CHƯƠNG 192
Bây giờ là tháng 3, thời tiết hẵng còn se lạnh, An Cẩn Thâm nhận thấy được cơ thể Diệp Mộ Sanh rất lạnh, không khỏi nhíu mày lại.
Nhẹ nhàng ôm Diệp Mộ Sanh lên trên giường, An Cẩn Thâm lấy mấy áo gió màu đen từ tủ quần áo ra, nói: "Dang hai tay nào."
Diệp Mộ Sanh mỉm cười dang hai tay ra, nhìn An Cẩn Thâm khoác áo lên người mình, chiều dài áo này vừa vặn đến chỗ cẳng chân của Diệp Mộ Sanh.
Quần áo rất lớn, mặc ở trên người Diệp Mộ Sanh có chút kỳ quái, An Cẩn Thâm cài cúc xong, sờ đầu Diệp Mộ Sanh hỏi: "Đói bụng không?"
"Có." Diệp Mộ Sanh nhìn tay áo dài loằng ngoằng, gật đầu.
"Mặc tạm vậy đi, ăn xong ta ra ngoài mua quần áo cho mi." Nương theo ánh mắt Diệp Mộ Sanh nhìn về phía tay áo, An Cẩn Thâm vừa nói vừa xắn tay áo cho cậu.
"Phiền thầy An rồi." Diệp Mộ Sanh ngẩng đầu, đối diện ánh mắt An Cẩn Thâm, cười nói.
"Không phiền đâu, mi đợi chút ta đi giày rồi đưa dép cho mi." Nói xong An Cẩn Thâm tức thì xoay người rời đi, qua vài phút, sau khi thay thành giày da liền cầm dép lê đi vào phòng ngủ.
Đặt dép xuống, An Cẩn Thâm đi làm bữa sáng, mà Diệp Mộ Sanh đứng ở cửa phòng bếp, hai mắt nheo lại mỉm cười, lẳng lặng ngắm nhìn An Cẩn Thâm.
Trong nhà chỉ có mì sợi, sau khi gắp mì đã nấu xong, An Cẩn Thâm quay đầu lại cười với Diệp Mộ Sanh ở cửa, hỏi: "Có ăn cay không?"
"Có thể."
Đặt mì lên bàn, An Cẩn Thâm nhìn chiếc đũa trong tay, lại hỏi: "Mi biết dùng đũa không?"
Mộ Mộ chỉ là mèo, mới biến thành người, hẳn là không biết dùng đũa nhỉ.
Diệp Mộ Sanh chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm chiếc đũa với vẻ mộng bức, nói: "Không biết, thầy An dạy ta đi."
"Được." Đáp án như trong dự kiến, An Cẩn Thâm gật đầu, ôm Diệp Mộ Sanh rồi đặt xuống ghế, đứng sau ghế đưa cho Diệp Mộ Sanh một đôi đũa khác.
"Mộ Mộ, nó trông như thế này, năm ngón tay uốn cong tự nhiên, kẹp một chiếc đũa ở giữa đuôi ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa......" An Cẩn Thâm một tay chống ở trên bàn, một tay cầm chiếc đũa làm mẫu cho Diệp Mộ Sanh.
Diệp Mộ Sanh cười cười, ra vẻ mới lạ thử vài lần, rồi mới cầm chuẩn xác, còn gắp thử mấy sợi mì.
"Thầy An, có phải như vậy hay không?" Diệp Mộ Sanh quay đầu, cánh mũi hai người suýt chạm nhau.
Gương mặt non trẻ của Diệp Mộ Sanh gần trong gang tấc, An Cẩn Thâm đeo kính có thể thấy rõ những sợi lông tơ nhỏ trên khuôn mặt của Diệp Mộ Sanh cùng với đôi mắt màu xanh lam sáng rực lập lòe ánh sáng.
"Ừ, đúng là cầm như vậy." Ánh mắt An Cẩn Thâm lóe lên, ngoài mặt rất bình tĩnh, trong lòng lại nói: Đôi mắt Mộ Mộ thật xinh đẹp, khuôn mặt baby trông thật mềm mại, không biết có phải cũng mềm mại như chỗ đó không nhỉ......
Diệp Mộ Sanh mỉm cười, đặt đũa xuống, lại để sát vào vài phần, cánh mũi vừa vặn đụng nhau: "Thầy An, ta rất lợi hại phải không?"
"Ừm, Mộ Mộ rất lợi hại." An Cẩn Thâm thu hồi suy tư, dịu dàng nói.
Diệp Mộ Sanh trực tiếp xoay người, cách cái ghế mà nhào vào trong lòng An Cẩn Thâm, đôi môi hồng xinh nhẹ nhàng cọ qua mặt An Cẩn Thâm: "Haha đây đều là thầy An dạy giỏi."
Diệp Mộ Sanh liếc, dùng khóe mắt nhìn gương mặt bình tĩnh của An Cẩn Thâm, cậu bĩu môi nheo mắt lại.
Tiếu Tiếu là trẻ con, vẫn luôn ăn đậu hũ (*) của mình, nếu không phải biết Tiếu Tiếu đúng là nhân cách trẻ con thật, cậu sẽ hoài nghi nhóc đó giả bộ.
(*) đậu hũ mềm, trắng như da thịt nên được dùng ý chỉ hành vi sờ mó cơ thể người khác, hay còn gọi chiếm tiện nghi
Boss phản diện ăn đậu hũ của cậu, tất nhiên cậu cũng phải ăn lại, An Cẩn Thâm càng lãnh đạm bao nhiêu thì cậu càng muốn ghẹo hắn......
Nhưng bây giờ cậu chưa thể ghẹo quá trớn được......
CHƯƠNG 193
An Cẩn Thâm bình tĩnh mà xoay người Diệp Mộ Sanh, khiến cậu đối mặt với bàn ăn, tay trái nhẹ nhàng đặt ở trên vai Diệp Mộ Sanh.
Gắp vài sợi mì, An Cẩn Thâm vừa cuộn, vừa nói: "Nếu Mộ Mộ vừa mới biết dùng đũa mà không biết gắp mì thì có thể cuộn sợi mì như này để ăn."
"Ồ!" Diệp Mộ Sanh cười cười, cũng cuộn sợi mì theo An Cẩn Thâm.
"Ừm...... Đúng là như vậy, một lần đừng gắp quá nhiều, sau đó nắm chiếc đũa xoay quanh......" An Cẩn Thâm lên tiếng, tốc độ càng ngày càng chậm, sau đó nhìn sợi mì đến xuất thần, dừng động tác lại.
"Làm sao vậy?" Diệp Mộ Sanh đã nhận ra không thích hợp, quay đầu dò hỏi.
Đây là sắp đổi nhân cách sao? Nhưng cũng không giống......
"Không sao, chỉ là ta nhớ đến chuyện lúc nhỏ. Lúc ấy mẹ ta cũng dạy ta cách cầm đũa ra sao." An Cẩn Thâm lấy lại tinh thần, tiếp tục cuộn sợi mì nói.
Diệp Mộ Sanh hơi dùng sức nắm chiếc đũa, mỉm cười ngọt ngào nói: "Mẹ thầy An nhất định cũng dịu dàng như thầy An nhỉ."
"Ừ." An Cẩn Thâm gật đầu, đáp hơi có lệ, không muốn tán gẫu đề tài này nữa.
Mẹ hắn đúng là rất dịu dàng, chẳng qua lại dịu dàng đến quá mức......
"À mà sao ta chưa thấy mẹ thầy An?" Diệp Mộ Sanh chớp chớp mắt, nghi hoặc hỏi.
Cậu biết rằng hỏi như vậy chẳng khác nào rắc muối vào vết thương của An Cẩn Thâm.
Nhưng vì để mở ra cánh cửa chôn sâu trong lòng An Cẩn Thâm, cậu không thể không hỏi như vậy.
"Bà giống mẹ của mi, đều lên thiên đường rồi. Mộ Mộ, chúng ta ăn mì đi, đừng nói nữa, kẻo sợi mì dính vào nhau." Một tia bi thương chợt lóe qua đôi mắt An Cẩn Thâm, nhưng hắn rất nhanh kìm nén cảm xúc.
"Không sao, không sao, sau này có ta ở bên thầy An mà." Diệp Mộ Sanh nắm chiếc đũa nhanh chóng cuộn sợi mì, đưa tới bên miệng An Cẩn Thâm rồi gọi: "Thầy An."
An Cẩn Thâm nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh vài giây, cũng không có vội vã ăn, mà là xoa đầu Diệp Mộ Sanh, ôn nhu cười nói: "Con trai thật ngoan!"
"Con trai?" Diệp Mộ Sanh thu hồi chiếc đũa, nhướng mày nói.
Gọi cậu là con trai, An Cẩn Thâm muốn nuôi cậu như con à......
An Cẩn Thâm xấu hổ cười cười, vừa rồi hắn có tâm lý nhặt được đứa con trai thật ngoan, không ngờ lại thốt ra ngoài: "Sao vậy, không thích xưng hô này à? Có lẽ mi cũng khoảng 12-13 tuổi rồi, ta đủ tuổi làm ba mi đó."
"......" Diệp Mộ Sanh không hé răng, đút mì vào trong miệng, dùng sức mà nhai. Cậu muốn ngủ với hắn, hắn lại coi cậu là con trai!
"Làm sao vậy?" Phản ứng của Diệp Mộ Sanh làm An Cẩn Thâm có chút khó hiểu. Mộ Mộ làm sao vậy, không thích hắn gọi là con trai ư?
"Ngươi xác định muốn làm ba ta?" Sau khi nuốt mì vào bụng, Diệp Mộ Sanh mở to đôi mắt ngây thơ hồn nhiên hỏi.
"......"
Thấy An Cẩn Thâm trầm mặc, Diệp Mộ Sanh cười cười, buông chiếc đũa, lại xoay người nhào vào trong lòng An Cẩn Thâm một lần nữa, kề bên tai hắn nói nhỏ: "Ba à, về sau người cũng đừng hối hận nha."
Mặc dù An Cẩn Thâm cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng rồi lại không nghĩ ra kỳ quái chỗ nào, cuối cùng liền não bổ là do Diệp Mộ Sanh sợ mình vứt bỏ nên mới nói vậy: "Yên tâm, ta sẽ không hối hận."
"Thế à?" Diệp Mộ Sanh rũ mắt xuống, nhìn cần cổ trắng nõn của An Cẩn Thâm, nụ cười của cậu hơi quái dị.
Lần này chơi vui hơn nhiều, phụ tử luyến, ngụy cấm kỵ, nghe còn kích thích hơn tình thầy trò......
Dẫu không phải con trai hắn thật, nhưng đều đã gọi ba ba, vẫn bị đạo đức trói buộc, đến lúc bấy không biết An Cẩn Thâm có dám đụ không......
CHƯƠNG 194
Ăn sáng xong, An Cẩn Thâm liền ra ngoài, mà Diệp Mộ Sanh bởi có cái tai, đuôi lại còn mặc đồ người lớn đành phải đợi ở nhà.
Đến cầu thang, An Cẩn Thâm ngoái lại nhìn phía sau, xác định không có người, lúc này mới lấy điện thoại ra, mở khóa rồi vào album.
An Cẩn Thâm lướt album, click mở một video, bên trong xuất hiện một người đàn ông giống hắn như đúc, nhưng giữa mày lại lộ ra lạnh lẽo.
Người này là nhân cách thứ hai Nhậm Quý Uyên, mà video này là do Nhậm Quý Uyên quay lại lúc khống chế thân thể.
Đoạn video chỉ ngắn 6 giây, giọng nói giống An Cẩn Thâm, nhưng giọng điệu lại khác biệt, thanh âm lạnh lẽo thấu xương từ trong video truyền ra.
【 Bỏ nghề giáo viên đi, nhìn mấy nhãi con đó tôi rất khó chịu. 】
Giọng điệu như thể ra lệnh làm An Cẩn Thâm nhăn mi lại, video lại phát lại lần nữa, An Cẩn Thâm xoa xoa mũi, chỉnh thẳng mắt kính, click mở ghi hình.
Nhìn màn hình, An Cẩn Thâm bắt đầu nói: "Trước mắt tôi không tìm được công việc khác, khoản vay chưa trả hết, công việc giáo viên cũng không thể bỏ được. Hơn nữa ... Tôi nhận nuôi một bé con, bé con kia cũng mất cha mẹ từ nhỏ giống tôi, rất đáng thương, anh đừng bắt nạt nó."
Nhậm Quý Uyên là nhân cách chuyên làm theo ý mình, toàn dựa tâm tình làm việc, An Cẩn Thâm cố gắng cho giọng hòa hoãn một chút, để tránh chọc giận Nhậm Quý Uyên, kẻo hắn lại dùng thân thể mình làm một vài chuyện chẳng thể cứu vãn.
Quay video xong, An Cẩn Thâm cúi đầu, xem đi xem lại đoạn video vừa quay, bóng cặp kính bao phủ một lớp, làm người ta không thấy rõ thần sắc.
Đối với nhân cách Nhậm Quý Uyên, hắn cũng có cảm kích. Bởi vì tính cách hắn nói dễ nghe là dịu dàng, nói khó nghe chính là yếu đuối. Khi còn nhỏ nếu bị bắt nạt, đều được Nhậm Quý Uyên xuất hiện nghịch chuyển cục diện.
Nhưng Nhậm Quý Uyên không biết nặng nhẹ, cũng không màng hậu quả, thường xuyên đánh người ta đến chết khiếp.
Hơn nữa Nhậm Quý Uyên còn chạy tới quán bar gọi gái, nếu không phải hắn kịp tỉnh thì đã làm với người phụ nữ đó rồi......
Tắt điện thoại, An Cẩn Thâm nắm chặt đi xuống cầu thang.
Ba nhân cách, dẫu cho cả Nhậm Quý Uyên và hắn đều không muốn thừa nhận sự tồn tại của đối phương, có khi rất bất đắc dĩ phải giao tiếp bằng video và ghi chú.
Còn nhân cách trẻ con Tiếu Tiếu, An Cẩn Thâm chỉ thông qua camera giám sát để biết. Camera là do hắn lén cài trong phòng ngủ, chính là muốn tìm hiểu những nhân cách khác của mình, xem bọn họ sẽ làm cái gì.
Sau khi An Cẩn Thâm nhanh chóng đến cửa hàng quần áo trẻ em và siêu thị mua đồ, liền mang theo vài túi lớn quần áo về nhà.
"Ta cũng không biết con thích quần áo như nào, nên mua mấy đồ đang thịnh hành, nếu không thích thì nói, lần sau ta lại dẫn con ra ngoài để chọn." An Cẩn Thâm một bên lấy quần áo ra, một bên nói.
"Ba ba mua, con đều thích." Diệp Mộ Sanh mỉm cười, cố ý nhấn mạnh hai chữ 'baba'.
"Con không biết cởi quần áo đang mặc đâu, chúng ta vào phòng ngủ ta giúp con thay nhé. Con muốn mặc bộ nào?" An Cẩn Thâm hỏi.
"Bộ này ạ." Diệp Mộ Sanh chỉ vào áo hoodie màu cam nói.
Trở lại phòng ngủ, Diệp Mộ Sanh cởi sạch ngồi ở mép giường, nhìn chiếc quần lót in hình Cậu Bé Bọt Biển trong tay, cười nói: "Ba ba, sao con cảm thấy ba rất thích Cậu Bé Bọt Biển thế nhỉ?"
"Trong tiệm chỉ có quần lót cho trẻ em này thôi." An Cẩn Thâm bình tĩnh mà lấy quần lót trong tay Diệp Mộ Sanh, muốn mặc vào cho Diệp Mộ Sanh.
"Ồ ——" Đôi mắt Diệp Mộ Sanh lóe lóe, cố ý kéo dài âm cuối, rồi đoạt lấy quần lót: "Giặt quần lót xong mới mặc chớ."
Trong tiệm chỉ có quần lót Cậu Bé Bọt Biển?
Làm sao cậu tin cho được......
————
LỜI TÁC GIẢ:
Quần lót quân: Ay yo, hello cả nhà, cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt, tác giả quân rốt cuộc cũng chịu sắp xếp ta lên sân khấu ~
Hoa hải đường: Ta lên sân khấu lâu rồi!
Mèo nhồi bông: Các người có nghĩ đến cảm giác của ta không hả?