Khang Cẩm Hoa vẫn chưa nói chuyện của Khang Tịch và Quý Ưu Trạch cho vợ ông. Chủ yếu là vì trong khoảng thời gian này tâm trạng vợ ông không được ổn định, nói ra không khác nào thêm dầu vào lửa, không biết sẽ làm ra chuyện cực đoan gì.
Gần đây bên ông cũng sóng gió khá to, hơn nữa chuyện của Chu Ngọc Liên bên này cũng rất khó giải quyết.
Khang Cẩm Hoa ngồi trong thư phòng, lấy ra một cuốn album ảnh.
Những tấm ảnh bên trong cuốn album ảnh này, toàn bộ đều là ảnh chụp chung của ông, vợ ông và Khang Tịch cùng với một số bạn bè vào những năm tháng đó.
Khi đó ông vẫn chưa lăn lộn đến địa vị hôm nay, áp lực cũng không lớn như bây giờ.
Một bước sai, trọn đời sai.
Khang Cẩm Hoa vuốt ve khuôn mặt vẫn còn rất non nớt của con gái trong tấm ảnh, hai gò má luôn nghiêm nghị như điêu khắc dần dần hiện lên vài tia tươi cười.
Thế nhưng vừa nghĩ đến nguyên nhân gieo xuống từ nhiều năm trước, hiện tại gần hái ra quả, nụ cười của ông liền đông lại.
Lúc này ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cốc cốc cốc, Khang Cẩm Hoa ngẩng lên, nói: "Vào đi."
Vợ ông nghe vậy, mở cửa ra, bưng một bát cháo hạt sen nóng hổi đi tới, đặt lên bàn Khang Cẩm Hoa.
"Thím không ở đây à? Sao em lại xuống bếp?" Khang Cẩm Hoa cầm cái thìa lên, khuấy bên trong vài lần.
"Thím có ở đây, nhưng em muốn tự làm." Vợ ông ngồi xuống bên cạnh. "Anh nhớ khi chúng ta còn trẻ không? Lúc đó cha mẹ anh không thích em, nhưng anh kiên quyết muốn kết hôn với em. Ra khỏi nhà mà không có xu dính túi ấy."
"Sau đó hai chúng ta kết hôn rồi, không có tiền. Anh thi công chức, kiểm tra vô số lần, mỗi lần đều đạt điểm số cao. Nhưng thế nào luôn không qua, làm đi làm lại vài lần, tiền không còn dư nhiều lắm, một bát bún mọc mà muốn tách thành mấy phần để ăn. Mỗi ngày đều tự em làm. Em biết em luôn làm không ngon, nhưng anh vẫn nói ngon." Khi nói đến đây, vợ ông lộ ra một nụ cười hạnh phúc.
"Trước đây em làm cũng không tệ lắm." Khang Cẩm Hoa nói xong, múc một muỗng cháo nuốt xuống.
Vợ ông nghe vậy, ngẩng đầu nhìn ông. Một lúc lâu sau nói: "Hai ta đồng cam cộng khổ mới đi được đến ngày hôm nay. Có phải anh gặp phải chuyện gì không, cho dù anh không nói, em liếc mắt cũng có thể nhìn ra."
Khang Cẩm Hoa nghe câu này, dừng động tác ăn cháo.
"Hơn nữa, em cũng biết. Anh nghiêm khắc với Khang Tịch như vậy, cũng bởi vì khi đó bản thân chịu không ít khổ." Vợ ông nói xong, hít thở một hơi, kéo một chiếc ghế cạnh, ngồi xuống bên cạnh ông.
Lúc chỉnh sửa làn váy, vợ ông thấy cuốn album trên bàn, vì vậy giơ tay ra cầm lên.
Lật lật, khi thấy một tấm ảnh bên trong, hai tay vợ ông không ngăn được mà run lên.
"Đây, trong tấm hình này, là là Lưu Hoài Hoa và Mạnh Kha sao?"
Khang Cẩm Hoa nghe vậy, cũng hơi sửng sốt, vội vàng cầm lấy, đeo mắt kính lên nhìn thật kỹ.
Hai người trong tấm hình kia, là một đôi vợ chồng. Trai tài gái xinh. Người phụ nữ ngồi xổm bên một chiếc nôi, nét mặt tươi cười như hoa. Người đàn ông đứng bên phải người phụ nữ cũng cười vô cùng xán lạn. Bên trong nôi, có một đứa trẻ sơ sinh, mặc đồ vải hồng nhạt, hình như ngủ chưa đủ đã tỉnh dậy, thoạt nhìn gương mặt nhăn nhúm.
Khang Cẩm Hoa lấy tấm ảnh ra, tay cầm run rẩy hỏi: "Em bỏ tấm hình vào đây à?"
Vợ ông sửng sốt, khoát khoát tay nói không suy nghĩ: "Làm sao em có thể còn giữ tấm hình này được? Đây, đây chính là thuốc nổ mà! Em giữ nó lại, không phải tự tìm đường chết cho mình à?!"
"Không phải em bỏ vào, cũng không phải anh để vào, như vậy, chẳng lẽ là Chu Ngọc Liên?" Tay Khang Cẩm Hoa cầm ảnh chụp mà nổi đầy gân xanh vì dùng quá sức.
Ý thức được ý nghĩ trong lời nói của chồng mình, toàn thân người vợ có chút như nhũn ra: "Ngọc Liên? Con bé, có phải con bé đã nhận ra điều gì không? Con bé, con bé đang nhắc nhở chúng ta cái gì sao?!"
Mà lúc này, Chu Ngọc Liên lẳng lặng đứng cạnh cửa nghe, xoay người, vịn cầu thang đi xuống dưới.
Kết quả đi chưa được mấy bước, cửa phía sau đã bị ai đó kéo mở ra.
Vậy nên, Chu Ngọc Liên không thể làm gì khác hơn là dừng chân, quay người lại, sau đó giơ chổi lông gà trong tay lên, nói: "Ba, mẹ, hai người làm sao vậy, sao sắc mặt khó coi vậy ạ?"
Khang Cẩm Hoa nhíu mày hỏi: "Con đứng đây làm gì?"
"Không làm gì ạ, chỉ giúp thím quét dọn nhà một chút thôi ạ. Mới lên tới thì thấy thứ này khó xài, nên con định xuống dưới đổi cái khác."
Từ trước đến giờ Chu Ngọc Liên chưa từng làm việc nhà nói là giúp thím làm việc nhà? Còn mang túi xách làm việc nhà? Nhìn kỹ thì túi xách trên người Chu Ngọc Liên vẫn chưa lấy xuống.
Cả khuôn mặt Khang Cẩm Hoa đầy không tin.
Tất nhiên Chu Ngọc Liên cũng biết tính tình Khang Cẩm Hoa thế nào, trong lòng biết nhất định không thể gạt được, vì vậy hừ lạnh một cái, cười nói: "Sao vậy, con không thể xuất hiện ở đây sao? Nhìn dáng vẻ hai người, tấm ảnh kia hai người vừa thấy rồi nhỉ? Con bỏ vào từ tuần trước, sao bây giờ hai người mới nhìn thấy. Sớm biết vậy nên bỏ nơi nào dễ thấy một chút."
Khang Cẩm Hoa lại hỏi: "Con lấy tấm hình đó từ đâu ra?"
"Lấy từ đâu ra ba không cần quan tâm, dù sao con còn quét hình cả đống đó. À, còn có cả file PDF nữa." Chu Ngọc Liên nói xong, rút một tấm hình khác trong túi xách của mình ra.
"Con và ba mẹ ruột con trông thật giống nha, ba cứ xem đại đi, đoán chừng nhìn thoáng qua sẽ biết con là con gái bọn họ nhỉ." Chu Ngọc Liên cầm ảnh chụp, cười rất quỷ dị.
"Con muốn làm gì?"
"Con gái cất giữ ảnh chụp cha sinh mẹ đẻ của mình là chuyện không nên sao? Làm gì hai người căng thẳng vậy? Chẳng lẽ phía sau có chuyện gì không thể để người khác biết sao?" Chu Ngọc Liên lấy lại ảnh chụp, kéo khóa kéo lại.
Khang Cẩm Hoa lại hỏi: "Được, ba đổi một cách hỏi khác hỏi con. Con muốn cái gì?"
"Tài sản chứ còn cái gì? Trên di chúc, viết tài sản dưới tên con, con đảm bảo sẽ không làm những thứ khác." Chu Ngọc Liên tiếp tục cười.
Khang Cẩm Hoa gần như là tức đến phun máu. Ông còn sống sờ sờ ra đây, mà con nhỏ chết tiệt kia cứ vậy mà muốn di sản của ông!
"Chồng con nghĩ ra cách này?" Khang Cẩm Hoa vịn lan can, tức đến sắp đứng không vững.
"Đúng vậy." Chu Ngọc Liên trầm mặc một lúc, nói tiếp: "Thế nào, anh ấy thông minh chứ?"
"Con!"
"Con phải đi. Cơm tối không thể ăn cùng hai người được, có mấy chị em đang chờ con bên ngoài. Tạm biệt nhé." Chu Ngọc Liên nói xong, quăng chổi lông gà lên không xoay người, sau đó liền đi ra phía cửa.
"Ngọc Liên. Ba vẫn muốn nhắc nhở con một câu. Trải qua khoảng thời gian ở chung này, ba đã nhìn ra chồng con chẳng phải thứ tốt gì... Nó lấy con, cũng chỉ là vì muốn lấy được thứ có thể trợ giúp nó từ nhà chúng ta mà thôi. Con, con con bé này sao lại ngốc như vậy! Người ta chỉ lừa dối, tại sao con, con lại tin hả? Con nghĩ nó đối tốt với con? Ba nói cho con biết, nếu như không phải nhà họ Khang chúng ta, không chừng nó sẽ đối với con..."
"Hai người hung thủ giết người các người giẫm đạp lên người khác có tư cách gì mà nói người khác là kẻ khốn nạn?! Rõ ràng các người mới là người xấu nhất thế giới này!"
"Con..." Mẹ Khang tức đến sắp nói không ra lời.
"Cả nhà các người đều là đồ thần kinh! Tôi nhìn ra rồi! Ha ha! Con gái là đồng tính, là ông trời báo ứng các người! Tôi nói cho các người biết, chồng tôi nắm rất nhiều nhược điểm của các người đó! Nếu các người không làm theo lời tôi nói, vậy cứ chờ xem đi!"
Khang Cẩm Hoa nghe xong, cả người lảo đảo ra sau một bước, gần như ngã xuống đất.
"Cái gì? Cái gì... đồng tính gì..."
"Các người vẫn chưa biết đúng không? Tôi biết từ lâu rồi ha ha, nhật ký của Khang Tịch, tôi đã xem trộm rồi! Ha ha, chỉ là luôn không nói cho các người biết, bởi vì tôi nghĩ, chỉ cần nói cho các người biết, sẽ không có lực đánh gì cả. Sau khi tập trung tất cả mọi chuyện đến cùng một chỗ, mới thú vị hơn, không phải sao?" Sau khi Chu Ngọc Liên nói xong, xoay người rời khỏi căn nhà này.
Mẹ Khang nghe xong, thật lâu vẫn không thể bình tĩnh.
"Cha Tịch Nhi à... đây là, xảy ra chuyện gì vậy? Khang Tịch nhà chúng ta... Khang Tịch nhà chúng ta, tại sao có thể là đồng tính được? Sao có thể?"
"Em bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút..." Khang Cẩm Hoa nói đến câu này, nhưng mà bản thân ngược lại không thể bình tĩnh, lảo đảo về phía sau, thiếu chút nữa té xuống đất.
"Còn nữa... những chuyện kia của cha mẹ con bé, rõ ràng là tai nạn chúng ta không hy vọng xảy ra, lại bị con bé nói thành... nói cứ như là chúng ta giết cha mẹ con bé vậy. Đúng là tạo hóa trêu ngươi mà! Vì trong lòng hổ thẹn mới nhận nuôi con bé, đối tốt với con bé, vậy mà lại không ngờ sau khi lớn lên thì biến thành bộ dáng này. Trái tim để người đàn ông khác lấy đi, quay ngược lại cắn chúng ta một phát!" Người vợ vẫn còn đang khóc, thấy chồng mình sắp ngất vì tức, vậy nên vội đỡ lấy, lại không nhịn được nức nở khóc òa lên.
Khang Cẩm Hoa được vợ đỡ lấy, môi run rẩy nói: "Nghiệp chướng mà nghiệp chướng!"
"Không được, phải gọi điện cho công ty Khang Tịch." Khang Cẩm Hoa nói xong, run run rẩy rẩy lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.
"Chương trình hẹn hò kia là gì, để Khang Tịch tham gia! Nếu như nó không đi, đóng băng nó!" Sau khi gọi điện xong, Khang Cẩm Hoa lại ôm tim làm ổn hô hấp.
Lại qua một lúc lâu, Khang Cẩm Hoa cũng gọi điện cho người đại diện của Vu Đông.
"Bảy giờ tối mai, gặp ở khách sạn Victoria. Tôi có chuyện muốn nói với anh và Vu Đông."
Bên kia, Khang Tịch vẫn chưa biết những chuyện xảy ra trong nhà mình.
Khó có khi được nghỉ ngơi, nàng tắt hết tất cả số điện thoại công việc, đi dạo chợ hải sản với Quý Ưu Trạch. Mua thật nhiều hải sản, mãi đến khi Quý Ưu Trạch nói đủ rồi, mua nữa, tủ lạnh trong nhà chứa không hết. Vậy nên mới thôi.
Ngoài ra, còn mua một đống trang phục có phong cách đặc biệt cho mẹ Quý, đều rất mới, nhưng đều không quá khác người, là trang phục người trẻ tuổi mặc. Trừ quần áo ra, còn có một số trang sức. Nào là khuyên tai rồi dây chuyền vòng tay đủ loại. Thoạt nhìn rất đẹp.
"Bình thường thật ra mẹ mình cũng không quần áo nón nảy gì." Quý Ưu Trạch lẩm bẩm bên cạnh. Nhưng cô hết cách rồi, cô cũng không ngăn Khang Tịch được.
Bình thường cô đều mua đồ ăn vật phẩm chăm sóc sức khỏe cho nhà. Nhưng mỗi lần chỉ cần mua đồ cho mẹ, từ trước đến nay mẹ toàn ghét bỏ.
"Cậu không hiểu gì hết, không có phụ nữ nào không thích đẹp cả." Khang Tịch cười híp mắt cầm quần áo đồ trang sức chia ra những túi khác nhau.
Mặc dù nói là không phải lần đầu gặp người trong nhà Quý Ưu Trạch, nhưng mà lần này có nghĩa khác, là mẹ Quý ba Quý mời nàng đến. Như thế này, tất nhiên bản thân phải biểu hiện tốt hơn chút.
Khang Tịch sắp xếp sửa sang lại hỏi: "À đúng rồi, chú còn thích gì nữa không?"
"Được rồi, đủ rồi! Đồ ông ấy thích, tuần trước mình còn mua một đống gởi về đó!" Quý Ưu Trạch nói xong nhìn thời gian một chút, sau đó hối thúc Khang Tịch nhanh lên một chút.
Mà trong nhà Quý Ưu Trạch, hai người già đang thì thầm thảo luận trong phòng bếp chuyện này nên làm sao mới tốt.
Nguyên liệu nấu bữa ăn tối đã chuẩn bị tốt, bây giờ mẹ Quý đang cạo vảy một con cá, vẻ mặt không thoải mái.
"Đều tại ông! Trước đây tôi bảo ông và con gái đi coi mắt, ông cứ ở bên cạnh ngăn cản cứ xoi mói tật xấu người ta! Giờ tốt rồi, con gái không thích đàn ông ông biết chưa hả?!" Sau khi mẹ Quý lật qua lật lại con cá nhiều lần, đập thật mạnh con cá và dao xuống mặt thớt.
"Ôi trời, tôi cũng chỉ muốn con gái chúng ta lấy chồng tốt... Bà cũng không nhìn xem những người kia là người ra sao, xứng đôi với A Trạch chúng ta à? Với lại, chuyện hai con bé, vẫn chưa chắc chắn là sự thật đúng không nào~? Đúng không?" Quý Ưu Trạch kéo tay vợ mình xuống, lê lê lết lết lại muốn ôm bà.
"Ôm cái đầu quỷ ông đó, ông già dê, rửa rau cho bà đi!" Lúc này, đột nhiên mẹ Quý rống lên một câu, dọa Quý Trường Tồn sợ đến rụt lại, khẽ hát đi rửa rau.
"Đợi đã, ông có ý gì?" Mẹ Quý chống nạnh hai tay, xoay người lại kéo cổ áo Quý Trường Tồn.
"Thì làm chuyện bà nói đó, rửa rau nè, rửa rau!" Quý Trường Tồn cười ha hả.
"Tôi biết ông rửa rau. Nhưng ông còn hát điệu hát dân gian? Ông còn cười?! Ông còn dám cười! Con gái xảy ra chuyện ông còn cười được, ông làm ba thế à?!" Mẹ Quý tức đến sắp phun ra lửa.
"Tôi, không có, không cười, không hát." Một tay Quý Trường Tồn bưng rau, một tay bắt chước chữ xuyên (川) trở mặt, vuốt từ trên trán xuống, vậy nên gương mặt bỗng trở nên không chút biểu cảm.
"Đợi đến tối hai đưa nó về, tôi cho ông biết. Khụ, nếu chuyện kia của hai con bé là thật, ông phải kiên quyết ngăn cản! Bóp chết hết thảy từ trong trứng nước!" Mẹ Quý nói rồi còn nắm chặt nắm tay.
"Được được được. Ôi trời trứng tôm này mỏng quá..."
"Có đồ cho ông ăn là tốt rồi, còn kén cá chọn canh, ông đúng là lão sâu cơm mà!"
"Hây ya bà nói ai là lão sâu cơm vậy?"
"Tôi nói ông đó thì sao hả? Không phục à? Ông muốn thăng thiên à?"
"Ha ha, bà nói đúng, tôi là lão sâu cơm... lão sâu cơm..."
"Không được cười!"
...
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT