*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Meo……” Diệp Mộ Sanh cuộn tròn người, ngồi ở dưới mái hiên, suy tư vị diện này nên dùng cách nào để chữa lành boss phản diện.

Một lát sau, cơn mưa tựa như không có ý ngừng lại, Diệp Mộ Sanh cảm giác được sự lạnh buốt đến tận xương ập đến, lạnh đến nổi da gà, lông mèo ướt đẫm nước mưa dựng thẳng lên.

Ngồi quá lạnh, Diệp Mộ Sanh liền đứng lên, lắc lắc cái đuôi, muốn hoạt động một chút, để thích ứng cách đi đứng của mèo.

Mưa từ từ tạnh, Diệp Mộ Sanh nhìn con đường ướt nhẹp sau cơn mưa, lại nhìn móng vuốt của mình, do dự một lát, cuối cùng vẫn đi ra ngoài.

Bây giờ cậu là một chú mèo tai cụp, nếu ban ngày ra đường quá dễ khiến người khác chú ý, bởi vậy cậu định đi tìm boss phản diện luôn.

Dựa vào định vị vị trí boss phản diện, nơi này cách nhà boss phản diện khoảng 3km, người bình thường đi bộ cũng hơn nửa tiếng.

Hiện giờ cậu đang trong hình thù mèo, tốc độ không nhanh như loài người, hơn nữa sau cơn mưa con đường trơn trượt, đến nhà boss phản diện mất khoảng 1-2 tiếng.

Lúc này là nửa đêm, chờ Diệp Mộ Sanh chậm rãi đi đến tiểu khu An Cẩn Thâm sống, chân trời đã xuất hiện tia sáng.

Đi loanh quanh ngoài tiểu khu, cũng không tìm thấy chỗ nào có thể chui vào trong tiểu khu. Diệp Mộ Sanh liếc nhìn bồn hoa cỏ nhỏ trước tiểu khu, chậm rãi đi đến.

Dừng chân trước bồn hoa, Diệp Mộ Sanh nâng hai chân trước mềm mại lên, nhìn phần đệm thịt dưới chân, đôi mắt màu xanh lam lóe lóe.

Lại bẩn……

Thôi, vẫn nên trốn trước.

Di chuyển móng vuốt, Diệp Mộ Sanh duỗi móng nhọn ra, giương cao chúng lên, bắt lấy bồn hoa bên cạnh, dùng sức bò lên trên bồn hoa.

Diệp Mộ Sanh giấu mình trong một cây ngắn thân to, tìm một nơi có khoảng trống ngồi xuống.
Từ khe hở giữa các lá cây nhìn ra bên ngoài, Diệp Mộ Sanh trầm mặc, chờ đợi An Cẩn Thâm xuất hiện.

Một giờ trôi qua, cùng với làn gió nhẹ buổi sớm, một người mặc trang phục bảo vệ mở cổng tiểu khu.

Hai tiếng sau, sắc trời hoàn toàn sáng sủa, dần dần có người đi từ tiểu khu ra.

Diệp Mộ Sanh thất thần mà lắc đuôi, cái đuôi không cẩn thận va vào cành cây, một chút bọt nước từ lá cây rơi xuống, nhỏ vào tai Diệp Mộ Sanh.

Diệp Mộ Sanh nhìn học sinh khoác cặp bên ngoài, vươn móng vuốt sờ lỗ tai, trong lòng suy tư: Hôm nay không phải chủ nhật, An Cẩn Thâm hẳn là có tiết, mà kể cả không có tiết học, chắc cũng sẽ ra ngoài.

Nhưng đến tận buổi chiều, Diệp Mộ Sanh cũng chưa nhìn thấy bóng dáng An Cẩn Thâm.
“Meo……” Diệp Mộ Sanh sờ cái bụng đói meo, chậm rãi nằm xuống, cuộn mình lại.

Lúc Diệp Mộ Sanh chuẩn bị nhắm mắt lại, định ngủ một lát, lại đột nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

【 Boss phản diện An Cẩn Thâm xuất hiện, kích phát nhiệm vụ chủ tuyến, dùng tình yêu chữa lành Boss An Cẩn Thâm. Nhiệm vụ hoàn thành khen thưởng 1000 tích phân, nhiệm vụ thất bại trừ 1000 tích phân. Xin ký chủ nhanh chóng tiến vào trạng thái, chấp hành nhiệm vụ! 】

Diệp Mộ Sanh ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy An Cẩn Thâm mặc áo gió màu đen, đeo kính không gọng (*), diện mạo văn nhã, cầm laptop, bước chân vững vàng, đi ra từ tiểu khu.



Trong mắt Diệp Mộ Sanh hiện lên ánh sáng, dùng móng vuốt lông xù xoa mặt, sau đó từ từ đứng lên.

Rốt cuộc cũng tới……

Quan sát An Cẩn Thâm một lát, Diệp Mộ Sanh nhảy khỏi bồn hoa, đè nén kích động trong lòng, nhẹ nhàng lắc cái đuôi, đi chầm chậm về phía An Cẩn Thâm.
————
Lời tác giả:
An Cẩn Thâm có 3 nhân cách, các nhân cách đều có tính độc lập, bởi vậy có tên riêng.

Chủ nhân cách, An Cẩn Thâm, văn nhã bại hoại, ngoài mặt ôn tồn lễ độ, kỳ thật……

Nhân cách thứ hai, Nhậm Quý Uyên, bạo lực bệnh kiều, phản xã hội.

Nhân cách thứ ba, Tiếu Tiếu, xuẩn manh thích khóc lóc và là đồ tham ăn (vì sao tên Tiếu Tiếu ư? Bởi vì ẻm thích khóc!)
Lời editor: Tiếu Tiếu (笑笑) có nghĩa là cười, tên khác hẳn tính luôn =)))) tác giả đặt tên đáo để ghê =)))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play