Dù sao cũng không phải mùa đông với sắc trời ảm đạm, bây giờ đâu đâu cũng sáng rõ.
Đi chưa được vài bước, Quý Ưu Trạch và Khang Tịch đã cảm thấy mọi người xung quanh đều nhìn về hướng bên này.
Không đúng, bình thường sau khi hai cô cải trang ra ngoài, không hề làm cho người ta lóa mắt như hôm nay.
Lúc sau, Quý Ưu Trạch và Khang Tịch mới phản ứng được, tầm mắt của mọi người có lẽ là đặt trên người Dương Tố Hoan. Dù sao hôm nay Dương Tố Hoan ăn mặc như vậy...
Vì vậy Quý Ưu Trạch và Khang Tịch đồng loạt quay đầu lại nhìn Dương Tố Hoan.
Chỉ thấy Dương Tố Hoan đạp đôi cao gót kinh người kia, y như người đi cà kheo, thân thể lắc qua lắc lại hai bên, hơn nữa bước chân rất nặng nề, gần như là đạp mặt đất thành cái hố.
Giống như con rắn rõ ràng không có chân mà cứ đòi đi bộ giống người.
Tiền Gia đứng bên cạnh nhìn cau mày, cởi áo khoác nhỏ, khoác lên vai Dương Tố Hoan, cuối cùng đắp lên chiếc lưng trần.
Thế nhưng đã không kịp. Mọi người bị Dương Tố Hoan thu hút, tầm mắt lại chuyển lên người Quý Ưu Trạch và Khang Tịch.
Quan sát thật lâu xong, có người hét lên một tiếng: "Ôi trời! Khang Tịch! Quý Ưu Trạch!"
"A a a! Người kia là Tiền Gia à?!"
"Ôi trời, Tiền Gia làm sao vậy, bỏ Dương Tố Hoan rồi sao? Sao lại đi chung với cô gái này?"
"Ngốc ở đây làm gì? Chạy thôi!" Dưới thình thế cấp bách, Tiền Gia cũng nắm lấy tay Dương Tố Hoan, lôi cô chạy đi.
Thế nhưng phát hiện Dương Tố Hoan vốn không di chuyển, chỉ có thể bước loạng choạng.
Tiền Gia cúi đầu nhìn xuống, phát hiện giày cao gót dưới chân Dương Tố Hoan thật sự quá cao, hơn nữa cái đó còn dài y như cây kim.
Tiền Gia nhíu mày quát: "Cởi giày ra!"
"Cởi..." Dương Tố Hoan chạy chạy lại trật một cái. Lần này dùng quá sức, hai chân quỳ xuống.
Tiền Gia không kéo được cô, nhưng tuy rằng giờ phút này người vẫn chưa phản ứng kịp, nhưng thân thể đã đi trước một bước, ôm Dương Tố Hoan trở mình, bản thân đệm dưới mặt đất.
Mũ rơi ra, cái ót va vào mặt đất một phát, giây phút ấy thật sự khiến cô đau khủng khiếp.
Nhưng thấy Dương Tố Hoan không sao, Tiền Gia ôm đầu Dương Tố Hoan thở phào một hơi.
Gò má Dương Tố Hoan dán trên người Tiền Gia, nghe được tiếng tim đập thật nhanh.
"Đứng lên chạy, loại fan xông tới ở nơi không có người bảo vệ như thế này, rất nguy hiểm." Lúc Tiền Gia đứng dậy, nhanh chóng cởi giày của Dương Tố Hoan ra, sau đó kéo Dương Tố Hoan nhanh chóng chạy về phía trước.
Lúc này, Quý Ưu Trạch và Khang Tịch phát hiện các cô chưa đuổi kịp, lại chạy trở về. Sau khi đợi được Dương Tố Hoan và Tiền Gia đuổi kịp, lại bắt đầu chạy tiếp.
Khi Quý Ưu Trạch chạy đến nơi ẩn nấp, nhìn lại phát hiện Tiền Gia và Dương Tố Hoan vẫn chưa theo tới, hơn nữa ra khỏi gian khổ muốn quay lại nghĩ cách cứu viện.
Khang Tịch kéo Quý Ưu Trạch lại lắc đầu, lúc này bên người đúng lúc có một đứa bé đi ngang qua. Vì vậy Khang Tịch lấy ra một tờ nhân dân tệ, nhét vào tay đứa bé, nói với đứa bé: "Em đi ra ngoài, chỉ về hướng bên kia, hét to a a nhìn kìa, là Phạm Băng Băng! Nhanh đi!"
Đứa bé nghe vậy, lau nước mũi, nhét tiền vào trong túi, chạy ra ngoài. Sau khi đi ra ngoài, theo lời của Khang Tịch, đứa bé chỉ vào một nơi khác hét to sơ lược: "A! Phạm Băng Băng! A! Phạm Băng Băng!"
Quả nhiên, với tiếng hét của đứa bé, lập tức đánh trúng đáy lòng hàng vạn nghìn quần chúng. Trong nháy mắt, một số người buông tha việc đuổi theo Tiền Gia và Dương Tố Hoan, quay đầu chạy theo hướng ngón tay đứa bé chỉ.
Sau khi đón được Dương Tố Hoan và Tiền Gia, Khang Tịch và Quý Ưu Trạch đều thở phào một hơi.
Vừa rồi quá nguy hiểm, thật sự.
Sau khi đi đến một nơi rất ít người, bốn người đều mệt đến không chịu được, nhất là Tiền Gia, còn ôm bụng ho khan vài tiếng.
Thật sự quá mệt mỏi, lại không có ghế, vì vậy mọi người ngồi xuống mặt đất.
Vốn còn đang làm việc riêng, kết quả ngẩng đầu lên, phát hiện vẻ mặt đều giống như ăn phải đất, tất cả đều không nhịn được vừa co rút vừa cười.
Bên cạnh có một ông chú hơn năm mươi tuổi kéo một xe hoa quả đi ngang qua, nhìn bốn người các cô, nói từ tốn: "Dưa hồng, mua... dưa hồng đi, vừa ngọt vừa giòn ha ha, các cô có muốn mua hay không?"
Quý Ưu Trạch nghe vậy, vịn tay lên mặt đất nhảy bắn lên, sau đó chọn rất nhiều, để ông chú gọt vỏ, cắt thành bốn phần, chia ra đựng trong bốn cái túi, xoay người lại chia cho mỗi người một túi.
Tiền Gia tuyệt đối không ngờ rằng, sẽ có một ngày, vậy mà bản thân lại mặc một thân hàng hiệu ngồi trên sàn xi măng ăn dưa hồng.
Dương Tố Hoan cũng tuyệt đối không ngờ rằng, lại có một ngày, mình sẽ mặc như vậy ngồi dưới đất. Hơn nữa tay còn cầm trái dưa hồng. Mà cô còn quên mình trang điểm. Tay vừa xoa mắt, lông mi giả rớt xuống, rơi xuống dưa hồng. Cô ngây cả người. Rất khát, nhưng mà thế này thì không thể ăn rồi.
Tiền Gia ở bên cạnh nhìn gương mặt tiếc đồ kia của Dương Tố Hoan, sau đó duỗi cánh tay, đưa dưa hồng chưa dùng miệng cắn tới trước mặt Dương Tố Hoan, nói: "Này, cho cậu ăn. Mình không thích món này."
Dương Tố Hoan nhận lấy, nói tiếng cảm ơn, sau đó lại hỏi: "Vừa rồi cậu có đau không? Nếu như không phải lúc đó cậu té xuống đất che chở mình, có thể đầu gối mình sẽ bị thương rất nặng."
"Mình?" Tiền Gia nghe vậy, quay đầu lại đùa nghịch cười cười, nói: "Không đau.."
Quý Ưu Trạch hét lên một tiếng ngay lúc Tiền Gia đang đùa giỡn: "Má ơi, Tiền Gia, tay cô chảy máu kìa!"
Cánh tay...
Tiền Gia xoay đầu lại, phát hiện Quý Ưu Trạch vừa gặm dưa vừa chỉ vào nơi cánh tay gần bả vai của mình.
Vẫn còn bão tố...
Tiền Gia bình tĩnh hạ quyết tâm, quay đầu lại tiếp tục mỉm cười với Dương Tố Hoan: "Không sao, chỉ bị trầy chút da mà thôi."
Khang Tịch nghe vậy, mỉm cười, thở một hơi, khen: "Giống như lòng đỏ trứng vịt múi."
"Đúng vậy đó, hơn nữa còn là loại đỏ đỏ, cắt vào sẽ chảy mở."
"Đúng. Cậu hình dung thật hay, rất giống." Nói xong câu đó, Khang Tịch còn cố ý quay đầu lại, nhìn Tiền Gia.
Tóc Tiền Gia vẫn còn bị biến hình vì mũ đè, hơn nữa lại còn chạy bị gió thổi bay, lúc này nhìn thật sự rất thảm.
Vì vậy, Khang Tịch mỉm cười nói: "Tiền Gia, cô có muốn sửa sang lại bản thân một chút không? Cô nhìn tóc cô kìa, tất cả đều dựng đứng lên, y như lông nhím vậy."
"Lông nhím?" Tiền Gia nhíu chặt hai hàng lông mày.
"Tên khoa học gai nhím." Quý Ưu Trạch nuốt xuống miếng dưa cuối cùng, sảng khoái giúp cô phiên dịch.
Tiền Gia lại đội mũ lên lần nữa, giữ im lặng.
"Lông nhím, không đúng... Cẩu Đản Nhi, để mình dán cái này cho cậu." Lúc này, Dương Tố Hoan đang cầm băng cá nhân, một đôi mắt gấu mèo nhìn chằm chằm, đi vòng qua bên kia Tiền Gia.
Rõ ràng sau khi sửa và trước khi sửa cũng không chênh lệch bao nhiêu được không?! Cần gì phải nghiêm túc như vậy, cố ý sửa đúng không?!
Tiền Gia cảm thấy, thế giới này thật sự rất độc ác.
Khang Tịch nhìn mặt trời chiều, nhịn không được bắt đầu ngân nga: "Nắng rọi Hương Lư khói tía lồng..."
Quý Ưu Trạch lập tức ngâm câu tiếp theo: "Lý Bạch đi đến hàng vịt quay!"
Kết thúc mọi người đều trầm mặc.
Một lúc sau khi trầm mặc, đều bùng nổ tiếng cười.
Tiền Gia khoát hai tay lên đầu gối, liếc nhìn Quý Ưu Trạch, nhịn không được buồn cười nói ra một câu: "Một đám thần kinh."
Mọi người người đứng dậy cùng nhau, cảm giác không giống như là bạn bè. Thế nhưng, Tiền Gia lại phát hiện, thật ra vậy cũng rất thú vị. Nội dung nói chuyện không vây quanh công việc, cũng không phải vây quanh những địa điểm ăn chơi nào xuất hiện tệ nạn gì, vẫn rất tốt.
Khang Tịch quay đầu lại hỏi Dương Tố Hoan và Tiền Gia: "Trời sắp tối rồi, có đi không?"
Tiền Gia gật đầu.
Khang Tịch lại hỏi: "Vẫn còn muốn đi xe điện sao?"
Tiền Gia giành nói trước: "Không đi. Ở đó nhiều người."
Dương Tố Hoan cũng thở dài.
Đúng vậy, đã như vậy. Sao có thể còn đi mạo hiểm?
Sau khi thảo luận một phen, mấy người quyết định bao một chiếc thuyền, đi dạo hồ.
Trăng rằm ban đêm như câu, sóng nước dập dờn, vẻ đẹp yên tĩnh.
Bốn người ngồi trên mũi thuyền, vừa nói vừa cười, chơi một trò chơi nhỏ cũng cười vô cùng vui vẻ.
Trên đường nghỉ ngơi, Khang Tịch nói muốn đến bên kia nhìn, vì vậy Quý Ưu Trạch cũng đi theo.
Vịn lan can, hưởng thụ làn gió mát thổi qua mặt, Khang Tịch nói: "Tiền Gia, thích Dương Tố Hoan phải không?"
Quý Ưu Trạch kinh ngạc hỏi: "Thật sao?"
Ngón tay Khang Tịch khẽ xoa cằm nói: "Cậu không cảm thấy? Tự ngã xuống vì bảo vệ Dương Tố Hoan, người bình thường có thể làm được vậy sao?"
Tuy rằng Quý Ưu Trạch cảm thấy không thể tin nổi, nhưng suy nghĩ kỹ lại, cũng cảm thấy vậy.
Chỉ là.
Lúc này Tiền Gia ở bên kia thuyền, vừa quay đầu lại thấy Dương Tố Hoan si ngốc nhìn bóng lưng Quý Ưu Trạch.
Tiền Gia không khỏi siết chặt tay. Vì sao Dương Tố Hoan lại nhìn chằm chằm Quý Ưu Trạch? Hôm nay cô chú ý thấy, tầm mắt Dương Tố Hoan lúc nào cũng xẹt qua mình nhìn về phía Quý Ưu Trạch.
Giơ tay lên sờ sờ miếng băng cá nhân Dương Tố Hoan dán cho mình, nghĩ đến những chuyện xảy ra trước đây, nghĩ đến những lúc tiếp xúc với Dương Tố Hoan, mạch suy nghĩ của Tiền Gia có hơi mơ hồ.
Lúc này, Dương Tố Hoan ở bên cạnh đứng lên, nhìn dáng vẻ xem ra định đến bên chỗ Quý Ưu Trạch.
Nhưng vừa bước được một bước, Dương Tố Hoan cảm thấy cổ tay bị người nắm lấy từ phía sau.
Cô quay đầu lại, thấy Tiền Gia ngồi đằng sau cúi thấp đầu.
Tóc hơi lay động trong gió, từ đầu đến cuối Tiền Gia vẫn không ngẩng đầu, chỉ đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Dương Tố Hoan. Không hề dùng sức, giống như là sợ vừa dùng sức sẽ bóp nát đối phương.
Dương Tố Hoan cũng chỉ nhìn Tiền Gia, không nói lời nào.
Lúc này, Tiền Gia có hơi giống như đứa bé cô đơn lẻ loi.
"Ngồi với mình một lát, được không?" Tiền Gia mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng. Không hề có bất kỳ ép buộc nào, chỉ mang theo chút giọng điệu cầu xin.
Dương Tố Hoan nghe vậy, từ từ gật đầu, sau đó lại ngồi xuống.
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT