"Tâm nhi!" Trong nháy mắt Tát Tát chỉ cảm thấy trái tim bị đâm hơn ngàn lỗ hổng, mềm nhẹ vô cùng mà xoa lên trán tràn đầy mồ hôi lạnh của ái nữ, "Rốt cuộc là ai đã đối với con như vậy?" Nghiêng mặt nhìn thoáng qua góc váy thấm ướt máu tươi của Tư Mã Thương Tâm, "Ngay cả đứa bé trong bụng con cũng không buông tha!"
"Mẫu hậu...Mẫu hậu..." Tư Mã Thương Tâm run sợ nắm chặt lấy bàn tay Tát Tát, cắn răng lắc đầu, "Tạ Uyên...Không phải...Không phải người!"
"Là hắn!" Thân mình Tát Tát run lên, "Ta nhất định phải lấy mạng của hắn!"
"Nay ngươi tự thân còn khó bảo toàn, làm sao lấy được mạng của Tạ Uyên?" Dương Lan Thanh lãnh thanh hỏi xong, chống lại đôi mắt đỏ như máu của Tát Tát, "Người Dương Lan Thanh ta muốn giết, Tát Tát, ngươi mơ tưởng tranh được!"
"Ngươi!" Tát Tát suy sụp ngã ngồi xuống giường, đau lòng ngàn vạn mà nhìn Tư Mã Thương Tâm, "Tâm nhi..."
"Việc cấp bách, trước tiên cứu lấy Tư Mã Thương Tâm." Dương Lan Thanh nhấc góc váy của Tư Mã Thương Tâm lên, dùng âm thanh lạnh lùng nói với Tát Tát, "Mau tới giúp ta."
"Dương Lan Thanh, ngươi rốt cuộc là đang diễn trò gì?" Tát Tát tức giận quát lớn.
Dương Lan Thanh thán thanh nói: "Đều là mẫu thân, ta không muốn nhìn thấy cảnh mẫu tử cùng chết, cho dù ngươi muốn chết, cũng chết xa ra một chút, đừng chết ở trước mặt ta!" Nói xong, Dương Lan Thanh nhìn thấy tướng sĩ Cừu Trì đem nước ấm vào trong, lập tức dùng thân mình che chắn thân mình của Tư Mã Thương Tâm, phất tay nói, "Canh giữa ở bên ngoài, đừng để người khác tiến vào quấy rầy!"
"Dạ!" Tướng sĩ Cừu Trì đem bồn nước ấm đặt xuống, xoay người vội vàng đi ra ngoài.
Tát Tát bị lời nói của Dương Lan Thanh kích thích, cả giận nói: "Tâm nhi của ta sao có thể là người đoản mệnh như vậy! Dương Lan Thanh, ta lại muốn so sánh với ngươi một lần, rốt cuộc là nữ nhi của ai sống lâu hơn!"
"Hảo!" Dương Lan Thanh nhẹ nhàng mỉm cười, "Chính là muốn những lời này của ngươi! Không chỉ có nữ nhi của ngươi phải sống, ngươi cũng phải trường mệnh đến trăm tuổi, nếu không, thế gian này liền thiếu đi một người có thể đánh cờ cùng ta, thật sự là đáng tiếc."
"Ngươi!" Tát Tát bừng tỉnh đại ngộ, Dương Lan Thanh trước mắt cho dù từng là kẻ địch, trong một khắc này, cũng là thật tình chân ý muốn giúp mẫu tử các nàng, nhưng lại nhìn không thấu vì sao Dương Lan Thanh lại làm như vậy, chẳng lẽ chỉ vì một câu "Chỉ qua vi võ"?
"Phải nhớ cho rõ, hảo hảo sống, nói không chừng mấy năm sau, chúng ta có thể tâm bình khí hòa mà đánh một ván cờ." Tiếng nói của Dương Lan Thanh vừa dứt, đột nhiên kéo góc váy nhuốm máu của Tư Mã Thương Tâm xuống, ném sang một bên.
"Mau dùng nước ấm rửa sạch cho nàng...Nữ tử hư thai, chính là tổn hại thân mình nhất..." Dương Lan Thanh nhẹ nhàng nói xong, lặng yên thở dài, bỗng nhiên cảm thấy mẫu tử trước mắt có chút thê lương.
Tạ Uyên, quả nhiên là đủ ngoan độc, thế nhưng ngay cả hài từ thân sinh của mình cũng hạ thủ được!
Dương Lan Thanh âm thầm nghĩ: "Tạ Uyên, nếu như không diệt trừ ngươi, Giang Nam này muốn không đánh mà nắm được trong tay, chung quy là việc khó! Ngươi đã có thể tâm ngoan như thế, vậy bổn cung khiến cho ngươi hung ác đến cùng đi, đánh cược một phen xem dã tâm của ngươi rốt cuộc lớn đến đâu? Nhìn xem ngươi có đủ bản lĩnh hay không, để hoàn thành một bước tuyệt sát cuối cùng này thay bổn cung!"
Tát Tát lấy lại bình tĩnh, vội vàng vắt khô khăn sạch sẽ trong bồn nước ấm, lau rửa hai chân dính đầy máu của Tư Mã Thương Tâm.
"Công chúa điện hạ, bọn họ mướn thuyền đã trở lại!" Bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài căn lều vang lên hồi báo.
Dương Lan gật gật đầu, quay đầu nói với Tát Tát: "Các ngươi phải đi ngay, đến Giang Bắc, nhanh chóng tìm một đại phu cho nữ nhi của ngươi." Nói xong, Dương Lan Thanh từ trong tủ gỗ lấy ra một cái váy sạch sẽ, nhét vào trong tay Tát Tát, lại nghĩ đến gì đó, từ trong lòng lấy ra một thỏi bạc cũng đưa qua, "Các ngươi đi đi."
"Ngươi..." Tát Tát kinh ngạc nhìn Dương Lan Thanh, "Dương Lan Thanh, ta không hiểu!"
"Nếu ngươi có thể hiểu được, ta làm sao có thể đi một quân cờ tiếp theo đây?" Dương Lan Thanh cười cười, dùng chăn gấm trên giường bao lấy Tư Mã Thương Tâm, "Tư Mã Thương Tâm, sau này lựa chọn phu lang, phải cẩn thậm một chút, có một vài lang, chung quy là không thể trở thành lang được*." Nói xong, Dương Lan Thanh nâng giọng nói với tướng sĩ Cừu Trì bên ngoài căn lều, "Nhanh chóng tiến vào, đưa Tư Mã Thương Tâm lên thuyền, đưa đò đến Bắc ngạn Trường Giang."
(*Lang trong câu trước là lang sói, lang trong câu sau này là phu lang là chồng.)
"Dạ!" Tướng sĩ Cừu Trì lĩnh mệnh đi vào, không để cho Tư Mã Thương Tâm giãy dụa một phần, liền bao lấy nàng trong chăn gấm rồi ôm lên, lập tức đưa lên con thuyền đánh cá đang đâu ven sông.
Tát Tát nhìn váy áo cùng nén bạc trong lòng, đi đến bên cạnh Dương Lan Thanh, chỉ cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nữ tử này, là túc địch* của nàng, vì sao bỗng nhiên lại trở thành ân nhân của nàng? Rõ ràng chỉ cần đưa Tát Tát nàng lên triều đình, Dương Lan Thanh muốn cái gì, sẽ có cái đó, nhưng mà Dương Lan Thanh cố tình thả các nàng rời đi?
(*Kẻ thù tương xứng, lâu dài)
"Chỉ có mẫu tử các ngươi còn sống, Tạ Uyên mới có thể tìm ra manh mối của ta." Dương Lan Thanh thản nhiên cười,"Ta không có tốt như vậy, ngươi làm cho ta đau lòng, hôm nay ta cũng nhìn thấy ngươi đau lòng, xem như hòa nhau. Chính là, ngươi cuối cùng là thua cuộc, ta cũng nên lấy được thứ gì đó từ ngươi, không phải sao?"
"Ván cờ này, ta quả thật đã thua..." Tát Tát rốt cuộc hiểu được Dương Lan Thanh muốn cái gì.
Địch thủ có thể giết, nhưng không bằng lấy đến để sử dụng. Giữ lại một mạng của mẫu tử Tát Tát nàng, Tạ Uyên chính là có thêm hai địch thủ, Dương Lan Thanh có thêm hai quân cờ, tính toán như vậy, e rằng trong thiên hạ chỉ có Dương Lan Thanh dám làm!
Dương Lan Thanh lại cười nói: "Có tính mạng của một vài người, chỉ có thể để ta đến lấy, tất nhiên, người khác là không được phép động thủ!"
"Thay ta cho Tạ Uyên thêm một đao!" Tát Tát nhịn không được nói.
Dương Lan Thanh gật đầu cười nói: "Vậy ngươi phải hảo hảo sống, nhìn xem ta thu thập non sông Giang Nam này như thế nào? Nói không chừng, chúng ta còn có thể có cơ hội lại đánh cờ một lần nữa?"
Tát Tát giãn mi tâm ra, "Vậy ta sẽ ở Thổ Dục Hồn chờ ngươi đến, nhìn xem ván cờ tiếp theo của chúng ta, rốt cuộc là ai thắng ai thua?"
"Lên thuyền đi." Dương Lan Thanh lạnh lùng phát tay áo, "Nếu không, ta sợ ta sẽ thay đổi chủ ý, muốn lấy tính mạng của mẫu tử các ngươi trước."
"Ta đã là một quân cờ trong ván cờ của ngươi, nếu như ta chết, bước cờ này của ngươi, liền trở thành vô ích." Tát Tát cười lạnh nói xong, bước ra khỏi lều, nay Giang Nam thất bại, cho dù nàng quay về Thổ Dục Hồn, cũng bất quá là một Quận chúa nho nhỏ, làm sao còn có thể làm Tát Tát Hoàng hậu của Đại Tấn như lúc trước?
"Bốn người các ngươi, hộ tống hai người các nàng rời đi." Dương Lan Thanh đứng bên bờ sông, thanh âm kiên định hạ lệnh cho bốn gã tướng sĩ Cừu Trì bên cạnh, "Các ngươi cũng nên quay về Cừu Trì rồi."
"Nhưng mà Công chúa..."
"Ván cờ này, chỉ có một mình bổn cung mới có thể thực hiện bước sát chiêu cuối cùng này, các ngươi lưu lại, cũng không giúp được cho bổn cung." Dương Lan Thanh bình tĩnh nhìn Tát Tát, "Có chút thù hận, nên dứt bỏ đi."
Tát Tát đứng ở mũi thuyền, nhìn chằm chằm vào Dương Lan Thanh, không khỏi hít vào một hơi, "Dương Lan Thanh, có chút oán hận, ta quên không được, nhưng mà có một vài lời nói của ngươi, ta nhớ kỹ."
"Ha ha." Dương Lan Thanh phất tay mỉm cười, xoay người đi vào trong lều.
Bốn gã tướng sĩ Cừu Trì biết có nói thêm gì đi nữa, Dương Lan Thanh cũng sẽ không cùng bọn họ qua sông, chỉ có thể nghe theo lời phân phó của Dương Lan Thanh, cùng bước lên thuyền đánh cá, nhấc mái chèo hướng về phía Bắc ngạn Trường Giang.
Dương Lan Thanh bình tĩnh ngồi ở bên bàn cờ trong viện, cầm một quân cờ trắng lên, đặt trên bàn cờ, trong một khoảnh khắc đó, quân cờ đen lại bị giết đi một phần, đại cục đã định, cuối cùng quân cờ trắng đã chiến thắng.
Chỉ qua vi võ, giữ lại một mạng của Tát Tát, không chỉ có thể khiến cho Tạ Uyên hoảng hốt, quan trọng nhất là, muốn để cho Tạ Uyên biết, là Dương Lan Thanh nàng tự tay thả Tát Tát đi.
Nam tử kiêu ngạo, nhược điểm lớn nhất, chính là sự ngạo tự này, mà điều quân vương tối kị cũng chính là ngạo tự.
Tạ Uyên chung quy là chướng ngại vật khi thống nhất thiên hạ, nếu như Tạ Uyên có thể làm phản Tát Tát, tất nhiên cũng có thể làm phản Tư Mã Diệp, nếu như lợi dụng điểm ấy tạo thành mối nghi kỵ giữ Tạ Uyên cùng Tư Mã Diệp, có lẽ Tạ gia ở Giang Nam cũng khó tránh khỏi cục diện, có lẽ lão hồ li Tạ An kia cũng sẽ nhập cục trợ giúp một nước cờ cuối cùng của Dương Lan Thanh nàng.
Về phần Tát Tát...
Dương Lan Thanh bỗng nhiên cảm thấy giờ khắc này trong lòng có chút mâu thuẫn, theo lý, nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi qua lại hồi sinh, giữ lại một nữ tử như vậy trên đời, nếu như nàng Đông Sơn tái khởi, nhất định sẽ là kình địch.
Nhưng mà nàng lại muốn Tát Tát có thể sống, có lẽ có một ngày, thật sự có thể tâm bình khí hòa mà đánh một ván cờ, không liên quan đến hoàng quyền, không liên quan đến thiên hạ, chính là một ván cờ đơn giản.
Nếu như đối thủ đã chết, nhân sinh này cũng mất đi một phần lạc thú.
Nếu như Tát Tát chết, ngày sau khi Trừng nhi thành hoàng nhất định sẽ phải nhận thêm một phần thù hận, muốn thái bình, thật sự rất khó để làm được, tại sao không – bắt đầu mở lòng từ bi một lần?
Nữ nhân, tội gì phải làm khó nữ nhân?
"Cộc cộc! Cộc cộc! Cộc cộc..." Tiếng vó ngựa từ nơi xa xa dần dần vang lên.
"Truy tìm bên kia!" Tướng quân trên ngựa chỉ vào căn lều bên sông, "Nếu như để cho khâm phạm chạy thoát, chúng ta đều là tử tội!"
Dương Lan Thanh thong dong đứng lên, xoay người uy nghiêm đứng ở trước cửa căn lều bên sông, nhìn Tấn binh càng ngày càng gần.
Tướng quân trên ngựa nhìn thấy mặt Dương Lan Thanh, không khỏi chấn động, lúc này ghìm ngựa nhảy xuống, quỳ xuống đất nói: "Mạt tướng...Mạt tướng tham kiến Trữ phi nương nương!"
Trữ phi nương nương thế nhưng chưa chết!
Dương Lan Thanh nhẹ nhàng phất tay nói: "Miễn lễ. Thỉnh Tướng quân, đưa bổn cung hồi cung."
"Dạ!" Tướng quân lập tức cúi đầu, tuy rằng không tìm được bóng dáng của Tát Tát, nhưng mà tìm được Trữ phi nương nương còn sống trở về, Hoàng thượng nhìn thấy, nhất định cũng sẽ trọng thưởng cho hắn!
Sau nửa canh giờ, Dương Lan Thanh lại bước vào đại điện Tấn cung, ngẩng đầu nhìn Tư Mã Diệp vừa mừng vừa sợ trên long ỷ, lúc này đây, đã là hoàn toàn xa lạ.
"Lan Thanh!" Tư Mã Diệp vội vàng từ trên long ỷ đứng lên, không để ý đến uy nghi của đế vương chạy vội tới bên người Dương Lan Thanh, cầm tay Dương Lan Thanh thật chặt, "Ngươi còn sống! Còn sống là tốt rồi! Là tốt rồi!"
Tạ Uyên biến sắc, tuy rằng đã đoán được nàng còn sống, nhưng không ngờ rằng vào lúc này nàng lại dám một mình xuất hiện tại nơi đầu sóng ngọn gió này.
Dương Lan Thanh áy náy mỉm cười, nghiêng mặt nói với thị vệ cùng nội thị trên đại điện, "Các ngươi đều lui ra! Có vài lời, bổn cung muốn nói riêng với Hoàng thượng và Tạ Phò mã."
Tạ Uyên lại là cả kinh, nhất thời nhìn không thấu nữ tử này rốt cuộc muốn làm cái gì?
Dương Lan Thanh liếc mắt nhìn Tạ Uyên một cái, "Hôm nay thần thiếp từng gặp Tát Tát, hơn nữa còn để cho nàng chạy thoát."
"Ngươi!" Tư Mã Diệp khiếp sợ vô cùng, "Ngươi có biết ngươi đã phạm vào tội lớn!"
"Nếu thần thiếp không làm như vậy, chỉ sợ Tạ Phò mã cũng tránh không được sự trừng trị của quốc pháp." Dương Lan Thanh bình tĩnh nhìn Tạ Uyên, "Tạ Phò mã, ngươi từng là tâm phúc của Tát Tát, lúc trước khi đoạt cung, cũng từng bất kính với Hoàng thượng, cho dù trung thành và tận tâm, hôm nay vì Hoàng thượng mà đoạt cung thành công, nhưng tội khi quân khó có thể chối bỏ, tột chết có thể miễn, nhưng tội sống lại khó thoát -- nếu như Hoàng thượng không phạt ngươi, chỉ sợ cũng khó có thể làm bách tình im lặng!"
Tạ Uyên cảm thấy sát ý trong ánh mắt của Dương Lan Thanh, xem ra lúc này đây nàng hồi cung, là hướng về phía hắn mà đến!
Tư Mã Diệp nghe thấy một câu như vậy, biết Dương Lan Thanh nhất định là còn canh cánh trong lòng chuyện Trừng nhi bị hắn đánh trọng thương, "Không sai, Tạ Uyên, trẫm cũng không thể không phạt ngươi."
Tạ Uyên chỉ cảm thấy trong lòng chợt lạnh, lại không còn lời nào để nói, chỉ có thể cúi đầu nói: "Mọi chuyện đều do Hoàng thượng định đoạt!"
"Hoàng thượng là nhân quân, sao lại làm thương tổn ngươi? Cho nên chuyện tiểu nhân này, liền để thần thiếp đến làm đi." Dương Lan Thanh nói xong, cầm thật chặt bàn tay Tư Mã Diệp, "Hoàng thượng, chỉ cần hạ lệnh cho Tạ Phò mã mang binh truy bắt Tát Tát, lập công chuộc tội, cho dù là không phạt hắn, người trong thiên hạ cũng sẽ không thể chê Hoàng thượng nửa câu." Nói xong, Dương Lan Thanh cười nói với Tạ Uyên, "Mà Tạ Phò mã cũng có thể trở thành một trung quân mang danh quân pháp bất vị thân, chẳng phải là vẹn toàn cả đôi bên sao?"
"Này..." Tư Mã Diệp khó xử nhìn nhìn Dương Lan Thanh, nàng sao lại nói thay cho Tạ Uyên?
Tạ Uyên nghe ra sự lưu tình trong lời nói của Dương Lan Thanh, lập tức quỳ xuống đất cúi đầu nói: "Vi thần lãnh mệnh, tự mình truy bắt Tát Tát!"
Tư Mã Diệp nhìn thoáng qua Dương Lan Thanh, chỉ thấy Dương Lan Thanh đưa cho hắn một ánh mắt, lúc này mới gật đầu nói: "Trẫm, chuẩn tấu."
"Dạ! Vi thần lập tức đi truy bắt Tát Tát!" Tạ Uyên nói xong lập tức rời khỏi đại điện, còn chưa đi được vài bước, liền mơ hồ nghe thấy từ phía sau đại điện Dương Lan Thanh nhỏ giọng nói một câu.
"Hoàng thượng, người này phải chết!"
Tạ Uyên nắm chặt hai nắm đấm, cắn răng cười lạnh nói: "Quả nhiên là độc nhất phụ nhân tâm*!"
(*Lòngphụ nữ là ác độc nhất)    

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play