Tạ Lâm nói rất bình thản nhưng Đường Cửu nghe lại thấy lòng chua xót.

"Cậu không phải nam phụ gì hết!" Hắn quăng đũa bổ nhào qua ôm chặt nam nhân, "Đồ hệ thống cùi bắp không biết đặt tên, tìm đâu ra nam phụ hoàn mỹ ưu tú như cậu chứ!"

Tạ Lâm cười xoa đầu hắn: "Vậy tớ là nam chính của cậu đúng không?"

"Chứ sao nữa!"

"Vậy làm nam chính của cậu," Tạ Lâm cười hỏi, "Tớ có được hưởng đãi ngộ gì đặc biệt không?"

Đường Cửu nghe xong lập tức hôn chụt lên môi Tạ Lâm, kết quả hôn mạnh quá làm môi va trúng răng khiến hắn kêu thảm một tiếng.

"...... Cậu đấy." Tạ Lâm thở dài đưa tay vuốt nhẹ bờ môi bị dập của hắn rồi cúi đầu hôn một cái. Y vốn chỉ muốn hôn nhẹ an ủi nhưng đôi môi hắn như có ma lực, đã chạm vào thì không sao dừng lại được.

Ghế cứng quá ngồi không thoải mái, Tạ Lâm nâng mông Đường Cửu bế lên rồi đặt xuống ghế salon trong phòng khách.

Đường Cửu hoàn hồn nhớ tới bàn đồ ăn thịnh soạn và miếng sườn xào chua ngọt vừa gặm, nhịn không được liếc về phía bàn ăn: "À ừm, cơm......"

Tạ Lâm: "......"

Giờ khắc này y đột nhiên oán hận tài nấu nướng cao siêu của mình.

Y cắn môi Đường Cửu một cái không nhẹ không nặng rồi thấp giọng hỏi: "Muốn ăn cơm hay ăn tớ?"

Đường Cửu cũng nhận ra nam nhân bất mãn nên lập tức ôm cổ y lấy lòng, đỏ mặt đáp: "Cậu nha."

Sự ngọt ngào dần lan ra khắp trời đất, lúc đầu Đường Cửu còn miễn cưỡng ngồi được nhưng sau đó mau chóng bị đè xuống ghế salon mềm mại, áo sơmi cũng bị vén lên từ từ, một bàn tay nóng hổi lặng yên luồn vào trong.

Tim Đường Cửu đập loạn.

Đây đây đây...... Đây là sắp xảy ra chuyện rồi!

À ừm, lần đầu tiên làm ngay trên ghế salon có phải kích thích quá không?

Mặc dù trước kia đã thử qua những chỗ còn hoang đường hơn......

"Ừm, ừm," hắn khẩn trương nắm chặt vạt áo Tạ Lâm rồi đỏ mặt thì thào, "Có cần vào phòng không......"

Bộ dạng mềm nhũn này khiến Tạ Lâm cạn sạch tự chủ. Nói ra thật xấu hổ, y từng vô số lần ảo tưởng Đường Cửu nằm trong lòng mình như người yêu, mỗi lần đều không giống nhau nhưng chưa lần nào chân thực khiến người ta phát cuồng như bây giờ.

"Đừng sợ." Y hôn lên mắt người dưới thân mình rồi khàn khàn nói, "Không có ai đâu......"

Vừa dứt lời thì ngoài cửa vọng vào tiếng mở khóa, sau đó một giọng nữ sôi sổi lọt qua khe cửa: "Con trai! Ăn cơm chưa...... Á......"

Nữ sĩ Thời Minh xách một cái túi to trợn mắt há hốc nhìn cảnh tượng trên ghế salon, đột nhiên quăng túi đi rồi đưa tay bịt mắt.

"Ngại quá ngại quá." Bà vội vàng quay đi, "Đi nhầm cửa rồi!" Sau đó "rầm" một tiếng nhốt mình ngoài cửa.

Tạ Lâm: "......"

Đường Cửu: "......"

Mười phút sau.

Ghế salon đã dọn dẹp xong, ba người ngồi nghiêm chỉnh nhìn chằm chằm chén trà tỏa khói lượn lờ trên bàn.

"Mẹ, sao mẹ đến mà chẳng báo trước gì thế?"

"Xin lỗi dì Thời, đều là lỗi của cháu cả, dì đừng trách Tạ Lâm nhé!!"

"Con trai à, chuyện vui thế này sao không nói mẹ biết!?"

Ba người đồng thanh mở miệng, giọng nói bất đắc dĩ thấp thỏm vui mừng loạn thất bát tao hòa lẫn vào nhau rồi không hẹn mà cùng im bặt.

Thời Minh kịp phản ứng trước nhất, đồng thời bắt ngay trọng điểm: "Cửu Cửu, cháu nói gì thế? Cái gì là lỗi của cháu?"

Đường Cửu cũng choáng váng. Lúc nãy hắn khẩn trương bối rối muốn chết, còn đang nghĩ xem phải giải thích quan hệ này với mẹ Tạ Lâm thế nào, giờ nghe xong hình như có chỗ nào không đúng thì phải?

Tạ Lâm nắm chặt tay Đường Cửu rồi nói trong ánh mắt kinh ngạc của hắn: "Quên nói với cậu cha mẹ tớ biết lâu rồi."

Đường Cửu càng khiếp sợ hơn: "Biết...... lâu rồi?"

Tạ Lâm thế mà đã công khai với người nhà rồi sao? Lúc nào mới được chứ!?

Thời Minh thấy hắn nghi hoặc thì cười nói: "Sớm lắm, hình như là thời cấp ba nhỉ?"

Đầu óc Đường Cửu khó nhọc vận hành: "Vậy...... Chuyện cháu và Tạ Lâm dì cũng......"

"Thì nó yêu thầm cháu mà." Thời Minh cười tủm tỉm, "Lúc đầu dì hỏi nó còn sống chết không chịu nhận, nhưng làm mẹ sao lại không hiểu con mình chứ? Đằng nào dì cũng biết thôi! Nhưng thằng nhóc này khờ lắm, có điều kiện và ưu thế thanh mai trúc mã tốt như vậy mà bao năm nay vẫn không theo đuổi được! Ở nhà dì còn mách nước cho nó mấy lần, thế mà nó mãi không hiểu ra, đúng là muốn chọc dì tức chết mà......"

Đường Cửu nhất thời chẳng biết nói gì cho phải.

Cha mẹ hai nhà đã nhìn hắn và Tạ Lâm lớn lên, lúc nhỏ hắn cũng hay thắc mắc tính tình chú Tạ và dì Thời nhiệt tình xởi lởi vậy mà sao lại sinh ra Tạ Lâm trầm mặc kiệm lời đến thế.

Nhưng dù biết tính cách ông bà Tạ cởi mở nhưng Đường Cửu thật không ngờ họ có thể dễ dàng chấp nhận xu hướng tính dục của Tạ Lâm.

"Cháu còn tưởng dì sẽ tức giận nữa chứ." Vì quá bất ngờ nên không thấy vui mừng mà chỉ thấy lo âu thấp thỏm, còn hơi áy náy nữa, "Cháu chẳng có tiền đồ gì nhưng Tạ Lâm thì khác, cậu ấy ưu tú như vậy, có lẽ vì cháu nên mới thành ra thế này, xin lỗi dì Thời......"

Thời Minh khẽ giật mình rồi lập tức đi qua ngồi cạnh Đường Cửu ôm vai hắn: "Cửu Cửu nói gì ngốc vậy chứ! Dì đã nhìn cháu lớn lên từ nhỏ, cháu tốt thế nào chẳng lẽ trong lòng dì không rõ hay sao? Dì còn lo Lâm Lâm không theo kịp cháu đây này!"

Mắt Đường Cửu cay xè: "Nhưng......"

"Nhìn cháu không tim không phổi vậy thôi chứ thật ra hiểu chuyện lắm." Thời Minh vỗ đầu hắn dịu dàng nói, "Chúng ta làm cha mẹ cũng chẳng muốn đặt ra nhiều yêu cầu với con cái, trong nhà đâu thiếu tiền, ép buộc các con làm gì? Cha cháu tuy nghiêm khắc nhưng cách nghĩ cũng giống hệt chúng ta, lúc trước cháu công khai cha cháu ngày nào cũng la hét đòi đánh gãy chân cháu nhưng ông ấy đã bao giờ đánh thật chưa?"

Đường Cửu cắn môi rầu rĩ lắc đầu.

Không có. Mặc dù cầm chổi lông gà đòi quất hắn nhưng mỗi lần đánh vào người chẳng đau tí nào.

"Thấy chưa." Thời Minh cười, "Tâm nguyện duy nhất của chúng ta là các con có thể lớn lên khỏe mạnh vui vẻ. Từ nhỏ tính tình Lâm Lâm đã khép kín nên dì và cha nó lo lắm, nhưng sau này thì tốt rồi. Bởi vì đã có Cửu Cửu của chúng ta giúp nó vui vẻ."

Đường Cửu mấp máy môi, lau đi khóe mắt rồi mỉm cười.

Đến đây cũng không cần nói thêm nữa. Thời Minh lại xoa đầu hắn rồi đứng dậy nhìn bàn ăn: "Hai đứa chưa ăn cơm à? Lâm Lâm, con hâm lại đồ ăn đi, để mẹ ra ngoài mua cho Cửu Cửu mấy món ngon."

Đường Cửu vội vàng đứng lên giữ chặt bà: "Dì Thời, đủ ăn rồi ạ ——"

"Không được không được, lần này dì đến không biết cháu ở đây nên không mua điểm tâm Từ Ký cháu thích ăn nhất!" Thời Minh hăng hái nói rồi thay giày xách túi lên, "Dì sẽ về ngay, chờ dì về ăn chung nhé!"

Nói xong "rầm" một tiếng đóng cửa ra ngoài.

Đường Cửu dở khóc dở cười. Đôi khi hắn lại hoài nghi có phải hai nhà ôm nhầm con rồi không, tính tình Thời Minh càng giống mẹ ruột hắn hơn.

Quả nhiên Thời Minh trở về rất nhanh, xách theo một đống lớn điểm tâm và những món khác, còn tự tay vào bếp nấu mấy món. Ba người vui vẻ ăn cơm, sau bữa ăn Thời Minh lại kéo Đường Cửu hàn huyên hồi lâu, thấy không còn sớm mới lưu luyến đứng dậy ra về.

"Cửu Cửu, nhất định phải ăn nhiều vào nhé, dì thấy cháu hơi gầy đó!" Bà xoa mặt Đường Cửu, "Còn nữa, thực tập ở chỗ cha cháu đừng nghiêm túc quá, nếu làm không hết việc ở công ty thì cứ bảo Lâm Lâm làm cho! Hay để hôm nào dì nói lão Đường cho cháu đến công ty Lâm Lâm thực tập cũng được!"

Ừ, đúng là rất tốt, đoán chừng hắn chẳng phải làm gì hết!

Đường Cửu dở khóc dở cười, chỉ biết ngoan ngoãn vâng dạ rồi cùng Tạ Lâm tiễn Thời Minh xuống lầu.

"Cửu Cửu vào nhà đi, chú Tạ cũng nhớ cháu lắm, hôm nào tới ăn cơm nhé!" Bà cười tủm tỉm vẫy tay với Đường Cửu rồi gọi Tạ Lâm, "Con trai, tới đây."

Đường Cửu thấy mẹ con họ có lời muốn nói cũng không ở lại nữa, sau khi tạm biệt Thời Minh thì lên lầu trước.

Thời Minh kéo Tạ Lâm sang một bên trách móc: "Hai đứa hẹn hò nhau sao không nói mẹ biết hả?"

"Mới hai ngày thôi ạ." Tạ Lâm nói, "Con vẫn chưa kịp nói."

"Được rồi." Thời Minh gật đầu rồi nghiêm túc dặn dò, "Lâm Lâm, mẹ cũng mừng thay các con nhưng con phải nhớ đừng có theo đuổi được người ta xong lại không biết quý trọng, nhất định phải đối tốt với Cửu Cửu nghe chưa?"

Tạ Lâm cũng hoài nghi đây rốt cuộc là mẹ ai nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu: "Mẹ, con biết rồi mà."

"Mi biết cái rắm!" Thời Minh đột nhiên đánh mông con trai mình một cái, "Con nhìn lại mình đi, lúc nãy trên ghế salon đối xử với người ta như vậy lỡ làm Cửu Cửu bị thương thì sao?"

Tạ Lâm dù có điềm tĩnh đến đâu cũng không ngờ mẹ ruột mình lại nhắc tới chuyện này nên mất tự nhiên quay đầu đi: "...... Biết rồi ạ."

"Ai mà chưa từng có một thời trẻ trung? Mẹ biết hết đấy." Thời Minh lấy từ túi xách ra vật gì đó rồi cấp tốc nhét vào túi quần Tạ Lâm, sau đó đưa tay vỗ vỗ, "Nhưng cần chú ý vẫn phải chú ý mới được...... Thôi mẹ về nhé, con mau vào đi, Cửu Cửu đang chờ con đấy."

Tạ Lâm nhìn theo bà lái xe đi, lúc này mới thò tay vào túi quần rồi mượn ánh đèn đường nhìn kỹ vật trong lòng bàn tay.

Một hộp Durex siêu mỏng và dầu bôi trơn.

Tạ Lâm: "......"

Đúng là mẹ ruột thật rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play