Không ai biết Hỉ Mi từng có nhiều đấu tranh quái lạ như vậy, lúc này thấy cảm xúc của nàng đã ổn định, Vương Di Nguyệt mới cẩn thận bưng một chén canh đến: "Tỷ tỷ, phu nhân đặc biệt đưa tổ yến đến cho tỷ."

Hỉ Mi biết có thể chuyện đó vẫn chưa ai biết, liền thấp giọng lên tiếng, bưng chén canh cúi đầu uống hết không chừa một giọt.

"Nàng thật sự không có việc gì chứ?" Lưu thị thấp giọng hỏi Âm Cố.

"Không có việc gì, tâm tình người mang thai không ổn là bình thường." Âm Cố trả lời.

"Nhưng mà khí sắc nàng nhìn không được tốt lắm, " Lưu thị lại hỏi, "thai nhi cũng không có việc gì chứ?"

Âm Cố nhất thời không nói gì, sau một hồi mới nói: "Nếu không chăm sóc tốt thì có thể sẽ mất."

Lời này vừa nói ra, đều dọa hết mọi người.

Ban đầu Hỉ Mi đang cầm cái chén sửng sốt, ngay sau đó ném luôn cái chén, hai tay hộ ở trước người mình, tí mắt nói: "Nhất định ta phải sinh đứa bé này."

Lưu thị cũng vội nói: "Âm Cố cô nương, cô nói phải làm như thế nào ta sẽ làm như thế ấy. Đây chính là trưởng tôn Khánh gia, không chấp nhận được bất kì ngoài ý muốn nào."

Âm Cố vô tình đảo mắt nhìn qua mọi người. Trong nháy mắt, hình như Vương Di Nguyệt có hơi không được tự nhiên, nàng ở bên hông, sau đó cũng nói theo: "Thân mình tỷ tỷ bây giờ là đại sự hạng nhất ở Khánh gia, nếu có cái gì cần muội làm muội nhất định toàn lực ứng phó."

"Hôm nay ta sẽ cho một phương thuốc, về sau ngươi —" Âm Cố chỉ Tiểu Huyền, "cách vài ngày thì đến 'Hữu Trì Đường', đem —" lại chỉ Hỉ Mi trên giường, "đem tình trạng của nàng nói cho ta biết."

Mặc kệ là Tiểu Huyền hay Hỉ Mi, bị Âm Cố chỉ vào và cũng bị ánh mắt của nàng nhìn đến lúc đó, đều có cảm giác lạnh lẽo như bị một con rắn nhìn chằm chằm. Rất kỳ quái lại có cảm giác này, chủ tớ hai người cũng khó hiểu, mà cũng không tự chủ được ngoan ngoãn gật đầu nghe lời Âm Cố nói.

Hỉ Mi chờ mọi người đi rồi mới phát hiện, hóa ra Âm Cố đang giúp mình. Nói cái gì kêu Tiểu Huyền đi "Hữu Trì Đường ", thật ra là để tiện tùy thời biết tình cảnh của mình. Sống qua nhiều năm, từ khi tỷ tỷ xuất giá, không còn ai nguyện ý giúp nàng như vậy nữa. Nghĩ đến tỷ tỷ, Hỉ Mi lại cảm thấy ngũ vị tạp trần. Nói vậy lời đồn nhất định cũng truyền vào trong tai Khánh gia, có mấy lần nàng còn nghe được người hầu trong phủ nhỏ giọng bàn tán. Nàng biết, Khánh gia đối đãi nàng không được tốt lắm, chắc là có liên quan đến tỷ tỷ.

Khi nàng vừa mới xuất giá chưa được hai tháng, nhớ rõ cha thở dài, chỉ nói nếu sự tình là thật thì là bất hạnh trong vạn hạnh. Đó là Hỉ Mi đã lập gia đình, nói cách khác, sau việc này mà muốn tìm nhà tốt thì khó khăn hơn.

Lúc Hỉ Mi nghe được cả người lạnh như băng, nàng kiên quyết không tin tỷ tỷ lưu lạc đến thanh lâu làm nữ tử phong trần. Trong nhận thức của nàng, những nữ tử này đều cực kỳ bi thảm. Khi đó tỷ tỷ vẻ vang cỡ nào cơ chứ, nhà tỷ phu cũng thực giàu có, làm sao mà tới nông nỗi kia. Thế nên không hề tin tỷ tỷ thật sự ra vào ở thanh lâu, nàng lén đi tìm gã hán tử mang lời đồn kia về. Đối phương cũng chỉ tay lên trời thề thốt; nói đã gặp tỷ tỷ nàng xiêm y ngả ngớn, nùng trang tươi đẹp, đứng ở cửa thanh lâu liếc mắt đưa tình cho nam nhân...

Ngay tại lúc đó, Hỉ Mi thậm chí cảm thấy đó không phải là tỷ tỷ của nàng. Nếu chưa xuất giá, nàng nhất định phải bôn ba thiên sơn vạn thủy đi tìm tỷ tỷ, trả lại trong sạch cho tỷ tỷ.

Nhưng, ngay sau đó, mẹ mang thai.

Mọi chuyện đều dồn vào nhau.

Nàng vừa mới xuất giá, Khánh gia quá nghiêm, nàng không thể xuất môn. Mà bây giờ cũng vậy, cũng không thể bước ra khỏi cửa.

Cha mẹ sinh ra hai tỷ muội, các nàng từ nhỏ cũng theo cha mẹ chịu người khác xem thường. Nói "Sinh không ra con trai", dường như khiến cả nhà không dám ngẩng đầu lên. Mà hai người, một bên ngoài không biết chuyện, còn lại nàng chỉ có thể thỉnh thoảng về nhà vấn an một chút. Ban đầu vốn là chờ mẹ sinh xong, nhất định phải tìm một cơ hội cầu tình với bà bà và công công, nhất định phải tìm được tỷ tỷ về.

Nói cách khác, Việt gia đã có con trai, đại nữ nhân lại làm kỹ, vẫn là không dám ngẩng đầu...

Bởi vì như thế, cho nên Hỉ Mi mới càng cẩn thận. Nàng thầm nghĩ phải cư xử thật tốt, cuối cùng tìm thời cơ tốt để được đi xa nhà.

Nghĩ đến bà bà tự lấy thiếp về cho con trai, không hề sợ Việt gia nghĩ gì; mà mình lại tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục một lần nữa, chẳng lẽ không phải là do việc này sao?

Suy nghĩ về điều đó, Hỉ Mi cũng ở trong lòng oán hận tỷ tỷ mấy năm không thấy kia. Mặc kệ ngươi đi tới đâu thì cũng phải mang một chút tin tức trở về, nhà là một đời chứ không phải nhất thời. Nhưng mà hiện tại nàng lại mang thai, theo sau mẹ, vậy là phải đợi thêm một năm nữa. Chuyện tìm tỷ tỷ cứ như vậy mà gác lại. Chờ sinh đứa nhỏ xong, có thể lại đi tìm người hay không Hỉ Mi cũng không dám chắc. Chẳng lẽ, ông trời cũng không cho nàng đi tìm tỷ tỷ sao? Hay ông trời đang nói cho nàng, tỷ tỷ tốt lắm, ngươi không cần lo lắng...

Ôm ý nghĩ như vậy, Hỉ Mi tĩnh hạ tâm, bắt đầu dưỡng thai.

Bị Âm Cố chỉ trích, nàng bắt đầu kiểm điểm lại hành vi của mình. Đại khái là bởi vì không thấy có phản ứng gì, cho nên qua loa coi thường thai nhi, nhưng hiện tại sẽ không như vậy. Hơn nữa sau khi bà bà bị đau bụng, cả nhà cao thấp tựa hồ cũng ôn hoà đối đãi nàng, hiện tại ngày nào nàng cũng thoải mái.

Nghĩ tới nghĩ lui, Hỉ Mi cảm thấy hết thảy là công lao của Âm Cố. Mỗi lần hồi tưởng lại Âm Cố châm chọc khiêu khích bà bà, nàng đều âm thầm cười. Có lần Tiểu Huyền từ "Hữu Trì Đường" trở về, mặt mày hớn hở thuật lại về vụ các nàng biểu đạt sùng bái Âm Cố. Âm Cố đáp lại.

"Vì sao cảm thấy ta lợi hại?"

"Bởi vì chưa từng có ai dám nói như vậy với phu nhân."

"Ngươi và thiếu phu nhân nhà ngươi là ếch ngồi đáy giếng..."

"Nhưng mà cũng vẫn không có ai dám nói bà ta như thế."

"Ta không vừa mắt bà ta."

Tiểu Huyền học theo ngữ khí Âm Cố giống đến tám phần, Hỉ Mi nghe được mà cười đến đập bàn. Âm Cố thật thú vị, nàng nghĩ. Mà qua mấy ngày sau, rốt cục Âm Cố nói nàng không có vấn đề gì nữa. Rốt cục nàng cũng có thể bỏ được chén thuốc đắng ngắt kia. Ngẫu nhiên Hỉ Mi cũng sẽ cảm thấy, Âm Cố cho nàng mỗi ngày uống khổ dược như vậy nhất định là còn nhớ rõ mình không tin nàng.

Ừ, thấy mấy lần Âm Cố cứu nàng, Hỉ Mi quyết định xuất môn một chuyến, tìm Âm Cố ôn chuyện. Dù sao trong khoảng thời gian này vẫn là Tiểu Huyền chạy tới chạy lui, nàng còn chưa thấy qua Âm Cố lần nào.

Tự mình đến nhà chính thỉnh an rồi xin phép Lưu thị xong, Hỉ Mi dẫn Tiểu Huyền ngồi kiệu đi ra ngoài.

Vương Di Nguyệt đứng xa xa nhìn Hỉ Mi mà vặn xoắn khăn tay. Văn Nhi từ nhỏ lớn lên cùng nàng biết tâm tư tiểu thư, cũng không khỏi âm thầm hạ quyết tâm.

Đang trên đường đến "Hữu Trì Đường", Hỉ Mi kêu kiệu ngừng lại, tự mình xuống đi mua vài thứ.

Theo nàng thấy, Âm Cố chưa xuất giá, lại ở bên ngoài xuất đầu lộ diện, mỗi lần thấy nàng ấy nàng ấy đều không chút phấn son, xiêm y tùy ý. Nếu không phải Âm Cố có vài phần đoan chính trời cho, sợ là sẽ có nhiều người chế giễu. Mà Hỉ Mi tuy rằng sinh trưởng ở nông thôn, nhưng mẹ nàng cũng thường xuyên nhờ người ta đến thị trấn mua chút son bột nước cho nàng. Không có con trai thì con gái cũng phải như hoa như ngọc, coi như là an ủi của bà. Chung quy nếu nàng không ăn mặc như vậy thì làm sao Khánh gia chọn trúng nàng đâu. Đương nhiên, tính tình Hỉ Mi sau khi xuất giá dịu dàng hơn rất nhiều, Việt Lâm thị lại yên lòng hơn. Đúng là ứng với bà từng lải nhải ở bên tai Hỉ Mi nói — con gái phải xuất giá mới có thể thùy mị.

Nhớ rõ lời của mẹ, cho nên, vì tương lai Âm Cố, Hỉ Mi đến hiệu son phấn thay Âm Cố chọn một hộp phấn có mùi hoa lài và một cây son dài năm tấc màu đỏ.

Nghe nói hàng này bán chạy nhất, rất nhiều tiểu thư khuê các ở thị trấn đều dùng. Hỉ Mi cũng yêu thích không buông tay, cắn răng dùng tiền tiêu vặt gần hai tháng mới mua được một phần.

Thật cẩn thận cầm lễ vật ở trong tay, Hỉ Mi lên kiệu, đến "Hữu Trì Đường".

Chỉ là, vừa vào cửa thì được thông báo Âm Cố không có ở đây.

Niếp chưởng quầy thấy Hỉ Mi thất vọng, vội nói: "Hôm nay Âm Cố đi đỡ đẻ rồi, bình thường sau khi xong việc thì trở về nhà, nếu cô có việc gấp thì đến nhà nàng chờ đi."

Hỉ Mi liền nở nụ cười: "Ah vâng, ta cũng chưa đến nhà nàng bao giờ."

Mỹ nhân cười, Niếp chưởng quầy thấy cũng thoải mái. Hiệu thuốc này thường xuyên ra vào đều là bệnh nhân sầu mi khổ kiểm, tất cả mùi vị cũng đều là vị thuốc, mà ngẫm lại nụ cười này, nếu hôm nay bận rộn chắc cũng không biết mệt mỏi là gì.

Bởi vì Tiểu Huyền đã tới đây mấy lần, chưởng quầy cũng quen mặt, liền bước lên phía trước hỏi địa chỉ nhà Âm Cố, nhớ kỹ xong, liền đỡ thiếu phu nhân đi ra cửa.

Niếp chưởng quầy đang ngơ ngác nhìn bóng dáng Hỉ Mi, phía sau có người nhìn ông thoáng qua.

"A!" Niếp chưởng quầy hét to một tiếng.

Người nọ xoay người lại, đúng là người vừa rồi ông nói không có ở đây - Âm Cố.

"Cô chưa đi?" Niếp chưởng quầy lại hỏi.

Âm Cố khẽ nhíu mày: "Chuyện gì?"

"Vừa rồi có người tìm cô, ta nghĩ cô đã đi ra ngoài." Niếp chưởng quầy vội đến cạnh cửa nhìn, dậm chân nói. "Ah, lên kiệu đi rồi."

"Là ai?" Âm Cố hỏi.

"Một nữ tử như hoa, " Niếp chưởng quầy vân vê chòm râu, thong thả nói, "Vừa đáng yêu vừa xinh xắn. Đúng rồi, bên người còn đi theo cái nha hoàn gần đây thường xuyên lui tới."

Âm Cố hiểu, thấy Niếp chưởng quầy dường như vẫn đang nhớ lại, liền nhàn nhạt nói: "Nha hoàn tới để lấy dược dưỡng thai cho nàng ta."

Niếp chưởng quầy sửng sốt, vừa rồi đúng là không chú ý tới nàng kia đã là phụ nhân. Ầy, nữ tử mỹ mạo như vậy lại ở thị trấn nhỏ này, thật đúng là đáng tiếc.

Ngay tại lúc Niếp chưởng quầy lắc đầu thở dài, Âm Cố đã xách hòm thuốc nhỏ đi ra ngoài.

Vì thế Niếp chưởng quầy lại nhìn bóng dáng của nàng mà ngẩn người.

Nhớ rõ lúc ấy Âm Cố tới đây, chỉ nói không biết khi nào thì rời đi, lại không ngờ ở đây lâu như vậy. Nếu nàng ăn mặc lại cẩn thận nhất định cũng xinh đẹp đi, thật là có chút đáng tiếc. Đương nhiên ông vẫn hy vọng Âm Cố tài năng bán nhiều dược liệu hơn cho ông...

Âm Cố đỡ đẻ xong, khi về đến nhà đã gần giờ Thân. Đối với Âm Cố mà nói, đỡ đẻ tuyệt đối không phải là chuyện vất vả. Cũng giống như lần trước, nàng sẽ không lớn tiếng quát to sản phụ, hơn nữa còn có dược hoàn kia. Trừ phi là tử thai, nếu không thì chỉ cần chú ý một số huyệt vị có tác dụng thôi thúc là có thể giúp sản phụ sinh được. Đại khái là như vậy mà nàng khác với các bà đỡ khác, cho dù có nhiều bà có nhiều kinh nghiệm. Chỉ là ban đầu nàng còn nhớ rõ mình đỡ được bao nhiêu người, từ từ nàng cũng lười đếm. Hai năm hay ba năm, thời gian chỉ là cái cớ mà thôi.

Rất xa, Âm Cố đã nhìn thấy có người đứng trước cửa nhà mình, nàng có chút kinh ngạc, cũng không nhớ mình có nói cho Hỉ Mi nhà mình ở chỗ nào.

Người nọ cũng không phải Hỉ Mi. Hỉ Mi tìm đến nhà Âm Cố, đợi một hồi lâu, mãi không thấy nàng trở về. Đi cũng đã lâu, sợ bà bà sẽ có ý kiến, nàng còn không muốn bị cấm chừng cho nên đành phải đi về, chỉ để lại Tiểu Huyền chờ ở đây.

"Âm Cố cô nương." Tiểu Huyền giậm chân hô.

Đến gần, Âm Cố mới hỏi: "Sao ngươi biết nhà của ta ở đây?"

"Hồi sáng chúng ta đến hiệu thuốc tìm cô, Niếp chưởng quầy nói cô đi đỡ đẻ rồi nên cho chúng ta địa chỉ của cô, và chúng ta tìm đến đây, " Tiểu Huyền cười nói, "thiếu phu nhân cũng đợi rất lâu, đứng mệt quá nên đã đi về trước."

Âm Cố không nói gì, vừa mở cửa vừa hỏi: "Có chuyện gì?"

Tiểu Huyền cũng không có tiến vào, chỉ là đứng ở cửa vội xua tay: "Không có gì hết, chỉ là thiếu phu nhân nhớ cô cho nên mới gặp cô."

Âm Cố dừng tay một chút, quay đầu lại nhìn Tiểu Huyền một cái: "Không có việc thì tới làm gì?"

Tiểu Huyền gãi đầu, nhất thời chân tay có chút luống cuống.

Tiểu Huyền vẫn cho rằng Âm Cố là đại phu giỏi nhất, cũng là nữ tử tốt nhất. Nàng và thiếu phu nhân không thân cũng chẳng quen mà lại vài lần mở miệng tương trợ. Gần đây rất chiếu cố thiếu phu nhân, thậm chí còn có thể tìm hỏi một ít về Khánh gia. Vì có thể làm cho Âm Cố vừa lòng, Tiểu Huyền cố gắng tìm hiểu thêm về Khánh gia. Mà hiện tại lần này, Âm Cố cô nương lạnh như băng, động tác mở cửa cũng lộ ra ý khước từ như vậy. Có lẽ biểu hiện của Âm Cố cũng không phải rõ ràng, nhưng đối với Tiểu Huyền làm nha hoàn từ nhỏ thường thường vấp phải trắc trở mà nói, loại biến hóa rất nhỏ này rất là chói mắt. Vì thế Tiểu Huyền hồ đồ, một khi hồ đồ nàng liền có chút luống cuống tay chân đem thiếu phu nhân dặn dò trước khi đi giao cho Âm Cố.

"Thiếu phu nhân nói với Niếp chưởng quầy sẽ đến tìm cô, không đến thì không đúng; đến đây chờ không được, cũng không đúng, nhưng thiếu phu nhân không chịu nổi như thế này cho nên để Tiểu Huyền ở lại chờ. Đây là thiếu phu nhân ở trên đường mua chút lễ mọn cho Âm Cố cô nương, thỉnh cô nương nhất định phải nhận lấy."

Tiểu Huyền gập người, dâng đồ vật lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play