Quý Ưu Trạch ghé vào bên cạnh Khang Tịch nhìn nàng, nghĩ đến những lời Khang Tịch vừa nói, lúc sau chậm rãi tựa đầu vào bên cạnh cánh tay đang vịn của Khang Tịch. Ý của Khang Tịch là, muốn gây dựng sự nghiệp... có lẽ là đang trên đường gây dựng sự nghiệp? Lý do mà Quý Ưu Trạch chưa từng tự hỏi bản thân vấn đề gây dựng sự nghiệp, là vì mỗi ngày cha mẹ cô đều cố gắng hết mình, muốn kéo cô về nhà quản lý công ty, sau đó giao cho cô.
Nếu như muốn trở thành người làm ăn, cô trực tiếp rời khỏi giới giải trí quay về là có thể được. Cho tới này, cô chưa từng nghĩ quá nhiều, nhưng mà Khang Tịch. Đột nhiên khiến cô hiểu ra điều gì đó.
Sau một lát, như là nhớ ra cái gì, Quý Ưu Trạch đứng lên, bước nhẹ tới cửa, xuyên thấu qua mắt mèo quan sát bên ngoài, người hàng xóm kia.
Nhưng mà người hàng xóm kia lại xách theo bao lớn bao nhỏ đi ra.
Lúc này, Khang Tịch tỉnh lại, xoay đầu hỏi Quý Ưu Trạch: "Cậu đang nhìn gì vậy?"
Quý Ưu Trạch quay đầu nói: "Mình đang nhìn cái tên hàng xóm kỳ quái đối diện kia, thật kỳ lạ, anh ta xách đống đồ đi ra, giống như là muốn dọn đi vậy."
Khang Tịch nghe xong, suy nghĩ một hồi đột nhiên nở nụ cười. Quả nhiên, nàng đoán không sai.
Mình vừa 'uy hiếp' Khang Cẩm Hoa xong, người đối diện liền dọn đi. Vậy đã nói rõ, thật ra trong khoảng thời gian này cảm giác của mình không sai, chính là có người đang giám sát theo dõi mình. Mà người này, là hàng xóm đối diện kia. Cho nên, Khang Cẩm Hoa mới biết quan hệ giữa mình và Quý Ưu Trạch.
Đây cũng nói lên, mấy câu mình vừa nói với Khang Cẩm Hoa, tất nhiên là có tác dụng.
Yêu cầu người theo dõi mình, bản thân đã có thể xác nhận quan hệ giữa nàng và Quý Ưu Trạch. Sau khi xác nhận, ông làm cho mình và Quý Ưu Trạch cắt đứt liên hệ, người hàng xóm này, công nhận cũng sẽ tiếp tục theo dõi, nhìn xem có phải thật sự cắt đứt liên lạc hay không. Nhưng mà, nàng đã tỏ rõ thái độ của mình với Khang Cẩm Hoa là không muốn, nếu như ép buộc sẽ công khai, sau đó Khang Cẩm Hoa lập tức cho hàng xóm kia rút lui. Cũng đã nói lên, Khang Cẩm Hoa không cần anh ta tiếp tục cung cấp tình huống sau này, nói rõ ông không tính cưỡng ép tách mình và Quý Ưu Trạch.
Chỉ có điều, thật đúng là thú vị, phương diện theo dõi của người này rất chuyên nghiệp, mãi đến hai mươi phút trước, Khang Tịch vẫn chưa nghi ngờ lên người anh ta.
Sau hai giờ, Khang Tịch nhìn thời gian một chút, là thời gian ra ngoài tiếp tục công việc.
Vậy nên, sau khi trang điểm lại một chút, Khang Tịch đi ra ngoài.
Lịch trình hiển thị, đêm này nàng phải quay họa báo. Nhiệm vụ ghi hình tạp chí mini.
Mà lúc này, sau khi Thái Vân họp xong quay lại phòng làm việc, cả người đều có vẻ ủ rũ mệt mỏi. Cấp trên nói, từ nay về sau, để cô phụ trách một nghệ sĩ khác tên là La Nhân. Khang Tịch không còn do cô quản lý.
Khi cô hỏi vì sao, công ty trả lời là công ty tạm dừng tất cả lịch trình công việc của Khang Tịch.
"Vậy còn chương trình hẹn hò thực tế? Còn có lịch trình công việc đã ký lúc trước, bao gồm cả bộ phim đạo diễn Lý muốn bấm máy cuối năm nữa..."
"Những điều này cô không cần xen vào, để chúng tôi giải quyết là được rồi."
...
Lúc sau, Thái Vân đã bị thúc giục đi bàn giao công việc với người đại diện của La Nhân.
Xong rồi quay lại phòng làm việc, cả người cô vẫn mơ hồ.
Gọi điện cho Khang Tịch, vẫn kết nối được, nhưng không có người nhận. Nhắn lại, cũng không có trả lời.
Mà lúc này, ở bên kia, Khang Tịch ngồi trong một cái băng ghế, lẳng lặng nhìn người ngồi phía đối diện mình.
Người nọ cắt một đầu tóc ngắn gọn gàng, vóc người thon gầy, quần áo rộng thùng thình trắng đen xen kẽ lại ngắn tay, khuôn mặt nhỏ nhắn cằm nhọn. Nếu không phải thân người không cao, thoạt nhìn giống như nuôi không tốt.
"Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ?" Khang Tịch cầm ly rượu vang trong tay giơ lên không, khóe miệng khẽ nhếch: "Tiền Gia."
Tiền Gia nghe xong, tay giữ túi trên vai buông xuống, cũng nâng ly rượu lên, nhẹ cụng ly với Khang Tịch một tiếng, nói: "Hợp tác vui vẻ, Khang Tịch. Không đúng, bà chủ Khang."
Lúc sau, hai người đều khẽ nhấp một ngụm, cùng buông cái ly xuống.
Tiền Gia suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên hỏi: "Sau này không đóng phim nữa?"
Khang Tịch lắc đầu: "Không muốn diễn."
"Đổi lại tôi hỏi cô đi. Cô và Dương Tố Hoan gần đây thế nào rồi?" Sau khi trò chuyện xong hạng mục hợp tác, Khang Tịch dời đề tài sang hướng khác.
Nghe được ba chữ Dương Tố Hoan, Tiền Gia vẫn luôn không có biểu cảm gì đột nhiên trở nên như đứa bé, một hồi sờ sờ vành tai một hồi sờ sờ đầu ngón tay mình, khóe môi hơi vểnh lên, như cười lại không giống như đang cười, nói: "Thì, bạn tốt, khoảng cách gần hơn so với trước đây."
Khang Tịch hỏi: "Thật à?"
"Ờ, ừm." Tiền Gia vẫn có vẻ rất không tự nhiên, nhích tới nhích lui, giống như toàn thân đều bị muỗi đốt ngứa.
Đột nhiên Khang Tịch hỏi: "Cô từng nói với cô ấy là cô thích cô ấy hay chưa?"
Tiền Gia nghe xong, lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Khang Tịch, nói: "Cô thật trực tiếp."
Khang Tịch cũng hơi sửng sốt: "Ngược lại tôi thật không ngờ, vậy mà cô thừa nhận ngay."
"Rõ ràng chúng ta đều là đồng loại, đều thích nữ, còn cần che che giấu giấu sao?" Tiền Gia đúng là nói trúng tim đen.
"Cho nên cô nói là..."
"Cô và Quý Ưu Trạch là một đôi, tôi nhìn ra từ lâu rồi. Cái gì mà bạn gái thân nhất Trung Quốc, giả cả." Tiền Gia đảo ly rượu nở nụ cười.
"Giống như cô thích Dương Tố Hoan, tôi liếc mắt cũng có thể nhìn ra." Sau khi Khang Tịch nói xong, bản thân cũng không nhịn cười được.
Đúng vậy, rõ ràng đều nhìn ra, nhưng trước đây hai bên vẫn ra vẻ không biết gì cả.
Chẳng qua lúc nghe được mấy chữ 'cô thích Dương Tố Hoan', biểu cảm của Tiền Gia có vẻ hơi bối rối.
"Tôi mới không thích cái loại Muộn bình du (nhàm chán) như cậu ta."
Khang Tịch mỉm cười, đưa ra đề nghị: "Khi liên quan đến người mình thích, tốt nhất là trực tiếp một chút. Dù sao, cô không thử, làm sao biết cô ấy có ý này với cô hay không chứ? Nếu như cô ấy có ý với cô, vậy tuyệt cỡ nào. Nếu như không có ý, cô cũng có thể có lý do khuyên mình hết hy vọng, nói thật, nếu như không phải tôi đủ trực tiếp, thì cái đồ não 'mạch kín' kia, có lẽ vĩnh viễn cô ấy cũng không biết tôi thích cô ấy, sau đó thì vĩnh viễn phân rõ giới hạn với tôi rồi."
Tiền Gia nghe xong, đặt hai tay lên bàn chọc chọc, qua hồi lâu, giống như là một người giãy giụa từ trong vũng bùn gian hiểm đi ra ngoài vậy, cô hỏi: "Đối với Dương Tố Hoan, tôi có thể còn cách nào..."
Khang Tịch hỏi: "Hai người phát triển đến mức nào rồi?"
"Thì cùng nhau xem phim rạp ăn một chút đi dạo phố này nọ. Cảm giác chỉ là gặp gỡ giữa bạn bè bình thường." Tiền Gia không tự chủ được, lúc nói chuyện hai tay còn vẽ mấy đường trên không, phần nghiêm túc chững chạc trước đó khi nói chuyện công việc, trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Quả nhiên vừa nói đến tình cảm thì Tiền Gia lập tức biến thành đứa bé. Thấy thế nào cũng không giống một người từng có một đàn thê thiếp như miêu tả mà giang hồ đồn đãi.
Khang Tịch tiếp tục hỏi: "Còn gì nữa không? Cô từng sử dụng một số hành động gì?"
"Tiểu thư cô đúng là hỏi đến tử huyệt mà! Tôi đã nói với cô rồi, bây giờ tôi không biết phải làm gì. Tôi dẫn cậu ta đi xem phim, xem xong cậu ta chia tiền 50:50, sau đó chuyển cho tôi. Tôi mua một bộ đồ cho cậu ta, vì không cho cậu ta biết giá cả nên tôi đã vứt cái túi to xé cả nhãn hiệu mới đưa cho cậu ta. Cậu ta lấy về chụp tách tách lên mạng tìm kiếm, lập tức tìm ra được giá tiền của bộ đồ kia, sau đó lại chuyển tiền cho tôi. Tôi dẫn cậu ta đi du lịch, bên này tôi vừa nói xong còn chưa để thư ký đặt vé máy bay đặt khách sạn giùm, bên kia cậu ta đã tìm kiếm một chút, mua xoẹt xoẹt. Thông tin điện tử gửi cho tôi nhìn, Emma, phòng đôi..."
Vừa nói đến đây, Tiền Gia có chút không thắng lại được, nói hết những chuyện bất lực gặp phải trong khoảng thời gian này liên quan tới Dương Tố Hoan.
Khang Tịch nghe xong, buồn cười hỏi: "Bài post trên mạng về 'Bạn gái ép buộc quy định 50:50 tôi nên làm sao bây giờ' không phải cô gửi đó chứ?"
"Ai rảnh mà lên mạng gửi mấy thứ lộn xộn đó." Tiền Gia lắc đầu, lại lấy mũ ra đội lên, thoạt nhìn như là sốt ruột và mệt mỏi.
"Xem ra sau khi Dương Tố Hoan tiến bộ theo thời đại, tác phong càng thêm khác thường thoát tục. Chỉ có điều cô cũng đừng nản chí, dù sao thì vẫn có thể tìm ra được chỗ đột phá." Khang Tịch nói xong, nghĩ lại cẩn thận, nói tiếp: "Vậy cô đừng dùng tiền tài để giữ cô ấy."
"Không phải vấn đề có tiền hay không có tiền, cô đổi tư duy suy nghĩ một chút xem. Nếu như cô và Quý Ưu Trạch ra ngoài chơi. Ăn kẹo hồ lô mua cái bánh mì, đều luôn có thể nhận được tin nhắn Quý Ưu Trạch vừa chuyển cho cô bao nhiêu tiền đó ngay giây tiếp theo, thì tôi hỏi cô, có mất hứng không, có mất hứng không?"
Thấy Tiền Gia càng nói càng, trong lòng Khang Tịch càng vui như hoa nở. Trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều buồn phiền hoảng hốt. Không nghĩ tới, sau khi trò chuyện cùng Tiền Gia một lát, cảm giác khá hơn nhiều. Có lẽ còn có một nguyên nhân khác, chính là mọi người đều là người cùng giới, rất nhiều điều bình thường không dám nói, trước mặt hai bên đều có thể trò chuyện không chút kiêng dè nào.
Khang Tịch hỏi: "Cô ấy thì sao? Thái độ với cô như thế nào?"
"Thì tương tác với nhau nhiều, có đôi khi đi trên đường phát hiện ra chuyện gì đó chơi rất vui, đều sẽ chia sẻ với tôi trước tiên. Nhưng mà tôi cũng không dám cho là cậu ta có ý với tôi mới làm vậy nữa. Bởi vì lần trước, cậu ta dẫn tôi đi mua các nhu cầu thiết yếu hàng ngày vừa nhìn là nghĩ đồ đôi, kết quả cuối cùng cậu ta nói, rốt cuộc cũng biết được cảm giác dùng đô đôi với bạn bè như thế nào, thật tốt."
Khang Tịch lại hỏi: "Cô muốn tôi làm quân sư cho cô không?"
Tiền Gia nghe vậy nghi ngờ nói: "Cô?"
Khang Tịch gật đầu.
"Cho dù cô vì công ty mà lôi kéo làm quen với tôi, tôi cũng nhận. Dù sao kế hoạch của cô tôi đã xem rồi, cũng không tệ lắm, hơn nữa ban đầu cũng đã đồng ý. Nên... được." Tiền Gia nói xong, lại làm ra tư thế đùa nghịch.
Khang Tịch cười không kiềm được. Lúc này, điện thoại Tiền Gia vang lên.
"Cậu ta nói muốn ăn đồ ăn Ấn Độ." Sau khi nhìn thấy tin nhắn của Dương Tố Hoan, Tiền Gia lại cầm điện thoại cười ngây ngô.
Khang Tịch trả lời: "Ăn đi."
Tiền Gia gật đầu: "Tôi phải đi đặt nhà hàng."
Khang Tịch lắc đầu: "Sai rồi. Ý tôi là, cô làm cho cô ấy ăn."
Tiền Gia nghe vậy, bừng tỉnh đại ngộ, vỗ tay nói: "Đúng! Ý kiến hay, với lại như vậy tôi cũng sẽ không nhận thêm tin nhắn chuyển khoản nào nữa! Cô tuyệt thật!"
Khang Tịch nghe xong, vuốt ngực thở ra một hơi. Không phải cô tuyệt, mà là Tiền Gia quá ngớ ngẩn.
"Còn nữa, nhớ kỹ, cô ấy muốn ăn quả hạch, cô đừng mua hạt, mua có cả vỏ, cô giúp cô ấy bóc. Ăn thì đừng tìm nhà hàng mấy sao gì đó, tìm mấy quán thường thường thôi, quán ven đường cũng có thể, không tồn tại dịch vụ điều hòa xa hoa cũng không phải chuyện xấu, nóng thì cô còn có thể giúp cô ấy lau mồ hôi..." Khang Tịch tùy tiện nói một tràng.
Tiền Gia càng nghe hai mắt càng sáng lên.
Sau khi tạm biệt với Tiền Gia, Khang Tịch quay về nhà.
Có thể Tiền Gia nói không sai, mình đang lôi kéo quan hệ với cô. Nhưng thế giới này, không phải như vậy sao.
Mở điện thoại lên, sau khi Khang Tịch thấy từng tin nhắn mà Thái Vân gửi tới, nở nụ cười, sau đó trực tiếp gọi qua.
"Khang Tịch em đi chết ở xó nào rồi?! Em xảy ra chuyện lớn rồi có biết không?! Công ty muốn dừng tất cả...."
"Em biết." Khang Tịch nghe xong, tự nhiên cười nói, sau đó còn nói: "Đi theo em chứ? Nếu như chị tin lời em."
Thái Vân nghe xong, rõ ràng có hơi ngốc ra. Nhưng mà người thông minh như cô, hơn nữa lại bên Khang Tịch nhiều năm như vậy., làm sao có thể không biết cá tính của Khang Tịch? Sau khi Khang Tịch biết tin tức, chẳng những không kinh ngạc, mà lại bình tĩnh như vậy, đã nói lên chắc chắn Khang Tịch đã có cách đối phó.
"Không cần phải trả lời nhanh đâu. Mấy hôm nữa chúng ta gặp nhau, cùng nhau ăn bữa cơm đi." Khang Tịch nói xong, cúp điện thoại. Sau đó, nàng lại bấm một dãy số.
"Cố tổng, tôi là Khang Tịch, chuyện lần trước tôi nói, ngài suy nghĩ thế nào rồi..."
Sau khi gọi vô số cuộc gọi liên tiếp, khi Khang Tịch xử lý xong một phần việc nhỏ thì lên weibo.
Fan của nàng rất nhiều, đến mấy chục triệu.
Mọi người vẫn đang bình luận dưới weibo, bảo nàng nhanh chụp ảnh bản thân. Còn có người nói, rất chờ mong tác phẩm tiếp theo của Khang Tịch.
Công ty vẫn chưa công khai tin tức, mọi người vẫn là dáng vẻ hòa thuận vui vẻ.
"Yêu mọi người." Khang Tịch cầm điện thoại, làm một nụ hôn gió với màn hình, sau đó nằm trên giường đờ người ra. Nàng không biết khoảnh khắc công khai tin tức, mọi người sẽ có phản ứng như thế nào. nhưng mà nàng cũng thật muốn ích kỷ một lần.
Giống như lời mà nàng đã nói với Quý Ưu Trạch, nàng đã sớm muốn rời khỏi giới này làm ít chuyện. Đầu tiên là vì tiền, hai là sau khi rời khỏi ánh đèn, có thể tạo thành chấn động trong thời gian ngắn, nhưng mà sau một quãng thời gian, giới giải trí có dòng máu mới chảy về, mọi người sẽ dần dần quên nàng.
Thật tốt.
Mà bây giờ, Khang Cẩm Hoa thúc ép, chẳng qua là để nàng sớm làm chuyện mình muốn làm mà thôi. Khang Cẩm Hoa thật sự lợi hại, trước đó công ty trở thành máy theo dõi của ông với nàng. Nhưng lợi hại không phải là có thể một tay che trời, lợi hại hơn nữa cũng có hạn chế.
Trước đó ông tổng công ty sẽ đối với Khang Cẩm Hoa là bảo sao nghe vậy, ai biết được bên trong xen lẫn bao nhiêu quan hệ lợi hại.
Mà lúc này, sau khi Chu Ngọc Liên biết được tin tức Khang Tịch muốn rời khỏi giới giải trí, cả người tức giận không thôi. Cô ta vốn muốn kéo Khang Tịch xuống từ ngôi vương, nhưng bây giờ Khang Tịch lại tự đi xuống! Nhưng một lát sau cô ta lại bình tĩnh lại.
Rời khỏi thì thế nào? Cô ta vẫn có thể vạch trần Khang Tịch, sau đó làm Khang Cẩm Hoa xấu mặt. Sau khi dẫn hướng dư luận lên nhà họ Khang, lại để chồng cô ta lấy ra chứng cứ Khang Cẩm Hoa tham ô năm đó, như vậy không phải sẽ chết càng thảm hơn sao?! Mặc kệ Khang Tịch rời hay không rời khỏi giới, dù thế nào cô ta cũng sẽ làm tất cả người trong nhà họ Khang hết đời.
Mà lúc này, Quý Ưu Trạch đang thu dọn hành lý của mình, chuẩn bị đi ghi hình một bộ phim.
Bộ phim kia, là ở một thị trấn nhỏ hẻo lánh. Có người nói trước đây bởi vì địa hình hiểm trở, bình thường đất lở đá trôi gì đó, rồi sửa đường đi luôn bị phá hư, nên vẫn không phát triển. Xã hội bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, hơn nữa chính phủ bên này cũng chú ý tới nơi đây, hơn nữa còn phát hiện thổ nhưỡng bên này rất thích hợp gieo cây vải, đó là lý do mà bên cạnh sửa đường còn xây dựng nông thôn mới này nọ. Hiện tại bên kia từng mảnh đất từng mảnh đất lớn đều trồng vải, sau khi người nơi này và bên ngoài gắn liền thay đổi gắn bó, cũng dần dần giàu lên.
Lúc Quý Ưu Trạch đến nơi, cảm giác không khí rất tươi mát. Bây giờ cô quay bộ phim này, thật ra không phải đề tài nông thôn, cũng không phải đề tài nông thôn mới, mà là hồi hộp. Vai diễn của cô bây giờ là một nhân vật phản diện biến thái chạy trốn tới nơi này.
Quay diễn giữa chừng, lúc Quý Ưu Trạch nghỉ ngơi đang đi lòng vòng xung quanh, sau đó cảm thán nói với một bà cụ tới đây quy hoạch cũng không tệ lắm, đường rất rộng rãi. Thoạt nhìn còn sạch sẽ hơn nhiều so với trong thành phố.
Bà cụ cười ha ha, nói: "Đúng vậy đúng vậy đó, cảm ơn chính phủ. Nhớ năm đó, những con đường chúng ta đi khó đi! Như cái mà cháu vừa nói, khi đó ở trên luôn sạt lở đất đá trôi, cũng bởi vì cái đó, đã chết rất nhiều người. Có cả người trong thôn chúng tôi, có một lần, bên ngoài có một khảo sát viên, tôi quên rồi, dù sao thì nơi hai vợ chồng chết, ôi, nghiệp chướng mà..."
Quý Ưu Trạch nghe xong, ngẩng đầu lên nhìn sang hướng bên kia, cũng không nhịn được thở dài.
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT