Hỉ Mi ở nhà Việt Xảo Chủy hết chín ngày, đây là hoàn toàn căn cứ vào số lần nàng xuất hiện tại trước mặt Âm Cố mà biết. Trừ ngày đó mưa to ngày Hỉ Mi đến hiệu thuốc ra, từ đó về sau mỗi ngày nàng đều ngồi ở cửa nhà nhị cô cô là có thể đón được Âm Cố. Tài sản ít ỏi nên không thể thỉnh Âm Cố ăn ngon, Hỉ Mi đành vén tay áo tự mình làm đồ ăn rồi để vào hộp, đi theo Âm Cố đến nhà nàng ăn cơm chiều. Phương pháp này là học trộm được ở trong tửu lâu ngày hôm đó.

Dưới sự thuyết phục của Việt Xảo Chủy, Âm Cố mới ăn thử đồ ăn Hỉ Mi làm, thấy cũng được cho nên mới không nói cái gì nữa. Có người nấu cho mình ăn, từ chối cũng không có gì hay, huống chi còn có tiểu nha hoàn thông minh ở bên cạnh hầu hạ. Có lẽ là vì chuyện gãy cây son, Âm Cố nói cái gì Tiểu Huyền nghe cái nấy. Ngay cả Việt Xảo Chủy cũng rất ngạc nhiên.

Không quá hai ngày, hàng xóm Việt Xảo Chủy đều biết Hỉ Mi. Mỗi buổi chiều là có thể thấy Hỉ Mi và Âm Cố đi ở phía trước, Tiểu Huyền xách hộp cơm đi theo sau. Mà hai người phía trước, nữ đại phu luôn một thân thường phục bố y, biểu tình gợn sóng không sợ hãi khi đi qua hiệu buôn của Đường gia thì luôn đi trước chủ tớ Hỉ Mi. Mà Hỉ Mi làm cho người ta thấy nàng là một thiếu phu nhân tốt bụng nhà có tiền, mới nói chuyện phiếm có vài câu, tình huống trong nhà đều rõ ràng cả.

Những ngày trôi qua như vậy Hỉ Mi rất thích, cũng rất hưởng thụ. Chỉ là rất nhanh, Khánh gia phái người đến thúc dục. Dù Hỉ Mi không tình nguyện nhưng cũng biết nên trở về Khánh trạch rồi.

Ngày cuối cùng đó, Hỉ Mi nghĩ tới phải đi, liền ngồi ở nhà Âm Cố không muốn đứng dậy.

"Sau khi trở về chỉ được lui tới trong cái viện kia, buồn ghê." Hỉ Mi cúi đầu thở dài.

Lúc đó Âm Cố đang ngồi ở trong phòng đọc sách. Hỉ Mi cũng ngồi ghế ở một bên cạnh cửa sổ, vừa nhìn Tiểu Huyền cho chim ăn ở bên ngoài, vừa nói chuyện với Âm Cố.

Mà Âm Cố thì lại nhàn nhã đáp: "Người xưa có nói, mang thai ba tháng phải chú ý; không được nhìn những thứ bậy bạ, không được nghe những thứ khó nghe. Trong cái viện kia là rất thích hợp."

Hỉ Mi nhất thời giật mình quay đầu lại: "Vậy đứa bé kia sinh ra chẳng phải cũng muốn biến thành hũ nút?" Dứt lời nàng làm như đã nghĩ tới tình cảnh lúc đó, sắc mặt quả thật có hơi ưu sầu.

Âm Cố buông sách ra nhìn Hỉ Mi. Ở trong mắt nàng, Hỉ Mi là một tiểu nữ tử khó hiểu, thường xuyên quên nàng là phụ nhân sắp phải làm mẹ. Giờ khắc này nhìn ánh mắt của nàng, thật có chút bộ dáng.

"Phụ nữ có thai không được ăn no, phải tập ăn nhạt, kị món hàn, tóm lại sau khi trở về cô phải luôn cẩn thận."

"Nói thế giống như chúng ta sẽ không được gặp lại vậy." Hỉ Mi cúi đầu than thở.

"Nếu muốn vận động, mấy tháng cuối cùng mới thích hợp đi lại nhiều hơn." Âm Cố lại nói.

Thật ra những điều này là do Tang Tử viết ở trong thư, nàng chỉ là truyền đạt lại. Xem ra người cầu Tang Tử hỗ trợ rất để ý Hỉ Mi nha. Không biết người nọ là ai.

Hỉ Mi đột nhiên hỏi: "Sau khi trở về nếu ta không tìm cô, có phải cô sẽ không để ý đến ta nữa phải không?"

Âm Cố sửng sốt, chậm rãi nói: "Ta là đại phu, tìm cô cũng không phải là chuyện tốt."

"Thật ra ta cũng biết, " Hỉ Mi hơi cười khổ, "cô chê ta phiền, ta biết mà."

"Nào có." Âm Cố lãnh đạm nói.

Hai chữ khẽ bay ra cũng là có lệ, Hỉ Mi nghĩ mình có lẽ là không thích Khánh gia, cho nên khi nghe được hai chữ này ánh mắt có hơi nóng lên.

"Thật là, ta còn muốn cô làm tỷ tỷ ta." Hỉ Mi tự giễu nhẹ giọng nói, xoay người đi chỗ khác tùy ý dựa vào bàn lôi ra một quyển sách. "Nữ đạo?" Nàng đọc tên sách rồi lật sách. "Nữ đạo, đạo cái gì? Chỉ là phụ thuộc nam nhân thôi, còn có thể làm cái gì."

Âm Cố có hơi kỳ lạ nhìn Hỉ Mi, không ngờ một nữ tử ở nông thôn sẽ nói ra lời như vậy. Thoạt nhìn, tựa hồ nàng cũng không phải là người giống vậy.

"A, đây là cái gì?" Hỉ Mi lật đúng trang đông cung đồ, nhất thời tò mò mà nhìn kỹ.

Âm Cố há mồm, vẫn là không nói gì. Dù sao Hỉ Mi đã thành thân, có lẽ mẹ nàng cũng dùng cái này nhét dưới đáy hòm đồ cưới rồi.

"Được như thế này thì tốt rồi, " Hỉ Mi nhìn hồi lâu, đột nhiên thở dài, nói với Âm Cố nói. "Nguyên lai cô gái này nói ngoại trừ phu cương linh tinh ra, cũng giảng chút tỷ muội tình duyên. Nếu tỷ muội mà có thể nằm cùng giường tán gẫu giống như bức tranh, thì bất kể có tâm sự gì cũng sẽ đỡ bận tâm hơn."

Âm Cố nhíu mày, nhất thời nghe không hiểu gì hết, nhân tiện nói: "Đây là đông cung đồ."

"Đông... cung đồ?" Hỉ Mi sửng sốt, mặt hơi ửng đỏ, hai mắt vội nhìn nhiều tranh hơn, mơ mơ hồ hồ hiểu được gì đó. Nhưng nhất thời nàng lại không hiểu vì sao Âm Cố để đông cung đồ nhìn như sách dạy nữ đạo ở đây. Vì thế, nàng muốn nói lại thôi nhìn Âm Cố hoài.

Âm Cố bị Hỉ Mi nhìn đến cả người không được tự nhiên, liền rút đông cung đồ kia ra nói: "Mẹ cô chưa cho cô coi bao giờ à?"

Mặt Hỉ Mi càng đỏ thêm, đoạt lại đông cung đồ trong tay Âm Cố, lật về bức tranh kia: "Đông cung đồ cái gì, cô nói bậy." Nàng giơ bức tranh kia lên phía trước cửa sổ cẩn thận nhìn lại hai người trên giường trong bức tranh. Hơn nửa ngày rốt cục vui vẻ nói, "Ta nói mà, đây là hai tỷ muội thân thiết đang nói chuyện riêng thôi, đông cung đồ đâu ra."

Âm Cố đành phải đoạt trở về. Thậm chí Hỉ Mi không thấy Âm Cố ra tay, trên tay mình liền khoảng không, mà nàng cũng không so đo, chỉ là đắc ý chờ.

Âm Cố đứng dậy đối với cửa sổ híp mắt nhìn mấy bức tranh kia. Lần trước lật xem đến khúc đó, thấy tranh này là đông cung đồ bình thường dùng phương pháp vẽ tự suy diễn, nhất thời nàng không có nghiên cứu kỹ. Trái lại cảm thấy đôi cá vĩ cẩm dưới góc kia điên đảo cắn nhau, thủy ý nhộn nhạo, rất sống động. Hiện tại nghe Hỉ Mi nói như thế, nhìn kỹ lại, hai người này đều là nữ tử; hai má đều đỏ bừng, mắt dài như tơ, môi như cánh hoa. Mà vài nét bút ít ỏi này, toàn bộ vẻ mặt đều lộ ra vài phần bừa bãi. Đây rốt cuộc là cái gì? Nhất thời Âm Cố cũng khó hiểu. Nhìn lại lại cảm thấy hai nữ tử trong bức tranh có nét mặt giống nhau, như đang nhìn trong gương vậy. Cho nên, chân tướng theo như lời Hỉ Mi nói là tỷ muội đang nói chuyện riêng?

Hỉ Mi thấy Âm Cố mặt lộ vẻ nghi ngờ, liền chỉ vào tranh nói: "Ta thích tranh này, không bằng cô tặng cho ta đi."

"Cái này cũng không phải của ta." Âm Cố dương dương tự đắc lông mày, liền đưa cho Hỉ Mi.

"Sau khi trở về ta không có việc gì làm, cầm nó lên là có thể nghĩ đến cô." Hỉ Mi thật cẩn thận thu bức tranh, vui rạo rực nói.

Âm Cố nghiêng đầu sờ cổ. Sao lời này kỳ quái như thế nào ấy nhỉ.

Cứ như vậy, ngày hôm sau Hỉ Mi không xuất hiện tại trước mặt Âm Cố nữa.

Buổi chiều khi Âm Cố về nhà, đi qua cửa nhà Việt Xảo Chủy; sẽ không có ai thích phơi nắng ở giữa trưa đến đỏ bừng gọi nàng lại, đương nhiên, buổi tối cũng không có gì thức ăn ngon ăn với cơm. Chỉ là, đối với Âm Cố thì ngày nào cũng như nhau, cho nên nàng cũng sẽ không quá để ý. Nhưng còn Hỉ Mi, sau khi trở về thì không được yên, thậm chí là còn bị quở trách.

"Khánh gia ta tuy rằng không phải là nhà đại phú đại quý gì, nhưng cũng không chấp nhận được ngươi xuất đầu lộ diện ở bên ngoài như vậy." Lưu thị ngồi ở chính vị sắc mặt cực kỳ nghiêm khắc.

Hỉ Mi vừa về được một lát, liền bị gọi vào nhà chính. Lúc tiến vào có gặp thoáng qua Khánh Đăng Khoa, nàng còn chưa kịp hành lễ, đối phương liền phủi tay mà đi. Đến khi nàng quay đầu lại chào bà bà thì nghe được những lời này.

Vương Di Nguyệt đứng phía sau Lưu thị, trên mặt tuy rằng hơi lộ ra vẻ không đành lòng, nhưng trong lòng lại rất vui sướng. Mấy ngày nay Việt Hỉ Mi ở tại cửa hàng kia, mỗi ngày lúc chạng vạng đều đi tới đi lui ở trên đường, dường như sợ người khác không biết nàng ta vậy. Tuy rằng mỗi ngày cùng đi với nàng là nữ đại phu kia, nhưng ai biết bọn họ làm cái quỷ gì. Bất kể như thế nào, Vương Di Nguyệt phải tiên hạ thủ vi cường. Huống chi Vương Di Nguyệt cũng không làm gì, chỉ là ở bên tai phu nhân lựa lời nói vài câu mà thôi.

Hỉ Mi bị trách lập tức quỳ xuống, nhưng nàng rất khó hiểu: "Hỉ Mi không biết làm sai điều gì, khiến ngài tức giận như vậy?"

"Ngươi là người có thai, không ở trong nhà an tâm tĩnh dưỡng vốn là không nên, muốn đến nhà cô cô ở vài ngày, cũng không có gì đáng giận. Nhưng có người nhìn thấy ngươi uống rượu ở tửu lâu, lại thường xuyên đi lại trên đường vào ban đêm, đây là ngươi không tuân thủ bổn phận."

Hỉ Mi quỳ trên mặt đất cúi thấp đầu nghe, nghe đến đó ngược lại thở dài một hơi. Nàng đột nhiên suy nghĩ, Âm Cố có phải là thần tiên hay không. Bằng không sao lại biết được khi mình trở về là sẽ có người làm khó mình. Cho nên ngày hôm qua vẫn lui tới bình thường, trên đường đưa nàng trở về dạy nàng một số lời.

Hỉ Mi khẽ gọi Tiểu Huyền một tiếng, Tiểu Huyền vội cầm hộp gỗ đưa đến.

"Ngài muốn ta hỏi Âm Cố cô nương lấy một ít ' tỉnh thần hương', nàng cũng không có nhiều, cho nên rất là do dự. Mấy ngày nay con tìm nàng đều vì ' tỉnh thần hương' mà đi. Ở tửu lâu cũng là mời nàng ăn cơm, chứ chưa từng uống rượu; mỗi lần ở trên đường đi lại cũng chỉ là lúc hoàng hôn, chưa từng qua đêm..."

Lưu thị sửng sốt, nha hoàn một bên lấy cái hộp qua cho bà. Bà mở ra vừa thấy, quả thật có mùi hương nhè nhẹ ở bên trong.

"Như vậy à..." Sắc mặt Lưu thị nhất thời dịu lại, thấy bên cạnh còn một búi cỏ, "Đây là cái gì?"

"Đó là hương phong thảo, dùng để pha trà, nghe nói có tác dụng giảm đau đầu." Hỉ Mi khái đầu nói. "Con biết phu quân đọc sách đến khuya rất mệt, thường xuyên đau đầu, cho nên đặc biệt xin thêm."

Lưu thị gật đầu: "Ừ, coi như trong lòng ngươi có phu quân."

"Hỉ Mi cũng không dám quên." Hỉ Mi lại khái đầu.

"Đừng khái nữa, quay về viện đi nghỉ ngơi đi." Lưu thị phất tay.

Hỉ Mi dẫn Tiểu Huyền cung kính lui ra ngoài. Sau khi rời khỏi đó hai người liền đồng loạt ngươi xem ta ta xem ngươi, sau đó đồng thời thở phào một hơi. Nhất là Hỉ Mi, trong lòng vẫn còn kinh hoàng. Nàng cực lực nhịn xuống động tác muốn lau mồ hôi, từng bước đi đều cứng ngắc.

Trên đường quay về viện, chờ quay đầu không thấy nhà chính bên kia nữa, Tiểu Huyền mới lên tiếng: "Âm Cố cô nương thật sự lợi hại, dạy thiếu phu nhân ngài nói như thế vậy mà hữu dụng thật."

"Đương nhiên rồi!" Hỉ Mi rốt cục hởi thả lỏng. Nàng gật đầu, sau đó lại gật đầu. "Ừ, vô luận như thế nào cũng phải thường xuyên bảo trì lui tới với nàng. Nàng thông minh hơn ta, luôn luôn có biện pháp gì đó. Ta khẳng định còn phải cần nàng giúp đỡ nhiều."

Tiểu Huyền ở một bên cũng là điên cuồng gật đầu, thần tình sùng bái.

Hỉ Mi đi rồi, Lưu thị giao hộp cho nha hoàn, nói với Vương Di Nguyệt: "Ta biết con ủy khuất, nhưng mà lần này nàng quả thật làm được không tồi. Về sau nếu nàng cho Khánh gia một đứa con gái thì con còn có cơ hội. Nếu sinh con trai thì..." Lưu thị vỗ bả vai Vương Di Nguyệt. "Con biết ta thích con, ta sẽ đối đãi con như con gái ruột vậy."

Vương Di Nguyệt cúi đầu lau hai giọt nước mắt, sau đó cũng lui ra ngoài.

Văn Nhi giúp Vương Di Nguyệt đi một lát, đột nhiên nói: "Tiểu thư, em thấy rõ ràng."

"Thấy rõ ràng cái gì?" Vương Di Nguyệt tức giận nói. "Trước đó ngươi cũng nói thấy rõ ràng mà, sao đến đây lại không giống."

Văn Nhi cắn răng, cũng rất oan ức. Nàng cũng không có nói Việt Hỉ Mi uống rượu ở trong tửu lâu, cũng không có nói Việt Hỉ Mi đi lại ở trên đường vào ban đêm. Rõ ràng là tiểu thư mình ở trước mặt phu nhân sửa miệng, đến khi sai rồi lại là do mình không phải. Nhưng Văn Nhi cũng biết tuy rằng tiểu thư chỉ là một tiểu thiếp ở đây, mà lòng lại tràn đầy muốn kéo ngã nữ tử nông thôn kia xuống. Nàng cũng biết đại thiếu gia nếu lại đây qua đêm, tiểu thư sẽ thổi gió bên gối. Nhưng mà đại thiếu gia rất sợ phu nhân, phải luôn đọc sách, chỉ cần có nữ nhân bên người là được, cũng không quản ngươi lớn hay ngươi nhỏ. Cho nên, tiểu thư chỉ có thể dựa vào mình. Văn Nhi lúc này rất tin tưởng hai mắt của mình.

"Tiểu thư, lần trước em nhìn thấy nữ đại phu kia và nhị cô cô của Việt Hỉ Mi hình như rất quen thuộc, cho nên mới hỏi thăm một chút."

"Nghe được cái gì?" Vương Di Nguyệt vội hỏi.

"Nghe nói cha mẹ Việt Hỉ Mi trung niên mới sinh được con trai, nữ đại phu này chính là người đã đỡ đẻ. Nghe nói ngày đó còn là một ngày tuyết lớn rơi rất nhiều, phải đi qua ngọn núi. Em cảm thấy rất có vấn đề..."

Vương Di Nguyệt nghe mà hồ đồ, không khỏi cả giận nói: "Ngươi có thể nói rõ ra hay không."

Văn Nhi vội hỏi: "Em cảm thấy nữ đại phu này không đơn giản. Ngài cũng thấy qua nàng rồi, vừa nhìn là biết không dễ chọc. Mà gần đây Việt Hỉ Mi cũng bắt đầu khó đối phó, em nghĩ có phải nàng phá sau lưng chúng ta hay không?"

"Có chuyện như vậy?" Vương Di Nguyệt thả chậm bước chân, cũng bắt đầu suy tư. Mà vừa nghĩ tới đôi mắt lãnh đạm của Âm Cố, dường như cảm thấy có hàn ý chạy dọc sống lưng. Khiến cho nàng đột nhiên cảnh giác lên chính là sau khi thấy nàng kia vài lần, người nọ vậy mà không thèm nhìn mình nữa. Nghĩ vậy, Vương Di Nguyệt lo lắng trong lòng, vội bắt lấy tay Văn Nhi: "Văn Nhi, nghĩ biện pháp thăm dò nàng đi, không thể để nàng phá hủy chuyện của chúng ta."

Văn Nhi gật đầu: "Em đã biết."

"Nếu về sau ta làm chính thất, ta sẽ nói đại thiếu gia thu ngươi, chúng ta có thể làm tỷ muội tốt." Vương Di Nguyệt lại cười nói.

"Tiểu thư, ngài nói chỗ nào vậy..." Văn Nhi xấu hổ đỏ mặt, vội né tránh thân mình. Nhưng lại âm thầm ghi tạc những lời này ở trong lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play