Mãi mới đợi được tin quân của Đoan Vương khải hoàn, Đường Cửu vừa thở phào nhẹ nhõm chưa bao lâu thì đã nghe thấy tin tức hãi hùng.

"Gặp nạn!?" Đường Cửu vội vã hỏi Tiểu Thuận Tử đem tin đến, "Chuyện gì xảy ra? Y bị sao rồi!?"

"Hoàng hậu đừng hoảng hốt," Tiểu Thuận Tử thấy mặt mũi hắn trắng bệch thì vội vàng nói thêm, "Vương gia bị thương không nghiêm trọng, chỉ bị tặc nhân chém một nhát vào ngực thôi ạ."

Đường Cửu: "......"

Sắc mặt hắn càng kém hơn.

Cái gì gọi là chỉ bị chém một nhát vào ngực!?

Trước kia hắn gọt trái cây trúng ngón tay đã rên la nửa ngày, chém một nhát còn đau đến cỡ nào nữa!?

Hắn vừa quýnh vừa tức: "Ai làm y bị thương!?"

Tiểu Thuận Tử cúi đầu: "Hoàng hậu thứ tội, nô tài vẫn chưa nghe ngóng được chi tiết ạ."

Đường Cửu đứng lên đi tới đi lui quanh phòng, bỗng nhiên đứng lại đưa ra quyết định.

"Tìm cách cho ta xuất cung đi."

——

Khi Linh Vận bưng chậu nước vào thì hai mắt vẫn còn đỏ hoe.

Yến Ngọc Sâm cười nàng: "Bao lớn rồi mà còn khóc nhè?"

"Vương gia đã bao giờ bị thương nặng thế này đâu!" Tiểu cô nương lại sụt sịt như muốn khóc.

Nàng hoàn toàn không có tâm tư gì khác với Yến Ngọc Sâm. Khi nàng mười tuổi thì phụ mẫu đều mất, sau đó được Vương gia thu nhận, Vương gia cho nàng ăn mặc, dạy nàng đủ mọi kỹ năng, vì vậy nàng đã thề sẽ trung thành cả đời. Những người khác trong phủ đều có cùng ý nghĩ với nàng.

Yến Ngọc Sâm: "Vết thương nhỏ thôi, không chết được đâu."

"Ngươi cứ cậy mạnh đi!" Linh Vận oán hận nói, "Chờ Hoàng hậu biết tin, ta xem ngươi ăn nói thế nào với hắn!"

"Phải rồi, ta đang định nói chuyện này đây." Yến Ngọc Sâm lập tức nghiêm túc hẳn lên, "Thay ta dặn mọi người tuyệt đối không được để lộ chuyện bị thương, nhất là đừng cho Hoàng hậu biết.........."

"Đừng cho ai biết?"

Yến Ngọc Sâm nghẹn lời, y và Linh Vận cùng quay đầu nhìn ra cửa.

Đường Cửu mặc đồ thị vệ đứng đó, trừng mắt hung dữ nhìn Yến Ngọc Sâm chằm chằm.

Linh Vận cho Vương gia nhà mình một ánh mắt "tự cầu phúc đi" rồi giảm sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất, lặng lẽ lách qua khe cửa chạy ra ngoài, còn chu đáo đóng kín cửa lại.

Yến Ngọc Sâm vội vã đứng dậy: "Sao ngươi lại tới đây?"

Đường Cửu: "Vì chuyện mà ngươi không muốn cho ta biết đấy."

Yến Ngọc Sâm xấu hổ sờ mũi ho khan một tiếng: "Thật không sao mà, chỉ là vết thương nhỏ......"

Đường Cửu lười nghe y nói nhảm, đi qua đè y xuống ghế rồi đưa tay cởi áo y ra.

"Ấy," Yến Ngọc Sâm vội cười cản lại, "Hôm nay sao lại chủ động thế, ta được sủng mà sợ đó......"

Đường Cửu hung dữ trừng y: "Ngươi có cho ta xem không thì bảo?"

Ý cười của Yến Ngọc Sâm dần nhạt đi, thấy Đường Cửu khí thế hùng hổ nhưng trong mắt đã long lanh nước thì thở dài bỏ tay xuống.

Đường Cửu cởi nút áo của y rồi vạch áo ra. Trên ngực nam nhân quấn băng trắng từ trước ra sau, mơ hồ rỉ máu đỏ thẫm.

Mắt hắn cay xè, đưa tay nhẹ nhàng sờ lên ngực y rồi khàn giọng hỏi: "Đau lắm phải không?"

"Không đau, một chút cũng không đau." Yến Ngọc Sâm ôm hắn ngồi lên đùi mình, một tay vòng qua eo hắn còn tay kia nhẹ nhàng xoa xoa khóe mắt ửng đỏ của hắn, "Nhưng thấy ngươi thế này làm ta đau lòng muốn chết."

Đường Cửu véo nhẹ một cái lên lưng y: "Ngươi chỉ giỏi dỗ ta thôi."

"Thật mà." Yến Ngọc Sâm nói, "Ta sợ nhất là thấy ngươi khóc."

Đường Cửu sụt sịt cố nén nước mắt: "Ở đâu lại có giặc cỏ to gan như vậy, còn dám đánh cướp quân đội triều đình? Bọn chúng không thấy quân kỳ sao?"

"Giặc cỏ to gan như thế đúng là rất hiếm thấy." Đường Cửu đã biết tin tức nên Yến Ngọc Sâm cũng không giấu hắn nữa, "Vả lại những kẻ này hành động nhanh nhẹn, phối hợp ăn ý, ra tay độc ác không giống trộm cướp bình thường."

Đường Cửu hiểu ra, nghiến răng nói: "Là hắn!"

Yến Ngọc Sâm tỏ vẻ như đã biết từ lâu: "Ta biết hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ta đâu. Lần này ám sát không thành thì hắn sẽ tìm cách khác."

Đường Cửu nôn nóng: "Vậy ngươi phải làm sao!?"

"Ta đâu có ngu, chẳng lẽ ngồi yên chờ hắn đến lấy đầu ta sao?" Yến Ngọc Sâm lại cười, sắc mặt bình thản như đã sớm chuẩn bị.

Đường Cửu mừng rỡ: "Vậy ngươi muốn làm gì?"

Yến Ngọc Sâm nhìn hắn từ trên xuống dưới một vòng rồi ranh mãnh nói: "Không cho ngon ngọt không nói."

Đường Cửu mím môi hôn y một cái, sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên lớp băng trắng trên ngực trái của y. Yến Ngọc Sâm không ngờ hắn sẽ làm vậy nên cả người cứng đờ, trái tim bỗng nhiên tê dại rồi lan tràn đến từng ngón tay.

"Ta mặc kệ trong đầu ngươi có bao nhiêu chủ ý, trong lòng cất giấu bao nhiêu kế hoạch," Đường Cửu ngẩng đầu lên nghiêm túc nói, "Ta chỉ mong ngươi đừng để mình bị thương nữa thôi."

"Yến Ngọc Sâm," một giọt lệ rơi xuống từ khóe mắt hắn, "Ta chưa bao giờ thích ai nhiều như ngươi đâu."

Yến Ngọc Sâm nhìn hắn thật lâu, hơi thở dần trở nên nặng nề, bỗng nhiên kéo hắn vào lòng rồi giữ chặt gáy hắn hôn mạnh bạo.

Răng môi va mạnh vào nhau, trong nháy mắt cảm nhận được mùi máu tươi, Đường Cửu bị đau khẽ hừ một tiếng, lại bị y hung ác nuốt hết mọi thanh âm. Hắn đang mơ màng thì cả người đột nhiên bị Yến Ngọc Sâm bế bổng lên đi vào phòng.

Hắn giật mình, vô thức ôm chặt cổ nam nhân mờ mịt hỏi: "Ngươi...... Ngươi làm gì thế?"

Yến Ngọc Sâm mắt điếc tai ngơ, đặt hắn xuống giường lớn trong phòng rồi không nói một lời cởi áo mình ra.

Đường Cửu thấy động tác của y thì mặt lập tức đỏ bừng, tay nắm chặt đệm chăn dưới người, lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi đừng làm loạn!"

Yến Ngọc Sâm quỳ một chân lên giường rồi nghiêng người tới gần hắn, ánh mắt sâu thẳm, "Nếu ta cứ làm loạn thì sao?"

Đường Cửu khẽ ậm ừ một tiếng.

Vậy, vậy thì hắn cũng không có cách nào......

Hắn khẩn trương nuốt nước bọt dưới ánh mắt nóng bỏng của nam nhân, cả người rụt lại giữa giường, cố gắng viện cớ: "Ngươi, trên người ngươi còn bị thương......"

"Mặc kệ." Yến Ngọc Sâm kéo hộc tủ đầu giường rồi lấy ra một hộp sắt nhỏ, bên trong là thuốc mỡ màu trắng. Đường Cửu ngây ngốc nhìn nửa ngày mới nhận ra đó là cái gì, cả người nóng bừng như bị đun sôi.

"Ta sẽ cố gắng nhẹ một chút," Yến Ngọc Sâm hôn lên mặt hắn dỗ dành, "Được không?"

Đường Cửu nhẫn nhịn nửa ngày, yên lặng cầm hộp thuốc mỡ kia rồi đẩy ngã Yến Ngọc Sâm lên giường.

"Ngươi, ngươi bị thương." Hắn đỏ mặt lắp bắp nói, "Ta, ta tự làm."

Mặc dù hắn tự thấy mình rất chu đáo nhưng Yến Ngọc Sâm vẫn không để hắn ra tay.

Y chỉ lo làm hắn khóc.

"Ngươi là tên lừa gạt......" Đường Cửu cào lên lưng nam nhân, cả người đỏ từ đầu đến chân, nghẹn ngào trách móc, "Chẳng phải ngươi nói sợ nhất là thấy ta khóc sao......"

Động tác của nam nhân hơi ngừng lại, vùi mặt vào cần cổ mềm mại của hắn cắn một cái rồi khàn giọng nói: "Là lỗi của ta."

"Nhưng ta thực sự nhịn không được."

——

Tuy không phải thân thể của mình nhưng đây thực sự là lần đầu tiên của Đường tiểu thiếu gia.

Nói thật thì rất thoải mái.

Chỉ có cái mông đến giờ vẫn đau dữ dội......

Hôm qua bị giày vò đến hơn nửa đêm, Đường Cửu cũng không biết mình ngủ mất lúc nào, khi tỉnh dậy thì đã ở Trường Nhạc Cung. Nếu không phải trên người đầy vết xanh tím nhắc nhở hắn tình hình chiến đấu đêm qua kịch liệt cỡ nào thì hắn còn tưởng mình vừa nằm mơ một giấc mộng hoang đường.

Yến Ngọc Sâm đã nhẫn nhịn bao lâu rồi...... Sao còn đói khát hơn cả mình nữa vậy...... Đường Cửu xoa xoa thắt lưng lẩm bẩm phàn nàn, trong lòng lại không kiềm chế nổi cảm giác ngọt ngào.

【 Đúng vậy, Đoan Vương thật lợi hại, trên người bị thương mà còn dũng mãnh như thế, đổi thật nhiều tư thế làm tôi nhìn đến ngây người!】

Đường Cửu: "......"

233: 【(=^▽^=)】

Đường Cửu: 【 Bạn, bạn cũng thấy sao!?】

233 ngượng ngùng "ừ~" một tiếng xa tận chân trời.

Đường Cửu chỉ muốn đào hố chui tọt xuống cho xong: 【 A a a sao bạn có thể nhìn chuyện kia chứ!!】

【 Ký chủ đừng thẹn thùng, chúng tôi sóng ~ to ~ gió ~ lớn ~ gì mà chưa từng thấy, nhưng ngài và Đoan Vương vẫn là nhân tài kiệt xuất trong số đó, hì hì hì hì ha ha 】

Đường Cửu nghe nó cười thì cả người đều không khỏe, hắn thế mà không phát hiện ra hệ thống nhà mình còn đen tối như thế...... Không, hình như lúc mới gặp nhau 233 từng nhiệt liệt đề cử với hắn "hàng to xài tốt, dũng mãnh bền bỉ" thì đã lộ ra rồi thì phải......

Thấy mặt ký chủ như muốn bốc khói, cả người sắp sôi trào, 233 khéo hiểu lòng người đổi chủ đề: 【 Vậy tiếp theo ngài tính sao với tra công đây?】

Đường Cửu khẽ thở hắt ra: 【 Cứ đợi thôi.】

【 Yến Ngọc Hiên cũng đã ngồi không yên rồi.】

——

Yến Ngọc Hiên đúng là ngồi không yên.

Chiến trường hiểm ác không thể giữ lại Yến Ngọc Sâm, sát thủ tinh nhuệ nhất cũng không thể lấy mạng y, Yến Ngọc Hiên ngày càng cảm thấy huynh đệ khác mẹ này thâm sâu khó dò, đồng thời càng thêm quyết tâm diệt trừ y.

"Cẩn Chi, ngươi thấy trẫm nên làm thế nào đây?" Chuyện này không tiện nói với người ngoài, Yến Ngọc Hiên đang bực bội phiền muộn thì chợt nhớ tới Lâm Cẩn Chi. Cẩn Chi là người hắn tin thưởng nhất, từ trước đến nay lại cực kỳ thông minh, nói không chừng sẽ có cách hay, "Trẫm thật hối hận bao năm qua đã nhìn lầm người. Yến Ngọc Sâm rõ ràng là một con giao long hung ác, nếu không bắt y thì chỉ sợ con giao long này sẽ lên tới trời!"

Đường Cửu nói: "Rồng bay trên trời, giao long dưới nước, trong môi trường mình quen thuộc nhất mới có thể phát huy lợi thế cao nhất. Nếu đổi chỗ khác thì giao long còn có thể bơi nhanh vậy sao?"

Ánh mắt Yến Ngọc Hiên dần sáng lên, "Ý ngươi là......"

Đường Cửu cười nhạt: "Đoan Vương lập công lớn, Hoàng thượng cũng nên triệu y vào cung khen ngợi ban thưởng mới phải."

Yến Ngọc Hiên suy nghĩ một lát, cảm thấy kế này có thể thực hiện nhưng trong lòng vẫn do dự: "Nhưng dù sao y cũng là thân vương triều đình, nếu trong cung xảy ra chuyện mờ ám, trẫm sợ sẽ truyền ra lời đồn nhảm nhí ảnh hưởng đến thanh danh của trẫm......"

"Xin hỏi Hoàng thượng, Thái Bình Giáo đã diệt cỏ tận gốc chưa?"

Yến Ngọc Hiên sững sờ không hiểu sao hắn lại chuyển sang chủ đề này, vô thức đáp: "Vẫn chưa. Bọn chúng người đông thế mạnh, lại nham hiểm giảo hoạt nên chưa thể trừ......"

Hắn đột nhiên trầm ngâm: "Phải rồi...... dư nghiệt Thái Bình Giáo còn đang nhởn nhơ bên ngoài, chúng đã có cách lẻn vào bãi săn ám sát trẫm thì tất nhiên cũng có cách trà trộn vào cung! Trong lúc hỗn chiến Đoan Vương bất hạnh gặp nạn, đợi thái y chạy đến thì đã vô phương cứu chữa, chuyện này truyền ra tuyệt đối sẽ không ai nghi ngờ gì......"

Đường Cửu lạnh lùng nhìn hắn. Có kẻ chỉ cần cho hắn một gợi ý thì hắn sẽ tự động bổ sung thành âm mưu hoàn chỉnh.

Loại người này độc ác từ tận xương tủy.

Sắc mặt u ám dần giãn ra, Yến Ngọc Hiên mừng rỡ trìu mến nắm chặt tay Đường Cửu: "Cẩn Chi, quả nhiên bên cạnh trẫm không thể thiếu ngươi được!"

Trên khuôn mặt tuấn tú của nam tử lộ ra ý cười nhạt như nước, rũ mắt nói khẽ: "Có thể phân ưu với Hoàng thượng là vinh hạnh của thần."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play