảo vệ dịu dàng thầm lặng.

Các đệ tử khác lại không được may mắn như vậy, ít nhiều gì cũng bị cắn mấy phát, đau đến mức kêu cha gọi mẹ, sắc mặt Thanh Khanh trắng bệch, trốn biệt sau lưng Hà Thiên Duệ tu vi cao nhất không dám thò đầu ra, sợ hãi hét lên the thé: "Bò tới rồi...... A a a mau giết bọn chúng đi!!"

Hà Thiên Duệ hết sức bực mình, oán hận hắn gây ra rắc rối lớn nhưng lại không thể không che chở hắn nên dốc hết linh lực, tay vung trường kiếm liên hồi để ngăn trùng độc đến gần. Không hiểu sao lũ trùng độc kia có vẻ rất hứng thú với hai người, một con rắn hoa ba đầu lắc đầu vẫy đuôi trao đổi thông tin rồi im lìm trườn ra sau lưng Hà Thiên Duệ dưới sự yểm hộ của các trùng độc khác, sau đó bò lên người Thanh Khanh nhanh như chớp!

"Á ——!!!"

Thanh Khanh sợ hãi thét lên rồi nhắm mắt điên cuồng lắc mình, rắn hoa ba đầu kia lại lù lù bất động như cố ý giở trò xấu, bò qua bò lại trên người Thanh Khanh, thậm chí một cái đầu còn ngọ nguậy trườn vào ống quần Thanh Khanh!

Hà Thiên Duệ quay lại thầm nghĩ không xong, định lao đến cứu nhưng đã muộn.

Chỉ nghe Thanh Khanh kêu thảm một tiếng, hai tay che đũng quần, toàn thân co quắp ngã lăn ra đất ngất xỉu.

Tình thế hỗn loạn trong hang trùng rốt cuộc tới tai các trưởng lão, họ vội vàng xua đuổi trùng độc, nhờ vậy mới cứu được mạng của đám đệ tử không biết trời cao đất rộng này. Chưởng môn cũng hấp tấp chạy đến đưa Thanh Khanh đi chữa trị, mình mẩy các đệ tử khác đều sưng vù, bị các trưởng lão chỉ tiếc rèn sắt không thành thép dẫn đi chữa.

Chỉ có Đường Cửu chẳng mảy may tổn hại gì, ung dung thoải mái đi về phòng mình, sau đó trông thấy một mỹ nam áo đen nào đó đang ngồi cười tủm tỉm trên giường như đang chờ hắn về.

Dù biết đó là đại sắc ma nhưng hôm nay đối phương đã ra tay giúp hắn hai lần nên Đường Cửu cũng không tiện lạnh mặt với đối phương, thế là hắn nói: "Hôm nay cám ơn ngươi nhé." Hắn giơ cổ tay phải ra, dấu đỏ trên làn da trắng nõn đã biến mất, "Còn nữa, dấu vết trên cổ tay ta là sao? Có phải liên quan đến ngươi không?"

Cửu Uyên cũng không gạt hắn: "Là dấu hôn của rắn ta để lại đấy."

Đường Cửu: "...... Đó là cái gì?"

"Một kiểu đánh dấu ấy mà." Cửu Uyên mỉm cười nhìn hắn, "Nếu Xà tộc chúng ta gặp được người vừa ý thì sẽ lưu lại dấu hôn trên cổ tay đối phương để chứng tỏ đã có chủ, như vậy tộc khác sẽ không dám ngấp nghé nữa."

Tác dụng dấu hôn của rắn có liên quan đến sức mạnh của chủ nhân, dấu vết do Ma Xà thượng cổ như Cửu Uyên lưu lại cũng đủ để vạn thú tránh xa.

Đường Cửu nghe xong lập tức cuống lên: "Ngươi...... Ngươi sao có thể làm vậy chứ!"

Cửu Uyên: "Làm sao?"

"Ngươi chưa được ta cho phép mà đã đánh dấu này cho ta, sau này ta làm sao tìm...... tìm đạo lữ được!"

Đường Cửu tức gần chết, hắn đã đến thế giới này mấy ngày mà vẫn chưa có được tin tức gì của người kia, vốn đã sốt ruột lắm rồi, thế mà còn gặp phải một ma đầu bá đạo như thế nữa!

Lỡ người kia xuyên thành dân chúng bình thường thì làm sao đánh thắng được con rắn này đây!?

Cửu Uyên nheo mắt rồi đứng dậy chậm rãi đi tới trước người Đường Cửu: "Ngươi muốn tìm ai làm đạo lữ?"

"Liên quan gì tới ngươi!" Đường Cửu hậm hực quay mặt đi, trong lúc bực bội quên mất người trước mắt là con rắn khổng lồ đáng sợ, chỉ cần há miệng là có thể nuốt chửng hắn ngay.

Cửu Uyên nhìn hắn, chỉ thấy tiên quân xinh đẹp trước mắt lồng ngực phập phồng, đôi mắt đỏ bừng có vẻ rất tức giận, thế là mềm giọng nói: "Là ta không đúng. Dấu vết này sẽ chỉ bảo vệ ngươi chứ không ép buộc ngươi làm chuyện mình không thích đâu."

Nghe y giải thích, Đường Cửu mới bình tĩnh lại, hắn nhìn thẳng vào đại ma đầu rồi nói với vẻ chân thành: "Nhân đây ta cũng nói rõ luôn nhé, ta có người mình thích rồi! Mặc dù rất cảm tạ sự giúp đỡ của ngươi nhưng nếu ngươi vẫn muốn cùng ta...... song, song tu thì ngươi không cần bảo vệ ta nữa, ta tuyệt đối không đồng ý đâu."

Cửu Uyên nghe vậy cũng không buồn mà chỉ đáp: "Ta cũng đã nói ta tự nguyện bảo vệ ngươi, nhất định sẽ không ép buộc ngươi."

Đường Cửu nói thêm: "Chuyện khác cũng không được làm! Những việc như hôm nay ngươi làm dưới đầm nước...... cũng không được!"

Cửu Uyên lộ vẻ mờ mịt như hoàn toàn không nhớ đã xảy ra chuyện gì: "Cái nào?"

Đường Cửu thấy y vờ vịt thì lập tức nổi quạu: "Ngươi liếm ta!!"

Khóe môi Cửu Uyên cong lên, nhịn không được cười khẽ một tiếng, thấy trong mắt Đường Cửu sắp phun lửa thì vội vàng nín cười rồi nghiêm trang nói: "Được, sau này ta sẽ không làm thế nữa."

Lúc này Đường Cửu mới thoáng yên tâm, xụ mặt tiễn khách: "Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi đi đi."

Cửu Uyên không dây dưa nữa mà dứt khoát biến mất. Đường Cửu cẩn thận kiểm tra giường chiếu một vòng, biết chắc con rắn đen kia không nấp bên trong mới yên tâm đi tắm rồi chui vào chăn ngủ.

Hắn ngủ say chưa bao lâu thì một bóng đen lại âm thầm xuất hiện trong phòng. Cửu Uyên rón rén leo lên giường rồi ôm cả người lẫn chăn vào ngực mình, cười khẽ nhắm mắt lại ngủ.

Nửa đêm trong lúc ngủ mơ Đường Cửu chợt thấy toàn thân nóng bức ngột ngạt như bị thứ gì đó siết chặt, hắn khó chịu mở mắt ra.

Ánh trăng rọi qua cửa sổ, hắn thấy trên người mình có một con rắn đen khổng lồ quấn quanh hai chân, eo và ngực hắn, đầu rắn đen sì gác lên cổ hắn, thân rắn phập phồng đều đặn như đang ngủ rất ngon.

Một tiếng động lớn vang lên giữa đêm, rắn đen mơ màng mở mắt ra, phát hiện mình bị quăng xuống giường, đang định thắc mắc thì ngẩng đầu lên chợt giật mình.

Người trên giường co rúm lại, toàn thân run lẩy bẩy, nước mắt tuôn như mưa.

Rắn đen giật mình, lúc này mới phát hiện mình đã biến lại nguyên hình từ lúc nào, vội vàng khôi phục hình dạng đi tới nhưng lại bị người trên giường thút thít quát lớn: "Đừng tới đây!!"

Đường Cửu hoảng sợ thật sự.

Nửa đêm tỉnh giấc, trong lúc mơ màng thấy mình bị một con rắn to quấn từ đầu đến chân, đầu rắn còn gác lên cổ mình, gặp tình huống này chắc ai cũng phải sợ gần chết.

Đừng nói gì đến người xưa nay vốn nhát gan như hắn.

Cửu Uyên lộ vẻ ảo não hiếm thấy. Y thật tình không hề cố ý, dù sao thân thể này cũng là rắn, khi ở nguyên hình là thoải mái nhất. Sau khi ngủ say tinh thần thư giãn, lại ngủ cạnh người mình thích nhất nên càng lơi là, vô thức biến về nguyên hình quấn chặt người ta, không ngờ dọa hắn sợ đến mức này.

"Xin lỗi...... Ta không cố ý dọa ngươi đâu."

Đường Cửu nghe không lọt câu giải thích của y, sợ sệt nhìn sang, nước mắt rơi lã chã, sợ đối phương tới gần hơn một bước.

Cửu Uyên nhíu mày nhìn hắn, đau lòng hối hận không thôi, rốt cuộc quyết định đi tới chỗ Đường Cửu trước ánh mắt hoảng sợ của hắn.

"Ngươi đừng tới đây ——!!"

Ma Xà mắt điếc tai ngơ leo lên giường kéo Đường Cửu đang co ro ở góc tường ôm vào lòng, sau đó nâng cằm hắn lên hôn thật sâu trong sự khiếp đảm của hắn.

Tác giả có lời muốn nói: Ừa, hôn một cái nhận ra ông xã sẽ hết sợ ngay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play