Lần đầu tiên Việt Hỉ Mi nhìn thấy Âm Cố là vào ngày thứ hai của đông chí năm ngoái.

Ngày ấy tuyết lớn bay tán loạn. Là Âm Cố giúp mẹ nàng thuận lợi bế đệ đệ ra. Sau đó, Âm Cố chỉ nhìn nàng, nói nàng mang thai. Lại sau đó đã xảy ra rất nhiều nhiều chuyện. Mà toàn bộ chứng minh một điều, Âm Cố là một người rất lợi hại.

Cho đến khi Âm Cố mang nàng đạp nóc nhà, thuận gió ngự lạnh leo lên tháp chuông, là lúc nàng hoàn toàn sùng bái Âm Cố, khi nắm tay nhau thì đáy lòng nàng cũng sẽ kêu ngạo "Ta đã quen biết được một người lợi hại như thế đấy".

Cho nên, Hỉ Mi cho tới bây giờ không hề nghĩ tới Âm Cố sẽ chịu thiệt, chứ đừng nói là ở trước mặt nàng hộc máu.

Âm Cố không địch lại người phía sau đột nhiên ra tay, miệng phun máu tươi, khiếp sợ toàn trường.

Có vài giọt máu vẩy trên mặt Hỉ Mi, dừng ở khóe mắt của nàng như huyết lệ. Hỉ Mi không còn cảm thấy ấm áp gì nữa, mà chỉ mở to mắt nhìn Âm Cố.

Cũng không phải nàng muốn nhìn như vậy. Mà là Âm Cố nhìn nàng chằm chằm, như trói buộc ánh mắt của nàng.

Nếu nói từ khi bước vào Cố trang, Hỉ Mi vẫn luôn chịu đủ kinh hách, thì bất an sau khi được Âm Cố trấn an tại thanh trì giờ phút này hoàn toàn lộ hết trên mặt.

"Âm Cố..." Hỉ Mi vẫn không nhúc nhích. Vừa rồi nàng là quan tâm quá hóa loạn, cho nên mới dẫn đến công kích của thân ảnh màu xanh. Điểm này nàng đã hiểu được, cho nên nàng không dám động. Nàng sợ vừa động, cái người kia có vẻ lợi hại hơn Âm Cố sẽ làm gì đó... hậu quả... Hỉ Mi không dám nghĩ đến.

Nàng có thể cảm giác được tất cả các ánh mắt có tại đây đều dừng ở trên người mình, bởi vì ánh mắt Âm Cố ở trên người nàng. Chưa bao giờ chịu dày vò như vậy, Hỉ Mi trắng cả mặt, đôi môi ngập ngừng, kết quả là chỉ phun được hai chữ.

Âm Cố chớp mắt, nhìn Hỉ Mi mỉm cười, sau đó chậm rãi xoay người.

Mắt mọi người đều di chuyển theo Âm Cố.

"Nhị tỷ, khi nào thì Cố gia chúng ta động thủ với khách nhân vậy?"

Người được Âm Cố gọi Nhị tỷ đó là thân ảnh màu xanh đã động thủ - Cố Tịch Tịch.

Cố Tịch Tịch không giải thích, nàng đang nhìn bàn tay như ngọc của mình, sau đó nghe thấy Âm Cố hỏi vậy không khỏi ủy khuất. Nàng dậm chân, uốn éo thân mình, bay đến bên cạnh đống ghế tan nát đáng thương. Hóa ra ở đó còn có người đang ngồi, mặc kệ mọi tổn hại của hai người vừa rồi giao thủ, vẻ mặt bình tĩnh uống trà.

"Triều Triều, tỷ xem muội ấy đi. Võ công thụt lùi thì thôi đi, còn thuyết giảng ta nữa."

Hỉ Mi nhìn qua, càng choáng hơn. Âm Cố có nói qua hai tỷ tỷ của nàng là song sinh, cho nên Hỉ Mi cũng đã có chuẩn bị tâm lý. Nhưng thật không ngờ hai tỷ muội giống nhau như đúc, kể cả mặt nghiêng cũng hoàn toàn giống nhau!

Muốn nói khác nhau, thì người ngồi đó là bình thản, còn người đả thương Âm Cố hộc máu lại có vẻ hoạt bát.

"Xứng đáng." Cố Triều Triều lời ít mà ý nhiều trả lời.

Cố Tịch Tịch bay trở về đến trước người Âm Cố, chỉa về phía nàng nói: "Nghe chưa, đại tỷ nói muội xứng đáng đấy. Muội hẳn đã biết, muội đi hơn hai năm, chẳng quan tâm đến ai, chỉ để ý niềm vui của mình. Hiện tại bị thương, chính là xứng đáng!"

Cố Tịch Tịch nói năng có khí phách làm cho Cố Phi ở một bên nhăn mi. Hắn đã đi tới, nhẹ giọng nói: "Thỉnh nhị tiểu thư thủ hạ lưu tình, để tam tiểu thư xem thương thế của mình trước."

Bên kia, Cố Triều Triều cũng đứng lên, phủi phủi vụn gỗ trên người, đi tới. Nàng cũng không nói chuyện với Âm Cố, mà là nhàn nhạt nhìn Hỉ Mi, sau đó phẩy tay áo bỏ đi. Cố Triều Triều vừa đi, Cố Tịch Tịch giống như bị dây thừng kéo đi, đi theo ở sau lưng Cố Triều Triều.

Phòng khách rất nhanh an tĩnh lại. Nếu không phải miệng Âm Cố vẫn còn dính máu, áo nàng vẫn còn điểm hồng mai do máu tạo ra, thì Hỉ Mi thật sự cảm thấy vừa rồi giống như một giấc mơ. Chẳng qua chỉ là ác mộng mà thôi.

"Tiểu thư, người ngồi một chút đi, Phi đi mời người đến xem thương thế cho người." Cố Phi thấp giọng nói.

"Không cần." Âm Cố phất tay, lau huyết bên miệng, "Ta không sao."

Mắt Cố Phi tối sầm. Hắn ở bên cạnh nhìn xem rõ ràng. Tiểu thư không phải không có năng lực né tránh một chưởng kia. Thậm chí là mang theo vị khách nhân này cũng có thể tránh được. Nhưng nàng không có trốn, mà làm như có tâm phải tiếp được một chưởng này. Vì sao muốn mình hộc máu, trong lòng Cố Phi âm thầm suy tư.

"Không được!" Lớn tiếng phủ quyết chính là Hỉ Mi. Nàng mới vừa tỉnh hồn lại từ cái nhìn của đại tỷ Âm Cố. Khi đi đến trước mặt, Hỉ Mi mới nhìn đến Cố Triều Triều, cũng chính là Cố Tịch Tịch. Hai người tựa như tiên nhân, còn nàng chỉ là hạt bụi. Mà ngay cả sức ngưỡng mộ nàng cũng không có nổi, vì một người đánh Âm Cố hộc máu, còn một người thì hờ hững nhìn nàng. Cái nhìn đó trông có vẻ không có gì, nhưng so với ngôn ngữ còn khủng hoảng hơn. Khi nãy Hỉ Mi thật sự đã dùng hết sức mới cứng rắn kháng cự được. Lúc này trên lưng nàng đã toàn là mồ hôi.

Sau đó, vừa tỉnh thần được thì chợt nghe Âm Cố nói không xem thương thế. Điều này sao có thể không gọi nàng căm tức cho được. Cố gia có vẻ tuyệt không hoan nghênh nàng, thì cũng thôi, vậy mà thậm chí cũng không chào đón Âm Cố đã xa nhà nhiều năm. Đôi song sinh bọn họ nhiệt tình so ra còn kém hơn trăm người người hầu Cố gia!

Hỉ Mi rất bất mãn, cho nên mới lớn tiếng: "Máu cũng hộc ra rồi mà còn nói không sao?"

Cố Phi nhíu mày. Tiểu thư ở trong lòng hắn chính là trời đất, hắn tuyệt không cho phép bất cứ ai thất lễ với nàng. Vừa rồi nhị tiểu thư nói vậy, do thân phận của nàng lớn hơn tiểu thư. Huống chi tính tình nàng luôn luôn như thế. Nhưng còn vị khách này, dám dùng ngữ khí như vậy sao? Nàng hoàn toàn không hiểu tiểu thư là vì nàng mới chắn một chưởng đó sao?? Cố Phi nghẹn trong lòng, vừa hiểu ra tiểu thư hành động như vậy quả nhiên là vì người này. Bằng không, hắn không còn cách giải thích nào khác.

Nhưng, không biết nàng này là ai, trọng yếu với tiểu thư ra sao. Cố Phi trầm xuống, tiến lên trước một bước: "Vị cô nương này, xin khách khí một chút."

Hỉ Mi vi kinh, nhìn nam nhân có khuôn mặt anh tuấn hiện lên phòng bị, nàng cắn môi dưới, nhìn Âm Cố.

Đây là quản lý của nàng, mọi chuyện lớn nhỏ của của nàng đều có hắn tồn tại đã lâu, đương nhiên hắn có tư cách nói những lời này. Vừa rồi trước mặt Cố Tịch Tịch, hắn cũng có gan nói như thế, còn mình...

Hỉ Mi cảm thấy mình thực vô dụng, môi dưới cắn đến đau đớn.

Hình như có một tiếng than nhẹ, một bàn tay tiến đến cứu vớt môi Hỉ Mi, sau đó Âm Cố chống lại vẻ mặt khiếp sợ của Cố Phi, nhàn nhạt nói: "Nàng và ta không cần khách khí. Về sau nhớ kỹ."

Nhìn trong mắt tiểu thư cảnh cáo, Cố Phi thấp cúi người: "Vâng, tiểu thư."

Một hồi cửu biệt tương phùng ngay tại đống đổ nát cùng vài vết máu vội vàng chấm dứt. Cũng may Cố gia là thế gia sát thủ, chẳng ai cảm thấy xui xẻo gì cả. Nhưng lại rất tò mò về nữ nhân thanh tú mà Tam tiểu thư mang về.

Mà máu của Âm Cố, vẫn có chút tác dụng. Ít nhất cũng chọc được lúc này hẳn là lưu luyến ở trên biển bắt cá – phu thê Cố trang chủ; và ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ - Cố Tứ.

Lúc này Âm Cố cũng không ở đây, nàng đã mang Hỉ Mi trở về phòng nghỉ ngơi.

Mà phòng khách vừa rồi, hiện tại có năm người ngồi. Thượng vị là Cố trang chủ Cố Thiên Hòa, vẻ mặt chính khí vuốt chòm râu trầm mặc. Cố phu nhân ngồi ở bên cạnh ông, mặt mày chuyên chú bưng ngực nghe nữ nhi thuật lại câu chuyện. Phía dưới còn có một nam nhân trẻ tuổi đang ngồi, thập phần khẩn trương không nhịn được mà xoa tay, miệng không biết đang bầm lầm cái gì - đây đúng là lão Tứ Cố gia.

Cố Tịch Tịch vừa mới kể lại chuyện vừa xảy ra tại phòng khách, sau đó nàng tựa vào mẫu thân, làm nũng nói: "Mẫu thân, người nói con làm sai rồi sao?"

Hiển nhiên lời Cố Tịch Tịch nói không hẳn có thể tin, Cố phu nhân lập tức nhìn về phía đại nữ nhi. Hai đứa này là song sinh, mặc dù bộ dạng giống nhau nhưng mà lão Đại trầm ổn hơn rất nhiều.

"Cho nên ta nói xứng đáng, " Cố Triều Triều chậm rãi nói. "Muội nghĩ rằng ta nói tam muội sao?"

Cố Tịch giật mình, chu môi đỏ mọng, lộ ra vẻ đáng thương.

"Chỉ sợ trong lòng Tam muội còn đang cảm tạ muội, cho nàng một cơ hội tốt như vậy." Cố Triều Triều cong khóe môi, "Nàng đang nói cho chúng ta biết, động ai cũng được nhưng không thể động đến cô nương kia. Nếu muốn động, vậy phải qua một cửa của nàng trước."

Cố Triều Triều lại nói toạc ra: "Nàng bày ra tư thái đó là để nói sẽ không cùng chúng ta vô nghĩa."

Vì thế toàn Cố gia ngây người.

Cố Thiên Hòa vẫn đang vuốt râu, như ngày mai không còn có thể vuốt được nữa. Ông đợi hồi lâu, thấy mọi người đều trầm mặc; phu nhân lại hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn mình, lúc này mới đột nhiên có chút đắc ý mở miệng: "Thật không hỗ nữ nhi Cố gia ta, si tình bá đạo số một."

Mọi người cười ngất, xong rồi lại lâm vào trầm mặc.

Lại nói, cô nương về cùng Âm Cố là ai, bọn họ đều biết.

Vị kia ở Thanh thành đã dùng bồ câu đưa tin qua, nói qua thân phận của cô nương ấy. Cũng đã có nói một chút về quan hệ giữa nàng và nữ nhi nhà họ.

Lúc mới biết, toàn Cố gia giật mình. Không vì cái gì khác, chỉ vì Cố gia ít quan tâm thất tình lục dục hơn người khác. Họ giật mình là vì Tam nhi bọn họ có thể ở bên cạnh người khác lâu như vậy, hơn nữa còn tận tâm tận lực chiếu cố chu toàn. Thanh thành truyền đến một cuốn sách, tỉ mỉ viết lại những gì các nàng đã trải qua từ khi quen biết đến hành trình lên đường, Cố gia nhìn đi nhìn lại vài lần, thảo luận vài lần, sau đó... Đều hưng phấn.

Vì thế, ngoại trừ Cố Tứ vẻ mặt đau khổ không muốn dính vào ra, còn bốn người còn lại nhịn không được chờ mong Tam nhi quay về. Chuyện này, trước mắt đã được Cố Thiên Hòa liệt vào đại sự số một của Cố trang.

Ông thống lĩnh sát thủ của mình liên kết với các tổ chức khác để kiếm tiền tốt hơn, nó cũng không có lạc thú gì đáng nói. Cố gia bao che khuyết điểm, thiên hạ đều biết. Muốn khiêu chiến Cố gia, trả thù Cố gia, đả kích Cố gia thì nhất định phải chống lại mọi đòn phản kích của Cố gia. Mà trước mắt tựa hồ vẫn chưa thành công. Cho nên Cố Thiên Hòa tạm thời chú ý đến tam nữ nhi ở bên ngoài.

Ngoại trừ năm người chí thân ra, thì không ai biết thân phận của cô nương kia. Và quan hệ của hai người. Ngay cả quản lý của Tam nhi - Cố Phi, bọn họ cũng gạt. Bởi vì đây là một quân cờ có thể trọng dụng.

Hạng người gì có thể làm bạn cả đời với Tam nhi, bọn họ phải nhìn thật kỹ.

Cho nên mới nói người Cố gia là điên cuồng. Người có chút bình thường chính là Âm Cố, đã từng rời nhà bỏ đi; và còn một người nữa cũng có chút bình thường - Cố Tứ, thì trong lòng đang run sợ nhìn sự việc sẽ phát triển thái quá, cũng chuẩn bị tùy thời bỏ của chạy lấy người.

Đúng vậy, lực chú ý của Cố gia bây giờ chính là 'Hạng người gì có thể làm cho Tam nhi của họ thích', chứ không phải giới tính của đối phương!

Điểm này, Hỉ Mi không biết. Nhưng ở trong miệng Âm Cố chiếm được một đáp án không phải đáp án.

Bên kia, phòng khách, năm người Cố gia đang vùi đầu thương nghị chuyện kế tiếp. Bên này, Âm Cố và Hỉ Mi đã chuẩn bị đi ngủ. Mà lúc này, Hỉ Mi cảm thấy thật không được tự nhiên.

Ngọn nguồn của không được tự nhiên chính là quản lý Cố Phi. Hắn quản lý cái gì chứ, chính xác là cái bóng của Âm Cố thì đúng hơn. Từ khi vào thành, Hỉ Mi nhìn thấy hắn là không khi nào thấy hắn rời khỏi Âm Cố. Tắm thì xem như ngoại lệ. Mà bây giờ nghĩ lại nếu không phải Âm Cố lên tiếng, chỉ sợ hắn cũng sẽ canh giữ ở bên cạnh. Lúc ấy, Âm Cố cũng không phải thoát y trước mặt hắn chứ?! Hỉ Mi nghĩ đến đây mà sởn gai ốc. Dưới sự kiên trì của nàng, Âm Cố đã dùng viên thuốc Cố Phi lấy tới. Sau đó, nàng nhìn đến Cố Phi ở bàn trang điểm chải đầu cho Âm Cố. Nàng không cười nổi nữa.

Cố Phi không phải Tử Thương. Đồng dạng là chải đầu, nhưng hiện giờ nhìn xem mới biết khi đó Tử Thương và Âm Cố làm vẻ ta đây thật sự gượng gạo. Làm sao giống hiện tại, ăn ý đến thế này.

Âm Cố nói cho Cố Phi biết tên Hỉ Mi. Trước đài trang điểm, Cố Phi thấp giọng hỏi: "Hỉ Mi cô nương gọi người là Âm Cố?"

"Nghe không được sao?" Âm Cố nhướng mày. Từ khi Cố Phi trưởng thành, tiếp nhận chức quản lý bên người nàng, mỗi ngày nàng mở mắt ra, người nhìn thấy đầu tiên là hắn, trước khi nhắm mắt lại cũng nhất định là nhìn thấy hắn. Sự quen thuộc cũng không có mất đi sau hơn hai năm xa cách mà trở nên xa lạ, hết thảy vẫn tự nhiên như cũ.

"Dễ nghe ạ." Cố Phi cười khẽ, "Chỉ là đổi vị trí của tên và họ. Phi nên sớm nghĩ đến, miễn cho tiểu thư trước kia nhiều phiền não."

"Giờ không phiền não nữa rồi, " Âm Cố nhìn qua gương đồng nhìn Hỉ Mi hơi giật mình ngồi ở trên giường, bên môi nở nụ cười, "có đôi khi, cũng hy vọng có người gọi như vậy."

Cố Phi lập tức nhớ tới giọng nói mỏng manh ở trong xe, không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua.

"Hỉ Mi, lại đây." Âm Cố gọi.

Hỉ Mi chấn động. Phòng quá lớn, đài trang điểm đó tựa hồ cách xa vạn dặm, cho nên biết rõ hai người kia đang trao đổi với nhau nhưng nàng không nghe được gì. Hỉ Mi chậm rãi cất bước, sau đó bị Âm Cố đứng dậy kéo vào ngồi trước gương đồng. Âm Cố lấy chiếc lược trong tay Cố Phi, tùy ý phất tay: "Ngươi đi nghỉ ngơi đi."

Tay Cố Phi cầm khoảng không, âm thầm áp chế sự không thoải mái khó hiểu ở đáy lòng, cung kính hạ thân, lui ra ngoài.

Hỉ Mi không dám quay đầu, đành phải nhìn Cố Phi rời đi bằng khóe mắt.

"Sao?" Âm Cố nhẹ nhàng xả tóc của Hỉ Mi, "Sao không chuyên tâm?"

Hỉ Mi do dự hồi lâu, vẫn là không nhịn được mà hỏi: "Các người đặc biệt thân cận vậy sao?"

Âm Cố nghĩ nghĩ, mới biết Hỉ Mi đang nói ai: "Đúng vậy, đó là người có thể liều mình vì ta."

Vì thế Hỉ Mi trầm mặc. Nàng nghĩ đến chuyện ban ngày, lòng có không cam lòng, lại thực ảo não lúc ấy mình chỉ biết đứng đó không nhúc nhích. Không giúp Âm Cố ra một hơi nói gì đó. Nàng bắt tay của mình, sau một lúc lâu quật cường nói: "Ta cũng có thể liều mình vì cô."

Âm Cố kinh ngạc, nhìn trong đôi mắt ửng đỏ của Hỉ Mi trong gương đồng Hỉ Mi, nhàn nhạt nở nụ cười: "Ta không nỡ."

"Thật đấy." Hỉ Mi nóng nảy, ôm tay Âm Cố, ngón tay xoẹt qua chiếc lược bị đau cũng không màng, "Ta nói thật đấy."

Vì thế Âm Cố nghiêng người xuống, cẩn thận nhìn Hỉ Mi, sau đó hôn lên trán nàng: "Đồ ngốc, ta và hắn không có gì cả."

Hỉ Mi đại quẫn, không dám ngẩng đầu. Âm Cố nhẹ nhàng mở tay Hỉ Mi, sau đó vuốt ve dấu đỏ va chạm khi nãy: "Nhớ kỹ, Cố gia không phân biệt nam nữ, chỉ có phân chia người thân hay không thân."

Hỉ Mi nghe được cái hiểu cái không, trong lòng vừa động, đột nhiên hiểu được một sự kiện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play