Cảm ơn lời động viên của các bạn nhé hic xúc động lắm luôn, vì bận quá ko check kĩ nên có chỗ nào sai chính tả hãy góp ý giúp tui nhé (◍•ᴗ•◍)❤
____________
Chương 204
Sáng sớm hôm sau, hàng mi dài dưới mái tóc bạch kim của Diệp Mộ Sanh nhẹ nhàng rung động, mở mi mắt ra.
Nhưng tia sáng mặt trời hắt vào phòng có chút chói mắt, Diệp Mộ Sanh chưa mở hết mắt liền khép mi lại.
Suốt một đêm không ngủ, nằm ở bên cạnh Diệp Mộ Sanh, An Cẩn Thâm chống đầu nhìn, thấy Diệp Mộ Sanh cử động, thần kinh căng thẳng mới hơi thả lỏng.
An Cẩn Thâm cong môi, ôn hòa gọi: “Mộ Mộ.”
“Dạ……” Diệp Mộ Sanh cũng không mở to mắt, nhưng giọng nói dịu dàng quen thuộc khiến cậu rúc vào lòng An Cẩn Thâm.
Cụp mắt nhìn bé con trong lòng, An Cẩn Thâm vươn tay xoa trán Diệp Mộ Sanh, cảm nhận được dưới lòng bàn tay đã không còn nóng bừng như hôm qua, An Cẩn Thâm nói: “Đỡ sốt rồi.”
Ngón tay chậm rãi di chuyển, chạm vào miệng vết thương đã được mình băng bó trên trán Diệp Mộ Sanh, đôi mắt An Cẩn Thâm nổi lên chua xót.
Tối hôm qua hắn thấy cả người Mộ Mộ đều bị thương, chỗ sau càng khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Lần đầu tiên trải qua loại tình huống này, An Cẩn Thâm cũng không biết làm sao bây giờ, chỉ có thể tra Baidu, sau đó suốt đêm chạy ra ngoài mua thuốc……
Sau khi Mộ Mộ tỉnh táo liệu có trách hắn không, Mộ Mộ khóc thì hắn nên an ủi như nào?
An Cẩn Thâm còn đang nghĩ đông nghĩ tây, mà Diệp Mộ Sanh đã hoàn toàn mở mắt, gương mặt hồng nhuận, trong đôi mắt xanh lam sáng ngời là sự bình tĩnh.
“Ba, người phải phụ trách với con.” Diệp Mộ Sanh mở miệng nói.
Chẳng qua bởi vì giọng Diệp Mộ Sanh nghẹn ngào, yếu ớt nho nhỏ, nên An Cẩn Thâm đang xuất thần không nghe rõ Diệp Mộ Sanh nói gì.
“Mộ Mộ nói gì cơ? Là đói bụng hay là khát?” An Cẩn Thâm hỏi.
“Ba phải phụ trách với con.” Diệp Mộ Sanh tăng giọng, lặp lại lần nữa.
Sau khi An Cẩn Thâm nghe rõ, hắn giật mình cúi người xuống ôm chặt Diệp Mộ Sanh, dựa cằm vào trên vai Diệp Mộ Sanh, xấu hổ tự trách: “Mộ Mộ rất đau nhỉ, thật xin lỗi……”
Phụ trách?
Bây giờ hắn nên phụ trách như nào?
Hắn nuôi Mộ Mộ như con mình, nhân cách của hắn lại cưỡng bức cậu, còn làm cho thảm như vậy……
Diệp Mộ Sanh duỗi tay ôm An Cẩn Thâm, nuốt yết hầu, chịu đựng sự khó chịu khắp người, nghĩ đến lời Tiếu Tiếu nói tối qua, ngẩng đầu nói: “Ba à, người hôn con một chút, con sẽ không đau nữa.”
Ánh mắt đối diện nụ cười ngọt ngào của Diệp Mộ Sanh, An Cẩn Thâm nhất thời không biết làm sao bây giờ: “Mộ Mộ đừng làm loạn.”
“Ba ơi……” Diệp Mộ Sanh mỉm cười, nắm lấy vai An Cẩn Thâm, nhanh chóng hôn hắn một cái, sau đó dời đi nói: “Bây giờ con không đau nữa.”
Cả người An Cẩn Thâm cứng đờ, nghĩ rằng có lẽ nhân cách của mình đã dạy xấu Diệp Mộ Sanh, nếu không thì tại sao Mộ Mộ lại hôn môi hắn.
Buông tiếng thở dài, An Cẩn Thâm ra vẻ nghiêm túc nói: “Mộ Mộ, giữa ba con không thể hôn nhau.”
“Nhưng ba ơi, hôm qua ba hôn môi con, còn hôn rất nhiều lần, với cả dùng thứ nóng nóng gì ấy đặt vào phía sau của con nữa cơ.” Diệp Mộ Sanh chớp chớp mắt, dùng khuôn mặt đáng yêu nói: “Làm cho con đau quá……”
“Đó không phải……” Dáng vẻ ngây thơ của Diệp Mộ Sanh làm An Cẩn Thâm không biết nên giải thích ra sao, đang muốn nói đó không phải hắn nhưng khi nghĩ đến Nhậm Quý Uyên là nhân cách của mình, không có hắn thì sẽ không có Nhậm Quý Uyên, Diệp Mộ Sanh cũng sẽ không bị như vậy.
“Rất xin lỗi Mộ Mộ, ba……” An Cẩn Thâm lộ vẻ xấu hổ.
Khuôn mặt đỏ bừng của Diệp Mộ Sanh nở nụ cười tươi tắn, duỗi tay nhỏ che môi An Cẩn Thâm: “Ba đừng nói nữa, nghe con nói!”
“……” An Cẩn Thâm bị hành động của Diệp Mộ Sanh làm cho bối rối.
Phản ứng hôm nay của Mộ Mộ có gì đó không thích hợp?
Bị cưỡng bức không phải nên đánh hắn, mắng hắn, đau đớn sao?
Chẳng lẽ Mộ Mộ không biết ngày hôm qua Nhậm Quý Uyên làm gì mình sao?
Chương 205
“Thật ra ba xin lỗi con cũng vô dụng, bởi vì con vốn dĩ không có trách ba.” Đêm qua, lúc An Cẩn Thâm tắm rửa cho cậu, cậu đã tỉnh lại một lần, mặc dù rất nhanh lại hôn mê, nhưng cậu vẫn loáng thoáng nghe được rất nhiều câu xin lỗi.
Nghe thấy Diệp Mộ Sanh nói như vậy, sự hối lỗi trong mắt An Cẩn Thâm càng sâu. Nếu hắn sớm đoạt lại chủ quyền, thì Mộ Mộ sẽ không……
Diệp Mộ Sanh thu tay lại, nhẹ nhàng đặt ở trên vai An Cẩn Thâm, tiếp tục nói: “Lúc trước khi ba nhận con làm con trai, con từng nói ba đừng hối hận. Ba biết vì sao không?”
“Không phải con sợ ba không cần con nữa à?” An Cẩn Thâm đột nhiên phát hiện chú mèo mà hắn nhận nuôi, rất không đơn giản.
“Chậc, nhân loại ngu xuẩn!” Diệp Mộ Sanh cười lạnh nói.
“……”
“Thật ra con nói như vậy là sợ sau này ba sẽ để ý chuyện đạo đức, bởi vì ngay từ lúc bắt đầu, quan hệ con muốn tiến đến với ba không phải tình cha con, mà là……” Ở trong ánh mắt kinh ngạc của An Cẩn Thâm, Diệp Mộ Sanh ghé sát vào An Cẩn Thâm.
Cậu đã nghĩ kỹ rồi, nếu Nhậm Quý Uyên thượng cậu, đâm thủng quan hệ hai người, vậy cậu không cần diễn tình cha con với An Cẩn Thâm nữa.
Đối diện đôi mắt sâu thẳm của An Cẩn Thâm, Diệp Mộ Sanh ngọt ngào cười nói: “Mà là người yêu.”
Trái tim thấp thỏm của An Cẩn Thâm bỗng dưng chùng xuống, vẻ mặt khiếp sợ: “Người yêu!”
“Đúng vậy, người yêu.”
Siết chặt vai Diệp Mộ Sanh, áp xuống kinh ngạc trong lòng, An Cẩn Thâm ngoài mặt ra vẻ trấn định, nhíu mày nói: “Biết con đang nói gì không? Con biết người yêu là gì sao?”
Diệp Mộ Sanh gật đầu nói: “Người yêu chính là yêu thương lẫn nhau, chăm sóc lẫn nhau, sưởi ấm cho nhau, ở bên nhau lâu dài, giữa người yêu còn có thể làm chuyện như ba làm hôm qua.”
Nhìn thấy gương mặt trắng nõn ửng đỏ mê người của Diệp Mộ Sanh, đôi mắt màu xanh lam lập loè ánh sáng, An Cẩn Thâm thở dài nói: “Mộ Mộ, ba nghĩ con phát sốt đến hồ đồ rồi.”
Hắn sắp không chịu nổi cú shock này đến cú shock khác……
“Con không hồ đồ. Lúc trước con nói muốn tìm người yêu, thực ra đó là ba, lần đầu tiên nhìn thấy ba, con đã thích nụ cười dịu dàng, lịch sự văn nhã của ba. Lúc đầu con không nói rõ, là sợ ba sợ hãi. Bây giờ……” Diệp Mộ Sanh lại muốn hôn An Cẩn Thâm, nhưng bị An Cẩn Thâm đẩy ra.
An Cẩn Thâm cau mày, có chút không vui, đang muốn mở miệng, bỗng thấy trong mắt Diệp Mộ Sanh nổi lên hơi nước.
Đôi tai mèo của Diệp Mộ Sanh chuyển động, vô cùng đáng thương nói: “Ba ơi, con đau.”
“Đừng giả bộ đáng thương……” Tuy An Cẩn Thâm nói như vậy, nhưng vẫn trở tay đỡ lưng cho Diệp Mộ Sanh.
“……” Diệp Mộ Sanh cắn môi nhìn chằm chằm An Cẩn Thâm, cậu thật sự rất đau, lúc An Cẩn Thâm đẩy cậu đã chạm vào hậu huyệt.
“Mộ Mộ, chờ khi nào vết thương của con lành, thì con nên đi đi.” An Cẩn Thâm đặt Diệp Mộ Sanh ở trên giường, gương mặt tràn đầy mệt mỏi.
Kỳ thật tối hôm qua lúc băng bó vết thương cho Diệp Mộ Sanh, hắn đã quyết định như vậy.
Bây giờ đã biết Diệp Mộ Sanh không phải dạng ngây thơ ngốc nghếch, hắn đã bớt lo Diệp Mộ Sanh xảy ra chuyện.
Khi An Cẩn Thâm xoay người chuẩn bị xuống giường, Diệp Mộ Sanh chịu đựng đau đớn, ôm lấy An Cẩn Thâm từ phía sau: “Con không muốn, ba phải phụ trách với con!”
“Con muốn ba phụ trách như nào? Cưới con à, có thể sao? Chúng ta đều là nam, tuổi ta chỉ có thể là ba con!” An Cẩn Thâm xoa huyệt thái dương, có chút bực bội.
Chương 206
“Ba không cưới con, con có thể……” Diệp Mộ Sanh đang muốn nói cậu có thể cưới An Cẩn Thâm, nhưng lời còn chưa dứt, thì nhìn thấy An Cẩn Thâm quay đầu lại không kiên nhẫn, tức khắc trong lòng dâng lên một tia chua xót, cắn môi ngừng nói.
“Đừng nói nữa, ta đi làm bữa sáng cho con, chờ lành lại rồi con nên đi.” An Cẩn Thâm đẩy cậu đang dựa vào người mình ra, xuống giường đứng lên.
Thấy An Cẩn Thâm nhíu chặt đuôi lông mày, khuôn mặt dịu dàng trước đây bao phủ sự bực bội, giọng nói cũng lạnh nhạt đi vài phần, Diệp Mộ Sanh mím môi, hỏi: “Ba thật sự muốn con đi? Ba đã nói về sau nơi này chính là nhà của con.”
“Lúc để con ở đây, ta không ngờ sẽ phát sinh nhiều chuyện như vậy.” Dáng vẻ Diệp Mộ Sanh vô cùng đáng thương, khiến bực bội trong lòng An Cẩn Thâm hơi tan biến một chút, nhưng giọng điệu vẫn chưa nhẹ hơn.
“Nhưng……”
“Con ngủ một lát đi, ta đi làm bữa sáng.” An Cẩn Thâm xoay người không hề liếc nhìn Diệp Mộ Sanh, ném xuống một câu, liền bỏ đi.
Nhìn bóng lưng An Cẩn Thâm, Diệp Mộ Sanh siết chặt khăn trải giường, trong mắt đẫm lệ, cong môi cười khổ: “Quả nhiên vẫn muốn để mình đi……”
Cắn môi cố nén nước mắt, nghĩ đến tối qua mình không thể biến về mèo, lúc này Diệp Mộ Sanh mới rảnh gọi hệ thống, dò hỏi nguyên nhân.
‘Hệ thống, vì sao tối hôm qua ta không thể biến thành mèo?’
Gọi một lần không nhận được câu trả lời, Diệp Mộ Sanh lại gọi thêm một lần nữa, lúc này mới vang lên tiếng hệ thống.
【 Bởi vì không đủ năng lượng, ta quên nhắc nhở cậu, phải đợi khi cậu có thể tự mình thu lại tai và đuôi, thì mới có thể tự do thay đổi hình dáng. 】
‘ Ok. ’ Diệp Mộ Sanh chậm rãi thả lỏng bàn tay, buông khăn trải giường bị cậu vò nát ra. Giọng hệ thống không hề suy yếu vô lực như lần trước.
Chống đỡ mép giường, Diệp Mộ Sanh nhịn đau chuẩn bị xuống giường, nhưng ngay lúc chạm vào mặt đất, khẽ động làm phía sau truyền đến cơn đau nhói, hơn nữa hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa bị ngã.
Tâm trạng Diệp Mộ Sanh vốn đang không tốt, cả người đau đớn khiến cho sắc mặt cậu càng kém, nhíu mày đỡ tường, nghiến răng nghiến lợi thầm mắng một câu: “Cầm thú.”
Tối hôm qua Diệp Mộ Sanh cho rằng nửa tháng không thể xuống giường chỉ là nghĩ khoa trương, cảm thán một phen mà thôi.
Nhưng hôm nay đứng trên mặt đất, cả người truyền đến đau đớn, khiến cậu hiểu rằng có lẽ phải mất nửa tháng cơ thể này mới trở lại bình thường.
Chậm rãi đi ra phòng ngủ, nhìn bóng lưng An Cẩn Thâm trong phòng bếp qua khe cửa, Diệp Mộ Sanh quyết tâm đi về phía cửa.
Nếu An Cẩn Thâm nói sẽ cho cậu ở lại đến khi lành thương, vậy nghe lời hắn là được.
Mặc dù chưa lành, nhưng bây giờ vẫn nên rời đi.
Bởi vì như vậy mới càng khiến An Cẩn Thâm đau lòng, hoảng hốt, và tự trách. Suy cho cùng, chỉ khi mất đi, thì mới biết quý trọng. Cậu mà cứ ngồi lì chờ đợi như vậy, sẽ chỉ làm cho An Cẩn Thâm bực bội.
Hơn nữa ở chung nhiều ngày như vậy, An Cẩn Thâm hẳn có chút cảm tình với cậu.
Cả người đau nhức, hai chân mềm oặt, Diệp Mộ Sanh bước đi rất gian nan, hơn nữa vì để không phát ra âm thanh, lặng lẽ rời đi, cậu cố ý không đi dép lê, hai chân trần trụi trắng nõn.
Diệp Mộ Sanh nhịn đau, cố gắng tăng tốc độ, đi tới cửa, trên trán đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Tay vặn nắm cửa, Diệp Mộ Sanh ngoái lại, đã không còn thấy bóng người trong phòng bếp nữa.
Diệp Mộ Sanh nhìn lướt qua, trên tủ phòng khách đã được đổi bình hoa đẹp mắt, hoa hải đường đã héo rũ, cậu cong môi, nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.
Mà lúc này trong phòng bếp, tiếng trứng chiên xèo xèo, An Cẩn Thâm rũ mắt lạnh mặt, dáng vẻ thất thần, khiến hắn không phát hiện Diệp Mộ Sanh đã rời đi.