Edit: Bàn
So với "chồng," "vợ," cách gọi này có tính thông tục hơn. Lấy cảm hứng từ Văn Thông và Tinh Tinh, Tống Dã thấy cách xưng hô này hợp với sở thích của mình hơn.
Chờ xe bus lái đi, Khúc Liệu Nguyên lập tức nhảy dựng lên, giận dữ đấm Tống Dã mấy cái, nói: "Kêu vớ vẩn gì đấy? Còn kêu to như thế!"
Tống Dã vừa trốn đằng sau biển quảng cáo lớn của bến xe bus, vừa kêu thảm thiết một cách khoa trương: "Tìm người đến phân xử thử đi, tớ vừa giặt quần áo vừa nấu cơm, làm hết việc nội trợ, sao vẫn bị bạo lực gia đình?"
Bến xe bus không có ai, bên trong đường dành cho xe đạp có người đi xe điện qua, thấy hai nam sinh cao ráo đẹp trai đang đùa giỡn nhau, không khỏi nhìn mấy lần.
Khúc Liệu Nguyên bị nhìn thấy sợ, không dám hành động nữa. Giữa hai tấm bảng quảng cáo ở bến xe bus có một lối đi nhỏ nửa mét, cậu đứng ngoài đường cho xe đạp, nói với Tống Dã đằng sau biển quảng cáo: "Cậu nói nhỏ chút được không?"
"Không được, trừ khi," Tống Dã đứng giữa biển quảng cáo, hai tay một trái một phải chống hai bên khung, nghiêng nghiêng người ra ngoài, nói lời mang ý xấu: "Em gọi anh một tiếng thật hay."
Khúc Liệu Nguyên nhanh trí, nói: "Hay kiểu gì? Con dâu nuôi từ bé của tớ?"
Tống Dã: "..."
"Cho cậu tự đắc, hôm nay cậu tự đắc cả ngày rồi." Khúc Liệu Nguyên thành công hoà một ván, mình cũng bắt đầu vênh váo.
Tống Dã hết vui, cụt hứng nói: "Đi thôi, làm việc giúp ba mẹ."
Bây giờ khi nhắc đến Cao Tú Nguyệt và Khúc Đại Giang với Khúc Liệu Nguyên, thỉnh thoảng hắn sẽ trực tiếp gọi giản lược là "ba mẹ."
Đã 1 năm 4 tháng từ lúc bọn họ bắt đầu yêu nhau, "kết hôn" đã được 4 tháng.
Hai người sóng vai đi trên lối đi bộ hơn 10m, rẽ thêm mấy bước thì đến "Siêu thị tiện lợi Lão Khúc."
Khúc Liệu Nguyên đụng vai Tống Dã một cái, Tống Dã cười nói: "Đừng làm loạn, cẩn thận dì Cao nhìn thấy ngoài cửa lại tưởng cậu bắt nạt tớ."
"Tớ còn lâu mới bắt nạt cậu." Khúc Liệu Nguyên trịnh trọng nói, "Tiểu Dã, lời lúc nãy tớ nói là thật, tớ sẽ chịu trách nhiệm với cậu."
Tống Dã tạm thời coi đây là lời thề non hẹn biển kiểu Khúc Liệu Nguyên, trả lời: "Biết rồi, anh yêu em."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Tớ cũng yêu cậu..." Cậu nói hai chữ kia rất nhỏ.
Tống Dã nghe thấy, mở cờ trong bụng, cố tình nói: "Gì cơ? Cậu nói to lên?"
"Cậu lại giả vờ à?" Khúc Liệu Nguyên không bị lừa, nói, "Rõ ràng nghe thấy rồi."
Tống Dã nói: "Không nghe thấy, bà xã, em nói anh lần nữa."
Nói một lần với nói trăm lần không khác gì nhau, nhưng Khúc Liệu Nguyên liếc thấy cửa siêu thị, vội nói: "Dừng! Mẹ tớ ra rồi!"
Thùng giấy đóng gói ngoài hàng hoá tạm thời chất đống ở cửa siêu thị, cách vài ngày tích được nhiều thì bán một lần cho xe ba bánh thu mua phế liệu đi ngang qua. Cao Tú Nguyệt đi từ trong tiệm ra vứt thùng giấy, thấy hai đứa nhỏ nhà mình đứng bên cạnh, vội cao giọng nói: "Hai đứa làm gì đó? Phơi nắng chết giờ, chạy nhanh mấy bước vào đây đi!"
Hai người bọn họ sải bước vào trong tiệm, Tống Dã chào hỏi Khúc Đại Giang sau quầy thu ngân, Khúc Liệu Nguyên thì kể chuyện gặp được Thường Kiện ở nhà Văn Thông với ba.
"Nó giải ngũ rồi?" Khúc Đại Giang tò mò nói, "Có đơn vị chưa?"
Khúc Liệu Nguyên nói: "Vẫn chưa có, ảnh muốn thi cảnh sát, mua tài liệu thi về nhà ôn tập rồi."
Khúc Đại Giang được sắp xếp vào xưởng 407 sau khi xuất ngũ trở về địa phương, nghe thấy Thường Kiện còn phải thi và cạnh tranh với các sinh viên học viện cảnh sát để xin việc, không khỏi xúc động, nói một hồi bây giờ đãi ngộ của quân nhân giải ngũ không tốt gì gì đó vân vân, cuối cùng nói: "Nếu thi đậu được cảnh sát cũng hay, đều là bảo vệ quốc gia, vì nhân dân phục vụ."
Khúc Liệu Nguyên rất tán thành, nói: "Đúng đúng đúng, con cũng hi vọng anh Kiện có thể thi đậu, làm cảnh sát cũng rất tốt, đồng phục cảnh sát cũng rất đẹp, một vài cảnh sát còn có thể mang súng..."
"Hai người có thể bớt nói những chuyện vô dụng được không?" Cao Tú Nguyệt đi vào đóng cửa, chặn lại gió điều hoà, quở trách ba con nhà họ Khúc, "Đàn ông nhà họ Khúc hai người đúng là quá chừng, già thì suốt ngày chỉ biết lười biếng, trẻ thì trong mắt chẳng có việc nhà, hai người ở đây lèm bèm, nhìn xem Tống Dã đang làm gì kìa?"
Tống Dã từ đằng sau dọn thùng hồng trà lạnh, vừa mở ra, đang bổ sung hàng vào tủ lạnh.
Khúc Liệu Nguyên bị dạy bảo liền qua giúp Tống Dã. Còn lại Khúc Đại Giang một mình chống đỡ ánh mắt tùng xẻo của Cao Tú Nguyệt, ngượng ngùng cầm giẻ lau bên tay lên, làm ra vẻ lau chùi quầy thu ngân vốn đã sạch sẽ.
Sau khi bổ sung tủ lạnh và giá hàng trống, Tống Dã lại đi giặt cây lau nhà, lau dọn sàn nhà trong ngoài siêu thị một lượt.
Thấy Cao Tú Nguyệt lại định mắng cậu, Khúc Liệu Nguyên oan ức nói: "Mẹ đừng nói con mà, con tìm rồi, chỉ có một cây lau nhà, cùng lắm thì lát nữa nó lau xong, con lại lau lần nữa, được chưa ạ?"
"Con với ba con giống nhau nhỉ." Cao Tú Nguyệt vỗ một cái vào gáy cậu.
Khúc Đại Giang núp sau máy tính ở quầy thu ngân, giả vờ không nghe thấy gì hết.
"Mẹ hỏi con chút chuyện." Cao Tú Nguyệt nghiêng người nhìn nhìn. Tống Dã đi ra đằng sau giặt cây lau nhà, tiếng vòi nước rất lớn, bà hỏi Khúc Liệu Nguyên, "Anh con hôm nay vào nội thành, ngoài đi với con đến nhà Văn Thông ra thì còn đi chỗ khác không? Có hẹn với người khác không?"
Khúc Liệu Nguyên hiểu ngay là bà muốn hỏi chuyện "bạn gái" Tống Dã, căng thẳng nói: "Không, không có."
Cao Tú Nguyệt lại hỏi: "Hai ngày này ở nhà, con có nghe thấy nó gọi điện, hay lên mạng nói chuyện với người khác không?"
Khúc Liệu Nguyên đắn đo từng câu từng chữ, trả lời: "Cũng không, bọn con ngày ngày học cùng nhau, học xong thì xem thi đấu, xem thi đấu xong... Ngược lại thì nó ít khi chơi điện thoại và máy tính, toàn là con chơi."
"Con chỉ biết chơi!" Cao Tú Nguyệt thấp giọng nói, "Con nhìn anh con, yêu sớm mà còn biết bàn bạc với con gái phải cùng nhau thi đại học cho tốt, sao con chỉ biết chơi? Ngày nào cũng ở cùng nó mà sao không học được cái gì cả?"
Khúc Liệu Nguyên hổ thẹn nghĩ, còn lâu, cậu đã học được quá nhiều, nhưng tạm thời không thể nói. Mẹ... Xin lỗi.
Buổi tối vẫn chỉ có hai người Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên trở lại Gia Chúc Viện trong xưởng, trước khi về, Cao Tú Nguyệt mua hai quả dưa hấu, bảo hai người họ mang về ăn.
"Mẹ bảo nóng thì bật điều hoà, đừng sợ tốn điện. Nếu có muỗi thì trong ngăn tủ phòng bọn họ có đèn đuổi muỗi, bảo mình lấy ra dùng." Khúc Liệu Nguyên sợ làm nước dưa hấu rơi xuống đất nên ngồi xổm gặm dưa hấu luôn ngay trước sọt rác, vừa gặm vừa lải nhải, "Mẹ còn bảo tớ khuyên nhủ cậu, học cho giỏi, để chuyện tình yêu ra sau đi."
Tống Dã ngồi trên ghế sô pha, ấn điều khiển TV đổi kênh. Hắn không ăn dưa, nhìn Khúc Liệu Nguyên ăn, hỏi: "Dì còn hỏi cậu gì nữa?"
Khúc Liệu Nguyên lặp lại câu hỏi và câu trả lời của cậu, tâm trạng rõ ràng có hơi chán nản.
Tống Dã cảm nhận được, tạm thời không mở miệng hỏi, muốn để cậu tự nói.
"Anh, lúc mẹ hỏi em, trong lòng em có hơi khó chịu," Khúc Liệu Nguyên vứt vỏ dưa, nói, "Tinh Tinh cũng đã gặp mẹ Văn Thông rồi, mà bọn mình vẫn không thể nói gì với ba mẹ."
Tống Dã đã từng nghĩ đến việc sớm muộn gì cậu cũng sẽ có tâm trạng như vậy, cũng đã nghĩ xong cách đối phó, bây giờ liền dùng một giọng điệu vừa tủi thân vừa nhẫn nhịn nói: "Nếu tớ là con gái thì tốt rồi."
Khúc Liệu Nguyên cau mày nói: "Gì? Tớ đâu có ý này."
"Tớ biết, ý cậu là không muốn lừa ba mẹ, trước giờ cậu chưa từng lừa bọn họ." Tống Dã nói, "Lời tớ nói là ý của tớ, nếu tớ là con gái, hai ta từ nhỏ cũng thân, tớ làm con dâu nuôi từ bé của cậu là chuyện đương nhiên, dì Cao chắc chắn sẽ yêu quý người con dâu này là tớ."
Khúc Liệu Nguyên quan sát khuôn mặt Tống Dã. Câu nói con người sinh ra đều bình đẳng là nghịch lý tự sụp đổ ngay từ mặt ngoại hình, có người sinh ra đã mạnh mẽ hơn người bình thường. Với gương mặt này của Tống Dã, cho dù hắn là con gái hay con trai, chắc chắn đều đứng trên đỉnh kim tự tháp nếu xét về ngoại hình.
"Nếu cậu nói thế thì tớ làm con gái tốt hơn," Khúc Liệu Nguyên kèm theo ý hơi tự giễu, nói, "Có bạn từ nhỏ đẹp trai như cậu thì mẹ tớ mới không thèm con rể khác, có khi còn hăng hái hơn tớ, sắp xếp gả tớ cho cậu từ lâu rồi. Chỉ sợ cậu chê tớ, tớ mà là con gái thì chắc không đẹp như bây giờ... Thôi, tớ không đẹp bằng cậu, hay cậu làm con gái đi, con gái thì nên đẹp hơn."
Tống Dã cũng cười, nói: "Được hết, dù sao em cũng là bà xã của anh."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Ai là bà xã không quan trọng..."
Cậu dừng chốc lát mới nói tiếp: "Tiểu Dã, hôm nay tớ còn có một phát hiện, tớ hết thuốc chữa rồi, tớ thực sự yêu cậu chết mất."
Tống Dã không khỏi vui vẻ, trực giác cảm thấy trong lời này có ý khác: "... Sao thế?"
"Thì là..." Khúc Liệu Nguyên lại lấy miếng dưa gặm mấy miếng, gặm đến mức nước dưa hấu đầy mặt, cậu ăn miếng này không nhả hạt, ăn không tập trung, nói: "Mẹ tớ hỏi tớ chuyện của cậu với người yêu, tớ hồi hộp, sợ nói lộ ra, thế nên cố gắng tự thôi miên bản thân, cố gắng nghĩ cậu có một người yêu khác thật. Đúng là có hiệu quả, không lỡ miệng. Nhưng nghĩ như vậy một hồi, tớ lại thấy cực kỳ buồn, sao cậu có thể có người yêu khác được? Suýt nữa tự thôi miên mình khóc luôn rồi, cậu nói xem tớ có đần không?"
Tống Dã: "..."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Văn Thông không thích Tinh Tinh mặc quần đùi trước mặt nam sinh khác, tớ còn thấy nó lắm chuyện. Lúc nãy tớ nghĩ một chút, có khi tớ còn lắm chuyện hơn nó, tớ cũng không thích cậu cởi áo lúc chơi đá bóng. Bây giờ lúc tắm ở trường, tớ cứ nghĩ người khác đang nhìn lén cậu. Tớ thực sự đã từng nghĩ mấy lần rồi, nếu ngoại hình cậu có thể xấu hơn bây giờ một chút là hoàn hảo, trông đẹp thế này chỉ để cho người khác nhìn, mà tớ cũng không cần cậu phải trông như thế."
"... Đừng gặm vỏ dưa nữa." Tống Dã chịu thua rồi, Khúc Liệu Nguyên hoàn toàn không thể làm hai việc cùng một lúc, không ăn kem thì gặm que, không ăn dưa thì gặm vỏ.
Khúc Liệu Nguyên vứt vỏ dưa bị gặm thành màu xanh đi, không muốn ăn dưa nữa, cúi đầu ngồi xổm trước thùng rác như chó con buồn bã.
Tống Dã nói: "Chó con, cậu qua đây."
Khúc Liệu Nguyên giương mắt nhìn hắn, qua vẻ mặt là đoán được muốn làm gì. Tình huống như vậy thì phải làm chút gì đó mới khớp với bầu không khí này.
"Muốn hôn đúng không?" Khúc Liệu Nguyên nói, "Tớ đi rửa mặt với tay đã."
Tống Dã nói: "Không cần, anh đâu có chê em, mà ăn dưa hấu cũng không bẩn."
"Cậu còn không chê tớ?" Khúc Liệu Nguyên luôn bị hắn chê không thích sạch sẽ, cố tình nói, "Ăn dưa không bẩn, thế tớ ăn cứt thì sao? Cậu có còn hôn không?"
Tống Dã vui vẻ, nói: "Em coi mình là chó con thật rồi à? Em đi đi, ăn thử xem, xem anh có vẫn hôn không."
Dù Khúc Liệu Nguyên tin lời này của hắn, nhưng vẫn nói: "Tớ còn lâu mới ăn, cậu đừng cản tớ thay đổi thói hư tật xấu noi gương tốt. Chờ chút, tớ quay lại ngay."
Cậu chạy đi rửa tay rửa mặt, dùng khăn mặt lau khô, cuối cùng còn soi gương một cái mới bước nhanh chạy về, ngồi cạnh Tống Dã, ngửa mặt, nhắm mắt: "Sạch sẽ rồi, lại đây hôn bà xã của cậu đi."