Quý Ưu Trạch đến nhà hàng trước, lúc bước vào phòng khách, cô cầm thực đơn lên chụp một tấm. Sau đó gửi cho Dương Tố Hoan, hỏi cô ấy muốn ăn gì. Như vậy cô có thể gọi món chờ Dương Tố Hoan đến, rồi có thể ăn ngay.
Thấy ảnh đại diện của Quý Ưu Trạch nhấp nháy, Dương Tố Hoan ngồi trên xe taxi mà tim đập gia tốc.
Cô định sẽ bộc bạch tâm tình với Quý Ưu Trạch.
Nhưng bây giờ, cô có cảm giác như đang ngồi trên một con thuyền tả tơi, chòng chành lung lay giữa cơn bão khủng khiếp, có chút sợ hãi.
Lỡ như, lỡ như thật ra người ta thích đàn ông? Vậy phải làm thế nào cho phải?
Nghĩ như vậy, Dương Tố Hoan thấy bối rối. Đúng vậy, tại sao tiềm thức mình lại nghĩ Quý Ưu Trạch thích con gái? Lỡ như người ta không thích con gái, thật ra cũng không thích Khang Tịch, mà là thích đàn ông, vậy làm sao bây giờ?
Thế nhưng, dù sao vẫn nên cố gắng liều một lần.
Dương Tố Hoan rối rắm nửa ngày, sau đó trả lời: "Em không kén ăn, món gì em cũng ăn, chị cứ gọi đi."
Quý Ưu Trạch nhận được trả lời, vẫy tay, gọi năm, sáu món ăn. Sau đó, tiếp tục cầm điện thoại chơi trò chơi.
Dương Tố Hoan ngồi trong xe, cẩn thận lấy một hộp nhỏ từ trong túi ra, bên trong đặt một chiếc bánh nhỏ. Bên trong chiếc bánh nhỏ có một chiếc nhẫn. Dương Tố Hoan còn làm một một dây chuyền bạc mảnh phối với chiếc nhẫn kia, có thể đeo trên cổ.
Dương Tố Hoan học chiêu này trên Baidu.
Cô không biết tại sao mình lại vội vàng tặng nhẫn cho Quý Ưu Trạch. Thế nhưng cô nhất định muốn tặng, chỉ nghĩ rằng, nếu muốn nói rõ ràng với Quý Ưu Trạch, nên cần phải nói cực kỳ rõ ràng.
Em thích chị, không, em yêu chị, em muốn gắn bó với chị suốt đời. Nếu chị cũng thích em, hãy nhận nó. Không thích em, cứ việc vứt bỏ. Sau đó trở thành người xa lạ, không can thiệp vào cuộc sống của nhau sau này.
Cho nên, cô đã mua một chiếc nhẫn làm một chiếc bánh bỏ vào bên trong.
Dương Tố Hoan chính là Dương Tố Hoan, những người khác yêu nhau rất lâu mới cầu hôn, cô thì ngược lại, chiêu đầu tiên đã chơi thật lớn.
Đồ ăn bên Quý Ưu Trạch đã xong. Phục vụ đặt chiếc dĩa món ăn cuối cùng xuống, băn khoăn hỏi: "Quý tiểu thư, em có thể chụp ảnh cùng chị chứ?"
Hai ngày nay Khang Tịch không đăng bất kỳ thứ gì. Quý Ưu Trạch lại làm mới một chút, sau đó thấy Tiền Gia cập nhật trạng thái mới.
"Cuộc sống khỏe mạnh." Kèm theo là một bản đồ mỹ thực, bên trong là cải thìa với tôm nhỏ.
Quý Ưu Trạch phóng to hình ảnh, nhìn hồi lâu, cảm thấy không gian bên trong hình ảnh rất quen thuộc. Vải bàn ăn, bộ đồ ăn kia... chẳng phải giống như đúc với những thứ trước mắt mình?
Vậy nên là, bây giờ Tiền Gia cũng đang ăn ở đây~? Hoặc là ăn từ lâu trước đó bây giờ mới đăng hình mà thôi?
Ngày hôm nay, Dương Tố Hoan ăn bận rất đẹp. Trên mặt trang điểm nhẹ, ăn mặc cũng đầy tiên khí. Tóc dài mềm mại, váy nhẹ nhàng tung bay, khiến mọi người lầm tưởng rơi vào trong cõi mộng.
"Wow, rất đẹp." Quý Ưu Trạch giơ ngón tay cái lên về phía cô.
Trong lòng Dương Tố Hoan thình thịch nhảy một chút, vuốt đôi má đang nóng hổi ngồi xuống đối diện với Quý Ưu Trạch.
"Nào, chúng ta ăn đi!" Quý Ưu Trạch không hề khách sáo, cầm đôi đũa bắt đầu ngoạm miếng thịt lớn.
Dương Tố Hoan gắp măng tây, nhẹ nhàng cắn vào miệng, muốn nói điều gì đó, nhưng không biết làm thế nào để mở miệng.
Có vẻ như là lần đầu tiên? Ra ngoài ăn cơm riêng với Quý Ưu Trạch như thế này.
Thức ăn nơi này mùi vị không tệ lắm, Quý Ưu Trạch vui vẻ giống như nhặt được bảo bối.
Nhưng thấy Dương Tố Hoan ăn quá chậm, Quý Ưu Trạch còn tưởng rằng món ăn không hợp khẩu vị của Dương Tố Hoan, nên hỏi: "Có phải em không thích mùi vị ở đây không?"
Dương Tố Hoan nghe vậy vội vàng xua tay, nhưng đột nhiên bị sặc do nước của món ăn cay xè, nên quay đầu sang chỗ khác bắt đầu ho khan, ho đến nỗi ứa nước mắt.
Quý Ưu Trạch lập tức buông đũa, rút vài tờ khăn giấy đưa cho Dương Tố Hoan. Nhưng Dương Tố Hoan ho quá mãnh liệt, không rảnh quan tâm bên này. Quý Ưu Trạch nhìn Dương Tố Hoan, lại nhìn khăn giấy, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy vòng qua bàn, đi đến bên cạnh Dương Tố Hoan, ngồi xổm người xuống, giơ khăn giấy ra trước mắt Dương Tố Hoan, nói: "Đây."
Khoảng cách này rất gần, Dương Tố Hoan vừa ngước lên nhìn đã thấy khuôn mặt của Quý Ưu Trạch. Quý Ưu Trạch hơi nghiêng đầu, nhìn xuống phía dưới, tay còn cầm khăn giấy. Dương Tố Hoan lấy khăn giấy, hơi che miệng, nhỏ giọng: "Cảm ơn."
"Ôi, đừng khách sáo." Sau khi Quý Ưu Trạch đưa khăn giấy, đứng dậy rót trà, dây đai thắt lưng bên hông hơi lộ ra một chút vì động tác này. Dương Tố Hoan nhìn xuống phía dưới, lọt vào mắt là một đôi chân dài chắc khỏe, không khỏi khẽ liếm môi dưới.
"Đây, nhấp một ngụm, sẽ tốt hơn đó." Sau đó, Quý Ưu Trạch cầm ly trà đã châm đưa nó cho Dương Tố Hoan.
Dương Tố Hoan nhận lấy uống một ngụm, nói: "Cảm thấy, em thấy khá hơn rồi."
Quý Ưu Trạch gật đầu, trở lại chỗ ngồi của mình, cầm lấy một càng cua, bóc thịt cua bỏ vào miệng mình.
Vì sao dáng vẻ ăn lại đẹp như vậy? Dương Tố Hoan giơ tay chống cằm, nhìn mê say.
Quý Ưu Trạch thấy Dương Tố Hoan luôn nhìn mình, vậy nên vừa nghi hoặc hỏi, vừa vươn tay lấy khăn giấy: "Trên mặt chị có gì à?"
Dương Tố Hoan trả lời: "Không phải, em chỉ đang nghĩ, dáng vẻ chị ăn thật đáng yêu."
"Ha ha ha, bạn bè chị toàn nói chị ăn chẳng khác gì sói đói. Mỗi lần ăn đến cuối cùng, toàn là chị ăn hết rồi các cậu ấy mới ăn được một phần ba." Quý Ưu Trạch hoàn toàn không để ý đến ẩn ý đưa tình của Dương Tố Hoan.
Quý Ưu Trạch nói xong lại dặn dò Dương Tố Hoan một tiếng: "Em ăn đi, nếu không đợi lát nữa sẽ bị chị ăn sạch đó."
Dương Tố Hoan gật đầu, trong lòng lại nghĩ nên tiếp tục mở lời như thế nào.
"Đúng rồi, gần đây em vẫn khỏe chứ?" Quý Ưu Trạch ăn được một nửa đột nhiên nhớ tới, mình hẹn Dương Tố Hoan đến đây ăn chủ yếu là muốn quan tâm Dương Tố Hoan nhiều hơn. Dù sao trong khoảng thời gian này Dương Tố Hoan hơi lạ.
"Ừm, vẫn tốt." Dương Tố Hoan gật đầu, nói: "Vẫn bận bịu việc trong quán. Khách ngày càng nhiều, vì vậy em đang suy nghĩ có nên mở rộng quy mô không, nên đang bận rộn vì việc này."
"Vậy cũng không tệ! Bà chủ Dương, em thật giỏi!" Khi Quý Ưu Trạch nghe người ta nói chuyện, thường sẽ nhìn thẳng vào mắt đối phương, cô nghĩ đó là sự tôn trọng tối thiểu.
Thế nhưng theo Dương Tố Hoan thì ánh mắt như thế, lại có chút khiến người ta khó có thể chống đỡ. Rất phóng điện.
"Chị còn tưởng gần đây em mất tích là vì gặp phải chuyện gì kỳ quái chứ. Điện thoại không bắt máy, nhắn tin cũng không trả lời, khiến người ta rất lo lắng. Thì ra là bận rộn việc chính à! Vậy cũng tốt!"
Lo lắng, lo lắng. Trong cả câu, Dương Tố Hoan chỉ nghe được mỗi chữ quan trọng này. Quý Ưu Trạch lại lo lắng cho mình sao?
Dương Tố Hoan lẩm bẩm một câu: "Chị nói em không trả lời tin nhắn của chị, nhưng chị cũng không trả lời lại tin nhắn của em."
Quý Ưu Trạch nghe vậy, giật nảy mình: "Sao cơ? Chị không trả lời lại tin nhắn của em? Chuyện khi nào? Sao chị không biết?"
Dương Tố Hoan cũng giật nảy mình: "Chị, không thấy?"
"Ừ, không thấy, chị cũng không biết chuyện đó. Em gửi gì vậy?"
"Nó, không có gì, không gì cả." Nghi ngờ trong lòng Dương Tố Hoan rốt cuộc cũng có đáp án, trong lòng giống như có tảng đá rơi xuống, cuối cùng cũng trở nên nhẹ nhõm.
Quý Ưu Trạch thấy Dương Tố Hoan nghiêm trang như vậy, nên cũng nhẹ nhàng buông đũa xuống, hỏi: "Làm sao vậy?"
Dương Tố Hoan muốn thổ lộ: "Thật ra em thích... thích... thích..."
Lời thú nhận xoay quanh vụ trụ với vô số vòng. Nhưng thật sự muốn nói thành lời, lại cảm thấy rất khó khăn.
"Hửm?" Quý Ưu Trạch nháy mắt.
Dương Tố Hoan xúc động, giọng nói đầy mạnh mẽ hét lên một câu: "Thật ra em, thích ăn đậu hũ thối!"
Gì chứ?
Quý Ưu Trạch sửng sốt.
Dương Tố Hoan đỡ trán.
"Ha ha ha, Dương Tố Hoan, em thích ăn đậu hũ thối hơn đậu nành sao? Không sao ừm đúng không!" Quý Ưu Trạch yên lặng nửa giây, vỗ bàn cười to.
Dương Tố Hoan hơi có vẻ xấu hổ giơ tay lên sờ sờ gò má. Trong lòng lại đang hô cứu mạng. Đậu hũ thối cái quỷ gì chứ?
"Em thích ăn thì đợi lát nữa chị dẫn em ra ngoài ăn! Chị nghe người ta đề cử một nhà đậu hũ thối ăn rất ngon! Bao em khi nào thỏa mãn thì thôi." Quý Ưu Trạch nói rồi lấy điện thoại ra tra cứu địa chỉ quá kia, giơ lên trước mặt Dương Tố Hoan, nói: "Em xem, không xa nhỉ. Ngay kia thôi."
"Ừm." Dương Tố Hoan gật đầu, lại cảm thấy trong ngực có một luồng khí nóng, nhả không ra nuốt không trôi, khó chịu.
Sau một lát, Dương Tố Hoan lại để đũa xuống, nhìn Quý Ưu Trạch, nói tiếp: "Thật ra em còn thích... thích chị..."
Quý Ưu Trạch nghe được ba chữ em thích chị, đang uống nước bỗng phun ra.
"Dây thắt lưng!" Đến cuối cùng Dương Tố Hoan lại vội đổi giọng: "Ừm, em còn thích dây thắt lưng của chị."
Quý Ưu Trạch vẫn còn chưa tỉnh hồn vừa nghe xong, lại mơ mơ màng màng cúi đầu, nhìn xuống thắt lưng của mình, còn vô thức sờ sờ lên nó.
Sợ bóng sợ gió một hồi thì ra là.
"Em thích cái này hả? Nó không khớp với phong cách của em, không ngờ đó!" Quý Ưu Trạch nói xong, thở ra một hơi.
Dương Tố Hoan chột dạ nói dối: "Mỗi loại, em đều muốn thử một chút. Tại vì, cứ luôn duy trì phong cách hiện tại... có hơi, có hơi chán."
"Vậy à, vậy em muốn thay đổi thành phong cách gì?" Trái lại Quý Ưu Trạch rất tò mò, nếu như Dương Tố Hoan thay đổi hình tượng, sẽ chuyển thành dáng vẻ gì.
"Chị nghĩ em thích hợp thay đổi thành dáng vẻ thế nào vậy?" Dương Tố Hoan hỏi theo chủ đề.
Quý Ưu Trạch trả lời: "Chị cảm thấy như bây giờ cũng rất tốt, rất thần tiên."
"Nhưng mà em, muốn thay đổi..." Dương Tố Hoan nói xong, nghiêng đầu nở nụ cười.
Trong lòng thật ra là: Mình muốn thay đổi? Sao mình lại nói mình muốn thay đổi? Mình cảm thấy mình bây giờ rất tốt mà. Nhưng mà, vì có thể tiếp tục đề tài, vậy thì dệt thêm đi.
"Vậy à. Vậy không bằng em xem thêm nhiều tạp chí này nọ, xem xem có phong cách nào mình thích không."
"Em không hiểu lắm về những thứ này. Trào lưu bây giờ là gì, em cũng không rõ lắm. Nhưng mà, không phải chị tham gia chương trình thời trang sao? Vậy nên, em nghĩ, có lẽ sẽ giúp ích gì đó cho em? Lấy góc nhìn của người thời thượng, thì chị thích loại con gái nào... Không phải, chị thích con gái mặc thế nào?" Dương Tố Hoan cảm thấy vào lúc này, khả năng sắp xếp từ ngữ của mình trở nên ngày càng kém.
"Chị vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này." Quý Ưu Trạch nắm đôi đũa, đầu đũa hơi chạm nhẹ trên môi, suy nghĩ hồi lâu.
Dương Tố Hoan lại trả lời: "Chị thích, sẽ không có vấn đề gì."
Đôi mắt Quý Ưu Trạch hơi chuyển động, nhìn về phía Dương Tố Hoan. Vẫn luôn cảm thấy hôm nay Dương Tố Hoan rất là lạ. Đột nhiên để ý đến vẻ ngoài của bản thân, còn nói muốn thay đổi hình tượng. Không lẽ là đang yêu?
"Chị vẫn cảm thấy cứ như vậy rất tốt." Quý Ưu Trạch nghĩ bây giờ đã rất hoàn mỹ, muốn thay đổi hình tượng, cô cũng không nghĩ ra được nên thay đổi thành hình tượng gì.
"Được rồi." Dương Tố Hoan gật đầu.
Ăn xong, Quý Ưu Trạch giành trả tiền, sau đó đi ra ngoài cũng Dương Tố Hoan.
Vừa mới ra khỏi cửa, đã nghe phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc.
"Cho nên, người vừa gọi điện cho cậu là bồ cũ à Tiền Gia? Sao cô ta có thể mặt dày mà tìm cậu thế? Trước đây làm tổn thương khiến cậu sống dở chết dở, cô ta còn mặt mũi đến tìm cậu, mẹ nó chứ!"
"Thôi thôi, đừng nói mấy thứ này. Nói cái khác đi, các cậu không biết chứ, mặt của ông chủ Vương kia, lúc đó xoẹt một cái đen thui!"
"Tiền Gia, cậu đúng là biết làm ăn, giết người không thấy máu mà!"
"Đúng vậy đúng vậy, Tiền Gia của chúng ta là ai chứ? Không nhìn lại xem tên kia là cái thá gì? Cái thá gì chứ? Ha ha!"
"Đúng là rất thoải mái! Tiền Gia, đi bar không?"
"Cậu giỏi thật lâu rồi không đi bar với tôi, nghe nói chỗ Zero gần đây mới đến một em, mỗi ngày đều đến đúng giờ nhảy múa với người, siêu ngang ngược! Nhiều người so không bằng đó, trâu không? Chúng ta cùng nhau đi xem thử, thế nào?"
"Các cậu cứ đi đi, tôi không đi được."
Tiền Gia?
Quý Ưu Trạch và Dương Tố Hoan cùng nhau quay đầu nhìn về phía sau.
Sau đó, thật sự nhìn thấy Tiền Gia.
Bên cạnh Tiền Gia có mấy người đàn ông, cả đám ăn mặc như lưu manh du côn. Dương Tố Hoan còn có chút ấn tượng với vài người trong đó, hình như lúc đi học bọn họ từng lăn lộn chung với nhau. Bây giờ chắc có lẽ đôi khi có hợp tác liên hệ trên phương diện làm ăn gì đó.
Tiền Gia đang mặc một chiếc áo thun báo vằn cộng với quần jean màu xám, nhét thuốc lá trong tay. Sau khi từ chối lời mời của người bên cạnh, Tiền Gia hít một hơi thuốc, rồi sau đó dập tàn thuốc và khói thuốc vào thùng rác, nhét hai tay vào túi áo, tiếp tục bước đi. Dây chuyền quanh cổ lóe lên đung đưa trong không khí, nhìn lướt qua đám người này, ai không biết sẽ nghĩ rằng họ là lưu manh lẫn vào.
Tuy nhiên Tiền Gia vừa ngẩng đầu lên, sau khi cô nhìn thấy Quý Ưu Trạch và Dương Tố Hoan, hơi sửng sốt.
"Dương Tố Hoan?" Tiền Gia sải vài bước chân rộng, đi lên phía trước và đứng bên cạnh Dương Tố Hoan: "Cậu đang làm gì ở đây?"
"Ăn." Dương Tố Hoan trả lời thản nhiên, sau đó giơ tay lên hơi che mũi, tỏ ý không thích mùi thuốc lá trên người Tiền Gia.
Tiền Gia nghe vậy, giơ cánh tay lên ngửi ngửi, sau đó nói: "Mọi người tụ tập với nhau, nên..."
"Cũng chỉ là mượn cớ, không phải nói bỏ rồi sao?"
"Mình, chỉ hút một điếu." Tiền Gia vò đầu, lại hỏi: "Cậu và Quý Ưu Trạch làm gì ở đây vậy?"
Dương Tố Hoan lại trả lời lần nữa: "Cậu mất trí nhớ à, ăn."
"Ồ." Tiền Gia gật đầu, nhìn lướt qua Quý Ưu Trạch: "Chỉ ăn thôi?"
Dương Tố Hoan trả lời: "Chỉ ăn."
Tiền Gia không nói gì, lại liếc nhìn lên người Quý Ưu Trạch.
Ánh mắt kia lạnh như băng. Quý Ưu Trạch cảm thấy, có vẻ như Tiền Gia cho rằng mình đoạt mấy triệu tiền mặt của cô ấy vậy.
"Ừm, cuộc sống trải qua không tệ nhỉ. Chúng tôi đi trước, các người tiếp tục chơi đi." Quý Ưu Trạch cười nhạo những thứ Tiền Gia đăng lên weibo xong, khẽ nhếch khóe miệng nở nụ cười, sau đó vỗ vỗ vai Dương Tố Hoan, nói: "Đi thôi, đến muộn thì bên kia đóng cửa mất."
Dương Tố Hoan gật đầu, xoay người đi.
Thế nhưng, đi được một lát, Dương Tố Hoan lại dừng bước chân, xoay người lại nhìn Tiền Gia.
Tiền Gia cảm nhận được Dương Tố Hoan đang nhìn mình, cũng ngẩng đầu lên.
"Có thể bỏ thì bỏ. Thân thể khỏe mạnh là quan trọng nhất. Làm bạn bè, có thể nói không lọt tai, nhưng mình hy vọng cậu được tốt."
Nói xong, Dương Tố Hoan liền đi.
Từ "Ừm" kẹt trong cổ họng Tiền Gia vẫn không nói ra.
Đợi đến khi Dương Tố Hoan và Quý Ưu Trạch đi rồi, người bên cạnh Tiền Gia hỏi: "Wow, Dương Tố Hoan và Quý Ưu Trạch?"
Tiền Gia gật đầu.
"Có khí chất!"
"Tiền Gia, trên mạng đồn ầm lên cho là cậu và Dương Tố Hoan là một cặp đó, cậu sẽ không, thật sự có ý với cô ta đấy chứ?!"
"Ha ha, nhưng mà phải nói là hai người thật xứng đôi mà!"
Tiền Gia nghe vậy nhưng không nói gì, chỉ đi ra ngoài.
Ngồi lên xe, đóng cửa lại, cô suy nghĩ một chút, lại mở cửa xe ra.
Lấy bao thuốc lá ra để trong bàn tay nhìn một chút. Lúc sau, cô ném bao thuốc lá kia vào thùng rác, mới lại ngồi lên xe lần nữa. Thắt chặt dây an toàn, lái xe rời khỏi.
Sau khi Quý Ưu Trạch ra khỏi cửa, dẫn Dương Tố Hoan đến cửa hàng đậu hũ thối đã tra trên điện thoại.
Đi vào bên trong cửa hàng, Quý Ưu Trạch đè vành mũ xuống, nói: "Bà chủ, cho một bát đậu hũ thối!"
"Được, quý cô xin chờ một chút!" Bà chủ cười hì hì nói rồi xoay người bắt đầu chiên đậu hũ.
"Có muốn hành thái không? Có muốn rau thơm không? Có muốn ớt không?"
Dương Tố Hoan gật đầu trong trạng thái tỉnh tỉnh mê mê.
Không bao lâu sau, một bát đậu hũ thối đặt trong tay cô.
Quý Ưu Trạch nghiêng đầu cười nói: "Ăn nhanh đi! Chị thấy trên mạng đánh giá về nơi này cũng không tệ đâu!"
Dương Tố Hoan nghe vậy, bên ngoài mỉm cười, bên trong lại giống như bị tảng đá lớn đè ép nặng nề.
Dương Tố Hoan cầm đũa lên, gắp một miếng, để dưới mũi ngửi ngửi, sau đó từ từ để bên môi, nhưng trước sau lại không cắn ăn.
"Làm sao vậy?"
Dương Tố Hoan lắc đầu, nói: "Món này ngửi cũng rất thơm."
Quý Ưu Trạch phấn khích nói: "Vậy em ăn đi!"
Dương Tố Hoan ôm quyết tâm liều chết, cuối cùng cũng bỏ đậu hũ thối vào miệng.
Nhai một hai cái, thiếu chút nữa mặt cô đã bị thiêu cháy.
Vốn còn lo lắng mùi vị sẽ rất thối, bây giờ cô mới phát hiện, điều cô nên lo lắng nhất, là cay! Món này, thật sự cay khủng khiếp! Ớt của chủ quán có độc! Rõ ràng nhìn không có bỏ nhiều lắm, nhưng mà vừa bỏ vào miệng, cảm giác khoang miệng đều bị thiêu cháy. Nếu ăn nhiều thêm mấy miếng nữa, có phải cô có thể ra đường biểu diễn phun lửa luôn hay không?!
Quý Ưu Trạch thấy khóe mắt Dương Tố Hoan rưng rưng, vội hỏi: "Sao em lại khóc? Mùi vị không ngon à?"
"Không, chỉ là em quá cảm động." Dương Tố Hoan rưng rưng nhìn Quý Ưu Trạch, lại nhét một miếng đậu hũ thối vào miệng, nhai rồi nuốt vào, nói: "Đời này, đây là lần đầu tiên em được ăn đậu hũ thối ngon như vậy, thật sự em, rất cảm động."
Quý Ưu Trạch nghe vậy, cười cười, nói: "Thích là được rồi, thừa dịp vẫn chưa đóng cửa, chị sẽ đi mua thêm cho em một bát, đóng gói lại cho em. Đợi nha ha ha, chị đi một lát sẽ về."
Dương Tố Hoan nghe vậy, chảy nước mắt, muốn nói lại thôi.
Mình muốn đậu hũ thối, quỳ cũng phải ăn xong.
Dương Tố Hoan khẽ hé đôi môi, hà hơi. Ừm, còn may, không phun lửa ra ngoài.
Nhưng mà lúc Quý Ưu Trạch lại bưng tới, thiếu chút nữa cô đã bị choáng. Nhưng vẫn nhận, nói giữ lại mang về từ từ ăn.
"Thời gian không còn sớm, chị đưa em về trước." Quý Ưu Trạch cúi đầu xuống nhìn thời gian.
Thật ra quan trọng nhất là, cô muốn chạy vội về gọi video với Khang Tịch. Có câu nói thế này, một ngày không gặp như cách ba thu. Mỗi ngày không trò chuyện một chút với Khang Tịch, cô sẽ cảm thấy ngày hôm đó uổng phí, không hoàn hảo, không có ý nghĩa.
Dương Tố Hoan vốn còn muốn ở bên cạnh Quý Ưu Trạch thêm chút nữa, thế nhưng Quý Ưu Trạch đã mở lời như vậy, cô cũng không tiện không đi.
"Đợi đã." Cuối cùng, Dương Tố Hoan lấy ra một cái túi đựng sẵn chiếc bánh ngọt từ trong túi xách ra.
Đối với Quý Ưu Trạch mà nói, mở quà trước mặt người tặng là một loại lịch sự. Cho nên khi bày tỏ kinh ngạc và vui mừng, Quý Ưu Trạch mở hộp ra.
Quý Ưu Trạch cảm thán nói: "Thật xinh đẹp!"
"Chị, chắc chị no rồi nhỉ, vậy về nhà ăn nhé." Dương Tố Hoan thấy Quý Ưu Trạch cứ vậy mà mở ra trước mặt mình, có hơi choáng váng.
"Không sao, chị tiêu hóa nhanh lắm. Cái bánh này đáng yêu quá đi." Quý Ưu Trạch nói xong, liền bỏ vào trong miệng.
Dương Tố Hoan đứng ở một bên, cử chỉ luống cuống.
Răng rắc.
Giây phút Quý Ưu Trạch cắn vào, có loại đau đớn lan ra từ trong miệng...
Hình như cắn phải thứ gì đó, hơn nữa còn là một đồ vật gì đó rất cứng không thể tin được...
Đau, đau đau đau!
Quý Ưu Trạch phun ra.
Thứ kia là một chiếc nhẫn... cùng với một mảnh răng nhỏ của cô...
Quý Ưu Trạch sợ ngây người.
Dương Tố Hoan cuống quýt nói: "Em xin lỗi, cái này, là, em không cẩn thận, em nói sao em không tìm được chiếc nhẫn của mình! Vậy mà em lại làm rơi vào bánh ngọt, xin lỗi chị!"
Quý Ưu Trạch ngốc ngốc nhìn cô, nửa ngày cũng không nói ra lời.
"Răng của chị... em..." Dương Tố Hoan thấy răng của Quý Ưu Trạch cũng bị dập phá, càng thêm luống cuống.
Nhưng vì vội về gọi video với Khang Tịch, nên Quý Ưu Trạch quyết định ngày hôm sau mới đi trám răng.
Vào ban đêm, Quý Ưu Trạch và Khang Tịch gọi video, vốn muốn nói: "Khang Tịch, mình nhớ cậu muốn chết."
Kết quả vừa mở miệng ra, biến thành: "Khang Ti à, mình nớ cậu á!"
Khang Tịch ở bên kia video, vuốt vuốt tóc, nói: "Ngốc, nói tiếng người."
***
Gửi hai má Trạch Hoan: Không thích người ta thì đừng có mà thả thính!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT