Tiết Quế Dao cũng không muốn nói xấu Tiết Quế Châu quá nhiều trước mặt nàng, ngay sau đó lại hỏi: “Không nói đến chuyện này nữa, lúc trước ta có nghe mẫu thân các nàng nói qua, trước khi cô cô của ta qua đời có để lại một cửa hàng son phấn cho ngươi, mấy hôm trước tam cữu cữu và phụ thân ta còn nhắc đến việc này, lại nhận thấy cửa hàng kia đang bị người khác quản lý, có phải cửa hàng kia của ngươi đã bị người ta tịch thu rồi hay không?”
Khương Vạn Nương nghe vậy không khỏi bất ngờ, vốn nghĩ người của Tiết gia đối xử tốt với một người xa lạ như mình thì có chút không quen, không bày ra vẻ mặt ghét bỏ như Lưu thị, có thể giả vờ khách sáo đối đãi thì đã rất tốt rồi.
Không ngờ rằng, các cữu cữu ở Tiết gia còn để tâm đến việc này của nàng, với nàng mà nói là một sự quan tâm ngoài ý muốn.
“Nhắc đến thì cũng có chút khó mở miệng …” Khương Vạn Nương vốn không muốn nhiều lời, thế nhưng chuyện gì cũng dối gạt người của Tiết gia, làm nàng có chút cảm thấy có lỗi.
Nàng kể chuyện của cửa hàng kia cho Tiết Quế Dao, vừa mới dứt lời Tiết Quế Dao đã nói: “Thì ra là lợi dụng kẽ hở mới không bị người của phủ nha phát hiện, ngươi không cần lo, phụ thân ta không đi con đường làm quan, ở kinh thành làm buôn bán cũng nhiều năm rồi, đường hông ngõ ngách ở nơi này cũng biết được ít nhiều.”
“Nếu như ngươi tin tưởng ta, thì cứ giao cho ta, ta thay ngươi sửa tên chủ nhân trên giấy tờ, xong xuôi đâu đó, sau này người của phủ nha muốn tra đến, thì sự việc cũng không liên quan đến chúng ta.”
Khương Vạn Nương không ngờ còn có thể thu hoạch được một việc ngoài ý muốn, chần chờ giây lát, liền giao khế đất ra.
“Tiểu nhị làm công ở Hàm Yên Trai là người của ta, muốn đổi người đứng tên ở Hàm Yên Trai thì hắn ta là một sự lựa chọn không tồi.” Khương Vạn Nương nói.
Tiết Quế Dao nhìn thoáng qua, nói với nàng: “Ta làm việc ngươi cứ yên tâm đi, ngồi yên đấy đợi ta làm xong việc, dù gì cũng là việc nhỏ thôi mà.”
Khương Vạn Nương thấy nàng ta thật tình muốn giúp, trong lòng vô cùng cảm kích, nói: “Tứ tỷ tỷ giúp ta việc lớn như vậy, ngày sau ta đương nhiên sẽ ghi nhớ trong lòng …”
Tiết Quế Dao nói: “Nếu ngươi thật sự muốn cám ơn ta, sau khi xong việc rồi, thì tặng ta hai hộp phấn mặt miễn phí thì tốt hơn đấy.”
Khương Vạn Nương cười đồng ý, trong lòng nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm.
Nghĩ lại cả ngày hôm nay nàng mang một bụng tức đi về nhà, lúc này mới có thể thở phào một chút, nàng liền đem hết mấy người không liên quan Thẩm Thiên Nguyệt Trang Cẩm Ngu gì gì đó vứt hết sau đầu.
Sáng sớm hôm sau, lúc Khương Vạn Nương hầu hạ Tiết lão thái thái rời giường, Tiết lão thái thái cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của nàng tốt hơn một chút.
Khương Vạn Nương nghĩ bây giờ có nói thì cũng chỉ làm lão thái thái phải lo thêm chuyện của nàng mà thôi, định rằng sau khi sắp xếp xong xuôi đâu đấy rồi sẽ nói.
Hôm nay là mồng một, phu nhân đại phòng nhị phòng cùng tam phòng đều đến đây thỉnh an lão thái thái.
Qua chừng một chén trà nhỏ, đại phòng Lưu thị đột nhiên mở miệng nói: “Mẫu thân, nghe người ta nói, lão gia nhà ta năm nay rất có hi vọng được thăng chức, mới vài ngày trước thôi, Thái Thường đại nhân Tự Dư còn nhắc đến việc này với hắn nữa, nói hắn giữ chức quan lâu năm, thăng chức là chuyện hiển nhiên.”
Tiết lão thái thái nhẹ gật đầu, nói: “Vậy cũng rất tốt, phu thê hai ngươi có thể ngày càng thăng tiến, cũng là cái phúc của Tiết gia chúng ta.”
Lưu thị nghe được lời này vẻ mặt trở nên hớn hở, tầm mắt không nhịn được liếc mắt khinh thường nhị phòng Trình thị do thương hộ sinh ra, tự nhận bản thân cao hơn Trình thị một cái đầu, sau đó càng lúc càng vui vẻ.
Nàng ta quay đầu nói với Tiết lão thái thái: “Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng mà có việc này nhắc đến cũng thật kỳ lạ.”
“Có chuyện gì?” Tiết lão thái thái thấy nàng ta vòng vo tam quất, rốt cuộc cũng đã lòi ra bụng thật dạ thật, lúc này mới đưa mắt liếc nhìn nàng ta một cái.
Lưu thị nói: “Năm trước ta có đi Trường Thanh Đạo gia, sư phụ đạo trưởng đoán chắc lão gia nhà ta năm nay nhất định có thể được thăng chức, kết quả là năm nay hắn ta thật sự đã đoán đúng, cho nên ta đã cố ý đi thêm chuyến nữa, ngài đoán xem thế nào?”
Tiết lão thái thái không nóng không lạnh nói: “Như thế nào, hắn ta lại nói gì nữa?”
Lưu thị nhấp một ngụm trà, thấy tất cả mọi người đang nhìn về phía nhìn, làm ra vẻ ngượng ngùng, nói: “Nhắc đến thì cũng hơi xấu hổ, hắn ta nói trong phủ chúng ta có người có số mạng khắc với việc này, chỉ cần biết ý tránh đi một thời gian thì tốt rồi.”
Tiết lão thái thái nghe xong câu nói đó không nhịn được nhíu nhíu mày.
Trình thị hỏi: “Đại tẩu là đang nói đến ai?”
Lưu thị vẫy vẫy tay với nàng ta, nói: “Cũng không có ai cả, ta kiểm tra một vòng, cũng chính là một ma ma trong phòng ta cùng với một tiểu đồng hầu cận bên người lão gia.”
“Sau khi ta xử lý hai người này xong rồi, lại đi hỏi vị đạo trưởng kia, té ra đạo trưởng kia nói với ta, trong phủ chúng ta vẫn có người phải tránh đi vài hôm, ta truy vấn hắn ta vài câu, ngài đoán xem hắn ta nói thế nào?” Lưu thị nói.
Tiết lão thái thái không thèm trả lời nàng ta.
Nàng ta lại nói: “Kết quả là vị đạo trưởng kia chỉ đích danh A Phù, ngài nói … Việc này có phải là khéo quá hay không?”
Khương Vạn Nương thế câu chuyện dông dài như vậy từ đầu đến cuối vẫn vòng lại trên đầu mình, chỉ có thể rũ mắt, tránh đi tầm mắt Lưu thị.
Trình thị cười nhạo một tiếng, nói: “Cảnh ngộ của A Phù còn chưa đủ đáng thương sao, ngươi nói như vậy, chẳng phải là mang tiếng ác quá hay sao?”
Lưu thị lúng túng nói: “Làm sao ta không biết A Phù đáng thương cho được chứ, ta cũng chỉ thuật lại lời vị đạo trưởng kia thôi, tránh voi chẳng xấu mặt nào, vị đạo trưởng kia nói, chỉ cần A Phù đi ra ngoài tránh mặt một khoảng thời gian là sẽ không có việc gì.”
Tiết lão thái thái cười lạnh trong lòng, nói: “À, nói như vậy, nếu như lão đại không được thăng chức quan, tội lỗi này đều tính lên đầu A Phù cả sao?”
“Đương nhiên không phải rồi, mẫu thân, ta sao có thể là loại người không biết lý lẽ như vậy chứ?”
“Nhưng mà hình như lão gia nhà ta thật sự rất có năng lực, chỉ là thiếu chút may mắn mới dậm chân ở chức vị thượng lục phẩm mãi không thăng tiến, bây giờ chỉ còn vài bước cuối cùng, ta có thể không lo lắng hay sao?” Lưu thị luôn mồm oán than.
Khương Vạn Nương nhìn thấy lão thái thái chuẩn bị giằng co cho ra lẽ với Lưu thị, chính mình cũng không thể ngồi yên, đứng dậy nói: “Ngoại tổ mẫu, đại cữu mẫu nói không phải không có lý, nghĩ đến cũng không phải đại cữu mẫu ghét bỏ ta, chỉ là người với người sinh ra đã khắc mệnh nhau thôi.”
“Mấy chuyện tâm linh này vốn đã khó có thể nói cho rõ ràng, ta rời khỏi phủ một khoảng thời gian, đợi cữu cữu thăng chức xong, ta lại trở về, cả nhà đều vui có được không?”
Lưu thị vốn đang khó xử, nghe Khương Vạn Nương nói giúp mình như vậy, đột nhiên lại sinh ra vài phần hảo cảm với cô cháu ngoại gái này.
“Đúng đúng đúng, A Phù nói đúng ý ta đấy.” Lưu thị cười nói.
Tiết lão thái thái liếc mắt qua Khương Vạn Nương một cái, sắc mặt hơi trầm xuống nói: “Ta nói không được chính là không được, ngươi nghe không hiểu tiếng người sao?”
Khương Vạn nương thấy bọ dạng của bà dường như sắp trút giận lên đầu mình, ngay lập tức thu lại vẻ mặt tươi cười, lùi sang một bên.
Trong lòng Lưu thị lại cảm thấy bực bội.
Ngoài mặt lão thái thái là đang quát Khương Vạn Nương, thật ra mấy lời này không phải là đang nói với nàng ta hay sao?
Nói đến cũng còn không phải bởi vì lão gia nhà mình không phải con ruột, cho nên bây giờ cũng không muốn cháu ngoại gái của bà ta chịu thiệt thòi dù chỉ một chút.
Lưu thị vần vò khăn tay, sắc mặt cũng không tốt lắm, nhưng lại không muốn nhượng bộ.
Bởi vì không phải là con ruột, cho nên thứ gì bất hạnh cũng là do đại phòng của nàng ta chịu đựng hay sao?
Nếu thật sự trông cậy vào lão thái thái, đám người bọn họ không chừng đã cạp đất mà ăn cả rồi.
Bầu không khí trở nên gượng gạo, đột nhiên có người mở miệng.
“Mẫu thân, qua mấy ngày nữa ta phải về nhà một chuyến, Kính Trạch sư thái của Đào Hoa am đã tính toán qua với ta, ta với con ta duyên phận cũng đã gần kề, nếu ta chịu lấy vài bộ quần áo cũ đặt nơi gối đầu, có lẽ hắn sẽ cảm được một chút.” Sắc mặt Trang thị lạnh lùng, cũng không kiêng kị đem chuyện mình đã lâu năm không có con ra thảo luận.
“Tam phòng của ta thật sự quạnh quẽ, không bằng bảo A Phù cùng ta trở về nhà một chuyến.”
Phản ứng đầu tiên của Lưu thị chính là cảm thấy tam phòng thật sự quá mạnh miệng, cũng không sợ đến lúc đó sinh không được con lại vị vả mặt, ngay sau đó nghĩ lại, lấy thân phận của đối phương, cho dù là không sinh được con, cũng không ai dám nói một câu không tốt.
Tiết lão thái thái cau mày, vẫn không nói gì.
Đại phòng bên này xem mệnh đến lúc lão đại thăng quan, lại tương khắc với Khương Vạn Nương, tam phòng bên này lại bấm đốt ngón tay tính toán con nối dõi đã gần kề, lại muốn Khương Vạn Nương kề cận làm bạn.
Người trước vừa mới vả vào mặt Khương Vạn Nương một cái, ai ngờ tam phòng lại cho nàng bậc thang để bước xuống, hành động này thật sự không giống với phong cách xưa nay của Trang thị.
Trình thị cũng không muốn làm ầm ĩ việc này, ngoài mặt cũng tươi cười khuyên nhủ, “Khó có dịp tam đệ muội chịu đi ra ngoài, A Phù lại là một cô nương ngoan ngoãn, có A Phù đi cùng, tất nhiên nàng sẽ không quá cô đơn.”
Khương Vạn Nương nhẹ giật tay áo của Tiết lão thái thái, nói: “Ngoại tổ mẫu, tam cữu mẫu thích con, không bằng để con đi cùng với tam cữu mẫu về nhà một chuyến.”
Tiết lão thái thái thầm nghĩ vị kia của tam phòng từ trước đến nay vẫn luôn độc lai độc vãn, làm gì có chuyện giải vây cho ai bao giờ.
Nhưng mà mẫu thân của Khương Vạn Nương cùng lão gia tam pòng là cùng một mẹ sinh ra, cũng nên quan tâm đến đứa cháu ngoại gái này nhiều một chút mới đúng.
Suy nghĩ cẩn thận một hồi lâu bà cũng mở miệng, đồng ý với Trang thị.
Một cô nương chưa xuất giá ra ngoài ở, so với lý do của Lưu thị thì lý do của Trang thị đương nhiên làm cho người ta cảm thấy dễ chấp nhận hơn một chút.
Khương Vạn Nương nhìn thoáng qua Trang thị, lại thấy sắc mặt đối phương vẫn luôn lạnh nhạt, ngay cả một ánh mắt cũng chưa từng nhìn qua phía nàng.
Nàng thầm nghĩ, dáng vẻ lạnh lùng của vị tam cữu mẫu này thật giống với cái người tên Trang Cẩm Ngu kia.
Lúc này khuyên can mãi, lại không muốn Tiết gia vì chuyện của nàng mà náo loạn cả nhà.
Đã là ăn nhờ ở đậu, một chút tự giác này Khương Vạn Nương đương nhiên phải có.
Đợi mọi người đi khỏi, nha hoàn Lục Y bên người Trang thị nhịn không được hỏi: “Ngài hồi phủ vốn là bởi vì ở đây hành sự không tiện, bây giờ mang theo một cô nương Tiết gia trở về, lỡ như bị đối phương phát hiện thì phải làm sao?”
Trang thị nghe vậy, nhíu nhíu mày nói: “Phát hiện được thì thế nào, ta cũng không có việc gì phải giấu giếm.”
Lục Y biết rõ tính tình nàng ta, nên cũng tự giác ngậm miệng.
Thật ra trong lòng Trang thị cũng đã hiểu rõ tình hình.
Vừa rồi nàng ta nhớ đến lần trước Khương Vạn Nương giúp đỡ mình lúc nguy nan, cho nên bây giờ mới mở miệng giải vây giúp đối phương.
Nói xa thêm một chút, nàng ta cũng không thích nhìn thấy đại phòng Lưu thị tác oai tác quái, chỉ là thường ngày lười xen vào mà thôi.
Mà Khương Vạn Nương ở bên này, Tiết lão thái thái đương nhiên có chút áy náy đối với nàng.
“Ngươi ở nơi này, cũng không muốn ngươi chịu thiệt thòi gì, chỉ là đại phòng luôn so đo này nọ …”
“Ngoại tổ mẫu chịu nuôi ta, đã giúp đỡ ta tránh khỏi rất nhiều khổ sở rồi, ta cảm ơn còn không hết, làm gì có thiệt thòi chứ.” Khương Vạn Nương cười nói: “Chẳng lẽ ngoại tổ mẫu thật sự nghĩ rằng ta là một đứa gánh gạo thù người sao?”
Tiết lão thái thái mím môi, lại nói: “Thôi, ngươi cứ nhớ rõ lúc đi cùng với tam cữu mẫu của ngươi, thì hầu hạ nàng ta cho tốt, giữ mối quan hệ tốt với nàng ta, không nói đến hai phòng kia, lão tam là từ trong bụng ta bò ra, người của tam phòng ít nhiều cũng thân cận hơn với ngươi một chút.”
Khương Vạn Nương gật gật đầu, nói chuyện với Tiết lão thái thái xong cũng rời khỏi phòng.
Tiết lão thái thái nói với Lý Đức Thuận gia đang đứng bên ngươi: “Ngươi nói xem đứa nhỏ này có phải là quá đáng thương rồi hay không?”
Lý Đức Thuận gia nói: “Biểu cô nương rất hiểu lý lẽ, cũng là vì suy nghĩ cho lão phu nhân, coi như nàng đã không phụ lòng lão phu nhân đã vì nàng mà nhọc tâm.”
Tiết lão thái thái nghe xong lời bà ta nói, lại trở nên im lặng.
Bà đã sống đến từng tuổi này, có chuyện gì mà trong lòng lại không sáng rõ như gương cơ chứ.
Ngay cả người hầu hạ bên người bà cũng không cảm thấy Khương Vạn Nương phải chịu thiệt thòi gì, một cô nương ăn nhờ ở đậu được như vậy chẳng phải là quá tốt rồi hay sao?
Thế nhưng nếu như hôm nay không có Trang thị giải vây, cho dù là có tranh cãi với Lưu thị, hay là đưa Khương Vạn Nương ra khỏi phủ, đối với thanh danh của một cô nương chưa xuất giá thì việc nào cũng là một vết nhơ khó xoá.
Nếu như Khương Vạn Nương là chú chó con mèo con mà bà nhặt về, thì đương nhiên không thể nói đến thiệt thòi hay tủi thân gì cả.
Nhưng mà Khương Vạn Nương không phải là người ngoài, nàng là ngoại tôn nữ ruột thịt của Tiết lão thái thái.
Bởi vì Khương Vạn Nương gặp nạn, cho nên dường như mọi người đều đã quên một tầng quan hệ này, đều cảm thấy ngày tháng an ổn của Khương Vạn Nương đều do Tiết gia bố thí cho.
Tiết lão thái thái đã lớn tuổi rồi, trong lòng cũng dễ cảm thấy áy náy.
Sau này như thế nào, thì còn phải phụ thuộc vào số mệnh của cô nương này nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT