Gió đêm chậm rãi, ở nơi đã ước định Hứa Thất Cố nhàn nhã pha trà, thân ảnh cô tịch trong cung điện rộng lớn có vẻ phá lệ thê lương.
Mộ Dung Yên một đường đi tới, cũng không thấy có cung nữ cùng nội thị, trong lòng hiểu rõ, hẳn là đã được Hứa Thất Cố cho lui xuống.
"Mời ngồi."
Hứa Thất Cố nghe thấy tiếng bước chân của Mộ Dung Yên, không có đứng dậy hành lễ, chính là ý bảo nàng ngồi xuống bên cạnh bàn trà, rót đầy một chén trà nóng cho nàng.
Mộ Dung Yên bưng chén trà lên, theo bản năng nhìn bốn phía, vẫn chưa nhìn thấy thân ảnh của Dương Lan Thanh.
Hứa Thất Cố mỉm cười nói: "Người nên xuất hiện, dù sao rồi cũng sẽ xuất hiện."
Mộ Dung Yên nghiêm túc nhìn Hứa Thất Cố, những năm qua, hắn vẫn canh giữ ở bên cạnh Thanh phi, chưa từng từ bỏ, nay đã biết sinh phụ của Trừng nhi còn trên nhân gian, vẫn là dụng tâm phò tá mẫu tử các nàng, khắp nơi suy nghĩ chu đáo.
Hắn đối tốt với Thanh phi, đủ để khiến cho Mộ Dung Yên thán phục.
Mộ Dung Yên yên lặng nhấp một ngụm trà nóng, nhất thời nhăn mặt cau mày, muốn phun nước trà ra khỏi miệng.
"Đừng vội phun ra, đem tất cả đắng cay đều uống hết." Hứa Thất Cố thản nhiên mở miệng, uống cạn một chén trà nóng, lại nở nụ cười, "Nếm thử vị đắng, mới biết, thế nào là không đắng."
Mộ Dung Yên ẩn ẩn nghe ra ẩn ý trong lời nói của hắn, đem ngụm trà đắng chát trong miệng nuốt xuống, lắc đầu nói: "Những ngày tháng đó, ta thật sự không muốn quay đầu nhớ lại."
Hứa Thất Cố mỉm cười gật đầu nói: "Hôm nay hạ quan cả gan bỏ thêm một chút bột hoàng liên vào chén trà của Vương phi người, thầm nghĩ để cho Vương phi biết, những đắng cay của ngày sau, cũng không thua gì những đắng cay của hôm nay, người đã nghĩ kỹ chưa?"
Khóe miệng Mộ Dung Yên cong lên rất nhỏ, cười đến cực kỳ nhẹ nhàng, "Thế gian có thể có bao nhiêu đắng đây? Sợ chính là không có ai bên cạnh ta cùng nhau chịu đắng."
Hứa Thất Cố buồn bã thở dài, lại châm một chén trà nóng cho Mộ Dung Yên, "Cô độc là đắng, vậy cái gì là ngọt?"
Độ cong nơi khóe miệng Mộ Dung Yên sâu thêm vài phần, thấy hắn hôm nay càng giống như là cố ý khuyên can, có lẽ căn bản không có cái gọi là Dương Lan Thanh tản bộ canh ba, liền thẳng thắn thành thật nói: "Cùng nhau thủ tín, không phụ ân tình." Nói xong, uống cạn trà nóng trong chén, phát hiện vị đắng chát bị mùi hương thơm ngát cuốn đi, ngược lại là sinh ra một chút vị ngọt.
Hứa Thất Cố thấy nàng dường như đã hiểu được một chút, liền lại yên lặng châm một chén trà nóng cho nàng.
Mộ Dung Yên bưng chén trà lên, mỉm cười kính hướng về phía Hứa Thất Cố, "Sợ nhất là đắng nhưng không có người bên cạnh, trà đắng nhất cũng đã uống, trước đây cũng đã trải qua đủ loại chuyện, ta còn sợ chuyện gì nữa?"
Hứa Thất Cố gật đầu cười nói: "Xem ra, hôm nay trà này của hạ quan là chưa đực đun sôi rồi."
Mộ Dung Yên thản nhiên nói: "Một đường đi tới đây, ngươi khắp nơi lo nghĩ chu đáo, mọi chuyện chiếu cố chu toàn, hôm nay lại lấy trà trò chuyện, làm cho ta hiểu được con đường sau này nên đi như thế nào." Đang nói liền ngừng lại một chút, Mộ Dung Yên đứng lên, khom người cúi đầu thật sâu trước Hứa Thất Cố, "Một câu cám ơn này, ngươi nhận lấy chính là hoàn toàn xứng đáng."
Hứa Thất Cố kinh hoảng vội vàng đứng dậy đỡ lấy Mộ Dung Yên, nói: "Những chuyện này đều là hạ quan nên làm, xin Vương phi mau mau đứng lên."
Mộ Dung Yên lắc lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Nếu không phải trong lòng có tình, làm sao có thể làm ra nhiều việc ấp áp như vậy?"
Ánh mắt Hứa Thất Cố mang theo một chút kinh sắc, không thể tin được mà nhìn nàng, "Hạ quan còn tưởng rằng, một đường tới đây, Vương phi trầm mặc ít nói, đắm chìm trong đau đớn mất đi thân nhân, khó có thể tự kềm chế, lại không ngờ tới, thế nhưng..."
Mộ Dung Yên chua xót gật đầu, nói: "Phượng Hoàng ra đi, ta liền không còn thân nhân trên đời nữa, người có thể dựa vào, chỉ có một mình Trừng nhi." Nói xong, Mộ Dung Yên xoa xoa đôi mắt bắt đầu ướt át, ngẩng mặt lên, nhìn bầu trời điểm đầy ánh sao, "Nhưng mà ta biết, Phượng Hoàng liều mình cứu ta, thầm mong để cho ta cùng với Trừng nhi đều có thể hảo hảo, sống thật khoái hoạt. Cho nên, ta không thể để cho hắn nhìn thấy người tỷ tỷ này luôn suy sụp đau thương, càng không thể để cho hắn nhìn thấy Trừng nhi cũng cùng ta thống khổ." Hít vào một hơi thật sâu, Mộ Dung Yên xoay mặt qua, nở rộ ra một nụ cười thoải mái.
"Quá đắng sẽ có chút vị ngọt, quá ngọt liền có hương thơm. Cuộc đời này không cầu cùng Trừng nhi yêu thương oanh oanh liệt liệt, chỉ cầu có thể cùng nàng làm bạn thần hôn*, bình an bên nhau đến già." Nói xong, mi tâm Mộ Dung Yên cau lại, dường như có chút ẩn dấu ưu phiền, "Nếu như có thể, ta thà rằng nàng không phải Tề vương điện hạ, chính là một nữ tử bình thường, ít nhất, không cần phải đề phòng bị người khác tính kế, cũng không cần đi tính kế người khác."
(*Sáng chiều, tức là cả ngày lúc nào cũng có nhau)
"Từ xưa đến nay, phàm là người hai tay nhuộm đầy máu tươi ngồi trên long ỷ, lại có bao nhiêu người có thể nhớ được bộ dáng lúc ban đầu của chính mình?" Mộ Dung Yên mệt mỏi nói xong, nghĩ tới Trừng nhi đối với nàng rất tốt, lẩm bẩm nói, "Tốt nhất là một đời một kiếp một đôi người, pha trà bát huyền, nắm tay đến già. Hứa đại nhân, ngươi nói, có phải hay không?"
Hứa Thất Cố kinh ngạc nhìn Mộ Dung Yên trước mắt, đã trải qua nhiều chuyện bi thương như vậy, giờ khắc này thế nhưng còn có thể an tĩnh như thế, thậm chí nói ra những lời làm cho người ta cảm động đến tận tâm hồn.
Trừng Công chúa, là hạnh phúc, bởi vì nàng không có chọn sai người, Mộ Dung Yên đáng giá để nàng liều lĩnh dùng thâm tình đối đãi.
Mà chính mình? Yêu thương một nữ tử...
Hứa Thất Cố nhìn dọc theo những hàng cột trước điện, mơ hồ nhìn thấy một cái bóng đen thoáng qua không thấy bóng dáng, không khỏi chua xót lắc lắc đầu, âm thầm nói: "Nghe được những lời này của Mộ Dung Yên, Lan Thanh, ngươi thật sự còn muốn chấp nhất quyền thế này sao? Thật sự còn muốn đem Trừng Công chúa đẩy vào vực sâu tràn đầy máu tươi kia sao?"
"Hứa đại nhân?" Mộ Dung Yên theo bản năng nhìn về hường mà ánh mắt của Hứa Thất Cố đang nhìn, đột nhiên hiểu được gì đó, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, đành im lặng cầm lấy chén trà, uống một ngụm trà nóng.
Hôm nay làm sao là diễn trò chứ, rõ ràng chính là nói thật, Hứa Thất Cố an bài như thế...Thanh phi nghe được những lời này, chẳng lẽ thật sự có thể cởi bỏ khúc mắc?
Hứa Thất Cố cười cười, nhấp một ngụm trà nóng, nói: "Ngọn lửa đun trà, không thể quá yếu, cũng không thể quá mạnh, thuận theo tự nhiên là tốt rồi."
Mộ Dung Yên nghe được cái hiểu cái không, chỉ thấy Hứa Thất Cố đứng lên, bước xuống những bậc thềm trong cung điện mở miệng nói: "Điện hạ, nghe được nhiều lời hay như vậy, có phải tối nay có thể ban thưởng cho hạ quan một bầu rượu ngon nhất hay không?"
"Khụ khụ." Trừng nhi không thể không leo từ đầu trụ xuống cung giai, ánh mắt liếc nhìn Mộ Dung Yên ở bên này một cái, nhịn không được nhếch miệng bật cười, "Hứa đại nhân, đừng nói là một bầu rượu bầu rượu, chính là đưa cho ngươi ngàn vò rượu thì có làm sao?"
Hai gò má của Mộ Dung Yên không khỏi đỏ lên, rõ ràng vừa rồi nàng kiên quyết nói, nàng tin Hứa Thất Cố, sẽ không đi theo, không nghĩ tới nàng vẫn là lén lút đi theo, liên lục nghe được nhiều lời như vậy.
"Ngươi...Đường đường là Tề vương điện hạ, nói không giữ lời, truyền ra ngoài, sẽ để cho người ta chê cười!"
Trừng nhi cười hì hì mở to mắt nhìn, nói: "Nếu lúc này không là tiểu nhân, làm sao nghe được nhiều lời như vậy? Người bên ngoài thích cười, liền để cho người bên ngoài cười đi, dù sao tối nay ta cũng rất vui vẻ, không ngại chia cho bọn họ một ít."
"Ha ha, điện hạ hảo trí tuệ." Hứa Thất Cố không chút hoang mang rót đầy một chén trà nóng cho Trừng nhi, "Chung quy con người rồi cũng già đi, những việc ngắm trăng phẩm trà này, vẫn là tạm gác lại để cho hai người các ngươi đến làm đi, lão nhân ta, vẫn là đi đến chỗ ngự trù lãnh một vò rượu ngon được ban thưởng, hảo hảo uống say một đêm, ha ha."
Trừng nhi nắm lấy bàn tay Mộ Dung Yên, vội vàng gọi Hứa Thất Cố lại, "Hứa đại nhân, rượu ở ngự thiện phòng cũng sẽ không chạy mất, tối nay cuối thu khí sảng, sao không lưu lại cùng nhau, trò chuyện vài câu tri kỷ?"
Hứa Thất Cố không có quay đầu lại, chính là nâng tay phất tay áo, "Điện hạ là quân, hạ quan là thần, sao có thể cùng điện hạ bình tọa ẩm trà chứ?"
Lại lấy thân phận gì, ở lại bên cạnh ngươi cùng Lan Thanh đây? Hứa Thất Cố cố nén nước mắt, cười đến có vài phần chua xót.
"Trọng phụ!"
Dưới ánh trăng Trừng nhi rõ ràng nhìn thấy được đầu vai hắn rụt thắt lại, một câu nói đã nén nhịn thật lâu này, rốt cuộc cũng thốt ra.
Hứa Thất Cố cả kinh, không thể tin được tiếng xưng hô vừa nghe thấy.
Mộ Dung Yên cũng kinh ngạc nhìn Trừng nhi, "Trừng nhi, ngươi..."
Trừng nhi nháy mắt với Mộ Dung Yên, "Nếu như hoang đường, sao không hoang đường cho đến cùng?" Nói xong, Trừng nhi nắm tay Mộ Dung Yên đi tới bên cạnh Hứa Thất Cố, thành khẩn nói: "Từ nhỏ đến lớn, mặc kệ là bị thương, hay là sinh bệnh, đều là ngươi tận tâm chữa trị. Lại trở vào cung cấm, không biết có bao nhiêu hung hiểm, là ngươi dụng tâm bảo hộ. Trừng nhi liều chết vượt qua sông băng, Trường An đại loạn, lại là ngươi một đường bảo hộ mẫu phi đến Cừu Trì..." Trong lòng Trừng nhi vô cùng cảm kích, cũng không dám đi đến trước mặt hắn, sợ rằng nhìn thấy nước mắt của hắn, sẽ làm cho hắn mất đi sự tôn nghiêm cuối cùng.
"Một câu trọng phụ, người đã làm rất tốt."
"Hạ quan..."
"Trong lòng Trừng nhi, người so với Phù Kiên càng thêm nhân từ, so với phụ hoàng cũng càng có tình có nghĩa!" Trừng nhi nói xong, vươn tay kéo lấy góc áo của hắn, "Mặc kệ trong lòng mẫu phi rốt cuộc nghĩ như thế nào, ta đã nhận định người chính là trọng phụ của ta."
"Ha ha." Hứa Thất Cố nén lệ xoay người qua, gấp giọng nói, "Điện hạ người nói lời vô nghĩa rồi, hạ quan còn có chút thuốc chưa sắc xong, cáo lui trước."
"Trọng phụ!" Trừng nhi muốn nói thêm gì nữa, giữ Hứa Thất Cố lại, Mộ Dung Yên vội vàng lôi kéo cánh tay nàng.
Ngay khi Trừng nhi chần chờ, Hứa Thất Cố rút ống tay áo ra, xoay người đi, ấm áp mỉm cười, bước nhanh đi xa, cuối cùng không còn thấy bóng dáng.
"Có chút lời nói, nghe một lần, liền có thể ghi khắc cả đời." Mộ Dung Yên kiên định mở miệng, "Cho nên, tối nay, ta tin rằng Hứa đại nhân uống rượu xong, sau vị cay đắng đều có ý ngọt."
"Sẽ như vậy sao?" Trừng nhi có chút mất mát lắc lắc đầu, "Điều hắn mong muốn nhất, không phải là một câu trọng phụ này của ta, mà là một câu của mẫu phi...Chỉ tiếc...Chỉ tiếc..."
Mộ Dung Yên dùng sức nắm chặt lấy bàn tay Trừng nhi, ôn nhu nói: "Tình ở trong lòng, người nên cùng một chỗ, chung quy sẽ về cùng nhau, nếu như trong lòng vô tình, cho dù lại cầu mong, cũng là uổng công."
Trừng nhi buồn bã thở dài, nắm lại bàn tay Mộ Dung Yên, "May mắn, ta không phải là cầu mà không được, nếu không, quả thật là còn đắng hơn ăn hoàng liên."
Mộ Dung Yên hé miệng mỉm cười, nép vào trong lòng Trừng nhi, cảm thấy chỉ cần ở bên cạnh Trừng nhi, trái tim có một sự yên tĩnh nói không nên lời.
"Vậy giờ khắc này thì sap? Còn đắng không?"
Trừng nhi cười trộm nói: "Đắng a, phải đợi vài ngày nữa, mới có thể thật sự cùng ngươi ngày đêm không rời."
Mộ Dung Yên đột nhiên hiểu được ý tứ của Trừng nhi, lập tức đỏ mặt nói: "Điện hạ đường đường là Tề vương, sao có thể nói ra những lời vô lễ đến như vậy?"
Trừng nhi ôm chắt lấy thân mình Mộ Dung Yên, cười nói: "Xin hỏi Thanh Hà Công chúa, vừa rồi trong lời nói của bổn vương, có chữ nào là vô lễ chứ?"
"Chính là..." Mộ Dung Yên nhất thời đáp không được, câu nói kia quả thật không có một chữ nào là vô lễ, chính là ý tứ phía sau những lời này, rõ ràng sẽ không phải là chuyện tốt.
"Chính là cái gì?"
"Còn nhiều thời gian, về sau ngươi sẽ biết."Mộ Dung Yên thản nhiên cười cười, lúc này đây lại đổi thành Trừng nhi đoán không ra trong lòng nàng đang nghĩ cái gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play