Mưa thu rả rích, Dương Lan Thanh khoác chiếc áo lông mỏng, ngồi ở trước cửa sổ trong điện, xuất thần nhìn lên bầu trời âm trầm của nơi phương Bắc xa xôi.
"Tham kiến..." Cung nữ trong điện muốn hành lễ.
"Suỵt!" Tư Mã Diệp hạ triều bước đến, luôn thích từ xa xa nhìn Dương Lan Thanh xuất thần, bỏ lỡ nhiều năm tháng như vậy, cũng đã sai lầm làm tổn thương nàng nhiều lần như vậy, trong lòng hắn rất rõ ràng, có một khoảng cách không thể vượt qua giữa hắn và nàng, có lẽ, có thể thản nhiên gần nhau đến già như vậy, cũng là một loại hạnh phúc.
Tâm tình của Dương Lan Thanh nổi lên một vòng gợn sóng, quay sang, nét cười còn đọng trên gương mặt, chính là có thêm ba phần cứng ngắc, "Hoàng thượng hạ triều rồi?"
Tư Mã Diệp gật đầu nói: "Hạ triều rồi, Tạ Huyền hồi báo, đại quân Thổ Dục Hồn đã bị tiêu diệt thất thất bát bát, tin rằng không đến một tháng, nhất định có thể bình định Giang Nam."
Dương Lan Thanh nhẹ nhàng cười nói: "Vậy thần thiếp chúc mừng Hoàng thượng trước, rốt cuộc cũng hoàn thành được một phần nguyện vọng."
"Lan Thanh..." Tư Mã Diệp đi tới bên cạnh Dương Lan Thanh, vươn tay ra, đỡ lấy hai vai của nàng, "Trẫm có chút lời..." Nói xong, Tư Mã Diệp nghiêng mặt ý bảo cung nữ trong điện lui ra.
Dương Lan Thanh liếc mắt nhìn cung nữ rời khỏi điện, không đợi Tư Mã Diệp lên tiếng, Dương Lan Thanh đã mở miệng nói trước: "Thần thiếp cũng có lời muốn nói với Hoàng thượng."
"Lan Thanh..."
"Nay Giang Bắc chưa bình, Mộ Dung Thùy còn như hổ rình mồi đối với giang sơn mà Trừng nhi đánh hạ, Hoàng thượng không cần phải nhất thời xúc động, thông cáo thiên hạ, nói Trừng nhi là thân nữ của chúng ta." Dương Lan Thanh nghiêm túc nói xong, cúi đầu tiếp tục, "Nếu không, Mộ Dung Thùy chắc chắn sẽ lấy thân phận của Trừng nhi làm cái cớ, chia cắt quân Tần đang ủng hộ Trừng nhi ở Giang Bắc, khiến cho Trừng nhi lâm vào hiểm địa a."
Tư Mã Diệp thở dài nói: "Lan Thanh, chuyện ngươi không cho trẫm làm, sao trẫm có thể làm chứ? Trải qua nhiều chuyện như vậy, bên cạnh trẫm ai là người tốt, ai là người xấu, chẳng lẽ trẫm còn không nhìn rõ được sao?"
Dương Lan Thanh gật đầu mỉm cười, chuyển đề tài, "Hoàng thượng, Trừng nhi ở Giang Bắc tranh đấu giành thiên hạ, Hoàng thượng thân là phụ hoàng, cũng không thể bại trước Trừng nhi."
"Sao lại nói như vậy?"
"Tạ Thừa tướng lại nắm ấn tướng, Tạ Đại Tướng quân lại nắm binh quyền, Tạ gia ở Đại Tấn có thể nói là như mặt trời ban trưa." Dương Lan Thanh vừa nói, vừa đứng lên, lui đến bên cạnh cửa sổ, "Tuy rằng thần thiếp tin tưởng có Tạ Thừa tướng chủ quản Tạ gia, Tạ Uyên nhất định sẽ an phận một chút, chính là, lang sói chung quy vẫn là lang sói, nếu không trừ bỏ sớm một chút, chung quy là họa lớn."
Tư Mã Diệp bình tĩnh nhìn Dương Lan Thanh, "Giết Tạ Uyên, trẫm sớm đã có tâm tư này, chỉ tiếc lần trước vẫn là để cho hắn thoát được, hắn nhất định đã có cảnh giác, nay nếu còn muốn lấy mạng của hắn, chỉ sợ là khó như lên trời. Lan Thanh, ngươi nói cho trẫm, bước tiếp theo, trẫm nên làm như thế nào đây?"
"Hôm nay mời Tạ Thừa tướng cùng Tạ Đại Tướng quân vào cung uống rượu, Hoàng thượng không cần mở miệng, để thần thiếp nhắc nhở bọn họ một chút, bọn họ nhất định sẽ biết, nên làm như thế nào? Có đôi khi, giết lang sói không cần phải đích thân động thủ, Hoàng thượng là thiên tử, liền càng hiểu được những lời này hôn thần thiếp." Dương Lan Thanh kiên định nói xong, cười với Tư Mã Diệp, "Hoàng thượng, chờ đến khi trừ bỏ được lang sói này, chúng ta cùng nhau cưỡi ngựa Bắc thượng, cùng nhau đón Trừng nhi hồi cung, một nhà đoàn tụ, bình an đến già, được không?"
Tư Mã Diệp nghe được trái tim liền ấm áp, tiến lên cầm lấy hai tay Dương Lan Thanh, "Lan Thanh, ngươi có biết, trẫm chờ những lời này của ngươi, đã chờ bao lâu rồi không?"
Dương Lan Thanh thoáng rút tay về, "Hoàng thượng, những năm qua, ngày tháng thần thiếp lo lắng hãi hùng quá nhiều, cho nên mới tâm tâm niệm niệm muốn trừ bỏ những hậu hoàn sau này cho Hoàng thượng..." Nói xong, nâng mắt nhìn vào gương mặt Tư Mã Diệp, ánh mắt trong suốt, tuy rằng khóe mắt đã có dấu vết của năm tháng, nhưng mà tình ý trong ánh mắt, tựa hồ không giảm đi một phần nào, "Tử Triệt, bên cạnh ngươi không còn lang sói, ta tất nhiên liền an tâm...Năm đó chúng ta đã nói, nắm tay cùng ngao du cảnh đẹp Giang Nam, ngươi cũng không thể lại thất ước."
Tư Mã Diệp nghe được tâm hoa nộ phóng, vươn cánh tay đem Dương Lan Thanh ôm vào trong lòng, "Lan Thanh, trẫm tuyệt đối sẽ không lại thất ước, trẫm thực xin lỗi ngươi, thực xin lỗi Trừng nhi, trẫm sẽ dùng nửa đời sau của trẫm, ngàn lần trả lại cho các ngươi."
Thân mình Dương Lan Thanh run lên, cho dù là tâm đã chết, giờ này khắc này nghe được những lời nói của Tư Mã Diệp, trong lòng vẫn cảm thấy dâng lên một cỗ chua xót khó hiểu, thấm vào lòng của nàng ẩn ẩn sinh đau đớn.
Chỉ tiếc...Đã muộn...Tử Triệt...
Hai tay Dương Lan Thanh vô lực buông xuống, nước mắt lạnh lẽo trào ra nơi hốc mắt, thấm vào long bào của Tư Mã Diệp, mặc kệ thân mình hắn có bao nhiêu ấm áp, rốt cuộc cũng không thể sưởi ấm được nữa.
Thời gian lên đèn, trong cung ca bãi vũ hưu*, Tư Mã Diệp phất tay cho lui cung nữ cùng nội thị trong điện, nghiêng mặt mỉm cười với Dương Lan Thanh bên cạnh.
(*Bài hát và điệu múa dừng lại)
Tạ An cùng Tạ Huyền tham dự yến hội trong điện liếc mắt nhìn nhau một cái, sớm biết rằng yến vô hảo yến, nay Hoàng đế trọng dụng Tạ gia bọn họ như vậy, nhất định là có mưu đồ.
Dương Lan Thanh cầm theo bầu rượu chậm rãi đi xuống bệ rồng, đi tới trước người Tạ An, cúi người tự tay rót đầy một chén rượu cho Tạ An, cười nói: "Tạ Thừa tướng, Lan Thanh thay Hoàng thượng kính ngươi một ly, như vậy Đại Tấn dưới sự phò tá của Tạ Thừa tướng, nhất định sẽ có được chân chính thái bình trường an*."
(*Trường an đây là an ổn lâu dài chứ không phải là thành Trường An)
Muốn thái bình trường an, sao có thể không chết người? Trữ phi nương nương, một nước cờ này, là muốn bức lão phu khó xử a!
Tạ An nâng chén rượu, cảnh giác liếc mắt nhìn Dương Lan Thanh một cái, gượng cười nâng chén hướng về phía Tư Mã Diệp, nói: "Tạ ơn Hoàng thượng ban thưởng rượu, chính là lão thần thân là thần tử, sở tác sở vi đều là chuyện phải làm, vạn vạn không dám nhận một chén rượu này."
Tư Mã Diệp cười nói: "Năm đó một trận chiến Phì Thủy, Tạ Thừa tướng xoay chuyển Càn Khôn, bảo vệ Đại Tấn ta bình an, sao lại không dám nhận một chén rượu này?" Nói xong, Tư Mã Diệp nâng chén uống cạn trước, "Tạ Thừa tướng, mời."
Tạ An bất đắc dĩ, chỉ có thể cúi đầu uống chén tiếp theo, Trữ phi nương nương, trung nghĩa khó lưỡng toàn, chén rượu này, ngươi kính cũng đủ ngoan độc.
Dương Lan Thanh mỉm cười cũng tự tay rót đầy một chén rượu cho Tạ Huyền ngồi bên cạnh, "Tạ Đại Tướng quân, Lan Thanh lại thay Hoàng thượng kính ngươi một ly, hy vọng sau này thúc cháu các ngươi đồng lòng, bảo vệ Đại Tấn trăm năm trường an."
Tạ Huyền ngẩn người, liếc mắt nhìn Dương Lan Thanh một cái, chắp tay nói: "Trữ phi nương nương khách khí." Không đợi Tư Mã Diệp lên tiếng, Tạ Huyền đã nâng chén uống cạn, cúi đầu với Tư Mã Diệp, nói, "Mạt tướng tạ ơn Hoàng thượng ban thưởng rượu!"
Dương Lan Thanh thở nhẹ ra một hơi, quay đầu nói với Tư Mã Diệp: "Hoàng thượng một tướng một soái này, thiên hạ coi như có thể bình định rồi, thần thiếp trước chúc mừng Hoàng thượng."
"Nga?" Tư Mã Diệp dường như rất hưng trí, "Chuyện mừng từ đâu đến?"
Dương Lan Thanh chậm rãi đi lên bệ rồng, cũng không vội vã ngồi trở lại bên cạnh Tư Mã Diệp, chính là cầm bầu rượu trong tay đặt lên bàn, kính thanh nói với Tạ An cùng Tạ Huyền trong yến hội: "Tạ Thừa tướng có công không ngạo, một chữ 'khiêm', có thể nói là tấm gương của bách quan, như vậy dạy dỗ ra con cháu, nhất định sẽ giống như Tạ Đại Tướng quân, trung quân ái quốc, đường đường chính chính."
Sắc mặt Tạ An trầm xuống, nghiêng mặt liếc mắt nhìn Tạ Huyền một cái, hôm nay yến tiệc này, rốt cuộc là vì cái gì, hắn đã hiểu được.
Con cháu Tạ gia, ngoại trừ Tạ Uyên, không có ai là không gánh nổi một câu "Trung quân ái quốc, đường đường chính chính" này!
Trong lòng bàn tay Tạ Huyền thấm mồ hôi, tuy rằng sớm biết Uyên đệ sẽ có kết cục như vậy, vẫn là nhịn không được âm thầm đau lòng.
Tạ An nặng nề hít vào một hơi, đứng dậy quỳ xuống trước Tư Mã Diệp, khấu đầu thật mạnh, nói: "Trữ phi nương nương tán thưởng, lão thần lo sợ, tất nhiên sẽ tận tâm dạy dỗ con cháu Tạ gia, trung quân ái quốc, đường đường chính chính."
"Thúc phụ..." Tạ Huyền biết rằng Tạ An đã tiếp nhận chị thị giết người này, rất bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể bùi ngùi mà thở dài.
"Như vậy, bổn cung và Hoàng thượng liền mỏi mắt mong chờ, hy vọng thần tử của Đại Tấn, đều tận trung như con cháu Tạ gia." Dương Lan Thanh mỉm cười nói xong, ngồi xuống bên cạnh Tư Mã Diệp, vươn tay nửa đỡ lấy thân mình Tư Mã Diệp, "Hoàng thượng đã uống nhiều rượu, thân mình có cảm thấy mệt mỏi không?"
Khóe miệng Tư Mã Diệp cong lên, có thê tử như vậy, lo gì giang sơn không định?
"Quả thật là có chút say, Lan Thanh, dìu trẫm hồi tẩm cung nghỉ ngơi." Tư Mã Diệp nâng tay khoát lên đầu vai Dương Lan Thanh, để Dương Lan Thanh đỡ hắn đứng lên.
"Cung tiễn Hoàng thượng!" Tạ An cùng Tạ Huyền chắp tay cúi đầu, cúi đầu cung tiễn Tư Mã Diệp cùng Dương Lan Thanh rời khỏi đại điện.
"Thúc phụ, chẳng lẽ thật sự không còn biện pháp khác sao?" Tạ Huyền nhịn không được mở miệng hỏi.
Tạ An vội vàng lắc đầu, nói: "Trong cung nhiều tai mắt, chúng ta trở về rồi nói sau."
"Hảo." Tạ Huyền vội vàng gật đầu, đi theo Tạ An rời khỏi Hoàng cung.
Dương Lan Thanh đỡ Tư Mã Diệp trở lại tẩm cung, rụt tay về, khom người nói với Tư Mã Diệp: "Thỉnh Hoàng thượng mỏi mắt mong chờ, nếu như Tạ An có tâm tư thiên vị, như vậy Tạ gia cũng không phải là gia tộc có thể duy trì lâu dài, nếu như Tạ An quân pháp bất vị thân, trung tâm của Tạ gia có thể dựa vào trăm năm, chính là dựa vào cũng phải đúng mực, Hoàng thượng vẫn là phải đắn đo cẩn thận, dựa vào quá nặng, chung quy sẽ thành họa lớn."
"Trẫm biết."
"Vậy thần thiếp cáo lui."
"Lan Thanh..." Tư Mã Diệp nắm chặt tay nàng, đem nàng ôm vào trong lòng, "Đêm nay không đi, được không?"
Thân mình Dương Lan Thanh cứng đờ, âm thanh lạnh lùng nói: "Thân mình này của thần thiếp, đã từng bị Phù Kiên vũ nhục, chẳng lẽ Hoàng thượng không để ý đến chuyện này?"
"Trẫm..." Trong lòng Tư Mã Diệp đau xót, hai tay càng thêm dùng sức ôm chặt thân thể của nàng, cũng không dám hôn lên hai má của nàng, "Lan Thanh lại cho trẫm một chút thời gian, trẫm có thể không còn để ý đến nữa..."
"Ở trên người thần thiếp, còn có rất nhiều dấu răng Phù Kiên lưu lại, Hoàng thượng vẫn là không thấy thì tốt hơn...Có tấm chân tình của Hoàng thượng, thần thiếp đã cảm thấy mỹ mãn, thân mình này, Hoàng thượng không cần cũng được." Dương Lan Thanh nói xong, cảm giác được hai tay Tư Mã Diệp buông lỏng -- trong lòng nàng chợt lạnh, từ trong lòng Tư Mã Diệp đứng lên, xoay lại thoáng khom người với Tư Mã Diệp, "Thần thiếp cáo lui."
"Hảo hảo nghỉ ngơi..." Tư Mã Diệp buồn bực cắn răng nói xong, không dám lại nhìn vào mặt Dương Lan Thanh.
Dương Lan Thanh mang theo một chút mỉm cười tự giễu, cung kính rời khỏi tẩm cung của Tư Mã Diệp.
Tử Triệt của ta, vĩnh viễn cũng không trở về được nữa...
Tư Mã Diệp, ngươi cũng đừng trách ta không niệm tình nghĩa phu thê...
Mưa phùn như tơ, bên trong cung cấm vẫn là rét lạnh thấu xương.
Vốn nên là mái cung cong cong khí phách nguy nga, ở trong mắt Dương Lan Thanh, Hoàng cung bất quá giống như là một phần mộ, không hề có ấm áp, cũng không hề có tình ý.
Tát Tát, ngươi rời khỏi đây, là chuyện may mắn của ngươi...
"Kiến Khang không phải chỗ yên vui, khắp nơi cẩn thận, ta chờ các ngươi trở về..."
Những lời Hứa Thất Cố từng nói vang lên trong lòng, Dương Lan Thanh dừng chân dưới mái cung, ngẩn người nhìn bầu trời đổ mưa dầm nơi phương Bắc, ấm áp mỉm cười.
Thất Cố, chờ thêm một chút nữa, ta rất nhanh sẽ trở về thôi.
Dựa theo tính tình của Tạ An, Tạ Uyên nhất định là sống không quá ba ngày, chính là...Tạ Uyên chung quy là người của Tạ gia, lời nói lúc lâm chung, nhất định có thể xúc động đến Tạ An, suy nghĩ xem sau này Tạ gia nên làm cái gì bây giờ?
TạUyên, một bước sát chiêu này của bổn cung, chỉ có thể để ngươi đến kết thúcthay bổn cung, bổn cung thật ra muốn nhìn xem, lão hồ li Tạ An này, có thể đicon đường bảo mệnh duy nhất này hay không?    

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play