"Nương nương!"
Mộ Dung Yên nhớ mang máng trong nháy mắt khi xe ngựa trượt xuống đường dốc, Phù Trừng một bước chui vào trong thùng xe, vươn tay đem nàng ôm vào trong lòng. Độ ấm chân thật, sự bối rối chân thật, trái tim Mộ Dung Yên bỗng dưng rung động, đột nhiên chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm đi, nhất thời ngất xỉu.
Cái gọi là vực sâu, bất quá chỉ cao mười trượng, chẳng qua là nơi này có các loại dây leo sinh trưởng khắp nơi, lại đan xen vào nhau tạo thành một mạng lưới như giống cỏ nữ la dầy đặc ở phía trên vực sâu, làm cho người ta nhìn không rõ rốt cuộc vực sâu này sâu bao nhiêu?
Dưới vực sâu im lặng, thỉnh thoảng bị tiếng củi lửa cháy tí tách đánh vỡ.
Phù Trừng để Mộ Dung Yên vẫn còn mê mang tựa lên đầu gối, lạnh lùng nhìn Trương Linh Tố đang vừa mỉm cười vừa nhóm lửa, "Nô tài thật không nghĩ tới, nương nương thế nhưng lại biết võ công."
Nhớ lại một màn kinh tâm động phách vừa rồi, Phù Trừng dùng khuỷu phá vỡ cửa sổ xe, trong nháy mắt khi ôm lấy Mộ Dung Yên nhảy ra khỏi thùng xe, không ngờ nơi đặt chân thế nhưng lại trống rỗng, rõ ràng là một vực sâu.
Ngay lúc thầm kêu không ổn, lại nhìn thấy một dải lụa trắng trong phút chốc quấn quanh lấy thắt lưng của bản thân, Phù Trừng kinh ngạc quay qua nhìn đầu còn lại của dải lụa trắng kia, thế nhưng lại là Trương Linh Tố một tay ôm thân cây, một tay đem hai người các nàng an ổn treo giữa không trung.
Trương Thục phi thế nhưng lại biết võ công, nhìn thân thủ này, võ công hoàn toàn không thua kém nàng! Một nữ tử như vậy, thế nhưng lại cam nguyện ủy thân vào cung, thật sự khiến cho Phù Trừng không thể hiểu nổi!
"Bổn cung cũng không ngờ thế nhưng ngươi cũng biết võ công." Trương Linh Tố mỉm cười nói xong, đứng dậy đi tới bên cạnh Phù Trừng, thân thiết mà nhìn Phù Trừng, "Tiểu Đồng Tử, bổn cung thật sự cảm thấy ngươi là người rất đặc biệt." Vừa nói, vừa ôn nhu kéo lấy cánh tay đang chảy máu của Phù Trừng, cẩn thận kéo ống tay áo đã bị máu tươi thấm đỏ lên, "Nếu như ngươi có chuyện gì muốn hỏi, chờ bổn cung cầm máu cho ngươi xong lại hỏi."
Tuy rằng ánh mắt của Trương Linh Tố đặt trên vết thương của Phù Trừng, đáy lòng không ngừng nhớ tới vẻ tuấn tú khi Phù Trừng một tay ôm lấy Mộ Dung Yên từng trượng từng trượng trượt xuống vực sâu vừa rồi, khóe miệng không khỏi cong lên, lực đạo trên ngón tay lại nhẹ đi vài phần.
"Đau không?" Trương Linh Tố liếc mắt nhìn thấy Phù Trừng nhăn mặt cau mày, biết hắn tất nhiên là đang vô cùng đau đớn, "Hôm nay thấy ngươi không để ý đến tính mạng cứu giúp Mộ Dung Yên, đủ để thấy tình nghĩa giữa các ngươi, tất nhiên không đơn giản."
"Nương nương nghĩ nhiều rồi." Phù Trừng cắn răng cố nén đau đớn, "Nương nương có ân với nô tài, tất nhiên nô tài sẽ dùng tính mạng để bảo hộ, nếu đổi lại là Thục phi nương nương, nô tài cũng sẽ làm như vậy."
"Vậy sao?" Trương Linh Tố cuốn ống tay áo thấm máu của Phù Trừng lên, để lộ ra khuỷu tay tuyết trắng của Phù Trừng, ánh mắt nhịn không được liếc nhìn thêm một cái, Trương Linh Tố lấy khăn tay mang theo bên mình ra, quấn chặt lên vết thương của Phù Trừng, ngón tay cố ý như vô tình lướt qua da thịt của Phù Trừng, không khỏi cười khẽ nói: "Da thịt của ngươi mềm mại như vậy, nếu như không phải bổn cung biết ngươi là người Mộ Dung Yên ưa thích, chỉ sợ còn tưởng rằng ngươi là nữ nhi đấy."
Sắc mặt Phù Trừng trầm xuống, không biết trả lời thế nào, chỉ có thể nhịn đau rút cánh tay ra khỏi bàn tay trắng nõn của Trương Linh, nhìn Mộ Dung Yên, chuyển đề tài,"Không biết khi nào nương nương mới có thể tỉnh lại?"
"Xưa nay Mộ Dung Yên thể nhược, bi kinh hoàng khi rơi xuống vực sâu khó nói được có thể làm tổn thương đến thân thể của nàng hay không, cho nên bổn cung đành phải xuất thủ làm cho nàng ngủ một lát." Đang nói liền ngừng lại một chút, Trương Linh Tố đánh giá Phù Trừng, "Rốt cuộc là ân tình gì, có thể khiến cho ngươi đánh đổi cả mạng sống như vậy?"
Phù Trừng biết hôm nay Trương Linh Tố tất nhiên là không hỏi đến đáp án như ý, tuyệt đối sẽ không bỏ qua, liền lắc đầu nói: "Nương nương muốn hỏi chuyện gì, chỉ cần hỏi thẳng ra."
Trương Linh Tố chính là cười cười, bỗng nhiên dựa lên đầu vai Phù Trừng, nâng ánh mắt nhìn theo những tia nắng len qua những tán cây chiếu xuống, "Đột nhiên bổn cung không muốn hỏi ngươi, hiếm khi có thể tự do tự tại cười một lần, bổn cung không muốn làm hỏng tâm trạng."
"Nương nương?" Phù Trừng đoán không ra rốt cuộc Trương Linh Tố đang suy nghĩ cái gì, chính là nghiêng mặt nhìn sườn mặt của Trương Linh Tố, toàn bộ những nghi hoặc muốn hỏi ra nghẹn ở cổ họng, không biết phải làm sao để mở miệng?
"Ta là Công chúa của Lương quốc." Trương Linh Tố đột nhiên mở miệng, tuy rằng vẫn mang nét mặt tươi cười như hoa, nhưng mà thanh âm lại tràn ngập thê lương,"Có một Hoàng đế thúc thúc rất tốt, thúc thúc luôn rất nuông chiều ta, để cho ta làm những chuyện ta muốn làm, đối với mẫu phi của ta cũng tốt."
Hoàng đế thúc thúc của Lương quốc, chính là Trương Thiên Tích, sau khi Lương quốc bị Phù Kiên công phá, nay trở thành người ở Giang Nam Tấn quốc, bị Hoàng đế Tấn quốc Tư Mã Diệu phong cho làm một tiểu quan, sống tạm trong nhân gian.
"Sau đó, quốc phá, gia vong, ta liền trở thành đương kim Thục phi của Đại Tần." Trương Linh Tố đột nhiên phát ra một tràn cười giống như tiếng chuông bạc, làm cho Phù Trừng nghe được phát lạnh, trái tim không khỏi lạnh run.
"Sống tạm, so với chết đi còn thống khổ hơn." Trương Linh Tố mệt mỏi chợp mắt, "Tiểu Đồng Tử, ngươi nói xem có phải hay không?"
Phù Trừng không dám trả lời, "Nô tài không hiểu ý tứ của nương nương."
"Vậy sao?" Trương Linh Tố sâu kín xoay mặt qua, nắm chặt lấy hai gò má của Phù Trừng, đôi môi nóng như lửa tiến đến hôn lên má Phù Trừng.
Phù Trừng cả kinh, theo bản năng muốn đẩy Trương Linh Tố ra, bất đắc dĩ thân mình vừa chuyển động, lại khiến cho Mộ Dung Yên đang tựa trên đầu gối bị trượt xuống, đem khuôn mặt của nàng rơi xuống đất.
Trương Linh Tố chuyển thân đem Phù Trừng áp lên trên vách núi, đôi mắt mang ý cười thật sâu chống lại đôi mắt vô cùng kinh ngạc của Phù Trừng, cảm giác được hai gò má của Phù Trừng đang nóng như lửa, không khỏi cười thầm một tiếng, rời khỏi hai má Phù Trừng.
"Ngươi...Ngươi sao có thể..." Phù Trừng nâng tay vội vàng lau mặt, trên mặt truyền đến một mùi hương nhàn nhạt, Phù Trừng chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, trong lòng vốn đang tràn đầy kinh sợ, nay lại một câu cũng mắng không được, trái lại đứng tại chỗ mà lau mặt cũng không được, không lau cũng không được.
Trương Linh Tố quyến rũ mỉm cười, chuyển động tới gần Phù Trừng, Phù Trừng kinh hoảng vội vàng che miệng lại, sợ nàng xằng bậy càng làm chuyện quá phận,"Ngươi đừng tới đây!"
"Ha ha, ngươi thật sự là một tiểu nội thị rất thú vị." Trương Linh Tố cười cười, vươn một bàn tay đến, ôm lấy cổ Phù Trừng, "Xem phản ứng này của ngươi xem, bổn cung dám nói, ngươi tuyệt đối không có tịnh thân*."
(*Trở thành thái giám)
"Nương nương, thỉnh tự trọng!" Hai mắt Phù Trừng vội vàng lướt nhìn xuống phía dưới, "Vạn nhất Hiền phi nương nương tỉnh lại..."
"Tỉnh lại thì làm sao?" Đôi môi Trương Linh Tố gần trong gang tấc, làm cho trái tim của Phù Trừng đập nhanh đến cực điểm, bỗng nhiên cắn xuống vành tai của Phù Trừng.
Cảm giác đau đớn cùng tê dại bỗng nhiên từ vành tai dâng lên, Phù Trừng chưa từng có cảm giác như vậy, kinh hoảng vội vàng nâng tay muốn đẩy Trương Linh Tố ra, lại vạn vạn không nghĩ tới chạm phải một chỗ mềm mại, Phù Trừng vội vàng thu hồi bàn tay lại, Trương Linh Tố được một tấc lại muốn tiến một thước tiến sát vào trong ngực Phù Trừng, chỗ mềm mại còn cố ý cọ cọ, làm cho Phù Trừng cảm thấy xấu hổ đến cực điểm.
"Nương nương..."
"Sao? Chẳng lẽ thứ Mộ Dung Yên có thể cho ngươi, bổn cung liền cho ngươi không nổi sao?" Răng nanh Trương Linh Tố hơi dùng sức một chút, hai tay Phù Trừng kiềm chặt hai vai của nàng, muốn đem nàng đẩy ra.
Trương Linh Tố dự đoán được hắn sẽ có thủ đoạn như vậy, bàn tay mềm mại vòng quanh quấn lấy hai cánh tay Phù Trừng, nội lực chấn động, nhất thời liền đem khí lực của Phù Trừng rút đi bảy phần, Phù Trừng đẩy ra, chẳng những không có đẩy được nàng, ngược lại Trương Linh Tố là cố ý tiến vào trong ngực Phù Trừng, cười khanh khách nhìn Phù Trừng đỏ bừng mặt, "Tiểu Đồng Tử, bây giờ bổn cung cho ngươi hai con đường, một là sau này đi theo bổn cung, nghe theo lời của bổn cung, hai là..." Ngừng lại một chút, Trương Linh Tố nâng tay gỡ một chiếc trâm từ trên búi tóc xuống, đặt ở yết hầu của Phù Trừng, "Hôm nay ngươi dám cả gan dĩ hạ phạm thượng, bổn cung tất nhiên sẽ không thể tha mạng cho ngươi."
"Ngươi!" Phù Trừng vội vàng thu liễm tinh thần, mi tâm cau lại, rơi vào đáy mắt của Trương Linh Tố, khiến cho ánh mắt của Trương Linh Tố dâng lên một chút kinh sắc, âm thầm cảm thấy tiểu nội thị ở trước mắt này khi tức giận cũng thật dễ nhìn.
"Nếu như ngươi muốn sống, sau này bổn cung tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi..." Khi hơi thở của Trương Linh Tố tới gần trong gang tấc, trong tiếng cười mang theo một chút khiêu khích, "Mộ Dung Yên đối với ngươi có bao nhiêu chân thật, bổn cung liền đối với ngươi có bấy nhiêu chân thật..."
"Vậy bổn cung cũng cho muội muội hai con đường, một là lập tức tránh xa Tiểu Đồng Tử, hai là nhìn xem cây trầm này của bổn cung làm sao đâm vào trong bụng của ngươi?" Thanh âm lạnh lẽo bỗng nhiên vang lên giữa hai người, Mộ Dung Yên không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, giờ khắc này đang dùng trâm gài tóc lạnh như băng đặt ở ngay bụng Trương Linh Tố.
"Tỷ tỷ thật sự là nói quá lời, bất quá muội muội chỉ muốn trêu đùa Tiểu Đồng Tử một chút mà thôi." Trương Linh Tố đảo tròng mắt, buông Phù Trừng ra, lui về phía sau vài phần, cười nói: "Tỷ tỷ, ánh mắt của ngươi thật tốt, kẻ tâm phúc gặp phải mĩ sắc nhưng không loạn như vậy thật sự là đốt đèn lồng cũng tìm không ra."
Phù Trừng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, không dám nhìn tới đôi mắt nén giận của Mộ Dung Yên, nhìn thấy Mộ Dung Yên đứng dậy, vội vàng đứng dậy tránh thật xa, cung kính hành lễ nói: "Nương nương, nô tài...Hôm nay thật sự đã có nhiều mạo phạm, xin..."
Mộ Dung Yên cũng không có nhìn đến Phù Trừng, chính là đem trâm gài tóc gài lại lên búi tóc, bình tĩnh nhìn Trương Linh Tố, "Muội muội làm loạn như vậy, chẳng lẽ đã quên mất thân phận của Tiểu Đồng Tử? Nương nương trong hậu cung thế nhưng lại vô cùng thân thiết với tiểu nội thị như vậy, nếu như bị truyền ra ngoài, muội muội muốn chết bao nhiêu lần ở trong cung đều được."
Nhưng Trương Linh Tố cũng không vội, "Tiểu Đồng Tử rốt cuộc có phải là nội thị hay không, chỉ sợ tỷ tỷ là biết rõ hơn muội muội, nếu như tỷ tỷ thật sự truyền ra ngoài, chỉ sợ người chết không chỉ có một mình muội muội."
Mộ Dung Yên lạnh lùng cười, vỗ vỗ bụi bẩn trên áo, "Bổn cung thật không ngờ, muội muội thế nhưng lại là một người không sợ chết a."
Trương Linh Tố mỉm cười, "Muốn muội muội một mình ra đi, quả thật muội muội sẽ sợ hãi, nếu như có tỷ tỷ cùng làm bạn, muội muội vẫn là có thể thong dong ra đi."
"Bổn cung không muốn đấu võ mồm với người." Mộ Dung Yên mệt mỏi trừng mắt nhìnTrương Linh Tố, "Bổn cung chỉ muốn biết, làm sao để đi lên?"
Trương Linh Tố cười khanh khách, "Đi về hướng bắc dọc theo sơn cốc này nữa ngày, nhất định có thể tìm được đường ra, đến lúc đó đi lên sơn đạo, tất nhiên có thể bình yên trở lại bên cạnh Hoàng thượng."
"Không ngờ muội muội đối với vùng này quen thuộc như vậy!" Mộ Dung Yên lạnh lùng nói xong, quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Đồng Tử, ánh mắt sáng quắc dừng lại nơi dấu răng sưng đỏ trên vành tai Tiểu Đồng Tử, "Tiểu Đồng Tử, ngươi lại đây."
"Nương nương..." Phù Trừng đi tới, theo bản năng đề phòng Trương Linh Tố, hôm nay biết được Trương Linh Tố có võ công là bị cả kinh, không ngờ Trương Linh Tố đối với vùng này quen thuộc như vậy, lại là bị cả kinh, không biết trong lòng nữ tử này rốt cuộc ẩn dấu bí mật gì?
Mộ Dung Yên từ trong lòng lấy ra chiếc khăn gấm màu thủy lam mang theo bên người, đưa cho Phù Trừng, "Dùng cái này lau một chút."
"Dạ." Phù Trừng tiếp nhận khăn gấm, nghĩ rằng Mộ Dung Yên là muốn nàng lau vết máu trên cánh tay, không nghĩ tới khăn gấm vừa mới đặt lên cánh tay, Mộ Dung Yên đã đi tới trước mặt, cầm lại khăn gấm.
"Tiểu Đồng Tử, ngươi phải nhớ rõ, ngươi vĩnh viễn là người của bổn cung, những người khác là có độc, tới gần một chút, tất nhiên sẽ không có kết cục tốt." Khi đang nói chuyện Mộ Dung Yên đã cầm lấy khăn gấm lau lên vành tai của Phù Trừng, làm cho Phù Trừng nhịn không được hít vào một hơi.
"Nếu như đau, cũng phải chịu đựng, xem như giáo huấn." Mộ Dung Yên nhéo vành tai Phù Trừng một chút, nhìn thấy ánh mắt của nàng mang theo một tia ủy khuất, lực đạo trên ngón tay không khỏi nhẹ đi một chút, "Hôm nay còn chỗ nào bị rắn độc cắn qua nữa?"
Phù Trừng cả kinh, chống lại hai mắt Mộ Dung Yên, trong đôi mắt nhược thủy của nàng mang theo sự tức giận nhàn nhạt lại có một tia ưu sắc, làm cho trái tim Phù Trừng bỗng dưng càm thấy nóng cháy.
"Tỷ tỷ, Tiểu Đồng Tử ngại nói ra, liền để muội muội nói đi..." Trương Linh Tố cười ha ha nhìn Phù Trừng, đối với Mộ Dung Yên chỉ vào khuôn mặt của nàng, "Tỷ tỷ, tất nhiên là khuôn mặt này..."
Mộ Dung Yên hiểu được ý tứ của nàng, trong nháy mắt cầm khăn gấm lau lên hai má Phù Trừng, ngón tay vô thức xẹt qua đôi môi Phù Trừng, một loại cảm giác khác thường từ dưới đáy lòng dâng lên.
Vì sao lại tức giận như vậy? Lại vì sao sẽ...Mộ Dung Yên chống lại đôi mắt trong veo của Phù Trừng, lại vì sao muốn đem những nơi Trương Linh Tố đã chạm vào lau đi sạch sẽ?
Nhất định là đã đem ngươi trở thành đệ đệ, nếu như đệ đệ bị nàng đối xử như vậy, bổn cung tất nhiên cũng sẽ làm giống như thế!
Mộ Dung Yên kiên định tự mình giải thích, xoay mặt qua, nói với Trương Linh Tố: "Bổn cung cảnh cáo ngươi, không thể lại tùy ý tới gần Tiểu Đồng Tử."
"Ha ha, muội muội làm sao dám chứ? Hảo tỷ tỷ." Trương Linh Tố cười xong, liếc nhìn Phù Trừng một cái thật sâu, ánh mắt tối sầm.
Trong thâm cung này, có được một người quân tử tọa hoài bất loạn* tướng bồi, Mộ Dung Yên, ngươi so với bổn cung mà nói, thật sự là hạnh phúc hơn rất nhiều.
(*Ngồimà trong lòng vẫn không loạn, ý chỉ người nam nhân đoan chính, dù ở cạnh nữ nhânmà trong tâm không nảy sinh ý đồ xấu.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play