Ngày hôm sau, ta bị cảm. Loại tình huống này nếu dùng một thành ngữ để hình dung thì chính là 'trộm gà không được còn mất nắm gạo'.

Vì phòng ngừa bị thái y nhìn ra ta có hỉ mạch, nên không dám đi thỉnh thái y lại đây, bình thường thuốc cũng không thể tùy tùy tiện tiện mà uống, cuối cùng biện pháp giải quyết chính là ăn mặc ấm một chút, sau đó thì tiếp tục uống một bát canh gừng.

Quần áo của ta đều ở tẩm cung của ta, ở bên này muốn đi lấy cũng không tiện, cho nên ta đem y phục của thái hậu ra mặc. Đáng tiếc thái hậu xinh xắn đáng yêu, y phục cũng thật nhỏ, một chiếc áo bông rộng nhất của nàng mặc trên người ta cũng cảm thấy chật, nhất là bộ ngực bó chặt vô cùng khó chịu, khi nhảy mũi ta sẽ đem nút thắt trước ngực làm bung ra.

Nhưng mà hoàn cảnh đặc biệt cho nên cứ tạm chấp nhận thôi.

Ảnh hưởng lớn nhất của ta mấy ngày nay mà nói chính là chuyện ăn uống không tốt của ta, khó chịu, không tâm tình ăn cơm, ngoài ra còn một lý do nữa chính là thái hậu trốn tránh ta.

Có lẽ hôm đó, khi cả hai không mảnh vải cùng nhau đối mặt trong hồ tắm làm nàng thẹn thùng...

Lý do chó má này ngay cả người điên cũng sẽ nói không phục. Ai mà tin chuyện đó được, ngay cả con chúng ta cũng có với nhau rồi mà nhìn nhau còn ngại ngùng nữa hay sao.

Ta thành Lâm Đại Ngọc, tựa vào đầu giường, chờ thiên hạ phụ bạc mình trở về.

* Lâm Đại Ngọc là một trong ba nhân vật chính của tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng. Là nữ nhân có nhan sắc hơn người nhưng số phận lại bạc mệnh....

Ta ho khan vài tiếng, sau đó dùng tay sờ sờ mặt mình, không biết có phải là ảo giác hay không, ta cảm thấy hình như ta hơi gầy, trên mặt không chút da thịt, chỉ có xương lòi ra.

Còn cánh tay nữa...

Ta đưa tay giơ lên trước mặt, đây là cánh tay của ta sao, đôi tay thon dài như ngọc sao bây giờ lại biến thành bộ dạng thế này.

Kỳ lạ. Ta gọi mấy cung nữ hầu hạ ta đến, kêu các nàng nhanh chóng đi gọi thái hậu lại đây.

Thường ngày thái độ những người đó đối với ta cũng không tôn trọng gì, lần này ta gọi các nàng làm việc các nàng cũng chỉ lạnh lùng nói một câu: Thái hậu phải xử lý quốc gia đại sự, không thể phân thân.

Vẫn còn một tiểu cung nữ mặc cung trang màu hồng có lương tâm, nàng dùng giọng điệu không xác định nói với ta: "Hoàng hậu, để nô tì đi thử xem sao, nô tì sẽ hết sức giúp hoàng hậu, nếu như không thể thì nô tì cũng bất lực, thỉnh Hoàng hậu nương nương hiểu và bỏ qua."

"Được. Ta không phải người cố tình gây sự ". Vào thời khắc đen tối nhất, ta nhìn thấy một người tốt.

Đợi nàng đi rồi, ta chống đỡ hết nổi nên nhắm mắt ngủ, không có nằm mơ, giống như hôn mê, hơi có chút ý thức, ta cảm giác được có người ở sờ mặt của ta.

Đau... Ta nhíu mày, mở mắt ra, nhìn thấy cô nương trước mặt đang khóc thật tội nghiệp, cô nương này là ai, tại sao lại giống thái hậu như vậy...

Sao có thể là nàng.

Mắt của ta nhìn chằm chằm, lúc đó nàng lại quay đầu đi dùng tay áo che khuất mặt, đừng cho là ta không phát hiện cái tay còn lại của ngươi đang làm cái gì, đó là hủy diệt chứng cớ.

"Thái hậu... Ta đến tột cùng là làm sao vậy, còn ngươi nữa, tại sao khóc?" Đừng làm như ta sắp chết vậy.

Thái hậu cắn chặt khớp hàm, lời nói nặng như khối chì.

"Tại sao ai gia phải khóc, là hoàng hậu hoa mắt thôi" Thái hậu vẫn cứ ngạo kiều như trước.

Ta giơ tay lên, ngón cái lau đi khóe mắt còn lưu lại ẩm ướt của nàng, nói: "Hai con mắt ta đều thấy được, khóc là khóc nha, ai mà không khóc, chỉ cần là con người thì sẽ khóc, huống chi là ngươi."

"Ai gia không có thời gian nghe ngươi nói hưu nói vượn. Nhưng mà bây giờ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra với ngươi, sao lại thế này!" Nói xong nàng lại khống chế không nổi cảm xúc, hai mắt đã hồng giống như cặp mắt của con thỏ con.

Ta cười nói: "Cái gì sao lại thế này, thái hậu ngươi nói cái gì không đầu không đuôi vậy"

"Hoàng hậu, ngươi... Ngươi xem bộ dạng bây giờ của ngươi đi" Tay nàng bắt lấy cánh tay của ta, loại tình cảm thân thiết này không cần nói cũng hiểu.

Ta buồn bực: "Chỉ là mấy ngày nay ta không ăn cơm nên hơi gầy một chút thôi...". Ta tự nhủ nói xong, chỉ thấy tiểu cung nữ lấy ra một cái gương, ta đưa tay muốn cầm lấy, nàng lại do do dự dự cầm gương thu hồi lại, nhìn ánh mắt khó hiểu của thái hậu, chỉ mong nàng đưa ra một câu trả lời.

Thái hậu khó khăn gật đầu, cung nữ thu được mệnh lệnh mới đem gương đưa cho ta.

Ta cầm gương trên tay, cũng giống như thường ngày tùy tiện nhìn, người xuất hiện trong gương làm ta mở to hai mắt, một khắc sau, ta hôn mê.

Theo như thống kê sơ lược tới nay, trong khoảng thời gian này, số lần ta ngất xỉu là nhiều nhất trong hơn hai mươi năm qua. Bị sắc dục huân tâm ngất đi, máu trào lên não ngất đi, quá cao hứng cũng ngất xỉu, nhưng mà lần này ta bị chính mình dọa mà ngất.

Trong gương, ta nhìn thấy được bộ dạng tiêu biểu của một kẻ chạy nạn đói khát, người nọ vẫn giống ta như đúc, nhưng mà trên mặt không có một chút thịt nào hết, chỉ còn lại có da bọc xương. Hốc mắt lõm vào trong, con mắt trừng trừng nhìn, còn có cánh tay kia nữa, chỉ còn lại có một lớp da cùng xương, khớp xương bén nhọn, như muốn đâm rách da lộ ra ngoài.

Có lẽ còn miêu tả tiếp tục thì thường thiên này sẽ biến thành tiểu thuyết kinh khủng nhất.

Vẫn giống như những lần trước, khi ta ngất đi thì liền rơi vào trong không gian hư vô kia, lần thứ hai nhìn thấy Quỷ Hồn chết tiệt đã lâu không xuất hiện.

Nói chung thì nhìn nàng cũng không hơn gì ta. Nàng cũng trở thành dân tị nạn, thành một con quỷ chết đói.

"Ta thật đói."

"Ta cũng vậy."

Hai người chúng ta như quỷ chết đói mặt đối mặt ngồi cùng một chỗ, trong đầu ta hiện ra đầy bánh bao, bánh mỳ, vây cá, tổ yến, còn có một chén cơm đầy.

Trước mặt của ta hiện ra rất nhiều đồ ăn, ta lấy lên một món, liền ăn như hổ đói nói cà lăm, nàng cũng bắt đầu ăn theo ta, miệng của ta hành động theo nhưững gì não bộ chỉ huy, cho đến khi bàn đồ ăn trước mắt xếp thành núi nhỏ.

Nhưng mà nhắc tới cũng kỳ lạ, rõ ràng ta cắn đồ ăn vào miệng cũng nếm được hương vị, nhưng mà trong bụng vẫn trống rỗng.

Nàng lau khóe miệng, trong miệng chứa đầy thịt gà, nói: "Những thứ này chỉ là thứ ngươi tưởng tượng ra chứ không có thật, cho nên ngươi cũng chỉ có thể qua cơm thèm nhưng không thể no bụng."

Cả người ta đều ngây ra, mỹ thực trước mắt hô một tiếng hóa thành khói trắng biến mất không thấy gì nữa.

"Tại sao ta lại biến thành bộ dạng này, tại sao khi ta tàn tạ như thế này thì ngươi cũng tàn tạ theo!" Ta đem khí lực còn sót lại khó khăn hỏi nàng.

Nàng cắn một miếng thịt, nói: "Kỳ thật, chuyện này nói thì dài dòng."

"Vậy nói ngắn gọn." Ta không có thời gian nghe nàng giảng giải cặn kẽ.

"Rất đơn giản, chúng ta bây giờ là một khối, ngươi đói ta cũng đói. Vì sao ngươi lại đói, là bởi vì bây giờ là giai đoạn ta đang dậy thì, đang lớn dần, ta cần chất dinh dưỡng, nhưng mà bởi vì trong khoảng thời gian này ngươi không bổ sung năng lượng vào cơ thể, cho nên chúng ta đều biến thành như vậy. Bây giờ biết rõ chưa?"

Ta hiểu được rồi, nhưng là điều quan trọng là không cách nào kết hợp những thứ ngươi vừa nói: "Vì cái gì chúng ta là một khối?"

Ta với nàng có liên quan gì đâu?

Nàng nói: "Ta cũng không có cách nào giải thích tại sao ta và ngươi lại cùng một chỗ."

"Ta nghĩ đến một loại khả năng, ta hỏi ngươi, ngươi xem xem có đúng hay không, đó chính là bây giờ ngươi giống như một con ký sinh trùng ký sinh trong thân thể của ta, hấp thu dinh dưỡng của ta?"

Nàng tỉnh ngộ, vỗ bàn một cái, nói: "Được rồi, đúng như thế, không sai."

Nàng còn nói được sao, ta nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi quả thực chính là côn trùng có hại, từ khi ta gặp ngươi liền không có chuyện gì tốt hết!"

Nàng mỉm cười lắc đầu, nói: "Đừng khích lệ ta như vậy nha, ta sẽ thẹn thùng đó. Sau khi gặp ta ngươi cũng có được nhiểu chuyện tốt mà, chẳng hạn như 'hồng hạnh xuất tường' với bà bà ngươi, còn có quan hệ loạn luân"

Này này, nói gì vậy, tình cảm tốt đẹp như thế từ trong miệng ngươi nói ra sao khó nghe như vậy!

"Lúc ta tỉnh lại còn nghe thấy có người đang nói ngươi mang thai..." Nụ cười của nàng dần dần cứng ngắc, biểu cảm trên miệng biến thành khóc lóc.

Ta cười lạnh, nói: "Quả thực là so với thần y ngươi còn thần hơn, chuyện ta mang thai cũng biết, ngươi và cái thai trong bụng ta có quan hệ gì"

"Không đúng, làm sao có thể, ngươi mang thai thì liên quan gì tới ta!" Nàng kích động đứng lên.

"Đương nhiên không có vấn đề gì, đứa bé kia cũng không phải của ngươi!" Ta cũng nổi giận cùng nàng vỗ bàn.

"Chẳng lẽ!" Ánh mắt của nàng hóa thành đao nhọn quét trên bụng của ta.

Bụng của ta đã sắp lõm vào, nhìn vô cùng khó coi.

Hai mắt nàng sáng lên bước đi về phía ta.

Ta lui từng bước về phía sau.

Nàng từng bước tới gần.

Phía sau lại xuất hiện một bức tường ngăn trở con đường của ta, trong đầu ta muốn bức tường này sụp đổ, nháy mắt bức tường liền biến mất.

Ta biến ra vô số chướng ngại vật chặn nàng lại.

Bụi gai, núi đao, biển lửa... Ta muốn biến ra rất nhiều thứ nhưng khi xuất hiện thì chúng cũng chỉ còn lại đống tro bụi.

Đây là ảo tưởng sao? Ta đâm ra khiếp sợ với những suy nghĩ của mình, giống như trên đời này ta là vạn năng.

Nàng đến trước mặt ta, chậm rãi nâng cánh tay lên. Khi sắp đụng tới bụng của ta, hai người chúng ta như nhũn ra, té trên mặt đất. Những biến hóa vừa rồi làm ta tiêu hao khí lực, trong người cũng không còn chút năng lượng nào để duy trỳ, cho nên lúc này cả hai đều không còn chút sức lực nào dậy nổi.

Ta nhất định rất gầy, nhất định sẽ bị người khác kỳ thị.

Nàng hữu khí vô lực phát ra rên rỉ, nói: "Ngươi... đứa nhỏ... đứa nhỏ trong bụng.. là ta..."

"Chó má, rõ ràng là của thái hậu."

"Đúng là ta..." Thanh âm của nàng cuộn sóng run rẩy.

"Ta nói không phải của ngươi!"

"Là ta!" Nàng rống lên, sau đó liền ngã xuống.

"Cái gì, ý của ngươi là ta là mẫu thân ngươi?"

"..." Nàng đã hoàn toàn ngất đi.

Vào thời khắc này ta cảm giác được thân thể của mình bị người nào đó ôm lấy, có nhiệt lượng từ chỗ bị ôm truyền đến, rót sức sống vào thân thể hư không.

Ta có khí lực trở lại liền bò đến cạnh nàng, đem nàng lật qua, đánh vào bàn tay nàng vài cái thức tỉnh nàng.

Nàng chậm rãi mở mắt, lập tức lộ ra một nụ cười yếu ớt, nói: "Thật là cao hứng, lại có thể sống một lần nữa"

"Nếu ngươi nói không sai, vậy bây giờ bắt đầu ngươi có thể gọi ta là mẫu thân" Ta cao hứng như thế, cho nên vui.

Trên mặt của nàng lộ ra thần sắc mờ mịt, sau đó thay thế bằng sự bi thương, nàng dùng sức đấm ngực, nói: "Trời cao a, ông không thể tàn nhẫn như vậy a!"

"Nữ nhi ngoan, bây giờ nói cho mẫu thân biết, ta nên làm gì đây!"

"Đừng nghĩ sẽ chiếm tiện nghi của ta, thà rằng lúc vừa ra đời ta sẽ cắn lưỡi tự sát chứ không... Không thể... hạ thấp 'thần cách' của mình!"

"Ngươi nghĩ rằng ta sẽ cho ngươi uống sữa sao!" Ta nói xong, ta và nàng đều ngây ngẩn cả người.

Ta cúi đầu nhìn xem ngực của mình, sau đó nhìn nhìn lại ngực của nàng, ta nói: "Quên đi, ta sẽ tìm bà vú cho ngươi!"

"..."

"Được rồi, được rồi, nói cho ta biết ta nên làm cái gì bây giờ, ta bị ngươi hút hết chất dinh dưỡng sắp thành cây khô rồi đây này"

"Ta cũng không muốn hút linh khí của ngươi, nhưng mà không có cách nào khác, ta muốn ngăn cũng ngăn không được. Muốn không bị ta hút hết khí lực thì chỉ có một biện pháp."

"Biện pháp gì?" Sẩy thai?

"Ăn."

"..." Đúng là tốn hơi thừa lời.

"Hấp thu năng lượng không chỉ bằng cách ăn thức ăn, ngươi có thể dùng biện pháp khác như: tu luyện, hấp thu thiên địa linh khí, còn có cách dựa vào linh dược bổ dưỡng. Cũng có thể hút linh khí của người khác để bổ sung khí lực ngươi mất đi, nhưng mà đây là chuyện cấm kỵ, trừ phi có người nguyện ý hy sinh đạo hạnh của hắn đến cứu vớt ngươi."

"Ta không muốn tu tiên!!!"

"Ngươi không có đường lui, nếu ngươi không nghĩ biện pháp, chúng ta sẽ chết."

Ta khóc không ra nước mắt.

Nàng ngẩng đầu nhìn ta, nói: "Thái hậu đang đánh thức ngươi đó, nàng một bên khóc một bên kêu tên của ngươi kìa"

Ta cười: "Lại giỡn với ta, ta bị lừa qua một lần, cũng không tiếp tục bị lừa lần thứ hai."

"Ta không lừa ngươi, lần này là thật sự, hư vô ảo cảnh xuất hiện lỗ hổng, bị chất lỏng ăn mòn tạo thành một cái lỗ thủng lớn."

"Thủng tầng ô-zôn hả, lần sau tìm một lý do hay hơn được không!"

Nàng thở dài một hơi, nói: "Nước mắt của nàng đang rơi, đó chính là nguyên nhân"

Đang nói, hồng thủy từ chân trời vọt tới, ta cùng nàng liếc nhau, ta nói: "Chẳng lẽ..."

Nàng nói: "Đúng"

Sau đó, ta bị hồng thủy cuốn đi.

Ta hít sâu một hơi, thiếu chút nữa bởi vì thiếu dưỡng khí mà ngạt thở.

Nàng không có gạt ta, thái hậu thật sự đang khóc. Ta nằm trên giường lớn, mà nàng thì quỳ gối bên cạnh ta, ôm nửa người trên của ta. Nhiệt lượng chính là từ trên người nàng truyền tới, một tia ấm áp chảy vào trong thân thể. Nước mắt nóng bỏng rơi trên gương mặt của ta, những nơi bị nước mắt của nàng rơi trúng thiếu chút nữa bị bỏng.

"Hoàng hậu, hoàng hậu..." Nàng đang gọi ta.

Ta yếu ớt nói một câu: "Ta ở đây"

Nàng vô cùng vui mừng, ngồi dậy khỏi ngực ta. Ta bắt lấy cánh tay của nàng, nói: "Không cần buông, ôm thật chặc ta được không? Ta muốn được ngươi ôm."

Nàng vội vàng đem ta ôm lấy, nhiệt lượng lại trở về.

Thân thể mềm mại cùng mùi hương dễ chịu truyền đến quanh chóp mũi ta, tâm tình yên tĩnh lạ thường.

Ta nói: "Đừng sợ, ta không sao."

"Ai gia đi gọi thái hoàng thái hậu, lần này nhất định phải hỏi nàng là chuyện gì. Nếu đứa bé này làm tổn thương đến ngươi, ai gia sẽ không giữ nó lại"

"Nguyên nhân thật sự là do đứa nhỏ, nhưng mà nàng cũng là con của ngươi, thái hậu..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play