Quý Ưu Trạch cầm nắm đấm của Khang Tịch, không tự chủ được nuốt ngụm nước bọt.
Đột nhiên Khang Tịch nheo cặp mắt lại mở miệng tra hỏi: "À phải rồi, lúc mình về, cậu trốn ở đây làm chi vậy?"
"À, mình à, mình chỉ đi dạo chút. Cậu đừng hỏi mình, ngược lại mình thật muốn biết, vì sao trên dao, trên đất đều có máu vậy?!"
"Mình chặt gà với xương sườn, chặt rồi sau đó bỏ vào tủ lạnh, vẫn chưa kịp dọn dẹp mấy thứ này, thì nhận được điện thoại của người bạn. Cậu ấy nói ngoài quê cậu ấy gửi đống thịt khô cho cậu ấy, cậu ấy ăn không hết, thì nghĩ đưa cho mình. Vừa vặn cậu ấy đi ra ngoài làm việc, đi qua đây tiện đường gửi ở phòng bảo vệ cho mình, nên mình xuống lấy. Nghĩ là về rồi dọn sau. Nhưng mà sau khi ra ngoài rồi mình mới nhớ là có vài gia vị rau củ chỉ còn một chút cần dùng chưa mua. Nên mình để thịt khô chỗ bảo vệ, sau đó sang siêu thị đối diện. Sau khi mua đồ xong, mình về thì thuận tiện cầm thịt khô theo. Lúc mở cửa thì phát hiện cậu trốn trong bếp mình gọi điện thoại với vẻ mặt đầy hoảng sợ." Khang Tịch nghĩ, nhất định là Quý Ưu Trạch có quỷ.
Cái gì, sự thật là đây?! Đột nhiên Quý Ưu Trạch bắt đầu nghi ngờ tính chân thực của cuộc đời mình. Cho nên, máu đó... là chảy ra từ gà và xương sườn do Khang Tịch chặt? Thảo nào trông lượng máu cũng không quá nhiều...
"Thì ra là vậy à, lúc mình gọi điện cho cậu, cậu làm gì mà không nhận thế?!" Quý Ưu Trạch vừa nghĩ đến chuyện Khang Tịch không nhận điện thoại của mình, thì ra vẻ cục cưng rất không vui.
"Bởi vì mình vốn nghĩ mình chỉ ra ngoài lấy thịt khô lên, không có nghĩ còn phải đi siêu thị, cũng không ngờ là mình đi dạo một vòng tốn cả hai tiếng đồng hồ, nên điện thoại để trong phòng. Cậu gọi rất nhiều cuộc sao?" Khang Tịch nói xong thì xoay người ra khỏi phòng bếp, đi vào phòng ngủ, sau đó cầm điện thoại dưới ngăn tủ bàn trang điểm.
Quý Ưu Trạch sát lại nhìn, mới phát hiện điện thoại Khang Tịch để chế độ im lặng. Không trách, hèn chi cho dù mình gọi điện trong phòng này, cũng không nghe thấy chuông điện thoại.
Mà phải nói lại, điện thoại của mình cũng thích để chế độ im lặng mà. Nhưng mà bởi vì từ trước giờ cô chưa bao giờ để điện thoại rời người, nên vẫn ít lỡ điện thoại. Chỉ có điều, trông pin điện thoại không đủ. Vậy nên Quý Ưu Trạch lất dây củ sạc pin ra, để bên cạnh sạc đầy. Sau đó mới xoay người ra khỏi phòng.
Khang Tịch tiếp tục tra hỏi: "Bây giờ thì nói xem, vừa rồi cậu làm gì trong phòng bếp mình đấy?"
Quý Ưu Trạch nghe vậy, nuốt ngụm nước bọt. Làm sao bây giờ, cô phải nói thật cho Khang Tịch sao? Chắc không cần đâu, dù sao, trí tưởng tượng của mình cũng không phải là sự xấu hổ bình thường nha! Chính là sự xấu hổ không hề bình thường! Nói ra, nhất định Khang Tịch sẽ cười chết mất!
Không không không, ngàn vạn lần không thể để lộ!
Vậy nên, Quý Ưu Trạch khẽ ho một tiếng, trả lời: "Vừa rồi mình... tất nhiên là đang tập nội dung kịch bản đó! Ha ha ha! Cậu cũng biết, mình chính là chuyên nghiệp không gì sánh được đó!"
Quý Ưu Trạch khều tóc, có vẻ vô cùng đắc ý.
"Được rồi." Khang Tịch gật đầu, ngay sau đó, xoay người ra ra phòng bếp. Quý Ưu Trạch cũng vội theo ra ngoài cùng.
"Ơ? Kỳ lạ, dây thừng của mình đâu?" Khang Tịch đi tới ban công, đi qua đi lại tìm một vòng.
Dây thừng?! Chẳng lẽ, chẳng lẽ là cái dây thừng vừa rồi mình mới vứt?!
Nghĩ đến món đồ đó đã bị mình vứt vì hiểu lầm, mà lúc này Khang Tịch lại đang tìm, đầu óc Quý Ưu Trạch bắt đầu mù mịt.
Quý Ưu Trạch làm bộ như mình chưa từng nhìn thấy bao giờ: "Dây thừng? Dây thừng gì vậy? Dùng làm gì thế?"
"Thì ở chỗ này. Cậu có thấy không, mình tìm người làm cái móc lớn trên trần nhà, sau đó xỏ dây thừng vào trong. Bạn mình muốn ra nước ngoài một tháng, nhà cậu ấy có con mèo bị bệnh, cậu ấy nói không yên tâm để ở cửa hàng thú cưng. Nên nghĩ để ở chỗ mình nuôi, nên mình còn định làm xích đu trên không cho nó." Khang Tịch nói rồi xoay người lấy ra một cái ổ mèo tạo hình rất đặc biệt trong ngăn tủ lớn.
Nói là xích đu, thật ra càng giống cái ghế hơn, hoặc là giường, dù sao ở trên cũng có cả đệm có ổ, sắp xếp rất đẹp.
"Chỉ là có chút kỳ lạ, thế nào mới chớp mắt đã không thấy tăm hơi sợi dây đâu rồi?" Khang Tịch cầm đồ, đứng đó nhíu mày đăm chiêu.
"Ôi trời, đừng suy nghĩ nhiều như vậy! Mình cá, nhất định là cậu nhớ nhầm! Ha ha! Nói không chừng, cậu có thể tìm được khi cậu vô tình quay đầu lại đấy! Ôi trời mình đói quá à, chúng ta làm cơm đi!" Quý Ưu Trạch nói rồi dụ dỗ Khang Tịch vào phòng bếp.
Thật là đáng sợ. Thì ra dây thừng kia không phải dùng để thắt cổ! Nguyên nhân dây thừng kia tồn tại ở chỗ này, lại trong sáng như vậy... Thậm chí Quý Ưu Trạch còn cảm thấy có lỗi với con mèo sắp đến kia!
Lúc vào phòng bếp, Khang Tịch cắt rau, Quý Ưu Trạch ở bên cạnh phụ giúp, rửa rau và bỏ vào.
Thật ra loại cảm giác này cũng không tệ. Có loại cảm giác người một nhà đang sinh hoạt. Lúc Quý Ưu Trạch bóc tỏi, không nhịn được bắt đầu tưởng tượng cuộc sống mỗi ngày sau này của mình và Khang Tịch.
Qua khoảng bốn mươi phút, Khang Tịch hoàn thành bốn món ăn với tốc độ rất nhanh.
Một món thịt kho cà, một món rau diếp xào tỏi, một món gà chiên và một món canh bí nấu tôm khô với sườn.
Mỗi một món, mùi thơm đều xộc thẳng vào mũi.
Quý Ưu Trạch chỉ ngửi một cái, thì đã có loại cảm giác tâm trạng nhộn nhạo. Vốn vẫn không đói lắm, nhưng vừa ngửi mùi kia, dạ dày đã không nhịn được kêu ọc ọc.
Sau khi dọn lên bàn, Quý Ưu Trạch lại không thể nhịn thêm giây nào nữa, vén tay áo lên bắt đầu ăn. Cà được nấu mềm nhuyễn, quan trọng là không có dầu như trong nhà hàng. Cắn xuống một cái, cảm giác như là mùi vị hòa tan trên đầu lưỡi.
Ăn cà xong, lại gắp một miếng gà chiên, thì thấy da trên miếng gà được chiên vàng, nước đọng trên thịt dụ người ta thèm thuồng, còn chưa bỏ vào miệng thì hương thơm đã khiến người ta liên tục nuốt nước bọt.
Còn cả canh, nêm nếm vừa phải, giống như là được người truyền dịu dàng vô tận vào, bỏ vào miệng liền có một loại hương vị thơm ngon tinh tế.
Lại lần nữa, Quý Ưu Trạch cảm thán có phải đời trước mình làm rất nhiều chuyện tốt hay không, nếu không tại sao đời này lại có thể gặp được một bạn gái với tài nấu nướng tuyệt vời như Khang Tịch được?
Khang Tịch vừa múc canh vừa hỏi: "Mùi vị thế nào?"
Khang Tịch nghe vậy, gắp một miếng thịt to, cả xương lẫn thịt gà bỏ vào trong chén của Quý Ưu Trạch.
"Sau đó thì sao?" Khang Tịch lấy tay về, nhìn Quý Ưu Trạch đầy vui vẻ.
"Mình... mình... Chúng ta, công khai đi."
Khang Tịch khẽ cắn một miếng cà, ngẩng đầu hỏi: "Chúng ta bây giờ, công khai hay không, có khác gì sao?"
"Không, mình nói, là, tự chúng ta công khai đi. Tuy rằng phần lớn mọi người đều cho là chúng ta bên nhau, nhưng dù sao... Nói thế nào nhỉ, không phải là chúng ta tự..."
Khang Tịch thấy Quý Ưu Trạch ngồi đó ấp a ấp úng, vì vậy nói ra suy nghĩ của mình: "Không phải tự chúng ta công khai đúng không?"
Quý Ưu Trạch ngay thẳng bộc lộ quan điểm: "Ừm. Người khác không chịu chấp nhận, là chuyện của người khác. Nhưng mà, mình muốn quang minh chính đại bên cậu, sống với nhau. Mình hy vọng, sau này cho dù hai chúng ta bị chụp ảnh, tiêu đề đăng lên cũng là 'Quý Ưu Trạch Khang Tịch hạnh phúc với tình yêu ngọt ngào, tay trong tay mua sắm', mà không phải là 'Quý Ưu Trạch Khang Tịch trong tin đồn yêu nhau, cặp đôi ngôi sao dính nghi án đồng tính trong giới giải trí...' này nọ."
Cô thầm nghĩ, phải yêu đương nghiêm túc, dù sao cô cũng là con người, loại chuyện áp lực tình cảm, bản thân có là ai cũng không thể làm được. Huống chi là người vừa nổi, thì luôn luôn có bọn xấu muốn đến hại.
Sau khi Khang Tịch nghe xong, ngẩng đầu nhìn Quý Ưu Trạch, một lát đột nhiên nở nụ cười.
Ưu Trạch nghe vậy, cảm thấy hoàn toàn không thể tin được. Vậy mà Khang Tịch, cứ vậy mà đồng ý?!
Quý Ưu Trạch gãi gãi đầu: "Cậu, không có ý kiến gì khác?"
"Không có. Vì cậu nói rất đúng. Những ngày gần đây, mình vẫn luôn tự suy nghĩ. Công việc, là gì, giấc mơ, là gì. Suy nghĩ kỹ lại, công việc chính là vì bảo vệ mình và người mình quan tâm. Trở nên mạnh mẽ, sau đó bảo vệ mình và người quan trọng. Nếu như công việc của bản thân tổn thương mình và người yêu, vậy thì còn sót lại ý nghĩa gì đâu? Còn giấc mơ, chỉ là theo đuổi từ tâm hồn mình. Mà giấc mơ của mình bây giờ, không phải quay phim, mà là bên cạnh cậu. Sở thích của mình bây giờ, không phải là tạo nên một vai diễn, mà là bên cạnh cậu."
Nghe được Khang Tịch nói như vậy, Quý Ưu Trạch rất cảm động, sau đó không khỏi 'Hử' một tiếng trong lòng, hoạt động tâm lý như sau: Ha ha ha, ở trong lòng Khang Tịch, bà đây còn quan trọng hơn so với công việc!
Khang Tịch lại bổ sung một câu: "Đúng vậy, trong lòng mình, cậu quan trọng hơn nhiều so với công việc."
Hớ! Cậu ấy có thuật đọc tâm sao?! Quý Ưu Trạch nhìn chằm chằm Khang Tịch, nháy mắt không thể tin được.
Quý Ưu Trạch cắn đôi đũa, vừa kích động vừa khẩn trương hỏi: "Vậy, chúng ta... Khi nào công khai nhỉ?"
"Như vậy đi, chúng ta..."
"Kính coong..."
Nhưng mà, lời của Khang Tịch còn chưa nói hết, thì tiếng chuông cửa vang lên.
"Cậu hẹn ai à?" Lực chú ý của Quý Ưu Trạch cũng lập tức bị tiếng chuông cửa hấp dẫn.
"Không có, hôm nay mình không có hẹn với ai cả." Khang Tịch nói rồi định đứng dậy đi xem.
"Để mình đi cho." Quý Ưu Trạch cảm thấy vị trí mình ngồi khá dễ hơn, vậy nên để Khang Tịch ngồi xuống, sau đó mình đứng dậy, vòng qua bình phong, đi về phía bên kia.
Sau khi đi tới, Quý Ưu Trạch vừa nhìn vào ống nghe điện thoại thì bị dọa sợ!
Vì sao, vì sao lại có cảnh sát?!
Quý Ưu Trạch nhẹ nhàng mở một khe cửa. Thò đầu ra hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Một đồng chí cảnh sát bộ dáng rất nghiêm túc hỏi: "Quý tiểu thư, hai giờ trước, cô gọi cho chúng tôi đúng không?"
Lúc này Quý Ưu Trạch mới nhớ, đúng vậy, cô... có gọi điện thoại thật.
"Thật ngại, Quý tiểu thư, xin lỗi, lúc trước cuộc gọi của cô là một viên cảnh sát thực tập nhận, cô ấy không có kinh nghiệm. Chúng tôi vừa mới biết, hôm nay cô gọi điện thoại cho chúng tôi, chúng tôi nghi ngờ lúc cô báo cảnh sát bị người ta khống chế, hơn nữa gần đây trong khu vực thành phố xuất hiện vụ bắt cóc giết người liên hoàn, cho nên để đảm bảo tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn, chúng tôi sang đây xem..."
"Thật ngại thật ngại quá, tôi xin lỗi, chỉ là làm sao các anh tìm được nơi này vậy..." Quý Ưu Trạch vừa nhìn thấy là cảnh sát, đã sắp đần ra, nếu như bị Khang Tịch nhìn thấy, sau này cô biết để mặt mũi ở đâu chứ!
Nhất định sẽ bị Khang Tịch cười nhạo quá ngu ngốc, hơn nữa còn bị cười nhạo cả đời. _(:зゝ∠)_ Chắc chắn còn có thể đổi lấy đủ kiểu cười nhạo. Chắc chắn cho dù gặp phải chuyện gì cũng sẽ theo thói quen mà lôi chuyện này ra dạo một lần. Không, cô không muốn số phận như vậy, từ chối số phận như vậy!
Cảnh sát tiếp tục tra hỏi: "Xin hỏi, cô nói Khang Tịch tiểu thư xảy ra án mạng, và vì nguyên do gì?"
Quý Ưu Trạch tiếp tục nhỏ giọng trả lời: "Không phải, đó là, là vì, không có xảy ra án mạng! Thật ra lúc trước tôi có nói là tôi nhầm đấy..."
"Bởi vì cục của tôi có một fan của cô, cô ấy tìm kiếm một chút, biết được chủ nhân dãy số báo án là cô không hề sai, cũng tin chắc rằng cô không đùa giỡn cảnh sát, nghĩ nhất định là xảy ra chuyện, bởi vì lúc sau chúng tôi gọi rất nhiều cuộc, cô đều trong trạng thái tắt máy... Nên tra số giấy căn cước của cô, sau đó biết được cô có nhà trong khu chung cư này..."
Quý Ưu Trạch đặt một tay bên môi, nhỏ giọng trả lời: "Tôi biết rồi tôi biết rồi, là như vậy, thật ra đây chỉ là một hiểu lầm! Điện thoại của tôi đang sạc pin, với lại để chế độ im lặng, nên mới không nhận được điện thoại của các anh..."
Đồng chí cảnh sát tỏ ra nghi ngờ: "Thật sự?"
Quý Ưu Trạch căng thẳng đến độ đầu đổ đầy mồ hôi.
Đồng chí cảnh sát thấy Quý Ưu Trạch đổ mồ hôi hột đầy đầu, nghi ngờ trong lòng không khỏi sâu hơn một tầng.
Đồng chính cảnh sát nghiêm túc không gì sánh được: "Nếu như cô thật sự không có chuyện gì, có thể mở cửa ra để tôi xác nhận một chút được không?"
Nếu như thật sự không có chuyện gì xảy ra, nếu như thật sự chỉ là hiểu lầm, vậy tại sao đối phương lại ra nhiều mồ hôi như vậy? Ra nhiều mồ hôi như vậy, theo tình huống bình thường để là vì tinh thần căng thẳng quá độ.
Tại sao tinh thần căng thẳng quá độ? Nói rõ rất có thể là bị tội phạm khống chế!
Đối mặt với hai ánh mắt như diều hâu của đồng chí cảnh sát, Quý Ưu Trạch nghĩ, điều này thật sự không thể tránh khỏi.
Vì vậy, cô đành phải mở cửa ra.
Cảnh sát thấy Quý Ưu Trạch trực tiếp mở cửa ra, cũng có chút mù mịt. Nếu như Quý Ưu Trạch thật sự bị người ta khống chế uy hiếp, có thể mở rộng cửa nhanh vậy sao? Cho nên, chỉ có một loại khả năng!
Hoặc là tội phạm chạy trốn qua một đường khác, hoặc là tội phạm còn trốn một chỗ nào đó trong phòng. Nhưng mà tầng lầu ở đây cao như vậy, muốn nhanh chóng chạy thoát, người bình thường vốn không dễ làm!
Nhưng nếu như là ẩn núp, vậy còn có một loại khả năng, tội phạm chắc chắn thiết lập phục kích gì đó bên trong!
Nghĩ như vậy, sắc mặt của đồng chí cảnh sát trở nên vô cùng nghiêm trọng. Thậm chí, một tay còn chụp khẩu súng ngang hông.
"Cô đừng lo lắng, tôi sẽ bảo vệ cô thật tốt." Sau khi cảnh sát thấp giọng nói một tiếng, cẩn thận đẩy cửa ra.
Quý Ưu Trạch đỡ trán. Đặt ra quyết định toàn diện, ăn ngay nói thật.
"Chuyện đó, đồng chí cảnh sát à, thật ra sự việc không phải giống như anh nghĩ đâu, tôi đã nói với anh rồi, chuyện là như vầy..."
"Cô đi ra trước đi."
"Ờm." Quý Ưu Trạch nén hơi thở, mở rộng bước chân đi ra ngoài.
"Cô rời khỏi đây trước đi, tôi vào xem." Đồng chí cảnh sát thấy Quý Ưu Trạch đã ra ngoài, sau đó nói một câu rồi nắm cánh cửa, mở ra.
"A Trạch, rốt cuộc là ai tới vậy?"
Lúc này, Khang Tịch cũng từ bên kia phòng khách đi vòng qua bên này phòng khách, đi tới hướng cửa.
Mấy giây sau, mọi người đều ngẩn ra.
Có chết Khang Tịch cũng không thể ngờ được, mình vừa đi ra, thì bị cảnh sát níu lấy cổ tay kéo ra ngoài cửa. Cùng lúc đó, Chihuahua bên trong sủa ầm lên gâu gâu gâu.
"Đi mau!" Sau khi đồng chí cảnh sát nói xong, tay cầm súng tiếp tục thâm nhập sâu vào phòng khách.
Khang Tịch có chút sửng sốt, quay đầu hỏi Quý Ưu Trạch: "Xảy ra chuyện gì?"
"Chuyện này..." Lúc này, Quý Ưu Trạch cảm giác như mình đã hoàn toàn lâm vào hoàn cảnh bất lực suy yếu.
Gây ra sai lầm lớn như vậy, cô cũng cảm thấy vô cùng áy náy.
Sau khi đồng chí cảnh sát kiểm tra vô cùng có trách nhiệm, không có phát hiện bất kỳ tình huống nguy hiểm nào, cũng ngây ngẩn cả người.
Cuối cùng, đồng chí cảnh sát đi ra cửa, nhìn Quý Ưu Trạch và Khang Tịch. "Thật sự không có tội phạm?"
"Thật sự không có." Quý Ưu Trạch lau mồ hôi nói. Bây giờ, cô thật muốn chôn mình vào trong sàn nhà mà.
Đồng chí cảnh sát hỏi lại lần thứ hai: "Thật sự là hiểu lầm?"
Quý Ưu Trạch lại gật đầu lần nữa.
Đồng chí cảnh sát vốn còn muốn hỏi gì đó, nhưng mà vừa ngẩng đầu thấy Khang Tịch đang yên lành, trên người không có chút tổn thương nào, cuối cùng mới tin.
Lại hỏi Quý Ưu Trạch một vài câu xong, đồng chí cảnh sát mới yên tâm rời đi.
Đóng cửa lại lần nữa, Quý Ưu Trạch theo Khang Tịch cùng nhau ngồi vào ghế sô pha, toàn thân gần như là căng cứng.
Khang Tịch rót cho mình một ly nước, sau đó uống một ngụm, hỏi: "Được rồi, nói xem vừa rồi là xảy ra chuyện gì. Vì sao cảnh sát lại tới nhà mình? Vì sao cảnh sát lại cảm thấy nhà mình có kẻ xấu xâm nhập?"
Quý Ưu Trạch chậm rãi quay đầu lại, phát hiện Khang Tịch không nhúc nhích nhìn chăm chú vào mình, lập tức có loại cảm giác bản thân xong rồi.
"Tình tiết kịch bản! Anh trai vừa rồi đang phối hợp diễn xuất với mình!" Đến cả bản thân Quý Ưu Trạch còn không tin lời mình.
Ngày hôm sau, đột nhiên Khang Tịch nghĩ tới kiểm tra phòng giám sát.
Đúng vậy, bở vì muốn nhận mèo nhà người bạn, nhưng mà nàng lại không biết tình huống giữa mèo với chó, sẽ đánh nhau hàng ngày khi mình không có mặt ở đó, vì vậy nàng liền lắp giám sát từng ngóc ngách.
Kiểu như vậy, nàng mới có thể thỏa thích nhìn bọn chúng.
Mặc dù bây giờ mèo vẫn chưa đến, nhưng mà là vì dùng thử xem giám sát có hữu dụng không, nên từ hôm qua đến giờ nó đều mở.
Kết quả, sau khi Khang Tịch mở video giám sát quay lại, thì trợn tròn mắt.
"Đồ ngốc mà đồ ngốc, ha ha ha ha ha ha ha!"
Quý Ưu Trạch thật không ngờ, bản thân vẫn bị cười nhạo. Ngay lúc bản thân mình không biết tới.
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT