Edit: Bàn

Tống Dã không ngờ có thể đùa người ta khóc. Hắn và Khúc Liệu Nguyên biết nhau nhiều năm như vậy, biết người này từ nhỏ đã không thích khóc, từ mẫu giáo đã bắt đầu tự coi mình là nam tử hán, lần đầu tiên tiêm phòng, mười mấy đứa nhỏ trong lớp khóc đến đen trời tối đất, chỉ có Khúc Liệu Nguyên không khóc.

Ban công mở cửa sổ một nửa, thời tiết cuối hè đầu thu, gió nhẹ.

Khúc Liệu Nguyên đứng đó, hứng gió rơi vài giọt lệ, lau thật nhanh, cảm thấy rất mất mặt. Cậu còn không biết chính mình hoá ra cũng có thời khắc đa sầu đa cảm này, chẳng qua chỉ là nghe Tống Dã tự xưng một chữ "anh".

"Tiểu Khúc." Tống Dã ở đằng sau gọi cậu một tiếng.

Cậu không muốn bị Tống Dã nhìn ra bản thân đa sầu đa cảm, cân đối vẻ mặt rồi mới quay đầu, hỏi: "Mì nấu xong rồi? Nhanh thế?"

Tống Dã nói: "Vẫn chưa nấu, cậu đi vào cho tớ."

Khúc Liệu Nguyên nghĩ thầm đây là lại muốn soi mói hay là dạy dỗ cậu à? Nói: "Làm sao?"

"Chẳng sao cả," Tống Dã dừng lại, trong ánh mắt mang theo chút ý quen thuộc, nói, "Muốn hôn không?"

Khúc Liệu Nguyên vẻ mặt hoài nghi, chậm rề rề đi tới, thấy Tống Dã đúng là sớm nắng chiều mưa? Trở mặt quá nhanh.

Tống Dã bị biểu cảm của cậu làm cho cạn lời, căm tức nói: "Không muốn hôn à?"

Nhưng Khúc Liệu Nguyên vẫn muốn hôn, chần chừ trả lời: "... Muốn."

Tống Dã làm bộ: "Nói gì cơ? Lớn tiếng chút, nghe không rõ."

"Muốn," Khúc Liệu Nguyên lần này thừa nhận thẳng thắn trực tiếp, nói, "Tớ muốn hôn môi, cũng 3 ngày chưa hôn rồi."

Tống Dã đối với việc quản lý vẻ mặt đã sắp tới cực hạn, mở cờ trong bụng đồng thời rất muốn cười, trên mặt vẫn có thể nghiêm trang mà nói bậy: "Chậc, biết ngay cậu mà, không cố gắng học hành, không để ý nghe giảng, ngày ngày chỉ nghĩ mấy thứ này, bảo sao lớn không cao, dậy thì còn chậm."

"..." Lời này lúc này rơi vào trong tai Khúc Liệu Nguyên liền trở nên có ý vị, nói, "Dù sao thì chính là cậu cảm thấy tớ chỗ nào cũng không tốt thôi."

Tống Dã nói: "Nói vớ vẩn."

"Có phải nói vớ vẩn hay không tự cậu biết." Khúc Liệu Nguyên nói, "Còn hôn nữa không? Không hôn thì thôi."

Tống Dã kinh ngạc nói: "Cậu không muốn hôn nữa?"

Khúc Liệu Nguyên xót xa trong lòng, nghĩ thông rồi, nói: "Không quan trọng, không có tình cảm mà hôn nhau thì chính là đùa giỡn lưu manh, cậu cũng hết yêu tớ rồi."

Tống Dã nghe cậu nói những lời này liền tức lên, nói: "Ồ, tớ không yêu cậu nữa, vậy cậu còn yêu tớ không?"

Khúc Liệu Nguyên nhìn hắn, cảm thấy hắn rất đẹp trai, mình cũng vẫn rất yêu hắn, rất quý trọng đoạn tình cảm yêu sớm mới mấy tháng này, khổ sở nói: "Còn hỏi loại vấn đề này, có ý nghĩa sao? Cậu còn nấu mì không? Tớ sắp chết đói rồi, muốn ăn hai quả trứng chần, phải là trứng lòng đào."

Tống Dã nói: "Tớ cũng có yêu cậu nữa đâu, sao còn nấu mì cho cậu? Yêu cầu nhiều nhỉ, trứng lòng đào? Tự mình nấu đi."

Khúc Liệu Nguyên khó có thể tin nói: "Tiểu Dã, cậu... cậu tuyệt tình như vậy sao?"

Tống Dã "lạnh lùng vô tình" mà nhìn cậu.

Khúc Liệu Nguyên quả thực không còn lời nào để nói, cho dù không yêu đương, bạn bè nhiều năm như vậy rồi, cũng không cần thế này chứ.

"Cậu không biết tớ không thể nấu mì à?" Khúc Liệu Nguyên sắp điên lên rồi, "Cậu cố tình làm tớ tức đúng không?"

Tống Dã cười lạnh nói: "Tớ thấy cậu mới là cố tình làm tớ tức ấy."

"Tớ làm sao cơ?" Khúc Liệu Nguyên cảm thấy ù ù cạc cạc.

"Còn hỏi làm sao cơ?" Tống Dã nghiêm túc đến gần như cay nghiệt, nói, "Tớ đối với cậu có tình cảm gì trong lòng cậu còn không biết sao? Nếu như cả thế giới chỉ có thể yêu một người, tớ chỉ có thể chọn cậu. Thực sự không hiểu làm sao cậu có thể nói ra cái câu tớ không yêu cậu đó, cậu làm tớ tổn thương rồi, biết không?"

Khúc Liệu Nguyên: "..." Hả?

Tống Dã nói: "Tại sao không nói gì? Nói xin lỗi."

Khúc Liệu Nguyên vẫn đang lí giải ý tứ trong lời Tống Dã, nghe được ba chữ nói xin lỗi, phản xạ có điều kiện mà nói trước: "Xin lỗi."

Tống Dã cười, nói: "Không sao, anh yêu em, em làm gì cũng có thể tha thứ."

Khúc Liệu Nguyên từ ánh mắt và vẻ mặt hắn bắt được thứ mùi vị trước đó, là sự ngọt ngào và sự phát tán hormone trong yêu đương, không khỏi vui lòng, chính là lờ mờ còn có cảm giác tựa như điên đảo trắng đen.

Tống Dã lại bắt đầu lấp hố, nói: "Tớ cũng xin lỗi cậu, không nên hù doạ cậu, cậu không để ý nghe giảng, không liên quan gì đến chuyện bọn mình yêu nhau cả, chuyện gì ra chuyện đó, về sau anh sẽ không phạt em như thế nữa."

Thái độ của hắn trở nên quá tốt, ngược lại làm cho Khúc Liệu Nguyên cảm thấy thật ngại quá, "đạo đức giả" mà khách khí: "Thực ra vẫn ổn mà."

"Vẫn ổn mà?" Tống Dã lập tức phẫn nộ, nói, "Cũng 3 ngày rồi, mà cậu lại vẫn ổn? Cậu có biết tớ sắp điên rồi không, thật không biết đây là đang phạt ai."

Khúc Liệu Nguyên: "..." Hả???

Tống Dã lên án nói: "Tớ còn tưởng tượng cậu có khi không nhịn được sẽ chủ động tìm tớ, làm tớ mơ mộng hão huyền cả buổi, tớ không hôn cậu thì cậu có không vui không? Dù sao cũng có nữ sinh cho cậu kẹo mút mà."

Khúc Liệu Nguyên sửng sốt, vẻ mặt "cậu đang nói cái gì thế."

Tống Dã: "... Thôi bỏ qua, không nói cái này. Lại đây, cho anh ôm em một cái."

Khúc Liệu Nguyên nghe lời tiến về phía trước, Tống Dã ôm cậu, cậu ôm chặt eo Tống Dã, hai người gần như hít một hơi thật sâu cùng một lúc, cũng đều không nhịn được cười.

"Nhớ cậu ghê." Tống Dã nói.

"Tớ cũng thế." Khúc Liệu Nguyên cũng nói.

Hai người một cách tự nhiên mà hôn môi.

3 ngày rồi! Khúc Liệu Nguyên kích động đến không dùng lời nào diễn tả được.

Nhưng Tống Dã rõ ràng cố tình vô cùng bị động, Khúc Liệu Nguyên đợi mãi, phát hiện hắn không có ý tiến lên nào, nhịn không được lần đầu chủ động xuất kích, vừa mới bắt đầu còn có chút e lệ, dù sao cũng chưa từng hôn như vậy, nhưng dễ dàng hơn tưởng tượng của cậu rất nhiều, cũng rất thú vị. Cậu có phần vui vẻ, cậu đây là rốt cuộc cũng xuất sư rồi!

Càng khiến cậu vui vẻ là, không có tình cảm mà hôn môi là đùa giỡn lưu manh, nhưng bây giờ cảm giác này hoàn toàn chính là nước chảy thành sông.

Thật tốt quá, Tiểu Dã không thay lòng!

1 giờ rưỡi.

Tống Dã nấu mì tôm, Khúc Liệu Nguyên cầm một quả cà chua rửa sạch sẽ đứng bên cạnh vừa ăn vừa xem, hai người thỉnh thoảng nhìn đối phương một cái, tình ý rả rích.

Khúc Liệu Nguyên mới đầu còn thấy hơi hơi khó chịu với việc Tống Dã mấy ngày nay "xử" cậu, giờ không cảm thấy nữa, ngọt ngọt ngào ngào thẳng tuốt không một gợn sóng tất nhiên cũng tốt, thỉnh thoảng có chút phong ba, biết chút mùi vị khác trong yêu đương, hình như cũng rất có cảm giác mới mẻ. Chỉ cần về sau Tống Dã không làm vậy mãi, là được rồi.

Cậu suy nghĩ một lúc, nói: "Cái kẹo mút ngày hôm đó."

Tống Dã giương mắt nhìn cậu, tại sao lại nói cái này? Hắn cũng không định tị nạnh nữa.

Nhưng Khúc Liệu Nguyên lại nói: "Đấy là Trương Ngọc cho tớ."

Tống Dã cau mày nói: "Ai?"

Khúc Liệu Nguyên nói: "Là Trương Ngọc lớp 2."

Nữ sinh mà cậu nói đến, hồi lớp 10 làm lớp trưởng lớp 3, lớp 11 sau khi chia lớp thành tích cũng tốt, thi được vào lớp thực nghiệm 11 - 2. Lớp 10 thì từng tìm Tống Dã nhiều lần, sinh nhật Tống Dã còn tặng hoa làm quà.

Ngày đó Khúc Liệu Nguyên nói với hắn kẹo của "nữ sinh lớp bên cạnh," chẳng phải là nữ sinh lớp 10 sát vách mà Tống Dã nghĩ, mà là nữ sinh lớp 11 - 2 bên cạnh.

"Nhỏ đưa kẹo cho cậu?" Tống Dã bỗng hiểu ra cái gì.

Khúc Liệu Nguyên gặm cà chua, nói: "Đúng rồi. Tớ thấy là nhỏ thích cậu đó, cậu biết không?"

Tống Dã: "..."

Phản ứng này của hắn nằm trong dự đoán của Khúc Liệu Nguyên, Khúc Liệu Nguyên không nghĩ là mình có thể nhìn ra chuyện mà Tống Dã không nhìn ra được.

"Nhỏ tìm tớ hỏi số QQ của cậu," Khúc Liệu Nguyên nói, "Lại còn được kẹo ăn, tớ cho nhỏ luôn rồi."

"..." Tống Dã quỳ, nói, "Tớ đã bảo là nhỏ từ đâu ra add tớ vào rồi? Cậu còn bảo tớ add nhỏ đi cái gì gì? Cậu cũng bảo nhỏ có ý đó rồi, mà vẫn đưa cho nhỏ? Kẹo mút ăn ngon không? Chỉ biết có ăn."

Khúc Liệu Nguyên nói: "Một cái số QQ, nhỏ luôn có thể hỏi từ chỗ người khác, còn không bằng để tớ ăn cái kẹo này."

Tống Dã lé mắt nhìn cậu.

Khúc Liệu Nguyên đón lấy ánh mắt của hắn, nói: "Tớ cũng chẳng lòng dạ hẹp hòi, tớ còn lâu mới ghen bậy bạ."

Tống Dã: "..." Còn học được châm chọc hắn rồi?!

"Anh," Khúc Liệu Nguyên còn sợ hắn không nhận ra được, khôn vặt mà thêm chú thích, lại gần trước mặt Tống Dã, cười hì hì nói: "Em đây là nói ai ý nhỉ, anh nghe ra chưa?"

Tống Dã lạnh lùng nói: "Đi ra, không yêu cậu nữa."

Khúc Liệu Nguyên đắc ý nói: "Lừa người, chính cậu nói, cả thế giới chỉ có thể yêu một người, cậu chắc chắn chọn tớ."

Tống Dã nghĩ thầm, đm, tại sao muốn dỗ nó? Bắt nạt nó một hồi như ý định ban đầu không phải là tốt à?

Khúc Liệu Nguyên ăn xong cà chua, đi rửa tay, vòi nước chảy ào ào, Tống Dã nghe được cậu nói: "Nếu thực sự có ngày đó, tớ cũng chọn cậu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play