"Nhìn ta, thái hậu, nàng nhìn ta!". Ta đem mặt của nàng hướng về phía mình, nàng chỉ có thể nhìn ta.

"Dừng tay! Ai gia mặc kệ ngươi là ai, đều dừng tay cho ai gia! Nếu ngươi dám tiếp tục như vậy, ai gia nhất định sẽ không tha cho ngươi, nhất định phải đem ngươi lăng trì xử tử."

"Nàng bỏ được sao?". Ta nâng...cằm của nàng lên, dùng hết toàn bộ nhu tình, "Nàng nỡ thấy ta chết sao? Ta chết đi ai cùng nàng chơi diều, ta đã hứa sẽ ở bên cạnh nàng qua hết quãng đời còn lại trong cung, nếu ta rời khỏi nhân thế, ai sẽ bên cạnh nàng...".

"Ai gia không cần có người bên cạnh.". Lúc này Thái hậu càng giống nàng của trước kia, cô độc làm cho người ta đau lòng, cho dù là cô độc nhưng vẫn kiêu ngạo như vậy. Ta chế trụ nàng đang giãy dụa, nàng vốn là không có nhiều khí lực, ta dễ dàng đè được nàng.

Nàng vẫn là thái hậu ở cùng ta sớm chiều, nhưng mà lúc này trong mắt nàng, ta chỉ là một kẻ xa lạ.

Ta trói chặt ánh mắt của nàng, nói với nàng: "Nàng nhất định phải nhớ ta, cầu nàng không được đối với ta như vậy, nàng phải nhớ lại thời gian chúng ta gặp nhau trước kia..."

"Buông! Ai gia căn bản không biết ngươi."

Lời của nàng như dao nhọn đâm vào ngực ta, máu chảy thành sông. Ta hôn cổ của nàng, đó là nơi nàng thích được ta hôn nhất, mỗi lần ta hôn vào nơi ấy, nàng sẽ cuộn tròn vì sung sướng, nhớ tới đã cảm thấy hình ảnh kia có bao nhiêu đáng yêu.

Nàng vẫn có một dạng phản ứng, chính là đang bài xích bản năng của mình, ta từ từ làm nàng mềm nhũn, khiến nàng trầm tĩnh lại.

Nàng còn muốn nói những lời làm ta đau lòng, ta ngăn chặn môi anh đào của nàng, cuốn lấy đầu lưỡi của nàng, cảm giác quen thuộc nảy lên trong lòng.

Thái hậu của ta, tại sao nàng phải quên ta, nàng đã quên, nhưng ta lại nhớ rõ, toàn bộ đều do một mình ta chịu đựng, nổi thống khổ của ta gia tăng gấp đôi.

Cầu nàng nhớ lại ta nhanh lên, ta sợ ta sẽ kiên trì không được nữa.

Ta hôn khắp toàn thân của nàng, mỗi một chổ trên người nàng đều làm cho ta quen thuộc, ta từng lưu luyến biết bao, in dấu thật sâu, khắc vào trong tim mình.

Nàng tận lực đè nén tiếng rên rỉ, dần dần thừa nhận đồng thời lại bài xích cảm thụ của mình.

"Không cần chịu đựng, kêu ra đi. Ta thích nghe thanh âm của nàng.". Ta tách ra khớp hàm đang cắn chặt của nàng, dùng ngón tay thay thế để nàng cắn ta, hi vọng nàng có thể lớn tiếng kêu ra.

Nàng cắn chặt lên ngón tay của ta, răng nanh cắn vào trong thịt, từng đợt đau đớn lần lượt kéo đến.

"Thái hậu, nàng hận ta sao? Hận ta làm nàng cảm thấy thoải mái phải không?". Ta nói nhẹ nhàng bên tai nàng.

Thân thể của nàng cũng bắt đầu run rẩy, bộ ngực mượt mà đáng yêu run run dưới bàn tay ta, ta cảm giác mình thật yêu chúng, nhẹ nhàng ngậm lấy nụ hoa trong miệng.

Nàng rõ ràng có cảm giác, lại cố chấp không chịu biểu hiện ra ngoài, hết sức xem nhẹ cảm thụ của mình.

Ta vô cùng muốn nhìn thấy phản ứng chân thật của nàng, sau khi an ủi da thịt nàng thật lâu, ta chậm rãi tiến vào thân thể của nàng, đó là nơi ta quen thuộc nhất, nàng mất đi ký ức, nhưng thân thể của nàng lại nhớ rõ ta, gắt gao đem ta ngậm chặt, không chịu thả ta rời đi, cùng lúc đó nàng phát ra tiếng rên rỉ bị đè nén, nghiêng đầu qua một bên tránh né ta.

"Nàng còn nhớ cảm giác này hay không?". Ta vẽ ra mật dịch của nàng, nhiễm ướt cả bàn tay của mình.

Nàng khép lại hai chân, không cho ta tiến vào. Đồng thời dùng sức lắc đầu, nói: "Ngươi dám đối đãi ai gia như vậy, ai gia nhất định phải để ngươi chết!"

Ta chặn miệng của nàng lại, đem những lời còn lại cùng với nước bọt của nàng nuốt vào trong miệng, thanh âm của nàng dần dần yếu bớt, biến thành tiếng rên rỉ nức nở.

"Ahhh Arhhh... Uhmm...". Nàng há miệng thở hào hển, không kịp nuốt nước bọt vào, làm chúng chảy từ môi đến trước ngực của mình, hai con tiểu bạch thỏ trắng tinh nhảy nhót, lại giấu không được nồng đậm xuân sắc.

Ta ra vào liên tục trong thân thể nóng ẩm khít chặt, ta vĩnh viễn sẽ nhớ rõ cảm giác này, mà nàng cũng phải nhớ rõ.

Lúc ý loạn tình mê nàng thúc giục ta nhanh lên, lúc này giống như chúng ta đã trở lại trước kia, nhất cử nhất động của nàng đều quen thuộc như vậy.

"Thái hậu, thoải mái không? Thoải mái thì nàng phải nói ra, nói cho ta nghe."

"Uhm... thoải mái, hoàng hậu, ai gia sắp không được...". Nàng nhớ rõ ta, ta như thu được chí bảo, mừng sắp phát điên.

"Thái hậu, nàng gọi ta là gì, tiếp tục gọi ta một lần nữa, cầu xin ta cho nàng.". Ta chờ mong nói.

"Hoàng hậu... Cầu ngươi đừng dừng lại...". Thái hậu, nàng nhớ rõ ta!

Ánh mắt cay cay khó chịu, nước mắt trượt xuống dọc theo khóe mắt, nhỏ trên vai của nàng.

Nàng an tĩnh lại, nhẹ giọng nói: "Ngươi khóc? Ngươi khóc cái gì?"

"Nàng nhớ rõ ta đúng không?"

"Ai gia không biết ngươi. Luôn luôn là ngươi đang nói bậy."

"Ta không có, thái hậu, không phải vừa rồi nàng mới gọi ta hay sao? Thân thể của nàng nhớ rõ ta.". Ta lau đi nước mắt nói với nàng.

Ta nói: "Thái hậu, nàng còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không, ta xốc rèm lên nhìn thấy mặt của nàng."

"Ngươi lại có thể...". Thái hậu giận đến nghiến răng nghiến lợi, ta lại nở nụ cười: "Đúng a, ta lại có thể nhìn thấy gương mặt của nàng, là vinh hạnh hay là may mắn, người khác cũng không có duyên nhìn thấy, nhưng lại bị ta nhìn."

"Ai gia không có khả năng để cho ngươi sống sót, cho nên ngươi đang nói láo."

"Ta nói đều là sự thật, đầu tiên khi nhìn thấy nàng, ta mới biết mấy người ngoài kia đồn đãi đều là giả, nàng không phải là lão già vừa xấu vừa già như bọn hắn nói, một giây trước nàng giống như một đứa trẻ. Một giây sau nàng lại là thái hậu quyền cao chức trọng, hung hăng đánh ta, làm ta sợ tới mức thiếu chút nữa thì bất tỉnh."

"Thật vậy không?". Khẩu khí của nàng mềm mại hơn.

"Đương nhiên, ta cần gì lừa nàng. Giữa chúng ta còn xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện, những hình ảnh kia đều ở trong đầu ta."

"Ai gia không nhớ ra gì hết, rồi lại cảm thấy ngươi thật quen thuộc, ai gia không biết phải làm sao nữa.". Thái hậu ngượng ngùng. Sau đó lại lộ ra vẻ mặt thống khổ: "Đầu đau quá, nhưng ai gia lại không nhớ được gì hết.".

Ta đem nàng ôm lấy: "Không sao, nghĩ không ra cũng không có gì, ta để nàng chậm rãi nhớ lại."

Làm một lần không đủ, làm hai lần làm ba lần, ta nhất định phải làm cho nàng nhớ rõ ta là ai....

"Hoàng hậu...". Bên tai truyền đến kêu gọi không xác định, ta từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, phát hiện mình không phải trong hang đất lúc đầu, mà là ở trong rừng cây, chung quanh đều là đại thụ che trời, mà ta cùng thái hậu thì đang nằm ở trên đống quần áo, trên người đều không có mặc gì hết, đỉnh đầu là lá cây dày đặc, ánh mặt trời từ kẽ hở lá cây chiếu xuống dưới.

Vừa rồi người gọi ta là thái hậu? Ta mừng rỡ nhìn àng, nói: "Nàng nhớ ta rồi có phải không? Thái hậu!"

"Ừm". Nàng gật đầu khẳng định.

"Vậy ta hỏi nàng mấy vấn đề, nàng còn nhớ rõ đáp án không? Lần đầu tiên của chúng ta là ở đâu?".

Hai má Thái hậu đỏ ửng: "Ở khách điếm."

Đáp đúng rồi a! Thật ra ta sớm tin tưởng thái hậu đã khôi phục trí nhớ, sở dĩ hỏi nàng chỉ là muốn xem biểu tình xấu hổ của nàng thôi.

Giờ phút này thời tiết nắng ráo, ánh mặt trời vừa lúc, ngày tốt cảnh đẹp không nên lãng phí.

Ta ôm lấy thái hậu, thái hậu ôm lấy bờ vai của ta nghiêm túc nói: "Khi ai gia mất đi trí nhớ đã xảy ra rất nhiều chuyện, chúng ta phải đi xử lý, chúng ta không thể ở trong này lãng phí thời gian."

Ta cười hì hì nói: "Chuyện khác cũng không gấp, ta muốn ôn tồn với nàng một phen, đem thời gian mất đi đều mang trở về.". Nói xong ta cũng bắt đầu xuống tay, thái hậu lại bắt đầu từ chối, ta nói: "Nàng sao vậy?"

"Hoàng hậu, bây giờ không phải là thời gian làm chuyện này!".

"Trong mắt của ta chuyện này là chuyện quan trọng trên hết, hậu cung lúc nào cũng loạn như vậy, nàng vẫn quan trọng nhất.". Ta đem hai tay thái hậu hôn một cái, ta nói: "Ta rất nhớ nàng."

"Ai gia cũng nhớ hoàng hậu.". Thái hậu chân tình biểu lộ.

"Vậy còn chờ cái gì!". Thiên thời địa lợi nhân hoà, không làm chuyện vui sướng chính là có lỗi với trời đất nha.

- --

Chúng ta chậm rãi trở về nơi xảy ra chuyện, ta nhịn không được cười rộ lên.

Thái hậu nói cho ta biết khi ta đi thì hoàng cung xảy ra rất nhiều biến cố, thái hoàng thái hậu quyết định bế quan, trước khi bế quan nàng cùng thái hậu làm một giao dịch. Một lần nữa thái hậu tìm một người thai nghén đứa nhỏ, thái hoàng thái hậu thì nể mặt thái hậu mà buông tha cho ta.

Thái hậu đã đồng ý rồi sao?.

Lúc này hai tay ta siết chặt lấy nàng: "Nàng lại có thể cùng người khác sanh con."

Thái hậu bất đắc dĩ nhìn ta: "Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi còn có biện pháp nào tốt hơn sao? Thái hoàng hậu đáp ứng cho ta thời gian, để ta quên đi ngươi, chấp nhận người mà nàng sắp xếp."

Một ngày nào đó, trong trí nhớ của thái hậu không có kẻ làm hoàng hậu là ta nữa, cuộc sống của nàng thiếu một người, tâm bị đào rỗng. Đoạn thời gian đó, nàng một mực tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, không ngừng tìm kiếm trong cung, cho đến một ngày có một con diều dừng ở trước mặt nàng.

"Khi đó ai gia biết hậu hoa viên kia chính là nơi ai gia cần tìm.". Thái hậu nói.

"Vậy mà nàng còn làm bộ như không biết ta, thậm chí còn nói muốn giết chết ta.". Ta ủy khuất nói, nào có người đối xử với lão bà mình như vậy.

Hơn nữa, thái hậu, nàng nỡ bỏ ta sao? Hiện tại xem ra là luyến tiếc a.

Lúc chạng vạng tối, ta cùng thái hậu mới quay về lãnh cung, trong lãnh cung chỉ có Quỷ Hồn chờ chúng ta, nàng đang nướng khoai lang, một mình tự tìm vui.

Ta cùng thái hậu về tới thì nàng lập tức tới chào hỏi, sau đó đem khoai lang nàng đã nướng chia cho chúng ta.

"Tại sao Tiểu Thúy không ở trong này?". Ta đang nghĩ Tiểu Thúy đã đi đâu.

Quỷ Hồn bấm ngón tay tính toán, sau đó ra vẻ cao thâm nói: "Nàng bị thương rất nặng, thiếu chút nữa chết, sau đó bị một người cứu về, người nọ đang dùng 'thân thể' của mình chiếu cố nàng."

"Ai?"

"Để ta xem, ta nghe thấy Tiểu Thúy gọi người có tên là Linh Nhi."

"Xem ra Tiểu Thúy thật có phúc.". Ta ăn khoai, trong lòng rốt cục kiên định.

Thái hậu đánh giá Quỷ Hồn, Quỷ Hồn bị nàng nhìn thì bại trận, tự động giới thiệu sau đó nói ra mục đích của nàng cho thái hậu nghe.

Nghe xong, thái hậu xoay người nói với ta: "Các ngươi lấy cái gì phá trận của thái hoàng thái hậu?"

"Lấy ta.". Quỷ Hồn ngoan ngoãn nhấc tay, "Ta vốn có cách làm nàng dừng lại, chuyện này cần nhanh chóng làm ngay, nàng còn tiếp tục thì sớm hay muộn gì cũng tổn hao hết tinh lực mà chết."

"Ta nên làm cái gì đây?". Trước đó ta đã nói cần có thái hậu hỗ trợ, xem ra nàng vô cùng rõ ràng.

Quỷ Hồn nói xong, thái hậu đáp ứng nàng ta. Thái hậu nói cho ta biết, mặc kệ Quỷ Hồn nói cái gì, nàng chỉ tin tưởng ta, chuyện này ta tham dự, nàng cũng sẽ tham dự.

Chúng ta nghỉ ngơi đủ rồi mới xuất phát, thái hậu dẫn đường phía trước, chúng ta giả dạng thái giám và cung nữ theo sau lưng.

Dọc theo đường đi Quỷ Hồn không yên lòng, thường thường níu lấy lồng ngực của nàng, nói: "Ta có loại dự cảm bất an."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play