Tiền Gia mím chặt môi, dường như hiểu ra điều gì đó.
Vậy là, cậu ấy thổ lộ, sau đó đã bị người ta từ chối? Tiền Gia lấy khăn giấy ra, tiến lên phía trước, thở dài, lau sạch nước mắt trên gò má của Dương Tố Hoan.
"Đi lên rồi từ từ nói, được không?" Tiền Gia muốn nắm chặt vai Dương Tố Hoan, nhưng lại không dám, chỉ vỗ nhẹ vào vai cô.
Dương Tố Hoan ôm hoa gật đầu, ngẩng mặt lên nhìn Tiền Gia.
Cũng ngay lúc này, Tiền Gia mới phát hiện, đôi mắt Dương Tố Hoan đã sưng to. Xem ra, trước đó đã khóc vô số lần rồi.
Thấy Dương Tố Hoan khóc thành bộ dạng như vậy, trong lòng Tiền Gia cũng có loại đau xót lo lắng.
không ngờ nhà ở của Dương Tố Hoan, lại thuộc loại cũ kỹ này. Cô gái này, đúng là cho dù kiếm được tiền, cũng không biết cải thiện hoàn cảnh cuộc sống của mình một chút.
Với lại, Tiền Gia nhớ không lầm thì gia cảnh nhà Dương Tố Hoan cũng coi như có khả năng.
Căn nhà này, vì tầng lầu không cao, đến nỗi thang máy còn không có. Lên lầu toàn phải tự đi.
Đi giữa chừng, Dương Tố Hoan lại rơi vào cõi thần tiên lần nữa, vậy nên lúc giơ tay lên xoa mắt, không chú ý làm rơi bánh gato kia xuống đất, hơn nữa còn lăn xuống cầu thang.
Bánh gato lăn xuống theo cầu thang, đập vỡ bắn tung tóe, lúc này đúng lúc có người đi lên, bị bắn tung tóe một thân.
"Ai đấy?!" Người bên dưới vừa lên tiếng, nghe giọng nói rõ ràng là say bí tỉ.
"Bánh gato..." Dương Tố Hoan hơi sửng sốt, vô thức xoay người muốn đi nhặt.
"Đã nát bét rồi, còn bánh với gato gì chứ, chúng ta chạy mau." Tiền Gia nói xong thì lôi kéo Dương Tố Hoan chạy. Người uống say, là không dễ chọc nhất.
Dương Tố Hoan gật đầu. Tiền Gia kéo Dương Tố Hoan chạy lên trên. Sau khi chạy được vài tầng, Tiền Gia nghe thấy Dương Tố Hoan gọi mình.
"Tiền Gia, Tiền Gia..."
"Nhầm rồi, là tầng dưới."
"Vừa rồi sao không nhắc mình?"
"Đau lòng quá nên quên mất."
"Được rồi."
Lại chạy về tầng kia lần nữa, Dương Tố Hoan mở cửa phòng, sau khi hai người đi vào, đóng cửa lại, thở hổn hển. Người nọ còn đang chửi mắng ở bên ngoài.
Tiền Gia xoay đầu lại, nhìn Dương Tố Hoan bên cạnh, nói: "Được rồi, bật đèn đi."
Dương Tố Hoan cũng thở phào một hơi. Ôm hoa, xoay người nhấn chốt mở bên cạnh. Đèn cửa trước sáng lên, ngay sau đó lại đến phía trước mở đèn phòng khách.
Trang trí trong nhà Dương Tố Hoan thiên về kiểu Trung Quốc, cổ kính. Cho dù là ghế hay là sô pha hoặc là rèm cửa sổ, đều lộ ra hơi thở cổ xưa.
Hơn nữa, trên bàn trà còn có giấy và bút mực. Bên trên dựng vài bức tranh bông hoa của Dương Tố Hoan, để ở đó chắc là để hong khô rồi mới cất.
Trong phòng có cổ hương thơm thoang thoảng. Có thể là vì khắp nơi trên sân thượng nhà Dương Tố Hoan trồng không ít hoa cỏ.
Có loại cảm giác của thời đại trước, nhưng mà trang trí khá sạch sẽ gọn gàng. Tiền Gia có chút nghi ngờ rốt cuộc Dương Tố Hoan có phải là người ở thời đại này hay không.
"Uống nước không? Mình đi đun nước." Dương Tố Hoan đặt bó hoa lên một chiếc ghế làm bằng gỗ, định xoay người đi tìm ấm nước.
Tiền Gia trả lời: "Không cần đâu."
"Đói bụng không? Chỗ mình có chút đồ ăn, cậu ăn gì đó lót dạ đi, mình đi nấu mì." Dương Tố Hoan lấy một túi đồ ăn vặt ra.
Nhưng mà, vừa nhìn thấy đồ ăn vặt, lại nghĩ đến chuyện lúc trước. Dương Tố Hoan lập tức buông túi xuống, mời Tiền Gia tự nhiên.
Tiền Gia lật qua lật lại, thấy bên trong có đủ loại đồ ăn vặt hiếm lạ, cuối cùng lấy ra một bịch snack.
Dương Tố Hoan đã đi đến nhà bếp. Do đó, Tiền Gia cũng cầm theo gói snack đi vào.
Dương Tố Hoan lấy một ấm nước, sau khi để lên bếp cầm lấy hai cây hành vài tép tỏi bóc ra.
"Cậu vẫn ổn đó chứ?" Tiền Gia đi vào, đứng bên cạnh cô.
Dương Tố Hoan gật đầu, nhưng không ngẩng đầu lên.
Cổ tay mảnh khảnh của Dương Tố Hoan hơi rung nhẹ trên không theo động tác bóc tỏi. Sau khi bóc xong, để dưới vòi nước rửa sạch, lại bỏ trên thớt băm nhuyễn.
Dương Tố Hoan không biết làm cơm thế nào, nhưng mà nấu mì vẫn có thể.
Không bao lâu, một bát mì sợi nóng hổi được nấu xong. Bưng ra bàn cơm trong phòng khách, mở đèn treo trên trần, Dương Tố Hoan bỏ đôi đũa lên bát, đẩy tới trước mặt Tiền Gia.
Tiền Gia ăn một miếng, cảm giác không tệ lắm, rất phù hợp với khẩu vị của cô. Vì Tiền Gia luôn ăn không hết đồ ăn có khẩu vị nặng. Nên mùi vị thanh đạm này rất vừa miệng.
Tiền Gia ăn một miếng, ngẩng đầu lên hỏi: "Cậu chỉ nấu một bát, vậy còn cậu? Không ăn à?"
Dương Tố Hoan lắc đầu: "Mình không đói bụng."
Sau khi ăn hết mì, Tiền Gia giành rửa bát. Nhưng vì trừ trước đến giờ chưa từng làm việc này, từ ban đầu khi đến trường, cho dù mình ở riêng, cũng mời dì nấu ăn này đó, nên vốn không quen.
Sau khi rửa bên trong bát xong, cảm thấy trơn trượt. Tiền Gia không khỏi cảm thán, rửa chén đúng là một môn kỹ thuật. Nhưng mà vừa mới nghĩ xong, bát đã bị rơi xuống đất bể vì cô không chú ý.
Xong rồi quay lại phòng khách, thấy đồng hồ treo trên vách tường đã chỉ đến không giờ ba mươi lăm. Thấy Dương Tố Hoan đã về phòng ngủ, vì vậy Tiền Gia cũng cẩn thận đi vào, gõ cửa phòng ngủ một cái, đi vào.
Dương Tố Hoan ngồi bên giường, ngẩng đầu lên, nói với Tiền Gia: "Vừa rồi quên nói với cậu, cảm ơn quà sinh nhật của cậu."
Tiền Gia nghe vậy, quay đầu nhìn về phía cô: "Này."
"Đôi mắt quá sưng. Mình có kính mát, cậu có muốn mang ra ngoài vào ngày mai không?" Tiền Gia lấy một cái kính mát vẫn kẹp trên ổ áo mình xuống, giơ tay ra.
"Cảm ơn." Dương Tố Hoan không từ chối, nhận lấy. Đẩy gọng kính ra, đeo lên.
"Mình nói mang ban ngày, không phải nói bây giờ cậu..."
Hai tay Tiền Gia để trước người vuốt qua vuốt lại, cuối cùng gật đầu.
Dương Tố Hoan lại lấy kính mát xuống.
"Này. Cậu vẫn ổn đấy chứ?"
Dương Tố Hoan nghe vậy, lại gật đầu sau đó nghiêng người sang một bên lặng lẽ nằm xuống giường.
Nhưng mà lúc nằm xuống, không qua bao lâu, Dương Tố Hoan cuộn tròn thân thể lại. Nắm chặt chăn mỏng, cô vùi đầu mình xuống dưới.
Tiền Gia nhìn thấy vậy, trong tim đau đớn kỳ lạ.
Nắm chặt đau đớn. Nhưng cô lại không biết mình nên làm như thế nào mới có thể khiến Dương Tố Hoan dễ chịu hơn.
Cuối cùng, Tiền Gia cũng nằm xuống. Xoay người lại, suy nghĩ một hồi, vươn cánh tay ra, ôm lấy Dương Tố Hoan.
Vào lúc này, Dương Tố Hoan lại khẽ trở mình, sau đó toàn thân run lên một cái.
Tiền Gia cảm giác được, vội nói: "Cậu đừng lo, mình không làm gì cậu đâu. Chỉ là... nhìn cậu khó chịu như vậy, chỉ... ôm hữu nghị..."
"Cách này mình hiểu." Giọng nói của Dương Tố Hoan ông ông nói: "Nhưng mà cậu đè lên tóc mình..."
Tiền Gia ngẩn ra, vội xoay người, nhanh chóng nằm ngửa xuống.
Cũng buổi tối hôm đó.
Khang Tịch và Quý Ưu Trạch thảo luận nội dung bộ điện ảnh, cười cười nói nói về tới nhà.
Lúc đóng cửa lại, thiếu chút nữa Khang Tịch đạp phải chú cún đi tới chào đón, vì vậy hoảng hốt, đụng phải một bình phong ở bên.
"Cậu cẩn thận một chút!" Quý Ưu Trạch đi ra phía trước, vươn tay xoa xoa sau gáy của Khang Tịch.
Bốn mắt nhìn nhau, với lại khoảng cách rất gần, hô hấp của Quý Ưu Trạch trở nên có chút dồn dập.
Vốn chân mày của Khang Tịch nhíu chặt vì đau đớn nay lại thả lỏng, dần dần lan ra nụ cười dịu dàng.
Khang Tịch ngắm đôi con ngươi đen kịt sâu thẳm của đối phương, mở lời thật mềm mại: "Quý Ưu Trạch, cậu vĩnh viễn là của mình, đúng không?"
Quý Ưu Trạch ngoan ngoãn giơ tay lên: "Mình thề, vĩnh viễn là của cậu."
"Nếu có cô gái xinh đẹp trẻ tuổi tìm đến cậu thì sao?"
"Mình mặc kệ, mình chỉ thích cậu." Quý Ưu Trạch nói rồi ôm lấy eo của Khang Tịch, nhìn chăm chú vào đôi mắt của Khang Tịch.
Eo của Khang Tịch tinh tế mà mềm mại, ôm vào trong lòng, xúc cảm thật khó diễn tả. Khang Tịch cho người ta cảm giác rất kỳ quái, nhớ lại giờ phút lão luyện khiến người ta cảm thấy giống như là từ trên xuống dưới đều mặc giáp sắt, không ai có thể đâm thủng. Nhưng nhớ lại giây phút mềm mại lại giống như là rắn dẻo dai, mà còn luôn có thể mê hoặc lòng người.
Khi da thịt dần chạm vào nhau, sẽ trở nên khô nóng. Hô hấp của hai người cũng đều trở nên có chút nặng nề. Chóp mũi lạnh như băng của Khang Tịch khẽ chạm đến cằm của Quý Ưu Trạch, sau đó nghiêng đầu, hàm răng khẽ cắn làn da mịn màng ở cổ của cô.
Quý Ưu Trạch chỉ cảm thấy thân thể hoàn toàn nóng lên.
Có lẽ, thân thể quấn quýt vốn là dục vọng nguyên thủy nhất trong cơ thể.
Quý Ưu Trạch cúi đầu, hôn xuống gò má của Khang Tịch. Mềm mại, đàn hồi, có hơi lạnh, giống như thạch.
Khang Tịch cũng giơ tay lên, nhẹ nhàng cầm lấy hai tay Quý Ưu Trạch, ngẩng đầu lên, che kín đôi môi của Quý Ưu Trạch. Hô hấp nóng bỏng, không để ý liền kích hoạt pháo hoa.
Ngực phập phồng, bên dưới ngọn đèn, đường cong nơi cổ và xương quai xanh của Khang Tịch, mềm mại có thể nói là hoàn mỹ. Lúc động tình, máu chảy lên đầu, thỉnh thoảng sẽ trở nên suy nghĩ lẫn lộn chồng chéo lên nhau, không thể tập trung.
Lúc này, Quý Ưu Trạch kéo tay Khang Tịch xuống, xoay người đè Khang Tịch vào góc tường, cúi đầu xuống, hôn say sưa.
Nhưng mà đúng lúc này, một tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, khiến hai người giật nảy mình.
Quý Ưu Trạch không thể làm gì khác hơn là buông Khang Tịch ra, tỏ ý nhận điện thoại nhanh lên, sau đó tiếp tục.
Khang Tịch vuốt tóc nở nụ cười xinh đẹp, lấy điện thoại ra. Nhưng mà sau khi cúi đầu xuống, Khang Tịch mới phát hiện cuộc gọi đó là Khang Cẩm Hoa gọi tới.
Đã trễ thế này còn gọi điện tới, đúng là hiện tượng hiếm thấy. Dù sao trong ấn tượng của Khang Tịch, cha mẹ nàng đi ngủ rất sớm, với lại rất đúng giờ, sẽ rất hiếm khi trễ vậy rồi còn gọi điện thoại liên lạc với nàng.
"Ba, đã trễ thế này, gọi có gì không ạ?" Khang Tịch vừa nói chuyện vừa thay giày cao gót, mang đôi dép Quý Ưu Trạch lấy ra giùm.
Thế như đợi đến khi cha nàng nói ra câu tiếp theo, Khang Tịch lại nhanh chóng tháo dép ra, mang giày cao gót vào lại lần nữa.
Quý Ưu Trạch thấy Khang Tịch lại mang giày vào lần nữa thì nghi hoặc. Ba cậu ấy gọi tới? Nói chứ, có chuyện gì gấp sao? Nhưng mà bây giờ ở cái giờ này còn có chuyện gì gấp sao?
"Ba đến rồi? Vậy bây giờ ba vẫn đang trên đường hay là ở trước công chung cư vậy? Không ở đó? Đã vào rồi? Sao... đột nhiên lại vậy?" Khang Tịch trợn tròn đôi mắt.
"Ba ở chỗ nào dưới lầu? Con xuống đón ba lên..." Nhưng Khang Tịch vẫn chưa nói hết câu, thì vang lên tiếng đập cửa thùng thùng thùng.
Nếu như là người bình thường, người bên dưới chắc chắn sẽ không được vào.
Nhưng đây chính là cha của Khang Tịch, một loạt giấy chứng nhận sáng lên, tất nhiên người ta cho lên.
Quý Ưu Trạch đứng đó, dùng môi hỏi: "Ba cậu tới?"
Khang Tịch gật đầu.
Quý Ưu Trạch thấy vậy không khỏi giơ tay lên che ngực, cảm thấy bị khiếp sợ. Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, cô vẫn chưa làm tốt chuẩn bị đối mặt nói chuyện với ba Khang Tịch nữa!
Dù sao ngoại hình vẻ vang của cha Khang Tịch thoạt nhìn rất đáng sợ đó được không! Thoạt nhìn ngoại hình giống như là sát thủ máu lạnh trong phim đó được không! Vẫn chưa làm đủ bài tập đã gặp mặt, vậy mình có thể bị cạo không?!
Huống chi trước đây cha Khang Tịch lại rất không thích mình và Khang Tịch chơi chung với nhau đó!
Má ơi má ơi, đây, đây cũng quá đột nhiên rồi! Quý Ưu Trạch cúi đầu vội vã nhét đôi giày lúc đầu cởi bỏ lung tung vào trong tủ giày của Khang Tịch.
"Mặt cậu, mặt cậu! Nhanh, kìa, son môi, son môi, nhanh lên!" Khang Tịch cúp điện thoại, đứng trước cửa, xoay người chỉ chỉ môi mình với Quý Ưu Trạch, sau đó lại xoay người sang chỗ khác cầm chốt cửa.
Ba cậu ấy tới chỗ này à?! Trời! Son môi? Gặp cha mình còn phải chỉnh lại trang điểm à? Quý Ưu Trạch nghe vậy, cúi đầu, lục lọi trong túi xách, sau đó tìm được một cây son. Quý Ưu Trạch lại sắp xuất hiện trạng thái hồn lìa khỏi xác, vừa lấy son môi ra vừa lẩm bẩm trong lòng câu Quan Thế Âm Bồ Tát bẩm Đại Từ Đại Bi cứu mạng!
Lúc này, nghe một tiếng răng rắc, cửa mở ra.
Khang Cẩm Hoa mặc đồ Tây mang giày da đi vào.
Khang Cẩm Hoa luôn rất chú ý về mặt ngoại hình và mặt quần áo nón nảy. Quần áo luôn ủi phẳng chỉnh tề, mỗi đường cong đều thẳng tắp không gì sánh được, giống như là áo mới mua về.
Chỉ là, ngũ quan của Khang Cẩm Hoa thoạt nhìn vẫn thâm trầm cứng rắn đáng sợ.
Quý Ưu Trạch cầm son môi đứng đó, thoáng bị khí thế của Khang Cẩm Hoa chấn động đến nỗi ba hồn bảy vía đều bay hết.
Khang Tịch vừa quay đầu lại, phát hiện Quý Ưu Trạch vẫn còn đẩy một vết son môi đứng đần ra đó, thì gấp đến độ nắm chặt hai tay thành quả đấm.
Lúc này, Quý Ưu Trạch cầm son môi, cũng không biết là gốc độ sai, chậm rãi giơ một cánh tay lên phía trước, khom người chào, nói: "Tại hạ thỉnh an lão gia tử..."
Khang Cẩm Hoa nhìn cô hỏi: "Quý Ưu Trạch? Sao cháu lại ở đây?"
Khang Tịch nhân lúc Khang Cẩm Hoa không chú ý đến mình, vì vậy cầm điện thoại giơ lên, chụp lại Quý Ưu Trạch, sau khi chụp xong giơ lên không, vừa cho Quý Ưu Trạch nhìn ảnh chụp bản thân vừa giơ tay chỉ chỉ mặt, lại chỉ chỉ môi, lo lắng.
Trong giây phút Quý Ưu Trạch nhìn thấy ảnh chụp, toàn bộ đại não vang lên một tiếng ầm, giống như là xảy ra vụ nổ lớn cấp thế giới, bụi bặm bay bay, thần kinh tư duy đều bọc tro, bị gỉ.
Quý Ưu Trạch cầm son môi, ngây ngẩn cả người.
"Trên mặt là dấu son môi à?" Khang Cẩm Hoa nhíu mày, lập tức quay đầu lại, nhìn về phía con gái mình.
Nhưng mà ngay lúc vừa rồi, Khang Tịch đã lén lấy khăn ướt trong túi xách ra, lau sạch môi mình.
"Ba, đó là như vầy. Hôm nay có một kiểu trang điểm rất nổi rất nổi, sau đó A Trạch cậu ấy nói, mình cũng muốn vẽ thử vẽ thử..." Dáng vẻ Khang Tịch căng thẳng cũng không giống người.
Quý Ưu Trạch nghe vậy, nói theo: "À đúng! Đúng đúng đúng! Kiểu trang điểm này, tên là trang điểm son môi đỏ, cháu, cháu trang điểm cho chú xem!"
Nói xong, Quý Ưu Trạch lấy di động ra, mở chức năng chụp camera trước lên, sau đó lại quẹt son môi lên một bên gò má, ngay sau đó còn quẹt trên trán dưới cằm.
Khang Cẩm Hoa nhìn thấy vậy, chân mày nhíu lại rất khó nhìn.
Ông đến gần Quý Ưu Trạch quan sát một hồi, sau đó nói: "Càng ngày càng không hiểu nổi người trẻ tuổi các con, suốt ngày không biết đang làm gì. Khiếu thẩm mỹ cũng kỳ kỳ quái quái, gì mà trang điểm son môi đỏ?! Chú nhìn giống như là đóng dấu cho thịt heo!"
Tiếng rống này của Khang Cẩm Hoa, dọa Quý Ưu Trạch sợ đến toàn thân run rẩy.
Tuy nhiên, dù sao cũng tốt hơn nhiều là bị lộ ra mình bị Khang Tịch hôn thành như vậy. Thần kinh căng thẳng của Quý Ưu Trạch nghĩ thế.
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT