"Chẳng qua ngươi chỉ là cung nữ, sao có thể dám đánh thái hậu, có phải ngươi chán sống rồi không!" Ta nghênh mặt, tăng thêm ngữ khí, ta mà không can thiệp vào chuyện này thì ta không còn là hoàng hậu nữa.
Lão cung nữ hừ lạnh một tiếng, buông tay, ánh mắt lạnh như băng xuyên qua cơ thể ta rơi trên người thái hậu sau lưng ta.
"Hoàng hậu, ai gia ở trong này, không tới phiên ngươi làm chủ" Thái hậu nói làm ta tức muốn hộc máu, ta tốt bụng giúp nàng nàng còn đối xử với ta như vậy.
Lão cung nữ nói "Hoàng hậu, một mình ngươi tự động xuất cung đã phạm phải chuyện đại kị, nếu quả thật truy cứu tới cùng, nhất định là chu di cửu tộc, huống chi ngươi còn dẫn theo thái hậu xuất cung, tội càng thêm nặng, không thể dung tha"
Ta thề ta là ta nghe được những lời vô ích của nàng rất rõ ràng.
"Không liên quan gì đến thái hậu hết. Một mình ta xuất cung, nàng là bị ta ép buộc đi ra ngoài, ta lấy nàng làm con tin, nàng cũng không phải chủ động đi theo ta"
Lão cung nữ cười lạnh, nói "Tội bỏ trốn chết một trăm lần cũng chưa đủ. Nhưng bây giờ không phải lúc truy cứu. Bất quá..." Ánh mắt của nàng dừng ở trên mặt ta, khí tức lạnh lùng âm u càng phát ra dày đặc.
"Ngươi hẳn là người hiểu rõ mọi chuyện, cũng khó mà trốn tội" Nàng dùng ánh mắt đóng băng ta sau đó dùng khối băng ấy đem ta cắt thành trăm ngàn mảnh nhỏ.
"Hoàng hậu, thật sự phải để ai gia trừng phạt ngươi, ngươi mới chịu rời đi sao?"
"Ngươi đang nói đùa ta sao?"
Thái hậu lạnh lùng nói "Ai gia vốn không muốn trừng phạt ngươi, là ngươi buộc ai gia làm như vậy. Người đâu, giam hoàng hậu vào địa lao, ai gia chưa ra lệnh bất luận kẻ nào cũng không thể thả nàng"
"Nhưng mà, lúc đó rõ ràng ngươi không phải như thế..." Ta bị chuyện bất ngờ này phát sinh làm sợ tới mức hoang mang lo lắng, còn người của thái hậu thì nghe theo ý chỉ của nàng đem ta bao vây.
Lão cung nữ nâng tay, nói "Thái hậu, lão thân còn có chút chuyện muốn hỏi, chờ lão thân hỏi xong mới xử lý nàng"
"Mang vào địa lao" Thái hậu chưa bao giờ tức giận như vậy.
"Hoàng hậu, ngươi trả lời lão thân một vấn đề trước đã"
"Nếu vấn đề của ngươi ta có đáp án ta sẽ trả lời ngươi"
Lão cung nữ nheo mắt lại, nói "Trong sạch của thái hậu là bị ai nhúng chàm?"
"A!" Ta mở to hai mắt nhìn, sắc mặt liền nóng lên.
Cái... Cái đó... Làm sao ta nói là mình được?
"Xem ra hoàng hậu không có thành ý trả lời vấn đề của lão thân rồi!" Lão cung nữ lại hừ lạnh.
"Thái hậu, ta..." Lúc ta nhìn nàng, nàng đưa ánh mắt dời đi, nàng lạnh giọng đối người bên cạnh nói "Các ngươi còn sững sờ ở đó làm gì! Trong mắt các ngươi còn có ai gia hay không!"
Những người bắt ta lại cũng sợ tới mức ngây người.
Giống như chưa bao giờ nàng nói nặng lời như vậy, hình như là phải rất nóng nảy mới nói ra được những lời như thế.
Ta không tin, cố tình muốn hỏi nàng một câu, làm người không thể lật lọng, "Trước đó, ngươi rõ ràng từng nói ngươi không hối hận"
"Đó là lừa gạt ngươi" Ta nghe thấy nàng nói thế.
Khoảnh khắc ấy, ta tin tưởng lòng ta tan thành tro bụi.
Ngực truyền đến từng trận co rút đau đớn, ta bị người kéo đi xuống. Khi đi thoáng qua nàng, ta vươn tay phải bắt được tay nàng, nàng cúi đầu, từ đầu đến cuối chưa từng ngẩng đầu nhìn ta liếc mắt một cái.
Dường như ta nghe thấy được tiếng thở dài của nàng, nhẹ như vậy, thật giống như ta vừa trải qua một hồi ảo giác.
Ta bị đưa vào địa lao u ám, ánh sáng yếu ớt - nến lộ ra mờ nhạt vầng sáng, trong không khí tràn ngập khí tức chết chóc.
Tiếng bước chân cũng có hồi âm, giống tảng đá rơi vào trong nước truyền ra gợn sóng, từng đợt từng đợt bang bang.
Trong bóng tối ta nhìn thấy từng đôi mắt nhìn ta tò mò, làm ta bước đi cũng thật gian nan.
"Ê, ngươi làm gì?" Lúc ta đang ngồi trong địa lao, phòng giam bên cạnh có người tốt bụng quan tâm ta.
"Ta làm hoàng hậu" Ta nói.
Nàng cười lên ha hả "Ở trong này còn có người làm hoàng hậu, không ngạc nhiên, trước kia ta cũng xém chút nữa là làm hoàng hậu, sau đó thì ta chưa kịp lên ngôi thì bị đưa vào trong địa lao"
Xa xa truyền đến thanh âm quen thuộc, nàng đang gọi ta "Nương nương, là ngươi sao?"
Một lão bà đầu tóc rối bù khinh thường nói "Người ở trong này có mấy người đâu, ai mà không làm qua nương nương, ngươi gọi ai đó?"
"Ta đang gọi Hoàng hậu nương nương, nương nương, là ngươi sao, ta Linh Nhi a, ngươi quên ta rồi sao?"
"Linh Nhi, đúng vậy, là ta, ngươi có khỏe không?" Ta kinh ngạc ngồi xuống.
"Khỏe ạ, Linh Nhi còn sống, ta còn là gái chưa chồng làm sao có thể dễ dàng chết được, nhưng thật ra nương nương ngài như thế nào lại bị nhốt vào đây, chẳng lẽ ngài bị bắt trở về? Tại sao có thể như vậy, Hương di nói chỉ cần ngươi trở về nàng cũng sẽ không truy cứu chuyện ngươi bỏ trốn xuất cung. Lúc trước nàng nói rất hay, tại sao có thể không giữ chữ tín!"
"Ta vào địa lao không phải bởi vì chuyện này, mà là chuyện khác" Ta tạm thời không biết giải thích thế nào cho rõ, nhìn thấy mấy người trong phòng giam cách vách có thái độ hung hăng dòm ngó, ta càng không thể nói ra.
"Nương nương, ngươi không có việc gì là tốt rồi, Linh Nhi chỉ sợ ngươi bỏ lại ta. Tiểu Thúy tỷ nàng nói nàng có biện pháp đi ra ngoài tìm ngươi, còn nói nhất định sẽ tới cứu ta"
"Linh Nhi, ta làm ngươi thất vọng rồi, bởi vì bây giờ ta cũng đang ở trong này" Một người gần đó liền gia nhập vào cùng chúng ta, trên tay nàng đeo thêm xích khóa bên ngoài. Nàng bất đắc dĩ ngồi xuống, cùng Linh Nhi nhìn nhau cách một buồng giam.
"Tiểu Thúy tỷ, ngươi cũng tới sao! Ngươi tới cứu ta hả!" Linh Nhi sắp muốn khóc.
"Ừ. Chúng ta cùng nhau. Tới thêm một người nữa là đủ người chơi mạt chược" Tiểu Thúy nói.
"Thực xin lỗi, là ta hại các ngươi biến thành như vậy.
"Nương nương, ngươi biết là tốt rồi, nếu chúng ta có thể lại thấy ánh mặt trời, ngươi phải đối xử với chúng ta tốt một chút, không cần lần nào cũng giành điểm tâm của ta, ta không thích chạy tới chạy lui, ngươi không thể luôn phái ta đi ra ngoài, làm hại ta mỗi lần đều rất sợ hãi, các nàng nhìn ta ánh mắt của thật đáng sợ" Linh Nhi bắt lấy cơ hội mà đòi điều kiện.
"Nương nương, ngươi không được thua kém, một ngày kia trở lại hậu cung, nhất định phải ra tay ngoan độc, thủ đoạn cứng rắng, phải để cho tất cả mọi người phải sợ ngươi!" Tiểu Thúy lắc lên hai tay, kéo xiềng xích trên tay phat ra âm thanh rầm rầm.
"Được được, chỉ cần chúng ta có thể còn sống ra ngoài, ta nhất định đối xử tốt với các ngươi" Ta bắt lấy một song sắt, nghĩ thầm có thể sống sót còn hay không còn là cả vấn đề, còn sống hay chết, thật sự là vấn đề khó khăn a, trọng điểm là nằm trong tay một người khác.
- --
Cửa tẩm cung bị đóng thật chặt, không thể làm cho người lọt ra ngoài, một tên cũng không được. Canh giữ bên ngoài không còn là người quen nữa mà đã biến thành những kẻ xa lạ.
Lý Thanh đứng trước mặt thái hậu, trách nhiệm chỉ là một nô tỳ, nhưng mà trên mặt nàng không có chút nào tôn kính, lời nói lại càng không chút dễ nghe "Người nọ rốt cuộc là ai!"
"Ai gia nói cho ngươi biết người nọ là ai, ngươi sẽ xử trí nàng thế nào?"
"Đương nhiên hắn có giá trị lợi dụng của hắn, không cần thái hậu quan tâm đến"
Thái hậu nói "Hắn là một người đã chết, không cần đi tìm hắn"
"Thái hậu, ngươi không muốn nói cho lão thân sự thật sao, chẳng lẽ ngươi không sợ chọc giận thái hoàng thái hậu sao!"
Lão bà nguy hiểm rốt cục xuất hiện! Nàng hẳn là đã sắp qua trăm tuổi, nhưng mà vẫn còn như hồn ma tồn tại... trong hậu cung này.
Thái hậu ở nghe được tên này vẫn có chút giật mình. Nàng sợ người này.
"Nàng..."
"Nương nương, ngươi liền nói ra đi, chỉ cần ngươi nói ra, thái hoàng thái hậu sẽ không làm khó ngươi, nương nương, lão nô không thể trơ mắt nhìn thấy ngươi chết a!" Hương di kích động nắm tay nàng, nước mắt ngang dọc, gằn từng tiếng khuyên nhủ nàng.
"Nếu thái hoàng thái hậu biết chuyện này, nàng sẽ có phản ứng gì, ngươi không phải không biết chứ?"
Hương di quỳ trên mặt đất, hậu quả chuyện này đừng nói là nàng ngay cả bản thân thái hậu cũng đảm đương không nổi.
"Tiểu Hương, ngươi đứng lên đi" Lý Thanh nhìn thoáng qua người quỳ trên mặt đất, nói "Ngươi chết một trăm lần cũng không đủ bù lại sai lầm ngươi phạm phải"
"Hương di không sai"
"Nếu không phải nàng canh giữ ngươi không nghiêm, ngươi cũng sẽ không vì cô đơn mà chạy ra khỏi cung, thậm chí phạm phải đại nghịch bất đạo"
"Nàng là người của ta, ngươi không có quyền động nàng"
"Lão thân không có tư cách động đến người của thái hậu, nhưng mà thái hoàng thái hậu nàng ấy có thể, mười ngày sau nàng ấy sẽ hồi cung, đến lúc đó chuyện tình trong cung sẽ để nàng làm chủ"
Người nọ sắp trở về. Khi Thái hậu nghe được tin này, hô hấp ngưng lại, giống như bị một bàn tay lạnh lùng bóp cổ.
Lý Thanh nói "Chủ nhân thiên toán vạn toán không có đem người này tính vào, kết quả là tính toán của chủ nhân liền bị hủy"
Nàng nỉ non tự nói "Tuyệt đối không có khả năng này. Chủ nhân không có khả năng tính sai"
Thái hoàng thái hậu đem toàn bộ người bên cạnh thái hậu thay đổi sạch sẽ, thay người của các nàng vào. Mặt dù thái hậu không có thương tổn gì, nhưng kết cục lại chẳng khác nào bị giam cầm.
Cuộc sống của Thái hậu cũng không vì những phát sinh đó mà thay đổi, trải qua mỗi ngày đều giống nhau.
Bình tĩnh của nàng làm người bên cạnh nghi ngờ.
Lý Thanh quan sát hồi lâu, bắt đầu từ buổi sáng, thái hậu chỉ làm hai chuyện. Thứ nhất là sai người dọn một cái ghế trước cửa sổ, thứ hai là lấy một tấm thảm lông cáo che trên đầu gối, liền ngồi ở chỗ đó cho tới bây giờ.
Lý Thanh rốt cục không nén được xao động trong lòng, đi tới bên cạnh nàng. Hơi hơi cúi người, nói "Thái hậu, là ngài ra lệnh không cho phép người khác thẩm vấn hoàng hậu?"
Thái hậu ngước mắt lên, liếc nhìn nàng một cái, lại đưa ánh mắt đặt trên bầu trời xanh lam ngoài cửa sổ, nói "Đúng, là ai gia ra lệnh không sai"
"Ngài muốn bảo vệ nàng đến lúc nào? Thái hậu ngươi không hiểu rồi, lão thân chỉ đến hỏi hoàng hậu, hoàng hậu thoạt nhìn là một nữ nhân yếu đuối sợ phiền phức, nhưng từ trong miệng nàng có thể nghe ra được nhiều chuyện"
"Bây giờ ai gia vẫn là người làm chủ hậu cung, không tới phiên ngươi tới nhúng tay"
"Rất nhanh cũng không phải ngươi"
Mấy ngày sau, thái hậu từ trên giường, bỗng nhiên thấy chóng mặt, đầu hoa mắt choáng, lung la lung lay đi từng bước, thân thể ngã về phía sau, nếu không phải có người bên cạnh nàng đỡ lấy nàng, sợ là giờ này nàng đã đầu rơi máu chảy.
Biết được tin tức này, Lý Thanh chạy tới đầu tiên, thân thể thái hậu suy yếu dần xuống, sắc mặt tái nhợt làm cho người ta kinh hãi.
Lý Thanh lập tức gọi thái y, thái hậu lại đem người ngăn lại, nói với nàng "Không có chuyện gì to tát"
Lý Thanh rơi vào trầm tư, rồi sau đó tìm đến người bên cạnh thái hậu, hỏi chuyện ăn uống của nàng trong thời gian này, tiểu thái giám phụ trách chuyện này cân nhắc nói "Thái hậu không có ăn uống gì, mỗi ngày ăn có chút điểm tâm, món ăn mặn không nếm qua một chút nào"
Lý Thanh nhíu mày, thầm cảm thấy không ổn.
"Trừ chuyện đó ra còn có chỗ nào không thích hợp?"