Khương Vạn Nương rút tay lại quay trở về nơi ở của lão thái thái.
Thẩm Thiên Nguyệt đứng ngây người như phổng, sợ Tiết lão thái thái cùng Lưu thị hiểu lầm, lại vội vàng theo sau.
Đợi đến khi Thẩm Thiên Nguyệt và Lưu thị đi khỏi, Tiết lão thái thái lại gọi tam phòng Tiết Bỉnh Mặc tới.
Khương Vạn Nương liếc mắt đánh giá vị biểu ca này một chút, nhìn thấy đối phương còn chưa nhược quán*, nét mặt tuấn tú, vóc người thon dài, nhìn qua cũng mang nét nho nhã.
*hai mươi
Tiết lão thái thái nói: “Ta nghe đại bá mẫu ngươi nói, ngươi thích vị Thẩm cô nương kia sao, mẫu thân ngươi không muốn quan tâm đến mấy chuyện này, đại bá mẫu ngươi hôm nay đã dẫn người đến cho ta xem mặt, ngươi thật sự không để ý đến xuất thân của nàng ta sao?”
Tiết Bỉnh Mặc thấy Khương Vạn Nương có mặt ở đó, có chút thẹn thùng nói: “Tổ mẫu, ta biết việc này không hợp lễ nghĩa, mẫu thân nói chỉ cần ngài đồng ý thì nàng sẽ cho người đi Thẩm gia cầu hôn, cho nên … Cho nên ta mới làm ra hạ sách này, tổ mẫu không trách tôn nhi chứ ạ?”
Tiết lão thái thái nhìn hắn ta, có hơi khó xử: “Ta cũng không biết nói ngươi thế nào mới tốt, thiên tử lên ngôi có nói, phải nâng cáo nhận thứx trong dân, quá cởi mở nên ngươi mới làm bậy đến mức này đây, nếu như thời ta còn trẻ, hành xử như ngươi đã bị đánh nát mông là nhẹ rồi.”
Tiết Bỉnh Mặc nói: “Tổ mẫu thương ta, sau này ta đương nhiên sẽ hiếu kính với tổ mẫu.”
Tiết lão thái thái nói: “À? Nếu ta không thương ngươi, thì ngươi sẽ không hiếu kính ta?”
“Không … Không phải.” Trên mặt Tiết Bỉnh Mặc lập tức đỏ hồng.
Hắn ta ro ràng vẫn còn trẻ, nhưng mà rễ tình đã đâm sâu.
Nói chuyện với Tiết lão thái thái một hồi, hắn ta vẫn vô cùng kiên trì.
Hắn ta đi rồi, Tiết lão thái thái nhìn thấy Khương Vạn Nương thất thần, liền hỏi nàng: “Sao vậy, ngươi đang nghĩ cái gì?”
Khương Vạn Nương lắc đầu, lời nói đã chực bên môi, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.
Nàng cảm thấy Thẩm Thiên Nguyệt không có ý tốt, nhưng nàng lại không có cách nào xen vào việc hôn nhân đại sự của biểu ca họ Tiết này.
Sau đó vài ngày, bức tranh thêu của Tiết Quế Uyển và Khương Vạn Nương đã sắp hoàn thành, phần lớn khung cảnh chính phía trên là do Tiết Quế Uyển và Khương Vạn Nương cùng làm, những hoa văn trang trí nhỏ nhặt bên cạnh thì có vài hạ nhân làm giúp.
Tiết Quế Uyển đợi làm xong đâu đấy, nàng ta lấy ra vài đôi giày vải thêu từ trong tủ ra đưa cho Khương Vạn Nương xem.
“Đây đều là tỷ tỷ làm sao?” Khương Vạn Nương hỏi.
Tiết Quế Uyển nói: “Ban ngày thì lo thêu tranh cùng với ngươi, đây đều là ta buổi tối tranh thủ làm được, nhân lúc hiện giờ còn đang nhàn rỗi, ta muốn tặng cho các ca ca trong nhà, muội muội muốn đi dạo với ta một lát không?”
Khương Vạn Nương đồng ý với nàng ta, đặt kim chỉ xuống, rửa tay đi ra ngoài.
Tiết Quế Uyển tuy chỉ là một thứ nữ đứng hàng thứ ba trong nhà, nhưng lại là một người dịu dàng nền nã, ngay cả Tiết Quế Châu xấu tính như vậy mà cũng hiếm khi giận dỗi với nàng ta.
Khương Vạn Nương và nàng ta đưa đến cho đại ca ở nhị phòng trước, muốn tiện thể thăm Tiết Quế Dao một chút, lại nghe nói rằng đối phương đã ra ngoài, hai người các nàng mới đi về phía tam phòng.
Tiết Bỉnh Mặc đang ở nhà, lúc đó hắn ta thấy Tiết Quế Uyển đến tặng đồ, biểu hiện vô cùng lễ phép nói cám ơn, vui vẻ nhận lấy.
Đợi đến khi Tiết Quế Uyển phải đi, Tiết Bỉnh Mặc lại chần chờ mà gọi Khương Vạn Nương ở lại.
“Vạn Nương muội muội, ngày hôm trước có phải cô nương Thẩm gia đã nhờ muội nhắn cho ta tin gì đúng không?” Tiết Bỉnh Mặc hỏi.
Khương Vạn Nương lập tức hiểu rõ.
“Nàng ta có nói qua …”
Nàng vừa dứt lời, Tiết Bỉnh Mặc chắc chắn được thông tin, lập tức không nhịn được giọng điệu bực bội, “Vậy tại sao ngươi có thể thất tín với nàng, ngươi có biết hôm qua nàng vẫn luôn chờ ta từ lúc trời tối cho đến hừng đông, về đến nhà liền ngã bệnh, còn tưởng rằng ta đã …”
Hắn ta dừng lời nói, ánh mắt nhìn Khương Vạn Nương rất không vui, “Ta nghe nói Vạn Nương muội muội và Thẩm cô nương trước đây là bạn tốt … Nàng ấy là một nữ tử yếu đuối trước đây ngươi gặp nạn nàng ấy không giúp được ngươi chẳng lẽ đây là lúc ngươi ghi thù, cứ như vậy hại nàng, ngươi không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao?”
Tiết Quế Uyển kinh ngạc nhìn về phía Khương Vạn Nương.
Khương Vạn Nương thầm thở dài trong lòng.
May mà không thật sự nói với vị biểu ca họ Tiết này bất cứ điều gì về Thẩm Thiên Nguyệt.
Nếu không chẳng phải nàng sẽ bị mọi người nhìn nhận thành một đứa tiểu nhân chuyên đi nói xấu sau lưng người khác hay sao, như vậy thì làm sao nàng còn mặt mũi mà sống ở Tiết gia nữa chứ?
Tiết Quế Uyển nói: “Nhị ca nặng lời rồi, A Phù thân cô thế cô đến ở trong Tiết gia chúng ta, ngươi ức hiếp nàng như vậy, là khi dễ kẻ yếu đấy.”
“Tam muội có lòng tốt thì đành thôi,chứ những gì ta nói đều là sự thật.” Tiết Bỉnh Mặc khẽ cong khoé môi.
Khương Vạn Nương kéo tay áo Tiết Quế Uyển, ngăn nàng ta nói thêm gì nữa, lúc này mới nhìn về phía Tiết Bỉnh Mặc nói: “Nếu như nhị ca đã không vui, vậy thì ta nguyện ý đi xin lỗi Thẩm cô nương.”
“Cái gì …” Tiết Bỉnh Mặc vô cùng kinh ngạc.
Khương Vạn Nương nói: “Nhị ca là người đọc sách, phân rõ phải trái, hiểu được đúng sau, nếu như ngươi đã tức giận như vậy, thì là ta sai.”
“Cho dù chuyện này có tái diễn thì ta cũng vẫn sẽ không chuyển lời giúp nàng ta.”
“Ta vốn là đang sống nhờ nhà người khác, thấy được việc này không chỉ không nói cho trưởng bối biết mà còn lén lút giật dây giúp các người, chỉ sợ ngoại tổ mẫu sẽ lạnh lòng với ta.”
“Hôm đó ta đã từ chối Thẩm cô nương, nói rõ ràng từng câu từng chữ với nàng ta, ta tuyệt đối sẽ không chuyển lời giúp nàng ta.”
“Thứ hai, nếu nàng ta đã không đợi được người, cũng không chịu bảo người đi hỏi thăm nhị ca ngươi, không thì nhị ca cũng nên đi tìm nàng ta, dù sao cũng không phải hoàn toàn là lỗi của ta.”
“Nàng ta chờ xong một buổi trưa lại chờ hết một buổi tối, vậy mà đêm đến còn không về nhà ngủ, đó cũng là vấn đề giáo dưỡng trong nhà nàng ta, chính ta ở trong khuê phòng viện tử hoàn toàn không biết gì cả, làm sao có thể khống chế được hành động của nàng ta chứ?”
“Ta với nàng ta không thân cũng chẳng quen, nàng ta muốn đi đường ngang ngõ tắt, ta thực sự không có tư cách khuyên nhủ.”
“Nhưng ta và nhị ca là thân thích, nhị ca trách mắng ta ta đương nhiên có thể hiểu.”
Nàng kể lại buổi nói chuyện với Thẩm Thiên Nguyệt, không hề che giấu một chút nào, ngược lại còn làm cho Tiết Bỉnh Mặc xấu hổ không thôi.
Hắn ta có thể trách nàng chuyện gì?
Trách nàng tuân theo quy củ, từ chối yêu cầu của Thẩm Thiên Nguyệt, thế nhưng chẳng phải là lỗ tai của Thẩm Thiên Nguyệt có vấn đề nên không nghe thấy sao?
Hay là trách nàng lúc an giấc ở Nhuyễn Hương Cư lại không chịu đi nhắc nhở Thẩm Thiên Nguyệt nên về nhà sớm một chút?
Nếu tất cả mọi chuyện hắn ta đều tính lên đầu Khương Vạn Nương, chẳng phải là ức hiếp người khác hay sao?
“Cô nương Thẩm gia kia cũng giỏi thật đấy, không nói không rằng cũng có thể gây hoạ cho tỷ muội chúng ta.” Khó có lúc Tiết Quế Uyển nổi giận, “A Phù cũng là muội muội trong nhà, nàng ấy còn cần người khác nhắc nhở, thì làm sao có thể phụ trách hành vi của vị Thẩm cô nương kia như trưởng bối nàng ta được, chắc hẳn tuổi của vị Thẩm cô nương kia cũng không còn nhỏ nữa, nếu mà chuyện gì cũng không làm tốt được, thì không cần nói ra làm gì cho mất mặt.”
“Tam muội muội …” Tiết Bỉnh Mặc nhìn về phía Tiết Quế Uyển, cũng không giải thích được gì.
Tiết Quế Uyển lập tức nắm tay Khương Vạn Nương kéo ra khỏi cửa.
Tiết Bỉnh Mặc vô cùng ảo não, thầm nghĩ sao mình có thể không nhịn được mà nói ra, đã tổn thương tình cảm huynh muội thì thôi, bây giờ còn tạo ấn tượng xấu về Thẩm Thiên Nguyệt nữa.
Đợi đến khi Tiết Quế Uyển và Khương Vạn Nương về đến Nhuyễn Hương Cư, nàng ta mới an ủi Khương Vạn Nương nói: “Vừa nãy ngươi không nên chịu thiệt cầu toàn như vậy, nếu hắn ta muốn ngươi đi xin lỗi vị Thẩm cô nương kia, chắc chắn tổ mẫu sẽ không tha cho hắn ta đâu.”
Khương Vạn Nương mỉm cười nói: “Ta đâu có ép dạ cầu toàn, chỉ là thuận theo lời nói của hắn ta thôi, dùng lời nói của hắn ta phân tích xem hắn ta là đang có lý hay vô lý, chắc là hắn ta cũng đã nghĩ thông rồi.”
Tiết Quế Uyển hiểu được, nhìn Khương Vạn Nương nở nụ cười, nói: “Lý sự như vậy, hắn là nên xấu hổ chết luôn mới đúng.”
Ngày hôm nay, là ngày đại thọ của Tiết lão thái thái.
Bức tranh thêu <<Thánh tâm vạn thọ>> của Tiết Quế Uyển và Khương Vạn Nương rất được lòng Tiết lão thái thái, còn được trưng bày trước mắt cho khách khứa chiêm ngưỡng, giành được rất nhiều lời tán dương từ mọi ngườI.
Sau đó gặp được Thẩm Thiên Nguyệt, ả ta muốn bắt chuyện với mấy tỷ muội Tiết gia, nhưng không ai thèm chú ý đến ả ta.
“Các vị tỷ tỷ sao lại tập trung hết ở đây, chẳng phải là sắp vào tiệc rồi sao?” Thẩm Thiên Nguyệt tiến lại gần nói.
Tiết Quế Uyển nghe được giọng nói của ả ta thì chỉ cười nói với Khương Vạn Nương: “Dù gì thì cũng do tài vẽ của muội muội, nếu không thì làm sao chúng ta có thể thêu ra một bức tranh tinh xảo như vậy được.”
Tiết Quế Dao xoay người sang chỗ khác, chặn tầm mắt của Thẩm Thiên Nguyệt, nói: “Đừng đứng đây nói linh tinh nữa, chúng ta đi chỗ khác đi.”
Thẩm Thiên Nguyệt cắn cắn môi, mặt mũi mất sạch muốn cười cũng không cười nổi, quay người bỏ đi.
Tiết Quế Dao cảm nhận được quay đầu lại đưa mắt nhìn: “Loại người này không biết xấu hổ, nghĩ đến thật chẳng xứng với nhị ca chút nào.”
Tiết Quế Uyển vô cùng khó xử nói: “Chỉ là ngươi chưa nhìn thấy dáng vẻ của nhị ca bảo vệ nàng ta đâu, thật sự là mê muội tâm trí, không có lý lẽ.”
Tiết Quế Dao nghe Tiết Quế Uyển kể lại liền cảm thấy bực mình, nói với Khương Vạn Nương: “A Phù ngươi cứ yên tâm, chúng ta sẽ không giao du với loại người này đâu.”
Khương Vạn Nương nói: “Có hai tỷ che chở cho ta, ta còn gì nữa mà không thể yên tâm.”
Lúc này khách khứa đến phủ càng lúc càng nhiều, trò chuyện chốc lát thì Tiết Quế Uyển và Tiết Quế Dao vội vàng tiếp khách, Khương Vạn Nương đang nghĩ đến chính mình cũng không quen biết ai, định ngồi vuống ví trí đã được xếp sẵn, thì nhìn thấy một phụ nhân rất quen mắt.
Phụ nhân kia dường như đã đánh giá nàng một hồi lâu, thấy Khương Vạn Nương đã phát hiện, lúc này mới nở nụ cười về phía Khương Vạn Nương.
Khương Vạn Nương chần chờ đi qua, hành lễ với nàng ta.
“Lâm phu nhân.”
Lâm mẫu đánh giá nàng, cười nhạt nói: “Đã lâu không gặp, ngươi thế mà càng ngày càng xinh đẹp.”
“Các ngươi quen nhau à?” Người ngồi kế bên nói chuyện với Lâm mẫu chính là Lưu thị.
Lâm mẫu nói: “Trước đây nàng có hôn ước với nhà ta, nói đến thì cũng là do duyên mỏng …”
Lưu thị nghe xong lời này đột nhiên giật mình, dần dần nhớ lại trước đây Khương Vạn Nương hình như là thực sự đã định ra hôn ước.
Lâm mẫu thấy Khương Vạn Nương không hé răng, thì nói với nàng: “Tuy rằng ngươi và Thanh Nhuận nhà ta bỏ lỡ nhau, nhưng ta cũng hy vọng ngươi có thể gặp được người tốt, nếu có gì không thích, ta cũng sẽ giúp đỡ ngươi tìm kiếm, những chuyện không may đã trải qua ngươi cũng nên quên đi, bắt đầu lại từ đầu, như vậy mới tốt cho cả đôi bên.”
Lưu thị vừa nghe xong, ngoài miệng cũng trở nên thân thiện: “Lấy thân phận và địa vị của Lâm phu nhận, nếu chịu giới thiệu công tử nhà ai đó cho A Phù nhà ta đương nhiên là không kém cỏi được, A Phù, ngươi còn không mau cám ơn Lâm phu nhân.”
Khương Vạn Nương bị Lưu thị chỉ đích danh, cũng không giả ngu được nữa, chỉ có thể cười nói: “Ý tốt của Lâm phu nhân Vạn Nương xin nhận, chỉ là hôn nhân đại sự từ trước đến nay đều nghe lệnh của phụ mẫu lời của người mai mối, ngày đó Lâm gia tới cửa cầu hôn, phụ thân đã đồng ý, thế nhưng ta và Lâm công tử cũng chỉ như bèo nước gặp nhau, chuyện của quá khứ cũng không có gì ấn tượng.”
“Ta bây giờ chỉ muốn một lòng hiếu thuận ngoại tổ mẫu, cho dù có gả chồng hay không gả chồng, gả cho nhà ai, sau này cũng sẽ nghe lời ngoại tổ mẫu.”
“Lâm phu nhân nhớ đến Vạn Nương, Vạn Nương vô cùng cảm động, chỉ có thể nói lời cám ơn.”
Nàng vừa dứt lời, trên mặt Lâm phu nhân lập tức nóng rát.
Nàng ta vốn định ám chỉ tiểu nha đầu này không nên học cóc đòi ăn thịt thiên nga, quấn lấy nhi tử nàng ta mãi không buông, ý muốn đối phương thấy khó mà lui, không ngờ lại bị đối phương nói cho bẽ mặt, nói nàng hỗn lão không đúng phép tắc, thật đúng là không có.
Phụ nhân ngồi bên cạnh là tỷ tỷ của Lưu thị, mẫu thân của Tần Nghiên Tần phu nhân, nghe được lời nói của Khương Vạn Nương lại không nhịn được mà thầm tán dương cô nương này một tiếng.
Không phải nàng ta cảm thấy Khương Vạn Nương nói đúng thế nào, chỉ là lúc trước khi Khương gia rơi đài Lâm phu nhân một hai đòi huỷ hôn ước, hôm nay ở đây lại cố tình giày xéo một cô nương như vậy.
Nàng ta sợ người khác không biết Khương Vạn Nương chính là nữ tử mà Lâm gia nàng ta không cần nữa, chứ làm gì có chuyện nàng ta nhiệt tình giúp đỡ Khương Vạn Nương, chỉ là nói cho có mà thôi.
Không chỉ có Tần phu nhân cảm thấy như vậy, các phu nhân khác sau khi nghe Khương Vạn Nương nói xong cũng dần nghiệm qua, cảm thấy Lâm phu nhận quả thật là có hơi nhỏ nhen.
Nếu là ngày thường, chắc chắn Lâm phu nhân sẽ không hành xử như vậy.
Chỉ là tiểu tử Lâm Thanh Nhuận kia cả ngày ở nhà mê luyến Khương Vạn Nương, bảo nàng ta nhắm mắt cho qua, nàng ta lại không muốn trách cứ nhi tử, bao nhiêu oán giận đều dồn hết xuống người Khương Vạn Nương.
Hôm nay gặp mặt mới không nhịn được mà nói ra.
Khương Vạn Nương cũng không quá để tâm các nàng suy nghĩ thế nào, nói xong lời cần nói thì hành lễ với mọi người rồi rời đi.
Đối với Khương Vạn Nương mà nói, nàng cảm thấy phiền nhất là đụng phải “người quen cũ” như thế này.
Nàng muốn tránh đi nhanh một chút, tìm một lối tắt, ngồi xuống vị trí đã xếp sẵn.
Ai ngờ nàng vừa mới đi đến khúc cua vắng người, Thẩm Thiên Nguyệt không biết từ đâu xông ra chặn đường đi của nàng.
“Tỷ tỷ, là ngươi đã nói xấu ta trước mặt tỷ muội Tiết gia sao?” Thẩm Thiên Nguyệt hỏi.
Khương Vạn Nương nhíu mày, trong lòng đã sớm không còn kiên nhẫn: “Cho dù là vậy, thì ngươi muốn thế nào?”
Thẩm Thiên Nguyệt thấy nàng thẳng thắn thừa nhận như vậy, những lý luận muốn tranh cãi với Khương Vạn Nương cũng phải nuốt ngược vào trong.
“Ngươi …” Thẩm Thiên Nguyệt có chút chán nản, thấy sau lưng là hồ nước, ả ta lấy lại tinh thần, nói với Khương Vạn Nương: “Ngươi cảm thấy ta không có cách nào thu phục được ngươi sao?”
“Tỷ tỷ cảm thấy nếu hôm nay ta ở nơi này rơi xuống nước, người khác sẽ nhìn tỷ tỷ thế nào? Chỉ sợ lúc thanh danh của tỷ tỷ bị tổn hại rồi, thì có muốn khóc cũng không kịp.”
Khương Vạn Nương hỏi: “Ngươi thật sự muốn như thế sao?”
Thẩm Thiên Nguyệt tưởng là nàng đang sợ, liền nói: “Nếu như ngươi không khinh người quá đáng, ta đương nhiên vẫn xem ngươi như tỷ tỷ, chúng ta vẫn hoà thuận như trước …”
Ả ta còn chưa nói xong, Khương Vạn Nương đột ngột vươn tay đẩy ả ta xuống nước.
Thẩm Thiên Nguyệt không kịp chuẩn bị liền rơi vào hồ nước, la hét thất thanh, mồm miệng lại bị nước tràn vào muốn la cũng không la nổi.
Ả ta sặc nước một hồi lâu thật vất vả mới chạm chân xuống đáy hồ, từ trong nước đứng lên mới nhận thấy hồ nước này thật ra không sâu đến vậy.
Khương Vạn Nương lạnh lùng nhìn bộ dạng chật vật của ả ta, nói: “Bây giờ ngươi có thể gọi người tới rồi đấy.”
“Chỉ là ta vẫn luôn ngồi trên bàn tiệc chưa từng rời đi, ta có tỷ muội Tiết gia làm chứng cho ta, cũng không chắc lời ngươi nói có ai tinhay không?”
Sắc mặt Thẩm Thiên Nguyệt trắng bệch mà nhìn nàng.
“Ngươi không sợ gặp quả báo sao, Khương Vạn Nương?”
Quả báo?
Khương Vạn Nương ngẫm nghĩ, quả báo nàng đang nhận cũng đã đủ nhiều rồi.
“Nếu ngươi có bản lĩnh, thì cứ việc dây dưa với ta, đương nhiên cũng có thể thuyết phục người khác tin ngươi.”
Nàng nói xong câu đó với đối phương, lập tức rời đi.
Thẩm Thiên Nguyệt thật vất vả mới bò ra khỏi hồ nước, y phục trên người ướt nhẹp, dáng vẻ không ai nhận ra nổi.
May mà không lâu sau đó có một nha hoàn đi ngang qua, hoảng sợ dẫn ả ta đến phòng dành cho khách thay quần áo.
Nhưng mà không ai phát hiện, bên bờ bên kia của hồ nước, một màn vừa nãy đã bị Tần Nghiên nhìn thấy hết cả, hắn ta ngây người một lúc lâu cũng chưa thể lấy lại tinh thần.
Sau khi yến hội giải tán, mấy ngày sau đó, Tiết phủ vậy mà được rất nhiều người đạp cửa đến cầu hôn
Lúc đó Khương Vạn Nương mới biết được món quà ngày hôm đó Tiết Quế Uyển dâng tặng có sức hút lớn như thế nào.
Người tới ai ai cũng nói nghe danh Tiết Quế Uyển là một cô nương dịu dàng nho nhã, muốn sính nàng ấy làm vợ.
Tiết Quế Châu thấy việc hôn nhân của thứ tỷ mình cũng đà gần kề, nghĩ tới biểu ca Tần Nghiên, thì không muốn ra khỏi cửa nữa, suốt ngày trốn trong phòng luyện tập nữ hồng, sợ rằng sau này lúc chính mình xuất giá không thêu nổi vài món đồ.
Mấy hôm nay Tiết Quế Dao rủ rê Khương Vạn Nương đi tìm Tiết Quế Uyển, hỏi nàng ấy đang nhắm đến nhà ai.
Tiết Quế Uyển xấu hổ mặt mũi đỏ bừng, chỉ thiếu chưa thực sự xuống tay đánh hai nàng một trận.
Chỉ nói một hộ gia đình đã bị loại, còn có một trưởng công tử của nhà bá phủ, và một nhị công tử của nhà ngôn quan.
Sau khi sai người đi hỏi thăm, thì bên người trưởng công tử của nhà bá phủ kia có hai nha hoàn thông phòng, một trong hai người đó đã sinh hạ nhi tử rồi.
Nhưng mà công tử nhà ngôn quan kia lại là một người đọc sách có học thứ lễ nghi, phẩm chất tính cách có thể nói là rất tốt.
“Tỷ tỷ nói người đọc sách kia làTiêu Xuân Đàm?” Tiết Quế Dao đột nhiên hỏi đến.
Khương Vạn Nương nghi ngờ nói: “Là người quen của tam tỷ tỷ sao?”
Tiết Quế Dao nhoẻn miệng cười: “Mấy năm trước khi Tiêu lão phu nhân còn tại thế, cũng có lui tới Tiết gia vài lần, có một lần Tiêu công tử bị lạc trong vườn, là tam tỷ tỷ dẫn người ta đi ra ngoài đấy.”
Khương Vạn Nương nhìn về phía Tiết Quế Uyển, thấy Tiết Quế Uyển ngượng ngùng đến mức lỗ tai cũng đỏ bừng, lúc này cũng đoán được ít nhiều tâm ý của đối phương.
“Ngươi nói chuyện này làm gì, mẫu thân hẳn là sẽ hướng đến công tử của nhà bá phủ …” Tiết Quế Uyển nói thẩm một câu.
Lúc này Tiết Quế Dao mới thu lại nụ cười, cũng cảm thấy không tốt.
“Đại bá mẫu chỉ coi trong vẻ bề ngoài, cũng chẳng nghĩ tới gả chồng tính cách là quan trọng nhất …” Tiết Quế Dao nghĩ nghĩ, nói: “Nếu không thì tỷ tự thân vận động thử xem, lỡ như mẫu thân biết được tâm ý của tỷ rồi đồng ý thì sao?”
Nàng ta nói xong vội hỏi ý kiến của Khương Vạn Nương: “A Phù ngươi cảm thấy thế nào?”
Khương Vạn Nương khó xử nói: “Tốt thì có tốt, nhưng mà có hơi mạo hiểm … Nếu mà nói đến ý kiến nào tốt hơn, thì ta vẫn chưa nghĩ ra.”
Nàng ngay cả bản thân mình còn chưa gả ra ngoài thành công, đã mau chóng hết hy vọng với giống loài gọi là nam nhân này rồi, lúc này cũng khó mà đặt thân phận mình vào vị trí của Tiết Quế Uyển để cho chút ý kiến.
Tiết Quế Dao ngẫm lại cũng cảm thấy vượt quá phép tắc, liền không nhắc lại nữa.
Ai ngờ, hai ngày sau Khương Vạn Nương từ chỗ Chỉ Hạ mới biết được, tam tỷ tỷ luôn luôn dịu dàng thẹn thùng thế mà thực sự bạo dạn làm theo lời của Tiết Quế Dao.
Lưu thị nóng tính như thế nào, trực tiếp tát nàng ấy một bạt tai, mắng chửi nàng ấy không có liêm sỉ, liên luỵ đến thanh danh của đại phòng.
- Hết Chương 18-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT