Editor : Tiểu Bạch Liên Hoa
Thẩm lão gia tử cảm thấy vô cùng đáng tiếc, xét về học thức, năng lực, khí độ, đứa con trai này của ông còn không đủ khả năng mà xách dép cho cháu trai trưởng, nếu có thể giao Thẩm thị cho Thẩm Mộc Bạch dẫn dắt, khẳng định sẽ còn hưng thịnh hơn nhiều.
Đáng tiếc, thân thể ông đã sớm suy nhược, không thể quản lý công ty, khi đó Thẩm Mộc Bạch còn quá nhỏ, chưa thể tiếp nhận Thẩm thị, chỉ có thể giao cho Thẩm Vinh Hưng.
Thẩm lão gia tử nhàn nhạt nhìn Thẩm Vinh Hưng một cái, “Trong tay ta cũng không còn đồ vật gì để anh nhớ thương, dư lại mấy cái biệt thự, xe cộ cùng tiền tiết kiềm đều là ta để lại cho Mộc Bạch, di chúc cũng đã sớm lập rồi.”
Trên mặt Thẩm Vinh Hưng lộ tia ngượng ngùng, ông ta đang đúng tình hợp lý mà dạy dỗ con lại bị chính cha mình nói cho không còn chút mặt mũi nào, thật là làm trò cho Thẩm Mộc Bạch và Nguyễn Du Du coi.
Đường Tùng Phương ở một bên tính toán trong lòng, trong tay của ông già kia ngoài Thẩm thị ra có không ít tài sản, một đống đồ cổ cùng biệt thự, rốt cuộc là nhiều năm gom góp được ở bên ngoài, tuy còn kém so với 40% cổ phần của bọn họ nhưng giá trị tuyệt đối cũng không phải ít a.
Bà ta lặng lẽ nhéo nhéo Thẩm Vinh Hưng, thấy đối phương không có phản ứng gì, đành phải tự mình lên sân khấu.
“Cha à” Đường Tùng Phương cười giả tạo bước lên, dung nhan được bà ta bảo dưỡng khá kỹ, nhìn thoạt qua cũng chỉ hơn 30 tuổi, lúc này tươi cười lại để lộ vài nếp nhăn nơi khóe mắt, “Ngài chính là có hai người cháu trai, không thể chỉ nhớ thương Mộc Bạch mà quên Mộc Dương a, nặng bên này nhẹ bên kia, vậy có chút không thỏa đáng, Mộc Dương khẳng định rất thương tâm!”
Lão gia tử hừ một tiếng, “Mộc Dương có hai anh chị yêu thương nâng niu như vậy, sẽ không thương thâm cái gì. Như thế nào, trong tay ta chỉ còn chút đồ vụn vặt cũng muốn dòm ngó không chịu buông tha sao?”
Thẩm Vinh Hưng quay người trừng Đường Tùng Phương một cái, ông ta là đại cổ đông trong Thẩm thị, hô mưa gọi gió, nếu để người ta biết mình còn muốn thèm thuồng chút tài sản còn lại của lão gia tử, hẳn sẽ bị cười thối mũi.
Đường Tùng Phương biết điều ngậm miệng, phòng bệnh liền yên tĩnh trở lại.
Thẩm Mộc Bạch đem chén cháo trên bàn bưng tới, ngồi xuống bên giường bệnh, bộ dáng muốn cho ông nội Thẩm ăn.
Thẩm lão gia tử ghét bỏ mà xoay đầu, “Ngày nào cũng ăn cháo, trong miệng ông nội đều nhạt nhẽo hết cả rồi…..Khụ khụ, cháo một chút cũng không dễ ăn.”
Người bệnh thường ăn những thực phẩm thanh đạm, nhưng ăn nhiều quá cũng thực sự chán. Nguyễn Du Du đối với việc này hiểu biết sâu sắc, hai ngày nay được nêm thử đồ ăn ngon, làm cô được mở mang tầm mắt.
“Nếu bác sĩ không yêu cầu ông nội chỉ được ăn thức ăn lỏng, thì có thể mì gà hoặc cháo vịt gì đó.” Nguyễn Du Du nghĩ nghĩ, “Thực tế mì gà rất dễ tiêu hóa. Thịt đùi gà rất mềm, lột da xé thành nhiều miếng nhỏ, mì sợi xắt nhuyễn cho vào nấu với gà xé kết hợp thêm nước xáo gà, sau đó tra thêm chút muối, một ít giấm và dầu mè, thêm hành là có thể dùng rồi—”
Cô còn chưa nói hết, lão gia tử đã bắt đầu nuốt nước miếng, ánh mắt háu ăn nhìn chằm chằm Nguyễn Du Du, “Vậy ăn mì gà đi, cháu sẽ làm cái đó chứ?”
“A” Khuông mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Du Du liền đỏ lên, thấy ánh mắt mong đợi của lão gia tử làm cô có chút hổ thẹn, “ Cháu, cháu không biết làm, chỉ biết là ăn cái này rất ngon, lúc trước cháu thường xuyên bị bệnh, thường xuyên ăn món này.”
Thím Phương một bên vội vàng nói, “Cái này dễ làm, để tôi đi làm cho, một lát liền làm xong.”
Thím Phương liền chạy vào phòng bếp, bận bịu chuẩn bị mì gà. Thẩm Mộc Bạch cùng chén cháo thất sủng bị Thẩm lão gia tử ghét bỏ đẩy qua một bên, hắn nhìn thoáng qua Nguyễn Du Du, cô trước kia thường sinh bệnh sao, cô gái nhỏ không còn người thân, cũng không biết là ai chiếu cố cho cô.
Nguyễn Du Du ngồi xuống ghế bên giường, “Thân thể ông nội sẽ ngày càng khỏe mạnh, cũng có thể chậm rãi thưởng thức ẩm thực đa dạng rồi.”
“Du Du cảm thấy thân ông sẽ ngày một khỏe sao?” lão gia tử biết Thẩm Vinh Hưng và Đường Tùng Phương hôm nay đến đây vì cái gì, tinh thần của ông hôm nay thật khoan khoái, tuy rằng bác sĩ chưa nói, nhưng ông biết mọi người đều nghĩ ông là hồi quang phản chiếu. Nhưng thân thể của mình thì chính mình là rõ ràng nhất, lão gia tử cảm thấy bản thân mình đang thật sự khỏe lên, không phải như suy nghĩ của mấy người kia lập tức sẽ chết.
“Đúng rồi.” Nguyễn Du Du gật gật đầu, mắt hạnh xinh đẹp mở tròn tròn, nghiêm túc mà nhìn lão gia tử, “Ông nội khẳng định sẽ càng ngày càng khỏe.”
Lời nói này của cô đương nhiên làm ông nội Thẩm thật cao hứng,” Nhìn xem, vẫn là cháu dâu ta tinh mắt! So với bác sĩ không đáng tin cậy kia khá hơn nhiều.”
(Bản edit được đăng chính thức tại wattpad white-lotus1910 Tiểu Bạch Liên Hoa. Vui lòng không đem bản edit đi nơi khác khi không có sự cho phép của chính chủ. Chân thành cảm ơn)
Nguyễn Du Du cười đến đôi mắt cong lại thành vầng trăng non. Cô cũng nhìn ra, Thẩm gia cũng chỉ có Thẩm lão gia tử đối xử tốt với Thẩm Mộc Bạch, Thẩm Vinh Hưng cùng Đường Tùng Phương căn bản không thèm quản sống chết của hắn, mấy người đó chỉ nhìn chằm chằm cổ phần trong tay hắn. Bây giờ thân thể ông nội khỏe lên, cô thật vui mừng thay cho hắn.
“Bác sĩ vẫn có chỗ tốt của bác sĩ, ông nội vẫn phải nghe theo lời dặn của bác sĩ, chờ kiểm tra thân thể thật sự tốt lên thì mới được xuất viện.”
Nguyễn Du Du cũng không dám nói bác sĩ vô dụng, như chính cô đây, thân thể bùa nào cũng không có tác dụng, bị bệnh cũng chỉ có thể đáng thương hề hề đi bệnh viện.
Nghe được hai chữ xuất viện, lão gia tử càng vui vẻ, lần này ông nhập viện coi như là không còn hy vọng gì, nhưng sức khỏe hôm nay cảm giác thật không tồi, có lẽ có thể thực sự xuất viện. Lại nói, hình như là từ lúc nhận bùa của tiểu nha đầu—
Lão gia tử sờ sờ lá bùa trong túi, ông vốn dĩ không để trong lòng, nhưng cẩn thận ngẫm lại, xác thật từ khi đem bùa bỏ trong túi, thân thể bắt đầu nhẹ nhàng dễ chịu, tối qua đi ngủ cũng phi thường ngon giấc, buổi sáng hôm nay sắc mặt còn tốt hơn trông thấy.
Chẳng lẽ………
Lão gia tử trầm ngâm một lát, nhìn hai người Thẩm Vinh Hưng và Đường Tùng Phương đang đứng một đống ở kia, bắt đầu đuổi người, “Hai anh chị về đi, ta không có chuyện gì, đứng ở chỗ này chỉ tổn chướng mắt ta.”
Thẩm Vinh Hưng biết không còn chuyện gì, ông ta cùng Đàm Tùng Phương vội vã tới đây là để nghe di chúc, lúc nãy cũng đã nghe lão gia tử nói di chúc đã lập xong, liền biết điều mà rời đi.
Thím Phương đã làm xong mì gà, cửa phòng bếp vừa mở ra, hương thơm đã tỏa ra ngào ngạt khó cưỡng.
Sợi mì nóng hổi tinh tế điểm thêm vài miếng gà xé nhỏ, hành lá xanh biếc nổi trên nước dùng sóng sánh, hương dấm kết hợp cùng dầu mè hòa quyện tạo cảm giác vô cùng ngon miệng.
Lão gia tử thập phần hài lòng, dặn dò thím Phương đi nghỉ ngơi một chút, lại để Thẩm Mộc Bạch hầu hạ ăn mì.
Phòng Thẩm lão ở là phòng bệnh vip xa hoa, không chỉ có phòng bếp, còn có phòng riêng cho người nha nghỉ ngơi. Thím Phương biết hai ông cháu muốn nói chuyện riêng tư, cười cười trở về phòng.
Sợi mì mới cho vào, còn chưa có chín hẳn, lão gia tử có chút nhịn không được muốn ăn.
“Chưa thể ăn, ăn vậy đối với dạ dày của ông nội không tốt.”Thẩm Mộc Bạch không chịu cho lão gia tử ăn ngay.
Nguyễn Du Du từ trong ba lô lấy ra hai cuốn sách mới mượn về, mở ra tính xem qua một chút.
Lão gia tử tủm tỉm cười mà nhìn Nguyễn Du Du đang bận việc, “Du Du à, cái bùa cháu tặng cho ta thật linh nghiệm.”
“Đương nhiên rồi!” Nguyễn Du Du đắc ý mà nâng cằm nhỏ, “Tuy rằng cháu học tập không tốt, nhưng vẽ bùa rất lợi hại nha”.
“Cháu có nói đến cái nuốt phù gì đó, hiệu quả càng tốt hơn sao?”
“Đúng vậy, trực tiếp uống vào người đương nhiên hiệu quả sẽ hơn, chỉ là có một sỗ người không tin, nhưng cũng không thể miễn cưỡng. Nếu ông nội muốn uống, cháu hiện tại có thể làm.” Nguyễn Du Du cũng không tính bắt lão gia tử uống bùa, kỳ thật hôm qua cô đã nhìn ra ông nội Thẩm cùng Thẩm Mộc Bạch đều không tin.
Lão gia tử cười đến càng cao hứng, “Linh nghiệm như vậy, ta đương nhiên tin.”
Thẩm Mộc Bạch thấy hai người nói chuyện phiếm bùa bùa gì đó, có hơi vô ngữ: “Ông nội, có thể ăn mì rồi.”
“Ừ, ừ, ăn mì trước, ăn xong lại uống nước bùa.” Lão gia tử ngồi đoan đoan chính chính, chờ Thẩm Mộc Bạch hầu hạ.
Nguyễn Du Du cũng là thường thường được người ta chăm sóc, vừa thấy tư thế Thẩm Mộc Bạch liền biết hắn rất có kinh nghiệm, đũa gắp một lượng mì vừa phải, đưa đến miệng lão gia tử, chờ ông nuốt xuống, lại dùng thìa múc nước dùng, còn múc thêm một miếng thịt gà.
Thẩm Mộc Bạch một tay vững vàng cầm chén, một tay cho lão gia tử ăn, đại thiếu gia ngày thường lạnh lùng tự phụ, lúc này lộ ra vài phần ôn nhu, đôi mắt đen thuần cũng không thấy lạnh nhạt xa cách nữa.
Nguyễn Du Du chống cằm nhỏ nhìn Thẩm Mộc Bạch đút mì, không thể không nói, người đẹp làm cái gì cũng đẹp, đút mì cũng có thể ưu nhã thong dong đến vậy.
Ngón tay thon dài trắng nõn mượt mà, trên cánh tay ẩn ẩn mạch máu rõ ràng, hai vai dài rộng, vòng eo thon chắc, hai chân dài tùy ý mà vắt chéo. Mái tóc màu đen chấm ở lông mày, che khuất một nửa cái trán, mũi cao thẳng, môi mỏng thoạt nhìn trơn bóng.
Ánh mắt của cô tuy rằng không có ý gì, chỉ đơn thuần là đang thưởng thức cái đẹp, nhưng tầm mắt lộ liễu vậy mà Thẩm Mộc Bạch cũng không chú ý, lão gia tử cũng hướng tới hắn cười cười lộ ra ý vị thâm trường.
Thẩm Mộc Bạch thần sắc bất động, tiết tấu đút mì một chút cũng không loạn, thậm chí ánh mắt cũng chưa nhìn tới Nguyễn Du Du.
Đút mì xong, Thẩm Mộc Bạch thu dọn chén đĩa vào phòng bếp, trong nháy mắt, khi trở lại hắn phát hiện Nguyễn Du Du đã lấy giấy vàng cùng bút ra.
“Du Du, cái này dùng như thế nào a?” Lão gia tử tuy đã lớn tuổi, nhưng cái chuyện uống nước bùa còn chưa có trải qua đâu.
“Chính là đem cái này đi thiêu, đem tro của nó hòa với nước là có thể uống.”
"Thì ra là đơn giản như vậy!” Lão gia tử giương mắt thấy Thẩm Mộc Bạch đã trở lại, chỉ huy hắn, “Mộc Bạch, lấy cho ông nội chén nước tới đây.”
“Ông nội, nước bùa không thể uống loạn.” Thẩm Mộc Bạch có ý khuyên can.
Lão gia tử trừng đôi mắt, “Mau đi.”
Thẩm Mộc Bạch vô cùng bất đắc dĩ, tính tình ông nội rất cứng đầu, đã quyết chuyện gì khó lòng mà thay đổi. Lại nói, nếu thật là hồi quang phản chiếu, uống hay không uống đều giống nhau. Thời gian của ông nội không còn nhiều, hắn không nghĩ sẽ làm trái ý ông, thôi đành chiều theo vậy.
Nguyễn Du Du mang bùa theo Thẩm Mộc Bạch vào phòng bếp, hắn thấp giọng hỏi, “Du Du, trên giấy còn thứ gì khác không?”
“Không có a” Nguyễn Du Du giương mắt nhìn hắn, “Chỉ có giấy vàng với chu sa thôi, không có cái khác đâu, anh yên tâm, không có hại cho thân thể của ông nội đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play