Mỗi ngày Âm Cố đến hiệu thuốc bắc đều phải đi ngang qua mộc bài. Được một thời gian, đó là một ngày mưa, nàng bị Phương tẩu ngăn cản.

Phương tẩu miễn cưỡng gọi Âm Cố, thần tình đầy ý cười.

"Nếu muội không vội thì đến chỗ ta ngồi một chút đi, ta có chút chuyện muốn hỏi muội."

Âm Cố thấy bà ta có việc thật, niệm bà từng giúp Hỉ Mi, thu dù, bước vào nhà.

Nhà Phương tẩu có nhiều con, nhưng bà là một người sạch sẽ cho nên trong nhà cũng được dọn dẹp kỹ càng. Âm Cố biết bà cũng thuộc dạng nhiều chuyện, nên nàng thật không biết làm sao bà có thể trích ra thời gian mà cân bằng như thế.

Đuổi hết đám nhỏ đi chỗ khác chơi, Phương tẩu bưng trà đến, ngượng ngùng cười nói:

"Trong nhà không có trà ngon, đây là cha chúng để lại, có thể uống, có thể uống!"

Âm Cố không để ý uống hai hớp, hỏi: "Chuyện gì?"

Phương tẩu thừa dịp Âm Cố uống trà vội đánh giá Âm Cố. Trước đó bà đã nhìn Âm Cố đi qua, nghiễm nhiên là bộ dáng phụ nhân, còn là thành thân ngay tại đây, nhưng hàng xóm láng giềng không nghe ai nói. Ngay cả ngày thường có chút qua lại vẫn không có một ly rượu mừng. Mặc dù nhìn như vậy lại không thấy hán tử nào đi ra từ cánh cửa đó, tựa hồ vẫn chỉ có hai nữ nhân nàng mang theo đứa nhỏ. Vì thế Phương tẩu mới u mê. Nhưng mà bà nhìn ra, Âm Cố không phải Hỉ Mi, không phải người dễ nói chuyện. Dĩ nhiên Phương tẩu sẽ không vội hỏi nguyên do trong đó, nhưng có một chuyện, người ta thúc giục dữ lắm nên mới làm bà không thể không ngăn người lại.

"Ba tháng trước, không phải hai muội ra ngoại ô thả diều sao?" Phương tẩu xoa xoa tay nói, "Ta muốn nói việc này, là có liên quan đến lúc đó."

Âm Cố liếc Phương tẩu. Phương tẩu dừng một chút, rồi sửa lại nói:

"Bởi mới nói Hỉ Mi muội muội cũng đáng thương, một mình nuôi con không dễ dàng gì." Phương tẩu thấy Âm Cố vẫn không nói lời nào, thở dài nói, "Trong nhà không có nam nhân đương gia, luôn phải chịu khi dễ. Ngay cả gả tiều phu bán củi thấy nhà muội không nam nhân còn nói vài câu dơ bẩn khó lọt tai. Ta nghe còn không nổi, huống gì là Hỉ Mi muội muội chứ."

"Đương gia nhà ta vài năm nay luôn tại ngoại, ta cũng có ăn chút đau khổ, nên ta cũng không nỡ thấy Hỉ Mi muội muội như vậy." Phương tẩu nở nụ cười, "Nàng còn trẻ như vậy, không thể mãi một mình nuôi con vậy được."

Âm Cố khẽ nhếch môi, chưa hiểu ý Phương tẩu lắm. Âm Cố nói: "Không phải còn có ta sao?"

Phương tẩu lắc đầu nói: "Muội cũng có cuộc sống riêng của của muội, thiên hạ nào không có tiệc phải tàn."

"Vậy là có người cầu hôn à?" Âm Cố chống cằm, miễn cưỡng hỏi.

"Đúng thế, đúng thế!"

Phương tẩu không ngờ đối phương nhanh hiểu như vậy, đỡ cho bà phải nhiều lời thêm,

"Chính là người ngày đó thả diều cùng hai muội đó. Họ Chung, nhà ông ta có một đứa cháu gọi là Chung Lương. Ngày đó vừa nhìn đã coi trọng Hỉ Mi. Đây thật sự là chuyện quá tốt mà."

"Tẩu không nói cho họ biết Hỉ Mi đã có con sao?" Âm Cố hỏi.

"Có nói, có nói. Ta cũng không phải bà mối, ba hoa khoa trương gì đương nhiên không dám lừa gạt. Mà nói tới cũng trùng hợp... Chung công tử cũng có thê tử sớm, hai người thập phần ân ái, con trai cũng sớm có luôn, là tiểu hài tử mười tuổi ngày đó đấy. Vốn cũng là một đôi phu thê khiến người người hâm mộ. Đáng tiếc, phu nhân đó vô duyên hưởng phúc, vì bệnh mà đã mất bốn năm trước..." Phương tẩu thổn thức khi nói đến chỗ thương cảm, không khỏi lấy tay áo lau vài giọt nước mắt, mới lại nói tiếp, "Chung công tử thương tâm muốn chết, vài năm nay cự tuyệt tái giá, làm không biết bao nhiêu bà mối lo lắng. Vì sao ư? Vì nhà hắn có gia tài bạc triệu, bộ dạng lại không tồi, bản tính cũng nổi danh là tốt. Mặc dù không có đi thi, nhưng thi thư đầy bụng."

Âm Cố lẳng lặng nghe, thấy Phương tẩu dừng nói rồi nhìn mình, mới lên tiếng: "Sau đó đâu?"

"Sau đó?" Phương tẩu sửng sốt, nói, "À. Thì thành Phù Dung cũng không có nữ nhân nào tốt như Hỉ Mi. Ta không biết tình cảnh hôm đó ra sao, chỉ biết ngày ấy nàng dẫn Ly Ly đến chơi với đám nhỏ Chung gia, làm Chung công tử lưu ý. Nghe nói sau khi trở về cơm nước chưa dùng đã cho người tìm hiểu nữa."

"Nói đến cũng thật trùng hợp. Hai muội từ phương xa đến, khẩu âm không giống, bộ dáng cũng có chút khác nhau, mà thành Phù Dung tuy lớn nhưng chuyện gì cũng có người biết. Cho nên không lâu sau đó họ nghe được chỗ này của ta nên đến đây. Người ta không tùy tiện tới cửa được, nên mời ta tới hỏi. Lần trước ta cũng đi, nhưng Hỉ Mi không khỏe, ta không hỏi. Sáng sớm hôm nay họ lại đến, cho nên khi thấy muội mới nhịn không được...." Phương tẩu hỏi dò, "Trông muội có vẻ hiểu Hỉ Mi, không biết nàng... nàng có nguyện tái giá không?"

Âm Cố khẽ thở dài. Cho dù nàng với Hỉ Mi đi ra ngoài thì người ta cũng chỉ nói là tỷ muội. Không một ai lấy ánh mắt nhìn phu thê mà xem các nàng, trừ phi nàng làm ra hành động gì đó ngay tại chỗ.

Như hoa nở rộ sẽ hấp dẫn ong mật, ngoại trừ Khánh Đăng Khoa đọc sách đến khùng, phàm là nam nhân các nàng gặp qua thì luôn thích Hỉ Mi. Hẳn là do có một loại người, trời sinh có thể làm cho người ta dễ dàng yêu thích. Mà lúc đó nàng vẫn không quan tâm lắm. Nhưng mà cuộc sống hiện giờ ổn rồi, Hỉ Mi lại bị người khác nhớ thương, điều này làm cho Âm Cố bực bội. Người của mình bị người khác nhung nhớ, nàng có loại xúc động muốn giết người!

Nên làm gì bây giờ đây?

Phương tẩu thấy Âm Cố mãi trầm mặc, cười nói: "Chuyện này cũng khó cho muội quyết định phải không, hay là muội trở về hỏi Hỉ Mi thử?"

Âm Cố nghe xong đứng lên: "Không cần, tẩu cự tuyệt đi."

Phương tẩu sửng sốt: "Cố muội à, lời này... Đây là chung thân đại sự của Hỉ Mi. Người như vậy gia thế như vậy là rất tốt đấy. Là thiên định biết không chừng."

"Ta thay Hỉ Mi đa tạ tẩu quan tâm, cáo từ." Âm Cố cầm dù bước đi.

"Chậm đã nào." Phương tẩu gọi Âm Cố lại, "Chẳng lẽ muội không mong nàng sống tốt?"

Âm Cố nghiêng đầu: "Không ai chăm sóc nàng tốt hơn ta."

Dứt lời, Âm Cố bước đi.

Phương tẩu kinh ngạc nhìn Âm Cố bỏ đi. Câu nói cuối cùng vừa rồi của Âm Cố, dường như trên mặt nàng có ý cười ôn nhu, Phương tẩu nhìn mà rùng mình. Phương tẩu ở phía sau dậm chân, bà đã chắc chắn với nhà người ta rồi, vì vốn tưởng đây là chuyện không thể tốt hơn.

Âm Cố che dù bước đi. Mưa phùn làm ướt áo nàng, dưới chân cũng là lạnh lẽo. Cây dù là của chủ nhà trước để lại, đã cũ, nhiều chỗ không chịu nổi mưa gió, có một vài lỗ nhỏ. Nước mưa chảy xuống từ đó, lạnh lẽo làm người ta không thoải mái.

Dù thì phải đổi cái mới. Mà Hỉ Mi, không có khả năng dâng cho người khác!

Không ai có thể chăm sóc nàng tốt hơn mình, mà nàng cũng chỉ có thể ở bên cạnh mình!

Âm Cố vô cùng hiểu rõ nàng muốn cái gì; tuyệt không thoái nhượng. Về điểm này, Âm Cố lại nổi lên sát khí, nhưng mà nàng luôn lặng yên không tiếng động giết người, nên đã giấu nhẹm chúng đi. Âm Cố nhẹ nhàng chạm vào giọt mưa rớt xuống trán; mặc dù làm Hỉ Mi mất đi rất nhiều thứ mà nữ tử nên có, nhưng nàng sẽ toàn lực bổ sung vào, tuyệt đối không để Hỉ Mi có cảm giác lạnh lẽo dù chỉ một chút.

Âm Cố đến hiệu thuốc trễ hơn thường ngày, nhưng vì có mưa nên đi muộn có thể hiểu.

Diệp đại phu ngày ấy nhận Âm Cố vào hiệu thuốc ngồi ở sau quầy, đảo mắt bằng hạt đậu nhìn nàng. Đôi mắt già nua vừa nhìn đã biết Âm Cố có tâm sự.

"Như thế nào, nhà xảy ra chuyện?"

Âm Cố lắc đầu, vẩy nước mưa trên dù ở ngoài mới gác tại cửa.

Diệp đại phu vuốt chòm râu cười cười. Âm Cố đến đây đã một thời gian ngắn, nên lão có chút hiểu cô nương này. Nàng bình thường ít nói, vài đại phu tọa chẩn ở đây hơi bất mãn với nàng. Cũng may y thuật nàng tốt, vừa vặn bù lại chỗ thiếu của 'Diệp Tri Đường', thêm vài năm nữa nàng hẳn có thể trở thành nữ đại phu nổi danh. Chỉ là tâm tư yên tĩnh, lòng dạ thâm trầm cũng có chỗ không tốt của nó, Diệp đại phu muốn xem Âm Cố như cây phát tài, dĩ nhiên sẽ không muốn để nàng bị quấy nhiễu, vạn nhất phải đi ra ngoài đỡ đẻ mà thần tình không tốt thì hỏng mất. Càng nghĩ, Diệp đại phu thân thiết nói:

"Cháu vừa mới đến đây không lâu, nếu có chuyện gì không hiểu, hoặc khó xử thì có thể nói với lão phu. Lão có quen biết vài người, có lẽ có thể giúp được chút ít."

"Đa tạ Diệp đại phu, nhà cháu không có gì."

Âm Cố mỉm cười, khách khí đáp. Nàng chợt nhớ đến Ly Ly hai ngày nay uống nhiều nước giếng, bị tiêu chảy nhẹ, nên nói muốn bốc vài thang thuốc.

Hỉ Mi từng dẫn Ly Ly đến đây, Diệp đại phu cũng có ấn tượng. Lão vừa bốc thuốc, vừa hỏi:

"Cha đứa nhóc đó đâu, có đến thành Phù Dung luôn không?"

Âm Cố lại đỡ trán, sau một lúc lâu mới thở hắt ra một hơi.

Diệp đại phu vừa nói, cũng không ngoảnh đầu lại, lại hỏi:

"Lão thấy cháu với Việt thị không giống nhau, tựa hồ không phải tỷ muội đi, nói là tẩu với tức còn đúng hơn."

"Chúng cháu không phải tỷ muội, cũng không phải tẩu với tức." Âm Cố lẳng lặng trả lời.

"Vậy thì quan hệ gì?" Diệp đại phu thuận miệng hỏi.

Lại là vấn đề này, đây là lần thứ hai Âm Cố nghe đến. Mà hình như nàng với Hỉ Mi khác với nam nữ là có sự phân biệt rõ ràng. Đáng tiếc, nữ tử không phân phu hay thê. Huống chi nếu nói Hỉ Mi là thê của nàng, không biết lão nhân này nghe xong có phản ứng gì.

Còn người để ý Hỉ Mi... Âm Cố ngẫm lại Phương tẩu mà nóng lòng muốn thử. Nàng cảm thấy không nên kéo dài nữa, huống chi đường xá xa xôi, có một số việc vẫn là nên chuẩn bị thật tốt. Ít nhất cũng phải thử. Âm Cố mỉm cười, đáp rằng: "Đồng chẩm chi nhân với cháu." Lão nhân này không muốn bốc thuốc lung tung là có chút y đức, mấy ngày nay cũng có thể nhìn ra, chỉ mong khẩu đức cũng tốt, bằng không... nàng không thể không nối lại nghiệp cũ.

Diệp đại phu sau khi nghe xong sửng sốt. Nhưng mà chưa bao giờ thấy Âm Cố có dáng vẻ như vậy, nói lời ngả ngớn mà mặt mày có ý cười tự nhiên, ông không thể không hiếu kỳ.

"Lần đầu cháu đến bốc thuốc, là vì nàng."

"Cơ thể nàng vốn không tốt, ngày đó bị gió nhập."

"Trước đó nàng lênh đênh trên biển, không biết có phải hàn khí trên biển còn lưu lại dẫn ra hay không." Âm Cố nói. "Nếu nói bệnh căn, nàng cũng từng sinh non, không biết có tính hay không?" Âm Cố dứt lời nâng mắt cười nhạt mà nhìn.

Diệp đại phu nghe mà choáng váng. Ông ngoáy ngoáy lỗ tai, chòm râu run lẩy bẩy. Vốn định hỏi lại nghe không hiểu, nhưng thấy mắt Âm Cố sắc bén đi, rõ ràng là chờ đợi ông đâm vào. Lời nói đã tới yết hầu lăn trở về, Diệp đại phu thay đổi khẩu khí nói:

"Thì ra là khuê hữu của cháu, khó trách! Khó trách!"

Cũng không lão khó trách cái gì, chỉ thấy lão bước đi thong thả ra trước quấy nhìn mưa:

"Việt thị nhìn qua thấy có phúc tướng, hóa ra là do có cháu."

Âm Cố nghiêng đầu, lão nhân này thật bình tĩnh. Nàng đi ra phía trước hỏi: "Lão nghe hiểu hử?"

Diệp đại phu tức giận đến chòm râu nhếch lên, lão chưa thấy ai dây mãi không dứt như vậy. Diệp đại phu phất tay nói:

"Lão không thèm các ngươi có quan hệ gì, coi như vừa rồi lão không hỏi gì."

Âm Cố cả cười. Ngạn quốc có Vương gia đoạn tụ, mưa dầm thấm đất, có lẽ mọi người thấy thì thấy nhưng không thể trách. Mặc kệ Diệp đại phu nghe hiểu thật hay hồ đồ, nàng cũng đã quyết định làm chuyện đó.

7yj

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play