Edit: Bàn
Bản thân Khúc Liệu Nguyên học lơ mơ các môn xã hội, chỉ biết gắng gượng học thuộc kiến thức, sau khi Tống Dã quyết định kéo cậu học môn tự nhiên, lúc dạy kèm cho cậu cũng liền cố ý nghiêng về lý hoá sinh. Dẫn tới thành tích của cậu bây giờ rõ ràng lệch môn, 3 môn Chính trị Lịch sử Địa lý cộng với nhau vừa hơn 200 điểm, điều này gây cản trở nghiêm trọng đến thành tích chung của cậu.
Nhưng bỏ bớt điểm 3 môn này là có thể vào được lớp thực nghiệm? Cậu không có lòng tin giống như Tống Dã.
Nhất Trung là trường cấp 3 trọng điểm của tỉnh, học sinh vốn đã xuất sắc, như lớp 7 chỉ là một lớp thường, 3 môn toán lý hoá thi được điểm tuyệt đối, lớp 7 cũng có mấy học sinh.
Kết quả chia lại lớp phải đến lúc báo danh học kỳ sau mới biết được, không để cậu uống viên thuốc an thần, kì nghỉ hè này của cậu e rằng đều phải là bộ dạng tiu nghỉu này.
Tống Dã liền dẫn cậu tới phòng giáo vụ tra điểm.
Chủ nhiệm Triệu Trường Lâm vừa lúc ở đó, bưng một cốc trà lớn uống trà, nghe hai anh em này nói là tới tra điểm, nói: "Tống Dã lại thi được hạng nhất thì thầy biết rồi, Khúc Liệu Nguyên điểm bây giờ của em thế nào?"
"Xếp thứ 6 lớp em." Khúc Liệu Nguyên sợ tra điểm kết quả không tốt, căng thẳng vô cùng, co tay rụt chân theo sát đằng sau Tống Dã, nói cũng rất nhỏ.
Triệu chủ nhiệm vui vẻ, nói: "Thứ 6 không tồi, sao lại như kia? Bình thường không phải ngày ngày diễu võ dương oai à?"
Diễu võ dương oai là một từ nghĩa xấu. Khúc Liệu Nguyên rất chủ nghĩa duy tâm mà nghĩ, không ổn rồi, đây là điềm dữ.
Tống Dã thì ung dung hơn nhiều, cười cùng Triệu chủ nhiệm nói: "Em trai em muốn biết xem nó có vào được lớp thực nghiệm không, em bảo nó là được, nó rất là không tin, làm loạn muốn tra xem tính riêng môn chính và môn tự nhiên thì có thể xếp được hạng bao nhiêu."
Triệu chủ nhiệm mở bảng Excel thống kê điểm khối 10, hỏi: "Hai anh em em đều định học tự nhiên hả?"
Tống Dã nói: "Đúng ạ."
"Tự nhiên ổn đó, thầy là học tự nhiên." Triệu chủ nhiệm tra điểm, cười ha hả nói, "Tống Dã, em bỏ bớt điểm môn văn đi thì vẫn là hạng nhất."
"Lần này phát huy tạm ổn ạ." Tống Dã khiêm tốn một câu, không bất ngờ cũng không ngạc nhiên mừng rỡ, 9 môn của hắn đều trên 90, trong đó Toán, Vật lý, Hoá học đều là điểm tuyệt đối.
Triệu chủ nhiệm lại tra tên Khúc Liệu Nguyên, mặt lộ vẻ tiếc hận: "Ôi trời."
Khúc Liệu Nguyên lập tức lộp bộp một tiếng trong lòng, Tống Dã cũng sửng sốt, không thể nào?
Triệu chủ nhiệm doạ học sinh giật mình thì rất vui vẻ, cười ha ha nói: "Đừng sợ đừng sợ, Liệu Nguyên là hạng 46."
Tống Dã dở khóc dở cười, quay đầu nhìn Khúc Liệu Nguyên, vẻ mặt Khúc Liệu Nguyên sống sót sau tai nạn, sắp bị trò đùa của Triệu chủ nhiệm hù chết.
Lớp thực nghiệm tự nhiên khối 11 vẫn sẽ bố trí 2 lớp, lớp 1 30 người, hơn nữa trong số những học sinh xếp hạng cao này nhất định cũng có một phần chọn lớp xã hội.
Lúc này Khúc Liệu Nguyên mới tin là cậu thực sự có thể vào lớp thực nghiệm rồi, cùng với Tống Dã.
Điểm thi cuối kỳ vẽ nên một dấu chấm tròn viên mãn và rõ nét cho lớp 10 của Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên, cùng lúc đó, kì nghỉ hè năm 2007 cũng chính thức bắt đầu.
Sau khi nghỉ ngơi một ngày, Tống Dã dắt theo Khúc Liệu Nguyên, hai người xách túi ra cửa, đến tỉnh lị thăm Tống Chí Quốc.
Khúc Đại Giang bận trông nom siêu thị nhỏ, không đi được, không yên tâm hai đứa nhỏ tự mình tới nhà tù thăm hỏi, muốn để Cao Tú Nguyệt đi cùng hai người họ, sau hai vợ chồng lại bị Tống Dã dùng hai ba câu thuyết phục rồi. Xưởng 407 từng bước khôi phục sản xuất, quả nhiên cắt giảm gần một phần ba công nhân, nhưng nhân viên vật tư vốn ít người, không giảm biên chế, Cao Tú Nguyệt vẫn quay về đi làm như cũ, mới đi làm chưa được mấy ngày, nếu đi tỉnh lị cùng hai người họ thì phải xin nghỉ trong xưởng, vừa đi làm đã xin nghỉ, không tốt lắm. Hơn nữa nhà tù không ở khu vực thành thị trong tỉnh lị, đi còn phải đổi mấy chuyến xe, một ngày không đủ đi đi về về, tối còn phải ở lại bên kia một đêm.
Trước khi đi, Cao Tú Nguyệt việc đưa tiền tiêu trên đường, còn nhét ít tiền cho Tống Dã, bảo hắn đưa cho Tống Chí Quốc, ở trong đó mua vật dụng hàng ngày phải tiêu tiền. Theo thông lệ dặn Khúc Liệu Nguyên: "Trên đường nghe lời anh con."
Tống Dã ngoài ra còn mang theo mấy quyển sách hắn mua nhân dịp cuối tuần chưa được nghỉ, chủ yếu là tài chính kinh tế và tiểu sử nhân vật, Tống Chí Quốc chỉ đích danh trong điện thoại là muốn đọc.
Hai học sinh cấp 3 sáng sớm xuất phát, ngồi xe bus 2 tiếng, Khúc Liệu Nguyên dựa lên vai Tống Dã ngủ một đường, lúc xuống xe nửa khuôn mặt là vết đỏ. Từ trạm xe đường dài tỉnh lị, lại chuyển 3 lần xe bus, cuối cùng mới đến nhà tù, chiều mới gặp được Tống Chí Quốc.
Cách lần trước bọn họ gặp Tống Chí Quốc đã hơn nửa năm, lần đó Tống Chí Quốc gầy đến mức gần như khô quắt, lần này béo lên một chút, sắc mặt cũng khá hồng hào, mặt mày tươi tắn hơn lần đó rất nhiều. Ngoài hàn huyên với Tống Dã tình hình gần đây, ông còn nói chuyện với Khúc Liệu Nguyên vài câu, hỏi thành tích của Khúc Liệu Nguyên, bảo Khúc Liệu Nguyên thay mặt mình hỏi thăm hai vợ chồng Khúc Đại Giang, ông lại khôi phục dáng vẻ ôn văn nho nhã lúc trước.
Khúc Liệu Nguyên cũng chỉ "dạ", "được" mà đáp lại một cách mất tự nhiên.
Từ trước khi mọi thứ vẫn còn yên ả, cậu cũng không biết nên nói chuyện cái gì với chú Tống thấy nhiều biết rộng này, mỗi lần gặp mặt ông đều lòng đầy kính nể với đối phương, chào hỏi một câu là thôi, có lúc đi tìm Tống Dã chơi, trùng hợp nghe được hai cha con người ta nói chuyện đông tây, đều không khỏi có cảm giác vô lý kiểu "Hai người bọn họ đang làm cái gì vậy."
Ba cậu và ba Văn Thông, cũng như tất cả người ba của tất cả đứa nhỏ trong Gia Chúc Viện, không có khả năng ở nhà thảo luận cùng đứa con học cấp 2 loại câu hỏi "Rốt cuộc là ai giết Jose Alcatio?" -- Khúc Liệu Nguyên mãi đến gần đây ở phần hướng dẫn đọc tác phẩm nổi tiếng trong sách bổ trợ Ngữ văn mới biết, người họ Hà [1] này là xuất hiện trong "Trăm năm cô đơn."
[1]: Trong tiếng Bông thì Jose đọc là Hà Tắc.
Tống Chí Quốc hỏi thành tích của con trai, Tống Dã hỏi sức khoẻ của ba. Hai cha con liền bắt đầu nói đến chuyện Khúc Liệu Nguyên không hiểu.
Tống Chí Quốc đề xuất với Tống Dã: "Về tìm chú Khúc của con bàn bạc một chút, dùng thân phận ổng mở tài khoản, nếu ổng nguyện ý, thì con bảo ổng cũng thử xem."
Tống Dã thì tỏ vẻ: "Nếu rủi ro lớn thì sao không chờ xem xem?"
Tống Chí Quốc lại nói: "Giờ là thời kỳ tiền lãi bong bóng, hai mùa hè thu năm nay chắc chắn không có vấn đề gì, mùa đông thì không dễ nói nữa, trễ nhất mùa xuân sang năm, thời gian không chờ người, bây giờ người mù cũng kiếm tiền không mất công, qua thôn này không còn tiệm đó nữa [2]."
[2]: Ý câu này là bỏ lỡ cơ hội lần này thì khó gặp lại cơ hội tốt như thế nữa.
Tống Dã cuối cùng nói: "Được, con hiểu rồi."
Khúc Liệu Nguyên: ??? Hai người bọn họ đang làm gì vậy?
Thời gian thăm hỏi chỉ có nửa giờ, mấy quyển sách Tống Dã mang đến, đi qua bên quản lý kiểm tra, giữ lại đưa cho Tống Chí Quốc.
Rời khỏi nhà tù, hai học sinh cấp 3 chuyển xe bus quay về khu vực thành thị ở tỉnh lị, đã hơn 7 giờ rồi, trời nóng nực, hai người không có hứng ăn uống, tuỳ tiện ăn chút gì đó, tìm một cái Home Inn [3] ở.
[3]: Một chuỗi khách sạn ở bển.
Lúc Tống Dã đứng trước bàn làm thủ tục vào ở, Khúc Liệu Nguyên một đầu trống trơn chỉ biết đi theo hắn mới bỗng nhiên nhận ra, đây là lần đầu tiên bọn cậu ra ngoài sau khi yêu đương, lại phải ở chung một phòng! Cái này với ở chung một phòng trong nhà không giống nhau, đây là "thuê phòng"!
Lên tầng vào phòng khách sạn, là một phòng tiêu chuẩn, Tống Dã thả túi, liền đi vào nhà vệ sinh.
Khúc Liệu Nguyên bên ngoài ngồi trên một cái giường trống không, trong đầu đột nhiên phát ra chút hình ảnh kỳ quái.
Cậu mới xem phim heo một lần, là xem cùng Văn Thông, tình tiết trong phim đó là nam nữ chính thuê phòng, sau đó hai người liền... Dùng cũng là ga giường màu trắng, bày biện phòng cũng hơi giống chỗ này, chẳng lẽ là quay trong Home Inn sao? Không đúng không đúng, đó là phim Nhật, ở Nhật hẳn là không có Home Inn, hơn nữa quay cái đó ở Trung Quốc là trái phép phạm tội... Quay nam với nam thì có tính là trái pháp luật không? Nhưng mà nam chỉ có thể hôn hôn hoặc là dùng tay, lần trước nghe Giang Ba nói cái tin tức xã hội, bảo không phát sinh quan hệ thực chất thì không thể tính là xâm hại... Đm, nói nhảm cái gì, chẳng lẽ cậu còn có thể xâm hại Tống Dã? Tống Dã không phải là nữ, muốn xâm hại cũng không xâm được.
Tống Dã đi ra từ nhà vệ sinh, Khúc Liệu Nguyên giật mình một cái, ngồi ngay ngay ngắn ngắn.
"Đi nhà xí không?" Tống Dã không yên tâm hỏi, "Uống nước nóng thì đun lên mà uống, hoặc là chờ tí ra ngoài mua Coca cho cậu."
"Không đi," Khúc Liệu Nguyên kỳ quái nói, "Lại sắp ra ngoài à? Đi đâu?"
Tống Dã nói: "Tìm một quán net, tớ muốn tra ít thứ."
Khúc Liệu Nguyên: "... Được."
Quán net cần soát thẻ căn cước, chưa thành niên không được phép vào quán net, quản lý tỉnh lị bên này nghiêm khắc hơn nhà bọn họ bên kia.
Khúc Liệu Nguyên nhỏ giọng nói: "Hay đi chỗ khác hỏi thử xem?"
Có người đến quầy nạp tiền, cô gái thu ngân mở ngăn kéo tìm tiền lẻ, Tống Dã thấy bên trong có mấy tấm thẻ căn cước, biết là không phải là hoàn toàn không thể lợi dụng sơ hở.
Hắn ỷ bản thân mình cao, nói dối với cô gái thu ngân là quên mang theo thẻ căn cước: "Em 19, lên đại học rồi, làm bài tập phải tra tư liệu, chỉ lên 1 giờ thôi."
Cô gái nhìn anh đẹp trai trước mặt này một chút, tin lời liên thiên của tên quỷ này rồi, lại nhìn Khúc Liệu Nguyên: "Em đẹp trai này thì sao? Chị thấy nó 17 là cùng."
"Em trai em," Tống Dã nói, "Nó không lên mạng, đi cùng em."
Cô gái kia liền lấy một tấm thẻ căn cước từ trong ngăn kéo ra, quẹt lấy một máy tính, nói: "Đã nói là chỉ một giờ nha, bị tra được là phải phạt tiền đó."
"Biết rồi ạ, cảm ơn chị xinh đẹp." Tống Dã cười với cô một cái, cô liền cũng cười lại. Chờ hắn dẫn theo Khúc Liệu Nguyên từ quầy đi lên mạng, cô còn nhìn lén hai người bọn họ nhiều lần.
Sau khi ngồi xuống, Tống Dã mở máy tính, mở Google, tìm tin tức liên quan đến mấy từ khoá, hắn dù sao cũng không phải là Tống Chí Quốc, chưa hình thành sự nhạy bén đối với chính sách và tình hình, chỉ có thể nhìn ra nghĩa đen, rất khó có thể sinh ra phán đoán như Tống Chí Quốc, chỉ đành bỏ qua, đọc thẳng mấy trang giới thiệu kiến thức cổ phiếu căn bản, sau đó liền tải "Thùng Phá Sảnh." [4]
[4]: Một app theo dõi cổ phiếu bên bển, có cả trên máy tính và điện thoại.
Khúc Liệu Nguyên ngồi cạnh hắn, không hiểu cái gì mà nhìn nửa ngày, rốt cuộc hiểu ra, giật mình nói: "Chú Tống là bảo cậu mua cổ phiếu hả?"
"Đúng rồi." Tống Dã lời ít ý nhiều mà đáp.
Nhận thức của Khúc Liệu Nguyên với cổ phiếu là thảm kịch nhân gian mấy năm trước có thân thích nhà hàng xóm mua cổ phiếu thua lỗ tiền, cuối cùng nhảy lầu. Nhưng mà Tống Chí Quốc và Tống Dã nhất định là hiểu hơn cậu, cậu cũng chỉ kinh hãi trong lòng một cái, cũng không nói gì phản đối, nhắc nhở Tống Dã: "Anh, em muốn uống Coca."
Tống Dã chỉ lo chính sự, cũng quên mất chuyện này, móc 5 tệ cho cậu, bảo cậu tự đi mua, nói: "Chỉ mua một chai thôi, anh không uống."
Khúc Liệu Nguyên cầm tiền đi, cô gái thu ngân lấy chai Coca cho cậu, lại mở ngăn kéo tìm tiền trả lại cậu, cười hỏi: "Anh em là học tài chính hả?" Từ quầy bên này có thể nhìn thấy màn hình máy tính Tống Dã bên kia, phía trên là biểu đồ xu hướng cổ phiếu trên "Thùng Phá Sảnh."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Dạ."
"Anh em học đại học nào?" Cô gái trả 2 tệ rưỡi cho cậu, nói, "Hắn có người yêu chưa?"
Khúc Liệu Nguyên cầm Coca và tiền xong, nói: "Có rồi."
Cô gái thực ra cũng không có ý gì khác, đi làm thấy chán, thấy em đẹp trai thì thuận miệng nói đùa, nghe cậu nói vậy liền cười cười, nói: "Cũng đúng, đẹp trai như thế, chắc chắn sớm bị heo vây quanh."
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Quay về cậu đưa tiền thừa cho Tống Dãm Tống Dã thuận tay cất vào trong túi, tiếp tục bấm chuột xem các thứ.
Khúc Liệu Nguyên ngồi cạnh uống Coca, nhìn máy tính vài lần, lại nhìn Tống Dã vài lần, thứ trong máy tính cậu xem không hiểu, độ đẹp trai của Tống Dã thì cậu xem hiểu.
Tống Dã vẫn luôn đẹp vô địch, sạch sẽ khí chất tốt, còn rất thông minh, bộ dáng đặc biệt nghiêm túc lúc này quả thực là rất có sức quyến rũ hút người, các cô gái đều sẽ thích hắn, về sau gặp phải những nam sinh giống bọn họ (gay), quá nửa cũng sẽ thích hắn.
Khúc Liệu Nguyên lần đầu tiên sinh ra cảm giác nguy cơ, tương lai nhất định sẽ gặp phải rất nhiều con heo khác, cũng tới mơ ước rau cải trắng của cậu.
Lên mạng 1 giờ, đến giờ, hai người liền đi ra khỏi quán net, quay về khách sạn.
Đã là mùa hè nóng nực, bên ngoài nóng, trong phòng còn oi bức hơn, Khúc Liệu Nguyên một đầu mồ hôi, cầm điều khiển bật điều hoà, thử nửa ngày vẫn chỉnh không xong, Tống Dã lấy điều khiển chỉnh xong, nói cậu: "Đần."
"Nếu mà tớ không đần," Khúc Liệu Nguyên nóng đến cáu kỉnh, nói, "Thì làm sao thể hiện sự thông minh của cậu được?"
Tống Dã liếc cậu, nói: "Cậu là già mồm với tớ à? Dì Cao bảo cậu nghe lời tớ đấy nhé."
Được gió lạnh điều hoà thổi, Khúc Liệu Nguyên thoải mái hơn nhiều, giọng điệu cũng mềm xuống, thuận miệng nói: "Nghe lời nghe lời... Tớ làm sao không nghe lời được?"
Hai tay cậu vén áo phông quạt gió cho mình, bên tóc mai có giọt mồ hôi theo cái cổ chảy xuống, trượt vào trong cổ áo phông.
Tống Dã nhìn cậu mấy giây, ánh mắt chậm rãi thay đổi. Cậu cũng phát hiện, ngững động tác quạt gió.
Hai người đều động động, ăn ý lại gần nhau chút, mặt đối mặt đứng trên sàn nhà cuối giường, Tống Dã cúi đầu, Khúc Liệu Nguyên nhắm mắt lại, đôi môi thiếu niên liền dính vào với nhau.
Cửa gió điều hoà phát ra tiếng vù vù nhẹ xen lẫn cùng với tiếng hít thở, hôn nhau của hai người bọn họ.
Tiếng hôn môi ngày hôm nay sao to vậy? Khúc Liệu Nguyên bị loại âm thanh này khiến cho hơi xấu hổ.
Tống Dã đẩy cậu lùi về sau, cứng rắn đè cậu lên giường, đệm vang lên tiếng cọt kẹt, cậu càng cảm thấy xấu hổ... Đây chẳng phải chính là! Âm thanh trong phim heo?!
Có lẽ là hoàn cảnh đặc thù, trạng thái Tống Dã không giống bình thường, gần như là hung bạo cắn môi và đầu lưỡi Khúc Liệu Nguyên, Khúc Liệu Nguyên bị cách hôn này hôn đến không thể nào hít thở, tim đập nhanh như một khắc sau phải chết, nhưng cậu lại cực kỳ thích loại cảm giác này, từ môi lưỡi đến thân thể đều là tư thế hoàn toàn thuận theo Tống Dã.
Tống Dã: "..."
Hắn sắp không phanh được nữa rồi!!!
Lúc này điện thoại bàn trong phòng đột ngột vang lên.
Tiếng vang này tựa như một tiếng sét giữa đất bằng, hai người sợ hết hồn, lập tức tách nhau ra, liếc nhau một cái.
Khúc Liệu Nguyên còn chưa nhìn ra cái gì từ vẻ mặt Tống Dã, Tống Dã vút một cái lật người lên, bước nhanh vọt vào nhà vệ sinh, hấp tấp đóng sầm cửa.
Khúc Liệu Nguyên vẫn nằm đó, ngơ hoàn toàn. Cậu nhớ rõ, trong một khắc cuối cùng trước khi điện thoại reo kia, cậu hình như cảm thấy được sự biến hoá rõ ràng đến mức không thể nào ngó lơ của Tống Dã.
Cậu thoáng ngẩng đầu, nhìn mình một chút, không có. Liền rất mờ mịt, là vì cậu vẫn chưa làm cái phẫu thuật kia, nên mới không có sao?
Điện thoại vẫn đang vang lên không ngừng, cậu không thể làm gì khác là nghe máy, bên kia là một giọng nữ ỏn à ỏn ẻn: "Cần dịch vụ xoa bóp không ạ?"
Khúc Liệu Nguyên: "... Không cần, gọi nữa là báo cảnh sát!"