Âm Cố vẫn suy nghĩ vấn đề này mãi. Nàng chỉ là một sát thủ, giết người không hỏi nguyên nhân, chỉ biết người thuê yêu cầu cái gì. Cho nên đến Khánh gia rồi nàng vẫn nghĩ không ra.

Và trong viện Hỉ Mi đã không còn rối loạn giống như trước nữa. Khánh Đăng Khoa mới trở về từ học viện, mặt xanh mét đứng đó. Vương Di Nguyệt đứng ở phía sau hắn, cầm khăn lau nước mắt. Còn Tiểu Huyền thì lại quỳ gối trước mặt hai người, xem ra là quỳ đã lâu.

Âm Cố tiến lên kéo Tiểu Huyền đứng dậy. Tiểu Huyền kích động nhìn Khánh Đăng Khoa, gắt gao túm lấy tay áo Âm Cố.

"Ngươi là ai?" Khánh Đăng Khoa quát.

Âm Cố chỉ hỏi Tiểu Huyền: "Sao rồi?"

Tiểu Huyền khàn cả giọng: "Thiếu phu nhân không sao, tiểu thiếu gia..."

"Hừ, " Khánh Đăng Khoa hừ một tiếng ngắt lời. "Ngươi là ai, sao lại tùy tiện xông vào viện người ta hả?"

"Ngươi có đi vào xem nàng chưa?" Đột nhiên Âm Cố hỏi Khánh Đăng Khoa.

Khánh Đăng Khoa sửng sốt, không tự chủ được trả lời: "Bên trong ghê tởm như vậy, sao người đọc sách có thể vào."

Âm Cố nở nụ cười.

Vương Di Nguyệt sợ hãi kêu một tiếng, đỡ lấy Khánh Đăng Khoa. Lúc này, Khánh Đăng Khoa ngừng thở và rút lui vài bước, há mồm "ộc" một tiếng, phún máu. Khánh Đăng Khoa như nhìn thấy quỷ, nữ tử đó chỉ nở một nụ cười với hắn, một nụ cười nhẹ nhàng lại giống đưa một tảng đá nặng đè lên ngực hắn.

"Thiếu gia, ngài làm sao vậy?" Vương Di Nguyệt bối rối lấy khăn chùi máu cho Khánh Đăng Khoa.

"Thương tâm quá độ thôi." Âm Cố lãnh đạm nói.

Khánh Đăng Khoa sợ hãi nhìn Âm Cố, thấy Âm Cố lại cong môi lên, vậy mà ngã luôn ra đất, bất tỉnh.

"Thiếu gia, thiếu gia..." Vương Di Nguyệt kêu liên thanh, sân viện vừa mới bình tĩnh lại loạn.

"Nơi này không tiện, không tiện!" Có một bà tử nói, mọi người đều rời khỏi đây.

Đôi mắt lạnh lùng thấy những người đó rời đi, Âm Cố quay đầu đi lên bậc thang.

Trong phòng Hỉ Mi là sự yên lặng, giường Hỉ Mi nằm trước đó cũng đã được đổi, xiêm y trên người cũng vậy. Hỉ Mi nằm ở đằng kia, tóc tai được sửa lại nằm trên gối, làm nổi bật khuôn mặt rạng rỡ xưa kia nay chỉ còn tái nhợt. Mày của nàng không còn chau lại nữa, đôi môi tự nhiên hơi mở ra, như người ngủ say. Nhưng Âm Cố nhìn bụng nàng đã từng nhô lên, nay lại bằng phẳng dưới lớp chăn, Âm Cố thấy đây giống như là một cô gái quá mệt mỏi nên mới tái nhợt, chỉ như thế mà thôi.

"Chúng ta đến chậm." Giọng nói của Tang Tử vang lên ở phía sau Âm Cố.

Nhất thời Âm Cố ngẩn người. Nếu nàng không đến chỗ Tang Tử, nếu nàng không đi đâu thì Tiểu Huyền có thể tìm thấy nàng, khi đó có lẽ có thể bảo trụ được thai nhi. Nếu nàng có thể nhận thấy Hỉ Mi nguy hiểm mà tăng gia đề phòng thì việc này căn bản là không có...

Tang Tử đi đến bên cạnh Âm Cố, cùng nhau nhìn Hỉ Mi trên giường: "Thai nhi đã chết trước đó hai canh giờ, trước khi chúng ta tới đây. Thật ra ta cũng chỉ cho nàng uống thuốc để chảy thai chết ra mà thôi. Về phần nàng, là mất máu quá nhiều, ta cho nàng uống thuốc rồi, không có gì đáng ngại."

"Em biết ai hại thiếu phu nhân." Tiểu Huyền đột nhiên quỳ gối cạnh giường Hỉ Mi, giọng điệu căm hận khẽ nói.

"Là ai?" Tang Tử hiếu kỳ hỏi.

Tiểu Huyền liền nói chuyện ăn uống hằng ngày và cả chuyện đi mua thuốc. Sau đó Tiểu Huyền theo lời Hỉ Mi nói, đến viện của Vương Di Nguyệt, nói ra tình trạng của Hỉ Mi hiện tại, và còn đặc biệt nói thêm những lời của lão bản tiệm thuốc kia. Lúc đó, Vương Di Nguyệt thẹn quá thành giận vỗ bàn, nói Tiểu Huyền cố ý ám chỉ cái gì. Vương Di Nguyệt cũng bày ra bộ dạng không biết thứ gì, nhất thời cũng làm cho Tiểu Huyền hồ đồ. Nhưng Văn Nhi ở một bên khẽ lộ sắc mặt căm hận, chỉ là không để cho Tiểu Huyền phát giác ra mà thôi.

Tiểu Huyền khóc nói: "Bọn họ thấy em vạch trần âm mưu nên ngồi không yên, chờ trước khi phu nhân trở về hại thiếu phu nhân. Em luôn luôn chú ý, lại không ngờ tai họa lại từ viện của mình. Hơn nữa vì sao thiếu phu nhân lại thét lên rồi té đến bây giờ em cũng không biết. Đã có người hồi hương bẩm báo lão gia phu nhân rồi, đến lúc đó thiếu phu nhân đã rất thương tâm vì không giữ lại được đứa bé, lại còn bị mắng nữa. Sợ nhất chính là..." Tiểu Huyền nghẹn ngào.

"Sợ cái gì?" Âm Cố cúi xuống hỏi.

Tiểu Huyền lo lắng nói: "Phu nhân vẫn luôn không hài lòng thiếu phu nhân, chỉ sợ phu nhân lấy cớ này cho đại thiếu gia bỏ thiếu phu nhân."

Âm Cố sửng sốt, trao đổi ánh mắt với Tang Tử.

Tiểu Huyền đỡ mép giường ngẩng đầu hỏi Âm Cố: "Thiếu phu nhân sẽ ngủ bao lâu?"

Tang Tử ở một bên nói: "Nên tỉnh sẽ tỉnh."

Tiểu Huyền lại thấy một cái bọc nhỏ xa xa ở trên bàn, trong lòng tràn đầy khiếp ý, thử đứng lên nhưng hai chân nhũn ra, không bước nổi.

Âm Cố thấy thế liền đi qua, chậm rãi xốc mảnh vải che đậy cái bọc đó lên.

Thai nhi gần bảy tháng, đã gần thành hình đầy đủ. Tứ chi rõ rệt, nhưng bây giờ tím ngắt, thoạt nhìn lại giống như viên thịt, còn có chút mùi hơi khó ngửi.

Âm Cố hơi nghiêng đầu qua một bên, thấy Tiểu Huyền dũng cảm đang muốn đi tới, nàng liền đậy lại: "Không nên nhìn."

Tiểu Huyền đứng lại, sắc mặt cũng xanh lét.

"Ta đi chôn nó." Âm Cố cầm cái bọc đi ra ngòai, lại bị Tiểu Huyền níu lại.

"Âm Cố cô nương, nếu thiếu phu nhân tỉnh lại hỏi thì làm sao?"

"Ngươi muốn làm nàng thương tâm?" Âm Cố hỏi lại. Tiểu Huyền mãnh lực lắc đầu, Âm Cố mới nói, "Có ta ở đây."

Tiểu Huyền buông tay, gánh nặng vô hình trên vai như được trút xuống: "Âm Cố cô nương, nếu lúc ấy ngài ở đây thì tốt rồi, nếu ngài ở đây thì tốt rồi..."

Tay Âm Cố cầm cái bọc xiết chặc. Tiểu Huyền vừa nói xong, lại hận không thể cho mình mấy bạt tay. Chẳng lẽ Âm Cố cô nương muốn thiếu phu nhân gặp chuyện không may sao, chẳng lẽ bây giờ Âm Cố cô nương không khó chịu thay cho thiếu phu nhân sao, vậy mà mình lại...

Tang Tử như có điều suy nghĩ nhìn bóng dáng Âm Cố, vừa giận mình đi ra quên mang bồ câu đưa tin, nhất thời ngay cả tin tức cũng không truyền được.

Qua thanh minh, Tiết cốc vũ* đến, người ta nói lúc này đất tốt, thích hợp trồng trọt. Đêm khuya có mưa, mặc dù hơi muộn nhưng cũng vẫn gột rửa được không khí khiến cho người ta hít thở không thông ở trong cái viện này.

[(*) một trong 24 tiết trong một năm, vào khoảng 19, 20 hay 21 tháng tư)]

Chỉ là nơi đây vẫn đều trầm lặng, ai cũng mong chờ, chẳng qua mục đích không giống nhau mà thôi.

Đám người hầu đều ở trong phòng, làm những công việc thường ngày của mình, sau đó bắt đầu thở dài vì vận mệnh của thiếu phu nhân. Bọn họ đều nhìn xuyên qua cửa sổ, thường xuyên quan sát động tĩnh trong phòng thiếu phu nhân, và lại bắt đầu từ từ tính toán ở trong lòng nếu cái viện này bị bãi bỏ thì mình sẽ bị an bài đến đâu.

Trong phòng Hỉ Mi, nhân sự vẫn như cũ.

Tang Tử là người không thể sống thiếu vườn thuốc của nàng, chỉ vì nàng không khỏe. Lúc này nàng đã ngồi ở cạnh cửa đóng mắt ngủ. Tiểu Huyền cầm áo choàng khoác cho nàng cũng không làm nàng tỉnh lại.

Tiểu Huyền ở bên trong phòng đi ra đi vô, như muốn lấy cái này, lại như đi tìm cái kia, rất sốt ruột, một khắc cũng ngồi không yên. Lúc này, nàng vẫn bội phục Âm Cố cô nương như cũ. Âm Cố cô nương ngồi ở trước giường thiếu phu nhân không nhúc nhích cho đến hiện tại. Ban đêm nàng cũng chuẩn bị đồ ăn nhưng đáng tiếc, Âm Cố cô nương không ăn. Sắc mặt của Âm Cố cô nương vẫn u ám như vậy, Tiểu Huyền thật sự đoán không ra Âm Cố cô nương đang suy nghĩ cái gì.

Trong tiếng mưa rơi, Âm Cố mở đôi mắt khép hờ ra, nàng cúi đầu xuống, vừa lúc cùng chống lại Hỉ Mi cũng vừa mới mở mắt.

Đôi mắt mờ mịt, như nằm mơ một giấc mơ dài, lộ ra mỏi mệt và gian khổ.

Môi Hỉ Mi khẽ nhúc nhích, phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, lập tức lại cắn chặt răng, nhìn Âm Cố.

Thậm chí Tiểu Huyền cũng không biết thiếu phu nhân đã tỉnh, cho đến khi nghe được Âm Cố nói chuyện mới chạy qua.

"Còn đau à?" Âm Cố hỏi.

Hỉ Mi khẽ lắc đầu, lại gật đầu. Nàng nhẹ nhàng động hạ thân, nhất thời cảm thấy khang khác, lập tức yếu ớt hỏi han: "Đứa, đứa nhỏ đâu..."

"Thiếu phu nhân..." Tiểu Huyền nhịn không được rớt nước mắt, bổ nhào vào bên giường, "Tiểu thiếu gia không bảo trụ..."

Âm Cố túm cổ áo Tiểu Huyền lôi qua một bên: "Ngươi đi nước đến đây."

Hỉ Mi như bị sét đánh, cứng ngắt một lúc lâu, đôi môi mới chậm rãi mở ra, rồi lại khép lại, cứ lặp lại như thế, làm như muốn nói nói lại không thốt ra được một chữ. Nước mắt của nàng tuôn như suối, không ngừng chảy ra, rất nhanh làm ướt tóc mai, ướt luôn cái gối.

Rất nhanh, Tiểu Huyền bưng nước tới. Âm Cố muốn nâng Hỉ Mi dậy, ai ngờ Hỉ Mi lại quay đầu, khuôn mặt Hỉ Mi nằm gọn trong tay Âm Cố. Âm Cố không có rút tay ra, chạm đến dòng lệ nóng, dòng lệ nóng bỏng chảy ở trong tay.

Âm Cố khẽ nhúc nhích đầu ngón tay một chút, lau lệ cho Hỉ Mi: "Ngồi dậy uống nước đi."

Hỉ Mi run rẩy, Âm Cố ôn nhu như vậy, đột nhiên đả thông được bức tường trong lòng nàng, rốt cục tiếng khóc không còn nghẹn ngào ở trong lòng nữa mà là vọt ra. Nàng đưa tay bắt lấy tay Âm Cố, vùi đầu vào gào khóc lớn hơn.

Tang Tử bị tiếng khóc làm bừng tỉnh, nàng xoa đôi mắt, đợi đến khi thấy rõ thì không khỏi lại dùng sức mở to mắt hơn nữa. Mỗi lần Âm Cố gởi thư, tuy rằng chỉ ít ỏi vài câu, nhưng luôn không kiên nhẫn khi nhắc tới Hỉ Mi. Tang Tử luôn nghĩ mình thật đã tìm một phiền toái lớn cho Âm Cố, mỗi lần nhận được thư đều có hơi thấp thỏm. Nhưng, một bên không kiên nhẫn, một bên lại tiếp tục làm chuyện không kiên nhẫn, hoàn toàn có thể thuyết minh Hỉ Mi cũng không phải không đúng. Bằng không sao Âm Cố có thể khom lưng ôm đầu, kiên nhẫn trấn an Hỉ Mi.

Hỉ Mi không biết mình khóc bao lâu, một tay đặt tại trước bụng của mình, tựa hồ còn có thể cảm nhận được từng tiếng tim đập của đứa nhỏ, giờ phút này lại vĩnh viễn không tồn tại.

Đó là thịt trên người nàng...

Âm Cố từ từ nâng Hỉ Mi dậy, lấy chén nước trong tay Tiểu Huyền đút cho nàng uống.

Hỉ Mi chỉ uống ngay một ngụm rồi đẩy chén nước ra, khàn giọng hỏi: "Nó ở đâu? Để cho ta xem. Nó đâu?"

"Chôn rồi." Âm Cố đỡ Hỉ Mi nói, "Đã táng tại trong viện."

"Cái gì?" Hỉ Mi giật mình, hàng lông mày lộn ngược, vẻ mặt không thể tin. "Đó là hài tử của ta, tại sao cô có thể vội vàng chôn nó như vậy?"

Âm Cố bình tĩnh nói, "Cô thấy chỉ thương tâm thêm, ta sẽ không để cho cô xem."

"Cô..." Hai tay vô lực bấu vào trước ngực Âm Cố, nhéo áo của Âm Cố, "dựa vào cái gì, cô..."

"Thực xin lỗi." Âm Cố đột nhiên nói.

Hỉ Mi sửng sốt.

"Ta vô dụng." Âm Cố cúi đầu xuống, cười khổ. "Ta không bảo được trụ hài tử của cô, ta thất tín với cô." Nàng cầm tay Hỉ Mi, để lên mặt mình, "Ta chưa bao giờ xin lỗi ai, cũng không từng bị ai đánh. Cô đánh ta đi."

Âm Cố nhắm mắt lại, ngậm miệng buông tay xuống, lẳng lặng chờ. Tay Hỉ Mi giữa không trung, hiện tại nàng vốn không có sức, lại vẫn phải nâng tay nên hơi run rẩy. Hai người còn lại ở một bên nhìn, Hỉ Mi sẽ làm như thế nào, hai người đều hồi hôp.

"Ta để cô bảo trụ đứa nhỏ, " Hỉ Mi thì thào nói nhỏ, "ta biết rất rõ nó còn sống, ta rõ ràng đợi cô tới... Ta cũng nghe được nó gọi ta là mẹ ở bên trong. Vì sao, cô không giữ nó?"

"Bốp" một tiếng vang nhỏ vang lên, Âm Cố không đổi sắc, vẫn không nhúc nhích nhận một cái tát của Hỉ Mi.

"Trước đó ta cũng thấy quỷ sai của địa ngục, rõ ràng... là tới lấy mạng ta." Hỉ Mi vô lực rũ tay xuống, nắm chặt chăn. "Ta không muốn sống, vì sao lại cản ta? Người đáng chết không phải nó, phải là ta mới đúng!"

Tiểu Huyền nhịn không được muốn tiến lên, Tang Tử giữ nàng lại.

"Con quỷ đó vốn là muốn bắt cô, " Âm Cố thấp giọng nói, "nhưng con của cô nói cho quỷ sai nó tình nguyệt chết thay cho mẹ nó. Hỉ Mi, cô có đứa con hiếu thảo."

Hỉ Mi chấn động, trừng mắt Âm Cô: "Cô gạt ta!"

Âm Cố không chớp mắt nói: "Không phải cô đã nhìn thấy quỷ sai sao."

"Cũng có thể chỉ là ta hoa mắt, " Hỉ Mi hốt hoảng nói, "không phải như thế."

"Vậy thì sao cô đáng chết được, " Âm Cố bắt lấy tay Hỉ Mi, "ta biết cô thấy quỷ sai. Ta còn biết đứa bé kia nói lần sau còn muốn đầu thai cho cô nữa."

Hỉ Mi đã bị Âm Cố làm rối loạn, trong đống hỗn độn đó dường như nàng cũng nghe thấy một giọng nói non nớt đang gọi "Mẹ ơi, mẹ ơi..."

"Là ta sai rồi..." Hỉ Mi ngã xuống giường, "Ta không có tư cách làm mẹ. Cuối cùng ta cũng chỉ thích vui chơi, luôn nghĩ mình khỏe, luôn nghĩ không có việc gì, cho nên an tâm vui sướng. Nếu ta cẩn thận một chút thì tốt rồi, lại cẩn thận thêm một chút nữa, chú ý một chút nữa, nó sẽ không đi theo quỷ sai..."

Tang Tử che miệng ho nhẹ, cổ quái nhìn Âm Cố. Chưa bao giờ biết Âm Cố có thể nói chuyện như vậy, vậy mà cũng dời đi chủ ý của Hỉ Mi qua chỗ khác. Nàng nghiêng đầu nhìn cái nha hoàn cũng khóc một ngày, thế mà phát hiện tiểu cô nương này đang ôm ngực cảm động đến tột đỉnh, hai mắt rưng rưng đẫm lệ.

Âm Cố cũng không có nhìn đến vẻ mặt ngạc nhiên của Tang Tử giờ phút này, nàng đang vỗ lưng cho Hỉ Mi, sau đó lại đỡ nàng từ từ nằm xuống.

Nhưng Hỉ Mi đột nhiên lại giãy dụa ngồi dậy: "Cô chôn nó ở đâu, ta phải đến xem..."

"Ở bên ngoài đang mưa." Một tay Âm Cố cản Hỉ Mi lại.

Hỉ Mi chống mắt cắn răng nói: "Chết cũng phải đi."

Âm Cố trầm mặc một lát, đành phải quay đầu lại nhìn Tiểu Huyền. Tiểu Huyền sửng sốt, mới kịp phản ứng, vội cầm áo choàng giao cho Âm Cố. Âm Cố bọc Hỉ Mi lại rồi vươn tay ra.

"Làm gì vậy?" Hỉ Mi sửng sốt, cắn răng miễn cưỡng muốn ngồi dậy.

"Nếu ta không ôm cô đi thì cô chỉ có thể nằm ở trên giường." Âm Cố nói.

Âm Cố ôm Hỉ Mi ra khỏi phòng, Tiểu Huyền cầm dù cho các nàng. Mấy người đi tới một góc sân hoang vắng.

Góc sân hoang vắng đầy cỏ dại, trong đó nhô lên một đống đất nhỏ, hạt mưa rơi xuống đó rồi lăn xuống.

"Âm Cố, cô chôn nó như thế này đó hả?" Trước mắt Hỉ Mi mơ hồ, cơ hồ không thể hô hấp. Nàng gắt gao cầm lấy cánh tay Âm Cố, bi phẫn nảy ra. "Ta biết cô xem ta ngốc, nhưng sao có thể khi dễ ta đến như vậy hả? Lấy cái gì quỷ sai dọa ta, nó đã chết làm sao còn có thể quay lại." Có vẻ như Hỉ Mi dần hồi sức, liều mạng giãy dụa, thầm muốn giãy khỏi tay Âm Cố, "Buông ra, các người không muốn đứa bé này, ta muốn, chết cũng muốn, ta muốn cứu nó ra..."

Đám hạ nhân ở trong phòng im lặng đốt đèn lên, khẽ hé cửa, người ở bên trong kỳ quái nhìn động tĩnh bên ngoài.

Dĩ nhiên Âm Cố sẽ không buông tay, đôi tay như sắt ôm chặt Hỉ Mi vô luận như thế nào cũng giãy không ra. Âm Cố xoay người trở về phòng, Hỉ Mi liền kinh sợ đá đạp lung tung. Như người điên. Đám người hầu vội đóng cửa tắt đèn, đều lắc đầu thở dài.

Tiểu Huyền nơm nớp lo sợ thay cho Âm Cố, cuối cùng trợn mắt há hốc mồm mà nhìn thiếu phu nhân cắn vai Âm Cố cô nương, mà Âm Cố cô nương vậy mà còn cười được. Nhất thời lông tơ Tiểu Huyền dựng đứng, thu hồi ánh mắt không dám nhìn thêm.

Một cái cắn, dùng hết toàn lực, sau khi nhả ra, Hỉ Mi khô hết miệng, cảm thấy choáng váng.

"Ta thực xin lỗi, cô cắn ta là đúng." Âm Cố thấp giọng nói.

Hỉ Mi kinh ngạc nghe, sau đó kinh ngạc rơi lệ: "Sao cô lại xin lỗi, là tự ta không cẩn thận..."

Âm Cố than nhỏ: "Thật, ta thật xin lỗi cô."

Hỉ Mi lắc đầu, tựa lên vai Âm Cố, ngay chỗ cắn để lại dấu răng không biết có chảy máu hay không. Ngay thời khắc khó khăn đau khổ này mà người ở bên mình không phải phu quân, đột nhiên Hỉ Mi cảm thấy cáí nhà này, thậm chí Khánh gia này quá lạnh. Lạnh đến tận xương tủy.

Im lặng, Hỉ Mi bị Âm Cố nhét vào chăn. Tiểu Huyền lau nước mắt đi tới, nhẹ giọng hỏi: "Thiếu phu nhân, ngài muốn ăn điểm tâm nào?"

Hỉ Mi lắc đầu, mắt lại ướt.

Tiểu Huyền do dự một chút, vẫn nói: "Đã có người hồi hương, hẳn là ngày mai phu nhân sẽ trở về..."

Hỉ Mi hơi nghiêng đầu, những thứ đó hiện tại nàng đều không muốn nghĩ tới nữa. Nàng muốn ngủ một giấc, hy vọng ở trong mộng có thể nhìn thấy đứa nhỏ không có duyên phận với mình. Thật ra nàng rất hy vọng, tựa như Âm Cố nói, đứa bé kia còn có thể đến...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play