Những tướng sĩ canh giữ đại điện tới bây giờ mới đến bắt bọn chúng, đáng tiếc chờ bọn hắn khởi động thì những bộ xương kia đã biến mất.
Một màn thần kỳ này gần như mang đến hiệu quả rung động thị giác vô cùng, giống như đang xem diễn kịch, mọi người lúc này vẫn còn ngơ ngác như nằm mơ, có người dồn sức đánh vào mặt của mình, hoài nghi mình vừa rồi ngất đi nên mới sẽ xuất hiện ảo giác.
Thái hậu lên tiếng nhắc nhở tiểu hoàng đế phải chủ trì đại cục: "Hoàng thượng, hiện tại ngươi cần đứng ra ổn định cục diện."
"Tiểu nương, trẫm rất sợ...". Tiểu hoàng đế run run rẫy rẫy - thanh âm làm cho người ta hận không thể đem hắn ôm vào trong ngực dỗ dành, hắn nhìn lên hướng thái hậu bên này, muốn được hấp thu ấm áp cùng cảm giác an toàn trên người thái hậu, lại bị thái hậu ngăn cản ở bên ngoài.
Hắn cúi đầu, uể oải không thôi đi trở về vị trí, ngồi lên long ỷ, chủ trì đại cục.
Vừa rồi tiểu hoàng đế thiếu chút nữa muốn vén rèm, đến lúc đó chúng ta sẽ bị bại lộ trước mặt hắn.
Ta sợ tới mức trong lòng bàn tay xuất đầy mồ hôi, rất sợ hắn sẽ đi lại đây.
Thái hậu chỉ thị người trong cung đi điều tra rõ những sứ giả nước ngoài kia, mặt khác còn tăng cường tuần tra, chỉ cần thấy được những người có thân phận không rõ sẽ bắt ngay lập tức.
Có lẽ là chuyện vừa rồi làm mọi người còn sợ hãi, lúc này thái hậu nói gì cũng răm rắp nghe theo, không dám chống lại.
Chuyện quan trọng phải làm là giữ bí mật, nếu chuyện này truyền ra bên ngoài hoặc là để dân chúng làm chuyện cười, hoặc là tạo ra phiền toái không cần thiết gây hỗn loạn dân chúng.
Tất cả mọi người có mặt đều phải cắt máu ký tên, hơn nữa phải bảo đảm giữ bí mật không để tiết lộ ra bên ngoài, nếu không sẽ nghiêm trị không tha.
Bá quan im lặng, tất cả đều đem miệng bịt chặt, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Lúc trở về, ta chui vào đám người thái giám, đi theo bên cạnh thái hậu, không được nhìn ngó lung tung, dù sao tất cả mọi người cúi đầu thấp đến trước ngực, không có người phát hiện được ta khác lạ.
Thái hậu nhìn thẳng phía trước, làm ra một bộ dạng phân rõ giới hạn với ta.
Khi bốn bề vắng lặng, nàng mới lộ ra bộ mặt chân thật của mình, rõ ràng là sợ hãi, nhưng vẫn cố làm ra vẻ không sao, phá vỡ hết lớp ngụy trang thì nàng cũng cần người đến bảo hộ.
"Không có việc gì không có việc gì, coi như vừa rồi là một hồi ác mộng." Ta vỗ bả vai của nàng dùng biện pháp của mình an ủi nàng.
"Chuyện này sẽ không đơn giản như vậy liền tra rõ." Nàng vẫn lo lắng không thôi.
Ta nghĩ lại lúc thời khắc nguy hiểm nàng đưa ra lựa chọn, làm ta cảm giác không thoải mái, trong mắt nàng ta không bằng một hạt cát, huống chi là một cục đá lớn như vậy.
Ta nói: "Nếu khi đó thật sự có chuyện xảy ra, ngươi chọn ở lại hay là đi theo ta?"
"Hoàng hậu." Nàng nằm trong lòng ta liền ngồi dậy, tựa hồ không tin ta sẽ hỏi ra những lời này.
"Ngươi nói ngươi chọn ở lại, mà không phải là đi theo ta. Trong mắt ngươi, giang sơn xã tắc quan trọng hơn sao? Đáng giá để ngươi đem sinh mạng ra đánh đổi hay sao?."
Nàng không muốn trả lời, ta sẽ bức nàng trả lời: "Ít ra ngươi cũng nói dối ta một câu ta sẽ vui hơn."
Nàng xoay qua một bên, ta liền biết đáp án của nàng, cười khổ mà nói: "Nơi này rốt cuộc có cái gì tốt, có thể làm cho ngươi ngay cả mạng cũng bỏ được."
Ban đêm ta ôm mền đi ra bên ngoài ngủ, ta muốn thanh tĩnh một chút. Đang ngủ mơ mơ màng màng thì nghe thấy bên trong truyền đến tiếng kêu la hoảng sợ, trong thanh âm tràn ngập nỗi sợ hãi, làm tim ta nhảy tới cổ họng.
Ta nhảy xuống giường không kịp mang giầy liền bỏ chạy vào bên trong, thái hậu đang nói mớ, nàng nhắm chặt hai mắt, trán che kín mồ hôi, hai tay nắm chặt góc chăn, đem bản thân cuộn tròn thành một đoàn, tràn ngập sợ hãi từ trong miệng nàng truyền tới.
"Chạy mau... Chạy trốn tới nơi khác đi..."
Mới vừa rồi ta còn tính trẻ con, thầm nghĩ trong lòng thề sẽ không bao giờ... có quan hệt gì với nàng nữa, lúc này khi thấy nàng khó chịu thì không có cách nào ngồi mặc kệ. Ta nằm bên cạnh nàng, đem nàng ôm lấy, vuốt lên mái tóc của nàng, nói: "Bọn hắn đều không thấy ngươi, không ai đuổi bắt ngươi cả, an toàn rồi, không còn nguy hiểm nữa."
Tay nàng nắm chặt cổ áo của ta, "Hoàng hậu ngươi đang ở đâu..."
"Ta ở trong này, ta đang bên cạnh ngươi, bây giờ chúng ta đều an toàn.". Trái tim ta lúc này đều biến thành bãi nước.
Lúc này nàng mới an tâm ngủ, không còn nói mớ nữa.
Ta nhịn không được thở dài, dùng tay áo lau đi mồ hôi trên trán nàng, vén lên bức màn, thấy Phát Tài đang ngồi cạnh giường, hơi an tâm một chút.
Sáng sớm hôm sau Phát Tài lại chuồn mất, sau khi trở về thì ngậm vài cây cỏ dại màu tím trở về, xét thấy kinh nghiệm lần trước, ta sẽ không xử trí nó, hỏi nó thì nó giải thích: "Đây là Tử Thảo, ở Tiên giới cũng là dược thảo có chút cấp bậc, cách dùng là nấu thành nước uống."
Ta theo ý của nó đi nấu thảo dược, trộm lấy một cái nồi nhỏ, dựng một cái bếp nhỏ trong sân bắt đầu nấu, sau khi đun một hồi thì Tử Thảo biến thành màu tím.
Ta nhìn thấy Phát Tài lặng yên không một tiếng động trốn trong góc, khó hiểu hỏi: "Ngươi trốn xa như vậy để làm gì?"
"Ta quên nói cho ngươi biết một việc, khi đun Tử Thảo thì nó sẽ phát ra một mùi hương có tính kích thích."
Nó nói thì đã quá muộn, bởi vì ta đã bị hương vị ấy vây quanh, nước mắt nước mũi chảy dài, vô cùng giống như đang ngồi rang tỏi với ớt, ta đứng mũi chịu sào chịu đủ tra tấn.
"Chờ... Chờ ta bắt được ngươi... Ta nhất định... đem ngươi, ngâm...trong nước... ách xì... ách xì...". Ta chạy trốn đám sương khói màu tím kia, nước mắt nhiễm ướt cả tay áo.
Phát Tài một bước chạy mất, làm ta muốn bắt nó cũng không có cách nào.
Chờ hương vị bay đi hết, nước trong nồi màu tím trở nên trong suốt, hơi hơi có chút màu tím, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp.
"Uống vào thật sự sẽ không chết sao?". Ta cũng không dám tùy tùy tiện tiện lấy chính mình làm vật thí nghiệm.
Phát Tài bị ta ném vào trong nước lại ném vào trong lửa nướng qua một phen, sau khi nướng cháy hơn phân nửa lông, nó bị thương liếm lấy một khối trụi lủi trên người, nói: "Ngươi có thể thử xem xem, Tử Thảo không có độc cũng không có dinh dưỡng gì, ở Tiên giới là một loại thuốc bổ dưỡng, nhưng mà cũng bởi vì hương vị của nó khi nấu mà tất cả mọi người không ai chịu nấu uống, Tử Thảo không đáng giá tiền, nhưng mà thành phẩm cũng sẽ có giá trị xa xỉ."
Ta dùng tay đi thử độ ấm, Tử Thảo luyện ra thành nước thì dính như keo, hơn nữa có chút co dãn, còn rút ra được một sợi tơ trong suốt sáng lóe.
Ta lại càng không dám tùy tiện bắt nó uống vào trong bụng, trên mu bàn tay dính chất lỏng sềnh sệch, nhanh chóng bị da thịt hấp thu.
"Đây là chuyện gì? Làn da giống như trắng ra, có phải ta nhìn lầm rồi không?"
"Tiên nữ cũng đem Tử Thảo thoa trên mặt." Phát Tài nói.
Trong đầu ta lóe ra một tia sáng, mạnh mẽ ôm lấy Phát Tài, nói: "Ta quả nhiên không đặt sai tên ngươi, ngươi đúng là thú thần tài."
"Ta không phải thú thần tài!". Nó rít gào giãy dụa.
Ta đem tử thảo luyện ra thành nước rót vào trong bình sứ trắng, thay đổi quần áo chạy đi gặp nhóm người Tiểu Thúy.
Nhóm phi tần bên kia, vẫn còn đang đi học, Tiểu Thúy cùng Linh Nhi mặt đối mặt đứng phía trước, từ khi ta lại đây cũng không nói một câu nào. Trên bảng đen viết chủ đề dạy học số mười: Cò kè mặc cả.
Hai người một câu cũng không nói mà còn đòi cò kè mặc cả? Những học trò phía dưới vô cùng tò mò, không biết dạy họ được cái gì hay là làm hư họ đây.
Ta ho nhẹ một tiếng, lên tiếng đánh vỡ cục diện bế tắc: "Khụ khụ, các ngươi đang lên lớp thật sao?"
Hai người như trong mộng mới tỉnh, khi phục hồi tinh thần lại thì liền hoảng sợ đem tầm mắt dời đi, đưa lưng về phía nhau.
Chờ hai vị tỷ tỷ tiếp theo tự mình đi lên làm mẫu, hai vị mỹ nữ vốn là nho nhã lễ độ hành lễ, một tỷ tỷ sắm vai người mua mở miệng hỏi, một tỷ tỷ sắm vai chủ quán cũng là mắc cở đỏ mặt nói một cái giá, sau đó lấy tiền trả tiền, vui vẻ hòa thuận.
Ta đứng giữa hai người, nói: "Cò kè mặc cả không phải như thế, các ngươi không cần học tập theo các nàng, ta tới thay mọi người làm mẫu. Vị tỷ tỷ này, mời ngươi đi lên làm đối thủ của ta được không?".
Một tỷ tỷ ôn nhu mặc y phục màu xanh nhạt hơi cúi người, nói: "Hoàng hậu, nô tì nên làm những thứ gì?".
Ta tùy tiện lấy ra một quyển sách, nói: "Giả như tình huống thứ nhất là như vầy, ngươi muốn mua quyển sách này, ta là người bán sách cho ngươi, lúc này ngươi phải nói như thế nào đây?".
"Chuyện này nô tì mới vừa học thôi, cần hỏi trước giá cả, bà chủ, xin hỏi quyển sách này bán bao nhiêu tiền?".
"Ừ, tốt, bây giờ ta sẽ nói, chín mươi văn tiền.". Ta dùng ánh mắt ý bảo nàng tiếp tục đi.
"Được." Không ngoài ý nghĩ của ta, quả nhiên là như vậy.
"Ngươi phải nhìn kỹ, không ngừng trả gía, không ngừng ép giá.". Ta xoay một bên: "Ta tới làm mẫu một lần."
Vì thế ta phát huy bản lãnh đường phố của mình, đầu tiên đem đồ vật nói không đáng một đồng, tiếp tục như thế, sau đó chém một đao, chờ ta nói xong, lệ quang trong mắt tỷ tỷ đối diện lóe ra, đem đạo cụ ôm ở trước ngực, phẫn nộ nói: "Hoàng hậu ngươi... ngươi quá đáng!".
Nói xong, liền chớp mắt bỏ chạy đi xuống.
Mất sức lực rất nhiều mới làm các nàng có chút hiểu biết về tầm quan trọng của giá cả, ta đã mệt đến không còn chút sức lực, sớm kêu các nàng tan học.
Tiểu Thúy và Linh Nhi một người ở bên trái ta một người ở bên phải ta, đứng hai bên trong phòng, ở giữa còn khoảng cách cách mấy chục thước.
Ta nhìn một cái, nói: "Tiểu Thúy, ngươi trốn xa như vậy là sợ ta ăn ngươi hả?".
Tiểu Thúy nói: "Không phải."
"Linh Nhi, ngươi làm cái gì vậy? Ở đây có Mãnh Thú hay sao?"
"Không có."
"Đi lại đây, ta lấy thân phận của hoàng hậu ra lệnh cho các ngươi lại đây.". Ta nói xong, hai người mới mè nheo đi lại đây, nếu không cũng không chịu tới gần.
Ta nắm cánh tay của hai người, nói: "Bây giờ ta có kế hoạch buôn bán lớn, nếu thành công thì sau này chúng ta không lo không có tiền."
"Buôn bán cái gì?". Hai người trăm miệng một lời nói.
Hắc hắc, xem đi, vẫn là có điểm giống nhau.
"Ta tìm được một loại thảo dược, luyện ra tinh hoa có thể làm cho da thịt trở nên non mịn bóng loáng khôi phục trạng thái trẻ tuổi, ta cho rằng đây là một dịp may hiếm thấy."
Tiểu Thúy nói cho ta biết, vì tiêu thụ những sản phẩm của các phi tần trong cung, Bách Hợp Giáo của bọn họ mở ra một cửa hàng đặc biệt, bán sản phẩm thêu thùa. Ban đầu cũng có chút tiền lời, nhưng cũng không tính toán gì tiếp tục. Những người này buôn bán những tác phẩm bình thường cũng có chút chán nản, cho nên liền muốn nghiên cứu những hướng dẫn buôn bán của các bậc thầy.
Tỷ tỷ trong cung thêu các loại mẫu mã đơn giản, nhưng mà mỗi cái đều là tinh phẩm, chỉ cần bọn hắn liếc mắt một cái liền giật nảy mình, mỗi người đều mơ tưởng chiếm dụng, cuối cùng chưởng quầy liền dùng phương pháp đấu giá đem thêu phẩm bán đi, giá cả không ngừng tăng cao.
Chưởng quầy vừa ý giá cả cùng hàng hoá hiếm thấy, quyết định đem cửa hàng lo liệu ổn thỏa, tất nhiên là đem những sản phẩm thêu thùa làm chi bảo của cửa hàng, mỗi thứ đều bán với giá cao, mấy ngày nay liên tục tăng thêm lợi nhuận.
Có kinh nghiệm thành công rồi sau đó thì lục tục mở chi nhánh, bán tranh chữ bán trang sức cũng bắt đầu phát triển.
Tiểu Thúy nói Bách Hợp Giáo mở cửa hàng này là lấy ta ra đứng tên, nhưng mà ta cũng không để ý mấy thứ này, dù sao thân thể của ta ở trong hoàng cung, thứ gì đó bên ngoài dù sao cũng không có biện pháp chuyển vào, duy nhất để ý chỉ là tiền, có tiền kiếm ta sẽ cao hứng.
Ta nói ra kế hoạch của ta xong, Tiểu Thúy cùng Linh Nhi đều không tin trên thế giới này có thứ thần kỳ như vậy, các nàng khuyên ta phải thí nghiệm trước rồi hãy tung ra ngoài.
Vì chứng minh đồ chơi này là có hiệu quả, ta đem chất lỏng trong bình sứ trắng phân ra một chút, bỏ vào bình nhỏ hơn pha loãng rồi đưa cho các vị tỷ muội, lấy hiệu quả thực để nói chuyện.
Hưởng ứng vô cùng kịch liệt, khen ngợi không ngừng, sau khi dùng qua thì làn da liền trở nên trắng nõn mịn màng, khôi phục mềm mại của tuổi trẻ, khiến cho những vị phi tần được nuông chiều từ bé vui vẻ không thôi, sôi nổi muốn ta cho họ thêm càng nhiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT