Trước đó đã có Vị Ương cho biết một ít, hiện tại tỷ đệ bổ sung, cuối cùng Âm Cố đã hiểu rõ việc La Tú.
"Tuy rằng các người dụng tâm lương khổ, " Âm Cố nói, "nhưng cũng chẳng có tác dụng gì. La Tú phái người tìm ta đến tận năm nay mới thấy, đến giờ vẫn chưa giao thủ, " Âm Cố cười lạnh, "dù ta rất muốn."
"Điều này cũng không có gì kỳ quái." Cố Tịch Tịch cười nói. "Hơn nữa, nếu muội muốn tìm La Tú báo thù cho Hỉ Mi, tạm thời muội có thể không cần phải động."
Âm Cố không lên tiếng. Cố Tịch Tịch thở dài, mặt lộ vẻ đáng tiếc: "Nói đến, muội thật bạc đãi Cố Phi. Hắn biết muội trở về sẽ tính toán giải quyết người kia. Dù sao để người khác truy đuổi muội như thế, hắn phi thường khó chịu. Cho nên hắn đã phái người tung tin La Tú giết phu đoạt trang ra. Tuy La Tú đã đoạt được Phong Hà sơn trang, nhưng Niếp gia vẫn có người không phục, cho nên bên kia đã lộn xộn rồi."
"Bởi vì cuối cùng cũng là chuyện của muội, Cố Phi dâng đại lễ cho muội trở về, chúng ta không hỏi đến. Đáng tiếc hắn đã ở Đảo Tư, không biết độc xà độc trùng mùa hè này có cắn trúng hắn không." Cố Tịch Tịch nói tiếp.
Cố Tứ nghe được cả người lạnh lẽo, đứng lên: "Tam tỷ, tóm lại chuyện phải hỏi Cố Phi là rõ ràng nhất. Đệ còn có việc, phải đi trước."
Trước khi đi, bỗng Cố Triều Triều nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, nếu muội đã trở lại, có rảnh thì đi dạy bọn tiểu bối."
Âm Cố gật đầu, nhàn nhạt nói: "Các người ở sau lưng tham gia vào, ta không thích."
Cố Triều Triều cười, có vẻ khuynh thành, so với Âm Cố lạnh nhạt vô tình hơn: "Đúng lúc thì làm thôi."
Âm Cố về lầu của mình, một đường uể oải.
Ở trong mắt Hỉ Mi, nàng là hình tượng vĩ đại. Việc gì bất bình, Hỉ Mi đều kiêu ngạo đưa nàng ra, "Âm Cố có thể ", "Có Âm Cố là được hết ", việc gì cũng thế...
Nếu nói Hỉ Mi kiêu ngạo cho nàng là vì có thể qua được một cửa của Vị Ương, cùng với sức thuyết phục của mình, không bằng nói Vị Ương là một người lợi hại. Muội muội của nàng phải có tương lai như thế nào, chỉ sợ nàng đã rõ. Cho nên, mình không phí bao nhiêu sức. Vốn sau khi trở về, định sẽ đánh một trận ác liệt phải đánh, nhưng Vị Ương đã thay Hỉ Mi dọn dẹp. Ít nhất cũng không đánh cả nhà trở tay không kịp. Hỉ Mi hiện giờ có thể bình yên ngồi đây, cũng không có nhiều liên quan đến nàng. Hay người nhà chính là quá ngạc nhiên mà thôi.
Còn nữa, về La Tú, thậm chí cũng không cần nàng ra tay, Cố Phi đã gúp nàng làm thỏa đáng. Năng lực của hắn, nàng tin tưởng. Vì thế nàng chẳng còn việc gì nữa. Mọi chuyện của nàng, mà nàng còn chưa xuất lực làm được gì.
Cho nên Âm Cố uể oải, có cảm giác thất bại.
Quay về đến tiểu lâu, đã thấy Hỉ Mi dọn sẵn hành lý, ngồi trên giường, vẻ mặt kiên định.
"Mẫu thân đâu?" Âm Cố xoa mi tâm hỏi.
"Bà đi rồi, một mình ta về đây." Hỉ Mi giương cổ, "Mặc kệ cô đi đâu, ta đều phải đi theo."
Âm Cố sửng sốt, mới biết Hỉ Mi đang nói gì. Mà hiện tại nàng có chuyện quan trọng hơn muốn hỏi: "Bà nói với nàng cái gì?" Mặc dù mẫu thân nhỏ nhắn, nhưng có thể bắt được phụ thân nàng đủ để có thể thấy được bà không đơn giản. Hơn nữa đối với Hỉ Mi, bà căn bản không cần tiêu phí tâm tư là có thể biết được chuyện muốn biết.
Hỉ Mi nhăn nhó. Cố phu nhân cũng không có hỏi nàng cái gì, chỉ là vuốt tay nàng, hỏi tất cả chuyện nhà của nàng. Hỉ Mi không thẹn với lòng, cũng nói toàn bộ. Từ chuyện Khánh gia, cho đến chuyện trên đường đi. Những chuyện không rời Âm Cố, nàng càng nói, Cố phu nhân lại càng trầm mặc. Cuối cùng bà thở dài, đi khỏi.
"Chỉ có vậy?" Âm Cố nhíu mày, không rõ mẫu thân phản ứng vậy là sao, chỉ phải âm thầm cảnh giác thêm.
"Chỉ có vậy." Hỉ Mi gật đầu, lại nói, "Ta thấy mẫu thân rất tốt, đừng có nghi ngờ bà. Còn nữa, không cần phải chuyển đề tài, ta muốn đi theo!"
Hỉ Mi ôm thật chặt hành lý, khẩn trương lên. Toàn hành trình đi với Âm Cố, hai người chưa từng tách ra. Chỉ có khi ở thành Tú Giang, Tương Kỳ tới đón nàng, Âm Cố đòi chia đường. Khi đó Âm Cố tâm ý đã định, khuôn mặt bình thản bình thường đều trở nên đáng ghét. Nhưng mà đó cũng là lúc nàng thương tâm nhiều lắm. Cho dù mặt ngoài nhìn ngang ngược, sau đó lại biến thành chơi xấu, nhưng nàng vẫn rất thương tâm...
Lúc ấy vì sao thương tâm; vì sao buồn khổ; không muốn Âm Cố bỏ đi, lúc ấy nàng cũng không hiểu. Nhưng lại bởi vì bôi thuốc, Âm Cố đổi ý, mới một đường làm bạn đến nay.
Nghĩ đến bôi thuốc, tim Hỉ Mi không khỏi đập dồn dập. Hiện giờ nghĩ đến, Âm Cố hôn nàng đêm đó, dường như rất đặc biệt.
Thấy Âm Cố vẫn cau mày, Hỉ Mi nghĩ đến Âm Cố vẫn còn nghĩ sẽ bỏ lại mình, nàng cắn răng.
Từ khi rời khỏi Thanh thành, hai người cũng ít thân mật. Nàng, nàng đương nhiên là không muốn... Nhưng nếu mình có thể làm cho Âm Cố đổi ý, nàng sẽ không ngại.
Vì thế Âm Cố nhìn đến Hỉ Mi đang ôm hành lý như ôm bảo vật ném qua một bên, sau đó lúng túng không biết từ đâu lấy ra hai bình sứ.
"Đã, đã rất lâu rồi không bôi thuốc..." Hỉ Mi cầm bình sứ, quỳ ở trên giường nói lắp, "Cho dù cô muốn đi, thì, thì giúp ta... Bằng không, ta, ta tìm người khác..."
Hỉ Mi luống cuống, nàng không muốn mình rời đi. Cho dù hiện tại Âm Cố cảm thấy mình vô tích sự, nhưng vẫn còn có một người rất quan trọng... Âm Cố ý thức được điều này, con tim nàng dần mềm mại. Nếu rời khỏi chỉ là kế tạm thời, nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ ở đây với Hỉ Mi vĩnh viễn. Đại giang nam bắc, phải đi xem đủ! Hỉ Mi muốn đến hoành kinh, sớm hay muộn cũng có một ngày sẽ đi ngao du.
Nàng chưa bao giờ nghĩ phải rời khỏi Hỉ Mi.
"Không phải ta đã nói, không được nhờ người khác hay sao." Âm Cố nhận bình sứ từ tay Hỉ Mi, nghiêng người qua. Nàng nhắm mắt lại, chuẩn xác tìm được đôi môi đối phương đang run rẩy. Môi có vẻ lạnh, lại rất mềm mại, thậm chí còn chủ động khẽ mở ra mặc kệ nàng làm gì.
Đây không phải là bôi thuốc. Hỉ Mi biết. Nhưng chuyện hôn nhau đã là chuyện cực kỳ tự nhiên, Hỉ Mi đã sớm chờ trong tiềm thức. Khi hai môi chạm vào nhau, trong nháy mắt đó con tim nàng xiết chặt đau đớn không thôi. Nàng tuyệt vọng, tuyệt vọng đối với phương thức mà mình chỉ có thể làm được để thuyết phục Âm Cố. Nhưng dường như có chút vui sướng, bởi vì Âm Cố... động tâm thật.
Bình sứ chứng kiến hai người thân mật bị Âm Cố tùy ý đặt ở đầu giường. Âm Cố chậm rãi đẩy ngã Hỉ Mi, một tay gỡ trâm cài tóc giúp Hỉ Mi. Dần dần dời xuống cổ, rồi tới trước ngực, rồi tới nơi thơm tho khiến người ta an lòng nhất. Mỗi một chỗ đều biểu hiện chủ nhân đang động tình. Màu sắc ửng hồng như anh đào, tươi ngon mật ngọt, làm người ta mọi cách lưu luyến, làm người ta muốn sa vào không bao giờ thoát ra.
Mấy lần cùng Hỉ Mi thân thiết, đều bị nàng dùng đủ cách gián đoạn. Ở phương diện này Hỉ Mi vẫn thẹn thùng, Âm Cố biết. Nàng không phải nam nhân, không có cái kiểu không ức chế được dục vọng. Nàng yêu Hỉ Mi, Hỉ Mi không muốn, nàng sẽ dừng lại. Đối với nàng mà nói, từng đêm được ôm lấy Hỉ Mi ngủ là một loại hạnh phúc nàng thỏa mãn.
Nhưng, nếu Hỉ Mi nguyện ý, nàng sẽ không ngại dùng phương thức này nói cho đối phương biết nàng có bao nhiêu nguyện ý thân cận với nàng, liều chết không rời.
Âm Cố sẽ không bỏ qua cơ hội có thể biểu đạt ý này.
Mà Hỉ Mi, dần dần cũng có thể cảm giác được.
Không phải nhanh như mưa rào, ngắn ngủi đủ thỏa mãn thì thôi. Dường như Âm Cố muốn cùng nàng triền miên như vậy đến sông cạn đá mòn. Đến mức nàng còn hoài nghi này cơ thể mình có còn có phản ứng Âm Cố khi đụng vào hay không. Về phần bôi thuốc, Hỉ Mi sớm đã biết nó chỉ là lấy cớ. Hơn nữa nó đã biến thành một loại tà thú khi được nhắc đến. Nghĩ càng nhiều, Hỉ Mi càng cảm thấy cả người càng khô nóng. Vừa vặn trên người vẫn còn người châm lửa, một lần lại một lần tinh tế đốt cháy nàng. Mãi cho đến khi nàng không kiên nhẫn nổi nữa.
Tay lung tung cầm Âm Cố đưa lên trước mắt, Hỉ Mi gặm môi Âm Cố, ý là khiển trách.
Bây giờ không phải ban đên, trong phòng sáng trưng. Không còn là sương mù lờ mờ nhìn thấy nữa, mà là khát vọng rõ ràng.
Không mở miệng yêu cầu, Hỉ Mi im lặng hôn Âm Cố, thân mình vặn vẹo như xà mỹ nhân, hận không thể xiết chặt Âm Cố. Như thế Âm Cố sẽ không rời khỏi nàng được nữa, nửa bước cũng không được.
Âm Cố dịu dàng mặc cho Hỉ Mi hôn, ngón tay vẫn không nhanh không chậm lướt qua thân thể Hỉ Mi. Khiến Hỉ Mi run hơn. Lúc đó ngón tay nàng mới có tác dụng.
Hỉ Mi đang hôn, đột nhiên cắn môi Âm Cố, cả người nàng cứng ngắc, mở to mắt nhìn Âm Cố đang cười.
"Thả lỏng nào." Âm Cố nhẹ giọng nói, lưỡi thuận thế hoạt tiến vào trong miệng khẽ mở của Hỉ Mi, ngón tay cũng không ngừng.
Hai nơi ấm áp, một loại ôn nhu.
Hỉ Mi gần như không thể thở, trong mũi ngọt ngào khẽ hừ, kiều mỵ như tơ.
Chuyện không biết bắt đầu khi nào, khi đã đến với nhau thì không thể chia ra được nữa.
Đến khi Âm Cố tha Hỉ Mi, Hỉ Mi nắm xiêm y, nhìn mười ngón tay đan vào nhau giác ngộ được gì đó, cho nên, nàng kiên định nói: "Mặc kệ cô đi đâu, ta muốn đi theo!"
Chỉ là ngữ điệu hoàn toàn mềm yếu, không có khí thế gì cả.
Âm Cố dùng tay còn lại, nhẹ nhàng xoa mi tâm đang cau có của Hỉ Mi, cười nhẹ nói: "Muốn ta đi thật?"
Hỉ Mi sửng sốt: "A?"
"Vốn là có việc phải đi, mà không cần nữa." Âm Cố ôm chặt hông Hỉ Mi, để ngừa nàng nhảy dựng ba thước.
"Cái gì?" Hỉ Mi vừa nghe, quả nhiên bật ra. Nàng thấy bộ dáng Âm Cố "Là chính ngươi không biết rõ trạng huống", trong lòng thật sự xấu hổ, "Cô gạt ta?"
"Không có." Âm Cố khẽ thở dài, vẻ mặt cô đơn, "Trên thực tế là không đi được, đại biểu ta vô dụng."
Hỉ Mi chưa từng thấy Âm Cố uể oải như vậy, không khỏi lo lắng nói: "Sao vậy, xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì. Tuy rằng khó chịu, nhưng nhìn tâm ý nàng, ta cảm thấy đáng giá." Âm Cố hôn Hỉ Mi, lại tiêu sái nói, "Nếu người khác đều tài ba hết rồi, ta đây lười nhác được ngày nào hay ngày ấy. Hỉ Mi, ở đây mấy hôm, chúng ta thuận biển đến nơi khác chơi đi."
"Thật? Thật, thật hả?" Hỉ Mi nghe xong quả nhiên vui mừng quá đỗi, quên luôn ước nguyện ban đầu câu dẫn Âm Cố, những kích động trước đều bị Âm Cố hòa tan.
"Âm Cố, cô tốt quá." Hỉ Mi reo to, cũng không quản vạt áo lại rớt xuống, bay qua đè Âm Cố. Cố trang cái gì cũng tốt, nhưng phòng quá rộng. Nửa đêm tỉnh lại nhìn thấy toàn là khoảng không trống trơn, làm ai cũng hoảng hốt. Mà Âm Cố mới trở về, nàng làm sao có thể rời đi cho được. Nàng cũng từng nghĩ sẽ sống ở đây, nhưng nghĩ rồi lại phát sầu.
Mỹ nhân lao vào há có thể buông tha, Âm Cố cười dùng chân khép trướng man lại, cũng lao vào ngực Hỉ Mi.
Qua một ngày, Cố Phi từ Đảo Tư trở về.
Nửa tháng sống trên đó như thế nào, không ai dám hỏi. Nhưng khi Cố Phi áo mũ chỉnh tề trở về, chỉ giống ra ngoài làm việc mà thôi. Có điều hai gò má lộ ra biểu hiện sự vất vả của nửa tháng này. Nghe nói hắn còn mang về rất nhiều độc xà, cho mọi người ngâm rượu.
Cố Phi về là vào ban đêm. Chuyện thứ nhất dĩ nhiên là đi gặp Âm Cố. Lúc đó Âm Cố đã lên giường chuẩn bị ngủ. Bên trong là Hỉ Mi nằm, cuộn tròn lại. Tuy nàng biết người tùy thân không phân chia nam nữ, nhưng nàng vẫn không quen Cố Phi lù lù xuất hiện trong phòng khuê nữ.
Cố Phi trở về trầm ổn hơn xưa, hắn nhìn Hỉ Mi ở bên trong hành lễ, sau đó tiến lên thay Âm Cố khoác áo, chải tóc.
Hết thảy xong xuôi, mới tiếp nhận trà nha hoàn đưa lên, sau đó quỳ một gối xuống, dâng lên Âm Cố.
Âm Cố uống trà, đi ra ngoài trước, Cố Phi theo sau. Ra khỏi phòng, Âm Cố mới nói: "Gần đây vất vả."
Cố Phi sửng sốt, cúi đầu nói: "Là Phi thất lễ, chịu trừng phạt là đúng."
Âm Cố quay đầu lại nhìn Cố Phi: "Ta nói chuyện La Tú."
Cố Phi chấn động, sau một hồi mới ngẩng đầu lên nói: "Tiểu thư đã biết?"
"Nghe Cố Tứ bọn họ nói." Âm Cố gật đầu, "Hiện tại tình thế như thế nào?"
"La Tú đã chết."
"Đã chết?" Âm Cố nhíu mày. La Tú, nàng chỉ mới thấy có một mặt, cũng là một mặt làm người ta khiếp sợ. Mà trong năm nay nàng đã nghe đến tên này mấy lần. Thậm chí còn cảm thấy nàng ta có thể đáng giá để đối đầu. Thiện lương biến thành nhẫn tâm, tâm cơ sâu khó lường. Người như vậy nói chết là chết?
Cố Phi bình tĩnh gật đầu, cũng không cho là chuyện lớn.
"Tuy nàng ta mua được Phong Hà sơn trang, nhưng dù sao nàng ta cũng còn trẻ, bên trong không ngừng biến hóa. Thêm lời đồn Phi tung ra, cho nên căn bản là đã hỏng từ bên trong. La Tú có mưu mô, nhưng không có công phu, nên không ai tưởng nàng ta có thể giết chết Niếp Phong Hà. Nhưng nếu dùng sát thủ, lại là chuyện khác. Trước đó Niếp gia không có chứng cứ, lại bị nàng ta lung lạc được mấy người, cho nên mới bị dao động. Hiện tại có chứng cứ, Phi lại phái người đâm chọc ở giữa, Phong Hà sơn trang loạn lên là chuyện dễ dàng. Chẳng qua nàng ta mời được cao thủ trước đó cho nên mất chút khí lực, nhưng cuối cùng nàng ta vẫn chạy không thoát."
"Tuy Phi không có tận mắt thấy xác, nhưng Niếp gia đã bố cáo thiên hạ sẽ tiếp nhận Phong Hà sơn trang."
Cố Phi vẫn không nhúc nhích, ngay cả nghi hoặc cũng không biểu lộ.
"Tuy ta có chút ân oán với nàng ta, nhưng vì sao ngươi phí sức như vậy đi đối phó?"
"Bởi vì có liên quan đến tiểu thư." Cố Phi đạm mạc nói. Hắn nhiều năm ở cùng Âm Cố, vốn cũng không phải là người đạm bạc. Nhưng cũng chậm rãi bị nàng đồng hóa gương mặt. Khi nói lời này hắn đau lòng. Hai năm trước hắn còn có thể tán gẫu với nàng giống bằng hữu, nhưng hiện giờ lại chỉ có thể tự ngôn giữ ngữ, nhìn khoảng không đen tối mà tuyệt vọng.
Âm Cố nhìn Cố Phi, hồi lâu mới thở dài nói: "Cố Phi, hơn hai năm không thấy, chúng ta không có thể nói chuyện được như xưa sao?" Âm Cố xoay người nói, "Phạt ngươi đến Đảo Tư, là ta nhẫn tâm. Nhưng người đó rất trọng yếu với ta. Mà ta cũng không thể lạnh nhạt được ngươi. Đáng tiếc ngươi không thấy, thậm chí còn quên thân phận của mình."
Cố Phi ở sau lưng Âm Cố nắm tay, trong mắt có hối hận Âm Cố nhìn không tới. Cố Phi cúi đầu, thu gom lại hết thảy, nhàn nhạt như trước nói: "Tiểu thư, người đặc biệt hơn những người khác. Lúc trước Túc Mệnh tiểu thư tới chọn người giúp nàng làm việc, người nói nàng ấy thoạt nhìn không tồi, cho nên sẽ đồng ý. Cũng không kể nàng ấy cho người đi giết người không nên giết, người mới trở thành người phản quốc; lần trước cũng vậy, đột nhiên nói không muốn nhận nhiệm vụ nữa, muốn rời khỏi đây. Sau đó dứt khoát rời đi, tuyệt nhiên ngăn mọi quan hệ. Mà lần này trở về lại mang thêm một người trở về, cũng không quản sẽ có bao nhiêu sóng gió, mặc kệ người khác thấy thế nào... Tiểu thư, người là người tiêu sái. Nhưng, quá mức tiêu sái..." Cố Phi dứt lời chỉ còn cười khổ.
"Hoặc chính là ngươi quá cố chấp." Âm Cố nói. Nàng nhìn lại trên lầu, tựa hồ đến hiện tại còn chưa mang Hỉ Mi ra biển, "Sáng mai ngươi đi chuẩn bị hai con ngựa, ta muốn ra khỏi thành."
Cố Phi khom người lui ra. Mặc dù là hai con ngựa, nhưng không có vị trí của hắn, trong lòng hắn rõ ràng.
Ngựa Cố trang rất tốt, nhưng gặp Âm Cố xong, Cố Phi vẫn đi ra ngoài. Hắn học võ sớm hơn Âm Cố, trong thành Ly Thương rất ít người có thể phát hiện hành tung của hắn.
Hắn quanh quẩn trong thành hồi lâu, cuối cùng lánh vào một tòa nhà.
Ở đây không một tiếng động, tối đen.
"Xuất hiện đi." Cố Phi châm ngọn nến trên bàn, lạnh lùng nói.
Trong góc xuất hiện một thân ảnh xinh xắn lanh lợi, sắc mặt trắng bệch, trong tay còn cầm chủy thủ.
"Nếu muốn giết ngươi, tại đây có chỗ cho ngươi trốn sao?" Cố Phi trào phúng cười nói.
Thân ảnh nhỏ xinh chậm rãi đi tới, ngồi bên cạnh. Đối mặt Cố Phi trào phúng, nàng cũng không có tức giận, chậm rãi cất chủy thủ vào trong tay áo, sau đó nâng mị nhãn lên: "Như thế nào, xác định muốn động thủ?"
Cố Phi nhắm mắt lại, cảm nhận được ánh nến toát ra.
Thế sự khó liệu, rốt cục hắn cũng hiểu được hàm ý bốn chữ này.
Người đang nói chuyện, chính là La Tú hắn nói đã chết. Nàng là một người thông minh. Từ khi sát phu, không có một ngày nàng không cảnh giác, cho nên vẫn luôn giấu người tương tự như mình ở một nơi bí mật gần đó. Chờ sơn trang sinh biến là dùng. Mà người đã có chuẩn bị tốt luôn dễ dàng thành công. Gần hai năm, chuyện của nàng rốt cục bị vạch trần, Niếp gia bạo khởi, bức nàng đến chỗ chết. Rồi nàng dùng người thay thế, sau đó bỏ trốn mất dạng. Chỉ tiếc nàng cũng không biết người chủ mưu sau lưng nàng là ai, cho nên cao thủ của nàng bị sát thủ của Cố Phi liên thủ tuyệt sát. Và nàng bị bắt giữ. Cố Phi vốn muốn dâng La Tú đến trước mặt tiểu thư, mặc người xử trí. Mà bởi vì là lễ vật bí mật, cho nên không ai biết được. Đáng tiếc, kết quả cũng không giống với hắn dự đoán.
Hiện giờ, kế hoạch có biến.
Mà tiểu thư cũng không biết, La Tú luôn ẩn thân trong Ly Thương. Mà người này còn nói, không ai hiểu rõ Việt Hỉ Mi hơn nàng.
Hắn nhìn La Tú, khóe mắt vi chọn, chật vật đến vậy mà vẫn còn phóng đãng. Nhưng hết thảy nữ nhân trên thế gian này, ngoài tiểu thư ra thì cũng là con người mà thôi. Cho nên Cố Phi nói chuyện rất lạnh lùng, tựa hồ càng ngày càng lạnh: "Ngươi xác định nàng ta sẽ rời đi?"
La Tú xoắn tóc của mình, nhìn Cố Phi, cười trong lòng. Thế gian này ngu ngốc nhất chính là người si tình. Mà gã tùy thân của Cố Âm Âm trước mắt quả thực đang ghen ghét dữ dội, dường như không nhẫn nhịn được nữa.
"Ngươi xem." La Tú hơi nghiêng đầu, đôi mắt chuyển động, nụ cười bên môi âm nhu uyển chuyển.
Cố Phi theo ánh mắt La Tú, nhìn đến trong góc còn có một cái rổ. Sau đó, hắn nhìn La Tú mặc bố y, tư thái thướt tha đi đến đó ngồi xuống, sau đó vươn tay giật giật cái giỏ.
Vì thế, Cố Phi nghe được tiếng khóc nỉ non...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT