Hai người quay về khách sạn. Khang Tịch tháo mũ và kính râm, đang suy nghĩ nên đặt ở đâu, Quý Ưu Trạch vô cùng tự nhiên lấy trong tay nàng gộp lại với của mình cất kỹ.
"Cảm..." Khang Tịch vừa định nói ra hai chữ kia theo thói quen, sau đó đột nhiên nghĩ đến điều gì, vậy nên vội vàng ngừng nói.
Lúc sau, nàng mở máy tính lên, nhấp vào thư, tải tài liệu Thái Vân gửi đến. Sau đó kéo vào chương trình video để xem. Quý Ưu Trạch cũng dời ghế lại, đặt bên cạnh Khang Tịch ngồi xuống.
Mỗi tập của chương trình kia dài khoảng hai bảy hai tám phút, mà cái người vạch trần Khang Tịch kia chiếm thời gian khá dài, khoảng bảy tám phút, cũng coi là tỉ lệ lớn.
Người nọ mặc một chiếc áo khoác Li Ning màu đen, trông hơi béo, ông ngồi trên một chiếc ghế cao thoạt nhìn cái bụng cong nặng nề, giống như một con sâu róm mập mạp. Bởi vì đeo mặt nạ, nên không thể nhìn thấy ông ta trông thế nào, giọng nói lại vì từng bị xử lý biến giọng, nên chỉ nghe âm thanh thôi thì không nghe ra gì.
Người dẫn chương trình: "Ông Bánh bao, ông nói ông nắm trong tay rất nhiều thông tin về Khang Tịch, tôi muốn hỏi một chút, ông nói thật sao?"
Bánh bao nhà quê: "Tôi và nhà Khang Tịch rất quen, từ rất lâu trước đây, chúng tôi đã quen biết. Nên tất cả vạch trần của tôi, đều là thật, không chút giả dối! Nếu tôi nói dối, vậy tôi, tôi sẽ bị thiên lôi đánh!"
Người dẫn chương trình: "Nói như vậy là, các người được tính là người quen cũ, vậy nếu ông lên truyền hình vạch trần như vậy, không sợ mất lòng với nhà họ Khang sao?"
Bánh bao nhà quê: "Ôi trời, tôi sợ mới lạ! Ông đây đều bị bức đến tình cảnh này còn sợ gì nữa, ông đây không sợ trời không sợ đất. Với lại. Cũng là nhà họ Khang bọn họ bất nhân bất nghĩa trước, tôi cũng không làm gì, chỉ nói thành thật mà thôi, đầu năm không cho người ta nói thật à?"
Người dẫn chương trình: "Có vẻ như oán hận của ông đối với nhà họ Khang rất lớn nhỉ?"
Bánh bao nhà quê: "Đương nhiên lớn! Không phải có câu nói như thế này sao? Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền! Dù sao cũng là người bất nhân tôi bất nghĩa, chỉ đơn giản vậy thôi. Con gái nhà họ Khang là hòn báu, con gái ông đây thì không phải à? Chậc chậc."
Cái tên Bánh bao nhà quê này, mở miệng là một tiếng 'nhà họ Khang' hai tiếng là 'con gái nhà họ Khang', lại không nói tên Khang Tịch. Nhưng là cảm nhận được rõ ràng nhất là, Bánh bao nhà quê này, tràn đầy căm hận.
Chẳng lẽ nói, Bánh bao nhà quê này thật ra chủ yếu là... nhắm vào nhà họ Khang, nhắm vào Khang Cẩm Hoa?
Một lát sau sau đó, đề tài của người dẫn chương trình và khách mời từ nhà họ Khang chuyển lên người Khang Tịch.
"Cái chương trình này cắt nối biên tập rất lợi hại nha? Cảm giác như là ghi hình rất lâu, nhưng chỉ cắt ra vài phút." Quý Ưu Trạch đang nâng má nói.
Khang Tịch nghe vậy, trầm ngâm nhìn hình ảnh. Chương trình này không phải theo hướng nghiêm túc, nên giữa người dẫn chương trình và khách mời chỉ đặt hai ly nước trái cây. Hơn nữa, còn có một ngọn nến năm màu chế phẩm thành đèn, bên ngoài bao bọc một cái chụp điêu khắc màu vàng, trông rất lập lòe rất có cảm giác.
Lúc Bánh bao nhà quê này lên sân khấu, nước trái cây vẫn còn đầy, với lại ngọn nến tuy nhìn không rõ, nhưng lờ mờ vẫn có thể nhìn thấy độ dài, trông như vừa mới đốt. Nhưng mà người dẫn chương trình và Bánh bao nhà quê tôi hỏi ông đáp được mấy câu, nước trái cây trước mặt Bánh bao nhà quê đã hết trơn, nhìn sang ngọn nến, cũng gần đốt tới đáy.
Xem ra, Bánh bao nhà quê này chắc là nói một tràng dài không ngớt về nhà họ Khang rồi.
Nhưng cũng không biết nói nội dung gì, cảm giác chương trình này vẫn hiểu rõ mình nhỏ bé, không dám truyền ra ngoài, đè xuống. Chỉ đào một số tin về Khang Tịch mà thôi.
Nghĩ như vậy, Khang Tịch đột nhiên nghĩ đến thái độ thay đổi của Khang Cẩm Hoa trước đó. Thái độ của ba nàng lần này không có cường ngạnh như lần trước, hơn nữa hình như mẹ nàng cũng nhớ nàng nhiều hơn so với trước đây. Thậm chí sau tết, những họ hàng kia đến chơi, luôn cảm thấy những họ hàng đó giương nanh múa vuốt nhiều hơn so với trước đây.
Những thay đổi nhỏ bé này, và người gọi là Bánh bao nhà quê này, có phải có liên hệ gì với nhau không?
Quý Ưu Trạch nhìn màn hình máy vi tính, lại quay đầu nhìn Khang Tịch. Cô có thể cảm nhận được, hình như Khang Tịch đang lo lắng gì đó. Nhưng cũng không phải lo lắng những thứ Bánh bao nhà quê tung ra. Dù sao mấy thứ Bánh bao nhà quê vạch trần, đều từ thuở nào rồi, đối với Khang Tịch bây giờ, thật ra không tạo thành đe dọa, hơn nữa ông ta cũng không cố ý bôi xấu Khang Tịch.
Có điều, ai biết chắc được? Bạn biết đấy, rất nhiều người nói lời bôi xấu người khác, cho dù người đó không làm gì, người ta cũng có thể thêu dệt những hành động vốn không liên quan gì nhau của bạn thành một câu chuyện với rất nhiều âm mưu. Chưa kể đến, tên Bánh bao kia tung chuyện ra ngoài, đối với hình tượng của Khang Tịch cũng có tổn hại.
Chỉ có điều là, Quý Ưu Trạch vẫn cảm thấy, hình như có điều gì đó khác, so với điều này còn làm cho Khang Tịch lo lắng hơn.
"Khang Tịch hồi còn nhỏ cũng nổi loạn, có quãng thời gian mỗi ngày lên lớp đánh nhau với người khác, nhưng cũng không thể hoàn toàn trách cô ta, chủ yếu là nên trách cô ta... bởi vì tuổi còn nhỏ, sau đó lại tinh thần không ổn định, nên thích làm rất nhiều chuyện kỳ quái."
Xem đến đây, ngón tay nhỏ nhắn nhấp vào một khoảng trống, dừng lại một chút ở đoạn "chủ yếu là nên trách cô ta...". Thông qua ngôn ngữ cơ thể và vị trí đặt chân của Bánh bao nhà quê, có thể nhìn ra một điểm, đó là, chỗ này từng bị cắt nối biên tập, không ăn khớp.
"Có vấn đề gì à?" Quý Ưu Trạch hỏi.
Khang Tịch mấp máy môi, sau một lát, nói ra nghi hoặc trong lòng. Quý Ưu Trạch nghe xong, cũng hiểu được những điều Khang Tịch nghĩ đến cũng không phải không có lý.
"Cậu nói, chúng ta có nên đến chương trình này, lấy bản băng gốc của cái tên Bánh bao nhà quê này về không?" Ngón tay Quý Ưu Trạch tách ra, vừa vuốt tóc vừa hỏi Khang Tịch.
"Chương trình "Ngôi sao giải trí" này từ trước tới giờ mình chưa hợp tác với bọn họ bao giờ, người và hoàn cảnh trong đó mình cũng không quen." Ngón tay Khang Tịch nhẹ nhàng xoa cằm, hơi nghiêng đầu, gương mặt thanh tú xinh đẹp khẽ nhăn.
"Chương trình này á... thật ra mình từng đến một lần." Vậy mà Quý Ưu Trạch lại cười.
Chương trình này, trước đây chỉ đơn giản theo hình thức người dẫn chương trình bới móc giới giải trí, dù sao cũng là các tay săn ảnh dưới quyền khắp nơi chụp lại cuộc sống riêng tư của ngôi sao, cho dù là đầu đề có độc quyền hay không, cũng đều đem ra biên tập, làm xong là đem phát sóng. Sau đó một năm mới đây sửa đổi, biến thành mỗi một tập đều mời đến một khách mời, có đôi khi là mời ngôi sao nhỏ người nổi tiếng trên mạng các loại, có đôi khi còn mời vài người gọi là chuyên gia tin giật gân.
Thế nhưng các nhân vật nổi tiếng ngôi sao lớn, bọn họ không mời được. Nhưng Quý Ưu Trạch từng đến một lần, nói đến, thông báo đó là do người đại diện trước Dương Thải Lâm nhận lời.
Bởi vì lúc đó, công ty không quan tâm tới cô nhiều, cũng không có quay phim truyền hình gì, đặt cô sang một bên không dùng đến. Sau đó những chương trình giống như "Ngôi sao giải trí", đều thích nhắm vào mấy nghệ sĩ như Quý Ưu Trạch. Kết quả người đại diện đó, để Quý Ưu Trạch đến thu hình một tập.
"Mình luôn cảm thấy trong nhà có lẽ xảy ra chuyện gì rồi, nhưng vừa rồi mình gửi tin nhắn hỏi ba mình, nhưng ông ấy cũng không nói gì, chỉ nói ông ấy có thể xử lý được. Nên băng này, mình chỉ muốn tự mình xem thử cái tên Bánh bao nhà quê kia, đến tột cùng là nói gì." Khang Tịch tắt video lướt qua nơi khác, phát hiện đúng là mình lại trở thành tiêu điểm của công chúng.
"Hồ ly cuối cùng cũng sẽ lộ đuôi thôi!"
"Trước đây cô ta giấu kín như vậy, tôi còn cảm thấy kỳ quái, một người sao có thể che đậy quá khứ đến kín mít như vậy được? Che đậy quá kín thì nói rõ là không thể tồn tại, có vấn đề!"
"Có một số người nhận xét bàn luận, thật sự làm người ta cười ha ha. Lúc không ai vạch trần Khang Tịch, một đống người nói ôi trời thế này không bình thường chắc chắn có vấn đề! Khang Tịch nhất định bị kim chủ bao dưỡng đó! Lúc có người vạch trần, lại một đống người ra nói gì mà giấu đầu lòi đuôi lộ ra. Ha ha."
"Tôi cũng hết chỗ nói rồi, trước khi trưởng thành ai mà không từng nổi loạn? Bọn trẻ trâu, có bao giờ các người làm bất cứ chuyện gì ngu ngốc chưa?"
"Người từng tự sát không xứng làm thần tượng! Nên bị nhốt vào mười tám tầng địa ngục vĩnh viễn không được siêu sinh! Đừng ra ngoài gieo tai họa làm hư người trẻ tuổi!"
"Tôi cảm thấy đối với một số người không còn lời gì để nói. Cho dù năm đó cô ấy tự sát thì sao? Các người không nhìn thấy bây giờ cô ấy đã trở thành một người có năng lượng rất tích cực rồi à? Làm hư cái gì chứ? Rõ ràng có thể quay thành một bộ phim giáo dục siêu cấp chính thống về thiếu nữ nổi loạn quay lại con đường đúng đắn!"
"Đối với cô này, chậc chậc, tạm biệt!"
"Tôi là người qua đường, nhưng tôi thấy, có chút quan điểm trẻ trâu thật sự làm cho người ta cảm thấy rất thất vọng đau lòng. Giả dụ như nói tâm tình của Khang Tịch bây giờ rất tệ, muốn nhảy lầu, kết quả lại thấy không có bao nhiêu người khích lệ, đều đang nói cô ấy đáng đời, nói cô ấy chết nhanh lên một chút, cô ấy sẽ ra sao? Có thể dù cho nội tâm muốn sống đến cùng nhưng vẫn lựa chọn cái chết đi."
"Wow, bạo lực trên mạng à, thật đáng sợ, tôi phải về tìm mẹ thôi."
...
Quý Ưu Trạch thấy Khang Tịch nhìn những thứ này, rốt cuộc nhịn không được, vươn tay, khép lại máy tính.
"Mình chỉ nhìn thôi, cậu yên tâm, mình không sao đâu." Khang Tịch sửng sốt một giây, sau đó cười giải thích.
"Không cần nhìn, toàn mấy người hèn không nói lý, nhìn chỉ thêm buồn cho mình thôi. Để người từng trải trăm trận không gì không phá nổi là mình đây nói cho cậu biết nè, thời điểm như thế này, không nhìn chúng mới chính xác!"
Khang Tịch gật đầu.
"Có thời gian xem mấy thứ đó, không bằng chúng ta cân nhắc một chút, làm sao chui vào nhóm hậu trường tổ chương trình. Dù sao sau khi thu hình chương trình, băng hình đều do bọn họ xử lý." Quý Ưu Trạch đột nhiên nghĩ đến, nhóm hậu trường tổ chương trình đó, hình như có người là fan của mình. Nhưng cụ thể là ai, còn làm ở đó không? Quên rồi.
"Ừm, cậu nói đúng." Khang Tịch nghe xong, quay đầu đột nhiên vươn tay, ôm lấy eo của Quý Ưu Trạch, đồng thời tựa đầu lên vai cô: "Vợ, huyệt thái dương của mình hơi căng, xoa bóp giúp mình đi."
Khang Tịch làm nũng! Vợ!
Cảm giác lúc này của Quý Ưu Trạch, giống như là ngồi trên tàu lượn siêu tốc, từ thung lũng chạy lên trời cao, trên đường còn xoay vòng quay cuồng, toàn bộ trái tim đều đang kêu gào!
Quý Ưu Trạch cứng đầu cứng cổ giơ hai tay lên, kéo căng trên trán sáng bóng của Khang Tịch! Vị trí sai rồi, động tác cũng sai rồi, thoáng cái giữ chặt toàn bộ trán của Khang Tịch.
Sau một lát...
"Quý Ưu Trạch, đo xong chưa vậy? Đầu mình bao nhiêu centimet thế? Lần sau mình phải cập nhật hồ sơ của mình trong Wikipedia..."
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT