Sau khi cái tên Metrosexual kia ngồi xuống, anh ta lại đội mũ lên đầu một lần nữa, rồi nói: "Chào chú dì Quý tiểu thư, cháu là Trần Tự, thích nhảy, tất nhiên không phải dạng múa hiện đại như ngôi sao, nói sao đây nhỉ, là cái loại mà boom shaka laka, boom shaka laka..."

*Metrosexual: Dùng để chỉ một người đàn ông rất chăm chút cho vẻ ngoài của mình; luôn chải chuốt, từ chuyện vuốt gel cho tóc đến săn sóc móng tay.

Người con trai này nói xong, giơ hai tay lên trời, vỗ tay phát ra tiếng, lắc lư cơ thể đủ loại.

"Ồ, K-pop." Đồ uống của Quý Ưu Trạch từ cà phê biến thành nước chanh. Hơn nữa mấy món ăn vặt trên bàn đã bị ăn hết, cô suy nghĩ có nên gọi thêm gì hay không.

"Đúng! Chị thật sự hiểu em! Không hổ là nữ thần của em mà!" Trần Tự cười ha hả lại lấy mũ xuống, đồng thời giơ tay lên vuốt ve sợi tóc, nhìn ngoại hình cũng là một kiểu trai đẹp sáng sủa.

"Mẹ không nhớ có người như vậy đấy." Mẹ Quý đến gần tai Quý Ưu Trạch, nói một câu.

Bà đâu có hẹn sinh viên. Mặt mũi cậu nhóc này non choẹt vừa nhìn là biết sinh viên đại học rồi. Trong lòng bà đối với chuyện tình yêu chị em, vẫn còn rất mâu thuẫn. Còn nữa, Trần Tự nào, không nhớ rõ người này. Chẳng lẽ già rồi không nhớ rõ sao?

"Nữ thần, ký tên được không." Lúc này, Trần Tự đột nhiên vỗ tay một cái vào mũ lưỡi trai, đưa đến trước mặt Quý Ưu Trạch, ánh mắt trong trẻo không chút tạp chất. "Vừa rồi ở bên ngoài em thấy chị, còn tưởng nhìn lầm nữa, kết quả đi tới nhìn kỹ, thật đúng là không nhìn lầm, vận may đầu năm thật sự quá bất ngờ!"

Quý Ưu Trạch sững sờ, nhìn lướt qua ba lại nhìn lướt qua mẹ, sau đó móc ra cây bút Mark trong túi, ký tên ở trên đó.

"Cảm ơn ạ, Quý tiểu thư chúc chị tết âm lịch vui vẻ! Một năm mới càng thêm khí phách! Chú dì, cháu đi trước nha~, chúc mọi người chơi vui vẻ!" Cậu nhóc nói xong, đội mũ lên đầu, cầm túi vắt lên vai, đứng dậy lộc cộc đi xuống lầu.

"Vừa rồi là tình huống gì vậy?" Quý Ưu Trạch hỏi.

"Không biết, mẹ cũng đâu biết chuyện gì xảy ra." Mẹ Quý cũng là một mặt mê man.

"Có phải con đang trong quá trình xem mắt thì gặp fan của mình không?" Quý Ưu Trạch nói xong, đột nhiên cảm thấy sợ hãi, càng không muốn đực mặt ở đây. Nếu như lại gặp thêm vài người, bị người ta biết cô bị ba mẹ ép đi xem mắt, truyền tới cộng đồng fan, cũng không biết có bao nhiêu nực cười nữa. Đáng sợ.

Quý Ưu Trạch suy nghĩ một chút, vẫn nên lấy một cái mũ đội lên.

Một lát sau, có một người đàn ông vạm vỡ cao to đến và ngồi xuống.

Mẹ Quý vì sợ lại sai, còn cố ý lấy ảnh và thông tin trong túi ra xem, phát hiện có thể là đối tượng có số, rốt cuộc mới yên tâm.

"Chào chú dì, chào Quý tiểu thư. Tôi là Vương Nhạc Phong." Người đàn ông giới thiệu xong về mình, ngồi xuống, trông tao nhã, nhã nhặn không khoa trương, hẳn là mẫu đàn ông thanh lịch vô cùng chín chắn, sự nghiệp thành công trong truyền thuyết. Quý Trường Tồn cảm thấy lần này vẫn tương đối hài lòng.

"Thông tin của tôi, dì cũng đã xem qua, nên tôi cảm thấy cũng không cần phải nói thêm gì nữa. Mà Quý tiểu thư, tôi vẫn luôn chú ý, là một diễn viên rất tốt, yêu nghề, có lòng cầu tiến, phim cô đóng tôi đều xem qua. Cá nhân tôi đối với đối phương làm nghề gì cũng không để ý, miễn là không trái pháp luật và đạo đức, tôi đều ủng hộ. Dù sao, mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống của mình. Hôm nay tôi đến đây, thật ra cũng vì tôi đã hiểu rõ Quý tiểu thư, cảm thấy rằng hai chúng ta có thể sẽ hợp nhau." Vương Nhạc Phong nói xong, khẽ mỉm cười, trông rất phong độ lại có nhiều tu dưỡng.

Quý Ưu Trạch quay đầu nhìn mẹ mình một chút, lại nhìn ba mình, cảm giác có hơi nguy hiểm. Hình như, bọn họ đối với kiểu người này rất thích.

Nhưng mà đúng lúc này, một tiếng giày cao gót thanh thúy đạp đất vang lên.

Không bao lâu, một người phụ nữ vươn tay, phủ lên vai Quý Ưu Trạch.

Tay kia tinh tế như ngọc, cũng không biết là vì ánh sáng bên ngoài hay là liên quan đến đèn trần, luôn cảm thấy từng ngón tay trên tay kia đều toát lên quầng sáng tinh tế.

Người phụ nữ mang một đôi giày cao gót, bên ngoài là một chiếc áo khoác kaki với phong cách thiết kế đơn giản và thanh lịch. Mái tóc dài rơi trên vai, kính râm thật to bao trùm nửa gương mặt, đôi môi anh đào đỏ tươi.

Quý Ưu Trạch nhìn lại, phát hiện thì ra là Khang Tịch đến. Lập tức, các vị đang ngồi ở đây đều tập trung ánh mắt lên người Khang Tịch.

"Vị này là?" Vương Nhạc Phong thấy Khang Tịch, trong chốc lát không đoán ra nàng là ai.

Khang Tịch nghe vậy, tháo kính râm xuống, kẹp bên trên túi áo, nói: "Nếu như anh vẫn luôn chú ý A Trạch nhà chúng tôi, vậy anh chắc có lẽ không nên không biết tôi chứ. Bang~!"

Vương Nhạc Phong nghe xong, thoáng bối rối. Chỉ chốc lát, anh ta tiêu hóa hoàn toàn, mỉm cười nói tiếp: "Tôi chỉ chú ý tác phẩm, không thích chú ý tin đồn. Dù sao, loại tin đồn vô vị này nọ đều là đề tài phái nữ quan tâm. Nên tôi biết không nhiều lắm. Đúng không?"

"Thứ nhất, tin đồn không phải chỉ có nữ mới tán gẫu, với lại tin đồn chỉ là tin đồn không căn cứ, tin tức chưa được xác nhận. Tôi và A Trạch tình cảm tốt, ngay cả A Trạch cũng thừa nhận, không phải là tin đồn. Thứ hai, vì sao anh cứ nhất định cho rằng chuyện tin đồn là nhàm chán, nhất định chỉ có phụ nữ mới bàn luận vậy? Chẳng lẽ nói, trong tiềm thức của anh, là quy phụ nữ vào loại nhàm chán?" Khang Tịch thật sự nói trúng tim đen, chỉ cần ai có sơ hở đều bị nàng nắm được, thật sự khó để chạy thoát.

Vương Nhạc Phong nghe một đống đánh giá như vậy, trên mặt xuất hiện rõ ràng vẻ mặt khó chịu.

Phút chốc, anh ta nhìn ba mẹ Quý Ưu Trạch, nói: "Chú dì, là tôi và con gái hai người xem mắt, không phải với người ngoài, không phải sao?"

Mẹ Quý nghe vậy, lập tức gật đầu, xoay người kéo tay Khang Tịch, nói: "Con nghe lời, chờ một bên đi, A Trạch chúng ta bên này làm xong, dì lại để nó tới tìm con."

Tuy nhiên, Khang Tịch chỉ cười nói: "Con chẳng qua là hy vọng A Trạch có thể hạnh phúc, nên không khỏi hỏi nhiều vài câu, kiểm tra một chút. Nếu như anh ngại lời nói của tôi quá khó để trả lời thuyết phục, tôi đây cũng có thể ngoan ngoãn im miệng. Chỉ có điều là, hai người sống với nhau sẽ luôn gặp phải những trở ngại như vậy, các loại chuyện còn khó giải quyết hơn so với vấn đề của tôi, nếu như đến lúc đó anh gặp phải, lẽ nào cũng chọn cách trốn tránh?"

Tư thế đó, rõ ràng chính là nói: "Anh muốn nói chuyện cưới xin với cậu ấy hả? Được thôi, tôi không phản đối, tôi tới xuất kích trước thôi, anh thắng có thể nhảy qua xác bà đây."

Sau khi nói xong, Khang Tịch làm động tác phải đi, nhưng Vương Nhạc Phong lại gọi nàng lại.

"Cô đừng đi. Cô có thắc mắc gì, cứ việc hỏi tất cả, mọi người trò chuyện vui vẻ." Vương Nhạc Phong nói, lôi cái ghế bên cạnh mình ra.

Vậy nên, đường nhìn của Khang Tịch lại quét qua mẹ Quý và ba Quý hỏi ý.

"Ngồi đi ngồi đi, ngồi chung bàn vậy rất náo nhiệt!" Quý Trường Tồn cười híp mắt như trước, nhanh nhẹn tránh được ánh mắt sắc bén của vợ mình quét tới.

"Anh nói sẽ không can thiệp quá nhiều vào công việc của A Trạch, nhưng không can thiệp có nghĩa là đơn giản không để ý đến hay là sao? Dù sao làm việc trong giới giải trí rất vất vả, thỉnh thoảng cũng cần có người nói chuyện tâm tình. Nếu như khi đó anh vì không có hứng thú với giới giải trí, cho nên không có lời nào để nói cùng A Trạch, A Trạch phải làm sao bây giờ?" Khang Tịch ngồi xuống.

"Tôi không nói là không quan tâm công tác của cô ấy." Vương Nhạc Phong có chút tức giận. Nhưng sau khi quan sát gần hơn, anh ta mới nhận ra người nọ là Khang Tịch.

Xưa nay Vương Nhạc Phong không phải là rất quan tâm giới giải trí, nói thật, anh ta rất ít xem các loại điện ảnh truyền hình chương trình giải trí. Đối với anh ta mà nói, xem những thứ đó, thể hiện rất ngây thơ. Những sở thích của anh ta, đều khá cao. Thỉnh thoảng xem vài bộ điện ảnh này nọ, anh ta cũng không xem là ai diễn.

Nhưng Khang Tịch rất nổi tiếng, đi dạo một vòng siêu thị này nọ, vô tình thôi cũng có thể nhìn thấy hình ảnh của nàng, cho nên, mặc dù không có đặc biệt quan tâm, nhưng cũng để lại ấn tượng trong đầu Vương Nhạc Phong. Tựa như ban đầu có nhiều bài hát mình không nghe, nhưng người xung quanh mở nhiều lần, dù mình không biết tên bài hát đó, vẫn có thể ngân nga theo.

Nhưng còn Quý Ưu Trạch, Vương Nhạc Phong thật sự không làm đủ tư liệu. Sau khi bà mối giật dây giới thiệu, anh ta đợi tới lúc nước đến cổ mới nhảy.

"Vậy ít nhất cũng phải tìm hiểu đôi chút về vòng xã giao của A Trạch chứ? Cho hai bên không gian riêng tư không có nghĩa là không quan tâm đến." Khang Tịch nói tiếp.

"Tôi đã nói ngay từ đầu, tôi quan tâm cô ấy."

"Nếu như từ đầu anh cứ trực tiếp nói thật ra anh chưa kịp tìm hiểu cậu ấy, tôi cũng sẽ không tung những vấn đề đó. Chỉ là anh nói quan tâm cậu ấy, nên tôi mới tò mò vì sao ngay cả tên người thường xuyên bên cạnh cậu ấy, là tôi đây, anh cũng không nhận ra. Nếu không quan tâm cậu ấy chút nào, ngay từ đầu thành thật thừa nhận cũng không sao, chẳng lẽ không đúng?" Khang Tịch liên tục nhắm vào sơ hở của anh ta.

Vương Nhạc Phong cảm giác mình thật sự sắp điên rồi.

Lần đầu tiên gặp người xem mắt như vậy, người nhà bạn bè tới cả đám. Hơn nữa còn khiến cho anh ta có lý cũng không thể nói được.

"Cô nói không sai, đúng là tôi không biết nhiều lắm về Quý tiểu thư, dù sao cô để tôi trong một thời gian ngắn, sao có thể thoáng cái liền hiểu rõ cô ấy hết được? Vả lại tôi bề bộn nhiều việc, không dồn được nhiều thời gian như vậy, trong điều kiện như vậy, tôi vẫn đi tìm hiểu đôi chút về cô ấy. Chỉ bởi vì tôi đang phóng đại một chút quan tâm với cô ấy, nên đều bị phủ nhận?" Vương Nhạc Phong càng nói càng kích động, bắt đầu khoa tay múa chân.

Khang Tịch ngồi đằng kia, vẫn bình tĩnh như cũ không gì sánh được.

"Tức giận rất lớn đó. Nói gì mà tính tình tốt? Cô gái người ta không phải chỉ hỏi cậu mấy câu thôi sao, nước bọt cậu sắp phun hết lên mặt người ta rồi kìa." Lúc này, Quý Trường Tồn nhìn Khang Tịch, lại nhìn Vương Nhạc Phong, đột nhiên chen vào một câu.

Hơn mười giây sau, Vương Nhạc Phong tức giận bỏ đi.

Mẹ Quý hô vài câu 'chờ một chút', thế nhưng Vương Nhạc Phong không thèm để ý chút nào.

"Tính tình nóng nảy như vậy, có chút kích thích thôi mà mặt đã đỏ cả lên, bộ dáng như thế làm như mình là tổ tông ấy, bà đuổi theo làm gì chứ, thật là." Quý Trường Tồn uống hớp nước, nhìn vợ mình, bất mãn lẩm bẩm một câu.

"Chào phá hoại, ngay cả trắng cậu cũng có thể nói thành đen." Quý Ưu Trạch lấy điện thoại ra, soạn một tin rồi gửi cho Khang Tịch.

Chốc lát, cô nhận được trả lời của Khang Tịch: "Có chuyện này, tôi muốn nói với cậu."

Quý Ưu Trạch nhìn tin nhắn, lại ngẩng đầu, nhìn Khang Tịch.

"Khang Tịch à, đã lâu không gặp rồi." Nhưng mà, Quý Trường Tồn lập tức cắt đứt hai người WeChat với nhau.

Khang Tịch không thể làm gì khác đành bỏ điện thoại xuống, cùng Quý Trường Tồn trò chuyện với nhau câu được câu mất. Lúc này, mẹ Quý cũng ngồi xuống, thở dài, lẩm bẩm: "Nghĩ kỹ lại thì, người nam kia để vuột mất cũng không sao, đúng là kỳ cục."

Vậy nên, một lát sau, Quý Ưu Trạch lại nhận được tin nhắn, nội dung là: "Được rồi, để qua hết năm sau khi quay về bắt đầu làm việc, sẽ nói với cậu sau vậy."

Khang Tịch nhìn cảnh tượng bây giờ, có một vài lời, ừm, dưới trường hợp này ở nơi đây nói ra khỏi miệng, thật sự không có cảm giác.

Nhưng mà, một lát sau, nàng lại bị tin nhắn Quý Ưu Trạch gửi tới kích thích đến xém tí nữa hộc máu.

Trên màn hình điện thoại, hộp thoại tin nhắn bật lên, có một biểu cảm đang tự hỏi, cùng với một câu nói.

Nội dung câu nói kia là: "Thừa nhận đi! Có phải cậu sợ tôi bị người khác hốt đi không?"

***

Có ba vợ như ba Quý, không sợ mất vợ còn rước được vợ về nhà =)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play