Mặt tiểu câm điếc đỏ như sắp nhỏ máu, nước mắt trong vành mắt đảo quanh, hai tay nắm cùng một chỗ, sắp ninh thành bánh quai chèo, ta thấy nàng dạng này thì chống đỡ không được bao lâu nữa.
Ta muốn trưng cầu ý kiến của nàng trước, ta nói với nàng "Nếu ta làm một chuyện rất tàn nhẫn với ngươi, ngươi có nguyện ý không?"
Nàng gật nhẹ đầu, ta nghi ngờ nàng không nghe rõ những gì ta cần nói.
"Ngươi có biết đến lúc đó sẽ phát sinh chuyện gì hay không?"
Nàng lắc đầu. Xem ra thật là cái gì cũng không biết.
"Vậy làm sao bây giờ, sau khi làm xong chuyện đó không cho phép nàng chém đầu ta biết chưa" Ta tiến một bước là chết, lui một bước cũng là chết, quả thực là quá khổ sở.
Nước mắt dọc theo gương mặt của nàng trượt xuống, kiên trì của ta cũng hoàn toàn vỡ đê.
Cắn răng một cái, nói "Trước tiên ngươi viết một bản giấy cam đoan, chờ khi ngươi tỉnh táo lại sẽ thề không giết ta!" Lời vừa nói ra thì ta cũng xé một góc áo, dính son ở trước mặt viết xuống bức huyết thư, viết xong, chờ nàng đồng ý, thân thể của nàng liền lay động nhoáng lên một cái, hoàn toàn không còn chút khí lực.
Ta cầm bàn tay nhỏ bé nóng bỏng của nàng, trét son vào, đè xuống vân tay trên bản cam kết, xem như lấy được kim bài miễn tử.
Ta đem kim bài miễn tử gấp lại bỏ vào trong hộp. Sau đó đem nàng đỡ đến trên giường lớn rắc đầy hoa hồng, để nàng ngồi một chút, ta trước tiên đem y phục lần lượt cỡi ra, không sót lại một món đồ nào, tiếp theo liền đến phiên nàng.
Lúc cởi bỏ y phục của nàng, tay ta run rẫy liên tục, giống như người bị bệnh kinh phong.
Đôi mắt nàng ngập sương mù, lúc ý thức thanh tỉnh loáng qua, môi hé mở, phát ra tiếng nói rất nhỏ "Ngươi đang làm gì?"
"Ta đang cứu ngươi" Cởi đến cuối cùng trên người nàng cũng không còn thứ gì.
Thân thể nhỏ xinh của nàng nằm trên giường, quanh năm tránh trong bóng tối dưỡng thành một thân da thịt trắng tinh như ngọc, giờ phút này nhiễm lên hồng nhạt, thánh khiết làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào nàng.
Nàng rõ ràng xấu như vậy, nhưng giờ phút này trong mắt của ta lại xinh đẹp đến rơi lệ, làm lổ mũi của ta nóng lên, giống như sắp chảy máu mũi.
Ta xoa xoa cái mũi, lo lắng lên nên làm như thế nào mới tốt.
Nàng nâng lên hai cánh tay mềm mại vô lực ôm lấy cổ của ta đem ta hướng lại gần nàng. Ta thuận thế ngã xuống, nằm ở trên người nàng.
Thân thể của nàng mềm mại như là mây trên trời, da thịt nóng bỏng, giống như hơi nóng bốc lên. Ta và nàng dán chặt vào nhau, thân thể sắp phát ra đau đớn.
Ta muốn...rất muốn nàng, ta muốn ăn nàng.
Cái này rất giống một món mỹ vị đặt trước mặt ta, toàn bộ đều là của ta, mà giờ khắc này ta đúng là bụng đói kêu vang, nôn nóng đưa đầu lưỡi của mình đi nếm món ngon trước mặt.
Muốn...rất muốn...
Ta mơ mơ màng màng dùng miệng của mình chạm vào miệng nàng, cánh môi thật mềm, còn có hương vị ngọt ngào.
Ta thử mút vào môi của nàng, đem cánh môi trên dưới đều nếm qua, đôi môi của nàng mở ra, phát ra thanh âm yếu ớt, như là con mèo nhỏ mới sinh ra, thanh âm thật nhỏ lại run rẩy.
Hai tay nàng mở ra ôm vòng qua bờ vai ta, nàng nằm dưới ta giãy dụa thân thể.
Ta không thể tránh khỏi ma sát với nàng, lúc da thịt chạm vào nhau, cảm giác vô cùng thoải mái tốt đẹp.
Chân khí bắt đầu phát động, càng về sau thì cảm giác càng rõ rệch, dường như chúng đang không ngừng bùng nổ.
Nàng gấp gáp quấn lấy ta, khao khát không âm thanh nhưng thể hiện càng nhiều âu yếm. Nàng trở nên sinh động, nhìn thấy nàng nhăn mi cùng mở ra đôi môi anh đào, ta liền cảm thấy nàng không giống với ngày thường, không trầm lặng như trước.
Nàng bắt chước hành động của ta đối với nàng, liền cắn môi dưới ta, thiếu chút nữa bị nàng cắn đến chảy máu.
Lúc đôi môi cả hai giao triền, ta tìm tòi đầu lưỡi của nàng, cả hai như thật ăn ý, môi mút lấy cánh môi làm cho cảm giác thoải mái xông ra thật nhanh.
Trong một khắc, đầu óc trống rỗng, ta và nàng hôn càng ngày càng sâu, ta chạm phải cái lưỡi thơm tho của nàng, liền cùng nó triền một chỗ.
Giờ phút này ta không thể trở về lý trí của mình, toàn bộ hành động đều do ý tưởng trong đầu làm chủ. Ta và nàng quấn lấy nhau, giống như hai cái bánh trôi được nấu thật lâu, dính chặt như keo, thân thể mềm mại ghì chặt lấy đối phương, không một khe hở.
Tay nàng vuốt ve trên lưng ta, răng cắn môi ta, giống một tiểu dã thú nóng nảy.
Ta so với nàng nhiều hơn một phần nhẫn nại, nhưng mà ở phương diện này cũng không có chủ ý, may mà thân thể tự có bản năng nên hành động ra sao. Cảm thấy nơi nào thích thì liền không ngừng sờ nơi đó, ta thích toàn bộ thân thể của nàng.
Trên người của nàng chảy đầy mồ hôi, nhưng mà không khó nhận ra, ngược lại hương thơm càng dễ chịu, hương vị ngọt ngào trên thân thể nữ nhân toát ra làm toàn thân ta đê mê không thể tưởng tượng nổi.
Mùi hương trên người nàng phát ra càng nồng đậm, ta dùng sức hít vài hơi, cảm thấy như mình sắp say.
Môi của nàng dán lên cổ ta, ta nghĩ nàng muốn cắn ta, sợ tới mức không dám động. Nào ngờ cánh môi nóng bỏng kia chỉ đang dùng sức mút vào, chổ bị nàng hôn truyền đến cảm giác tê dại, hình như vô số con kiến đang di động.
Nàng thật sự không hiểu, chỉ xuôi theo cảm xúc mà hành động, luôn bắt không được yếu điểm, nhưng động tác trúc trắc của nàng lại làm cho ta cả người run rẩy, mồ hôi chảy ròng ròng.
Tiếp tục như vậy ta sẽ không chịu nổi.
Ta đem nàng ôm chặt, lưu lại nhàn nhạt dấu hôn trên cổ và xương quai xanh của nàng, dấu vết lan tràn đến trước ngực rồi đến bụng.
Da thịt của nàng mềm mại non nớt giống như trứng gà vừa mới bóc, cho nên dù ta chỉ chạm nhẹ vào cũng để lại dấu vết. Vào lúc này, tình triều dâng cao ta không thể khống chế mình được nữa, hôn cắn khắp trên thân thể nàng, những vết hồng ngân như cánh hoa trải đều khắp người nàng.
Ta thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nàng, sợ hãi sẽ thấy nàng thống khổ và không muốn. Nhưng thật may mắn nàng luôn rất hưởng thụ, lông mày cong cong, trong miệng tràn ra tiếng thở gấp.
Ta cảm thấy bây giờ nàng mới là nàng tốt nhất, buông thân phận cao quý kia xuống, thuần túy chỉ là một người có thể gần gũi, người có thể để cho ta ôm chặt.
Ta rất hi vọng nàng vĩnh viễn sẽ như vậy, không cần tiếp tục trở về những ngày tháng trước kia.
Đối với tình cảm của nàng, ta biến thành chiếm hữu. Nhưng ta cũng hiểu rõ ràng, cái gì là thông cảm đơn thuần, cái gì là mong muốn trong lòng. Nàng không phải con mèo nhỏ ven đường không nhà để về, ta cũng sẽ không tùy tiện biến thành gánh nặng của nàng, ta muốn cho nàng khoái hoạt, muốn nàng vui vẻ hạnh phúc. .
Đam Mỹ H VănNhưng mà ta không cho rằng ta có thể làm được, ta và nàng không cùng một thế giới.
Nghĩ đến đó, trong lòng ta liền nhịn không được mà cảm thấy vô cùng khổ sở.
"Đợi cho đến ngày mai khi ngươi...tỉnh lại, hi vọng ngươi mất trí nhớ, cái gì cũng nhớ không ra" Ta thấp giọng nỉ non, môi hôn lên đùi non của nàng.
Ta ngẩng đầu, nói với nàng "Ngươi hối hận không?"
Có lẽ nàng đang quẫn bách nên không nghe thấy lời ta nói.
Ta lầm bầm lầu bầu "Ít ra thì ta sẽ không bao giờ hối hận. Một đêm này là một đêm hạnh phúc nhất cuộc đời ta. Cả đời này ta sẽ vĩnh viễn khắc ghi"
Khi ta hôn lên đóa hoa non mềm giữa hai chân nàng, toàn thân nàng co rút, hai tay giữ chặt bờ vai ta, móng tay bấm vào trong da thịt.
Đầu lưỡi của ta lên xuống qua lại, mút vào, nhấm nháp tư vị ngọt ngào của nàng, như một con ong đang thu lấy mật hoa. Nàng vặn vẹo thân thể, mười ngón tay khi thì nắm chặt khi thì buông ra.
Ta cảm nhận được một loại kiêu ngạo, trong lòng không ngừng có nhiệt lưu trào ra, xông khắp lục phủ ngũ tạng.
Giờ khắc này ta quên mất thân phận của mình, cũng quên thân phận của nàng, hai ta dùng tình cảm thuần túy cảm nhận đối phương, ôm nhau cùng một chỗ, truy cầu lẫn nhau khoái hoạt.
Ta thả chậm lực đạo trên tay, ở chỗ non mềm của nàng càng lún sâu. Nàng nhíu mày lại, răng cắn môi dưới nhận nại cơn đau đầu tiên, cắn sắp chảy máu.
Ta dùng ngón tay tách hàm răng của nàng ra, nhẹ nhàng vuốt ve dấu vết trên cánh môi bị nàng cắn, đau lòng nói "Nhịn một chút sẽ không đau, trong sách nói như thế"
Đương nhiên, cái gì trong sách cũng chỉ là lý luận, thực hành vẫn là có một chút đặc biệt phiền toái.
Ta sa vào trong thế giới ấm áp của nàng không thể tự thoát ra được, nàng lại không hề thoải mái giống như trong sách viết, vẫn là nhíu chặc mày, thân thể buộc chặt.
Ta cũng không dám tiếp tục lộn xộn, hôn lên gương mặt của nàng, cắn lỗ tai của nàng, kiên nhẫn vuốt ve khắp thân thể nàng.
Nàng được chiều chuộng như thế, làm ta không dám mạnh bạo. Trong đầu hiện lên tư thế uy nghiêm khi nàng ngồi trong triều. Giờ phút này không có từ nào diễn tả được cảm giác của ta lúc này, ta có thể ôm người này là điều khó tưởng tượng nhất, thật giống như ta bay đến bầu trời đem ánh trăng hái xuống ôm vào trong ngực.
Đôi mắt nhắm chặt của nàng chậm rãi mở ra, sóng mắt mênh mông. Ta có thể hiểu ánh mắt nàng nhìn ta, nàng muốn ta đọc được suy nghĩ của nàng.
Khóe miệng không bị khống chế giơ lên.
Ta không cho rằng ta đang chiếm tiện nghi của nàng, giờ khắc này ta cho rằng mình càng gần như yếu thế, giống như nàng mới là người khống chế thân thể của ta, ra lệnh cho ta tận tâm hầu hạ nàng.
Nàng đối với ta ra lệnh, nói:
Ta muốn.
Vì thế ta đem hết toàn lực làm nàng khoái hoạt, hận không thể đem mạng của mình đều cho nàng...
Ta như trút được gánh nặng, trùng điệp được thở ra một hơi, thân thể hư mềm run lên, loại cảm giác này gọi là hư không.
Nàng thở gấp thật dồn dập, dày đặc, nương theo sau là tiếng rên rỉ mỏng manh, thân thể nhiễm lên một tầng đỏ ửng, thoạt nhìn càng thêm ngon miệng.
Mồ hôi che kín thân thể của nàng. Tóc dài dính ở trên gương mặt, vài sợi tóc mai dính vào khóe miệng, ánh mắt mơ màng, toát ra thỏa mãn.
Ta ôm lấy nàng, tay nhẹ vỗ về lưng của nàng, hô hấp của nàng cùng tiếng tim đập mãnh liệt hỗn hợp ở một nơi, truyền vào lỗ tai của ta.
Yên lặng như thế không được bao lâu thì tay nàng lại ôm lấy cổ của ta, đôi môi mở ra, ra lệnh cho ta tiếp tục hầu hạ nàng.
Ta cũng sắp nhịn không được muốn nàng, nâng gương mặt nàng lên, hung hăng hôn môi nàng, tay nàng đặt trên vai của ta, chậm rãi vuốt ve sau lưng ta.
Tại thời khắc quan trọng ta nghĩ đến một việc rất cấp bách, sau khi tách môi mình ra khỏi môi nàng ta liền nói "Chờ ta"
Ta xoay người, lấy từ dưới gối nằm ra quyển sách kia, rất nhanh lật qua lật lại tìm kiếm những chương cần thiết, dùng ánh mắt rất nhanh đảo qua, nhớ ở trong đầu, nghĩ thầm thì ra có thể làm như vậy a.
Tâm tình của ta giờ khắc này thật khó tả, vừa hỗn loạn vừa hưng phấn, chỉ có dùng một chậu nước lạnh mới làm ta khỏi khiếp sợ.
Ta tính trước kỹ càng, đem sách ném dưới gầm giường, xoay người lại, lúc đối mặt nhìn nàng, trong đầu ta luôn nghĩ muốn tất cả thân thể của nàng.
Nàng trước mắt ta quá xinh đẹp, quá đáng yêu, có lẽ là mới vừa cảm nhận được khoái hoạt từ hoan ái, từ một cô gái chuyển biến thành nữ nhân, cũng có thể là tăng cường xuân dược, dược tính phát tác làm cho nàng mất phương hướng của mình, nàng nắm chặt sàng đan cọ xát thân thể làm ta nhịn không được che cái mũi.
Ta vừa rồi rõ ràng nhớ kỹ những gì trong sách, hiện tại đều nghĩ không ra. Ta liều mạng nhớ lại, nàng lại chờ không được nữa, cầm lấy tay của ta, dùng đôi mắt long lanh ngập nước lấy lòng ta.
Ta không tự chủ được ôm lấy người nàng, khi ta ôm lấy nàng, một khắc này thật thỏa mãn, hai người không một chỗ khe hở.
Chỗ mềm mại nhất của ta dán chặt chỗ mềm mại nhất của nàng, tiếng nước ướt át theo từng động tác của chúng ta mà truyền đến lỗ tai.
Mồ hôi lướt qua trước ngực nàng, rơi xuống dưới chăn đệm của chúng ta.
Hai má hồng hồng của nàng nhuộm đầy vẻ xuân, xinh đẹp động lòng người làm cho không người nào có thể chuyển khai tầm mắt.
Ta truy đuổi khoái hoạt, cũng đem khoái hoạt truyền cho nàng, hai thân thể lần lượt nhô lên ma xát lẫn nhau. Chúng ta lại có thể làm ra chuyện như thế, dường như trời sinh đã ăn ý.
Từng đợt rung động từ bụng dưới truyền đến, dọc theo thắt lưng chúng ta, ta cắn chặt răng, dùng sức ma xát lên đóa hoa nóng ẩm của nàng, ở trong mắt nàng nhìn thấy được cuồng nhiệt của bản thân, mà nàng cũng điên cuồng giống như ta. Hai chúng ta đồng thời chiếm được khoái hoạt khó tưởng tượng, tia chớp ấy đem chúng ta phá thành mảnh nhỏ.
Ta cảm nhận được cảm giác tuyệt vời gấp một vạn lần trong sách viết, không thể dùng ngôn ngữ hình dung ra, ta đắm chìm trong sung sướng, trộm bật cười.
Lông mi thật dài của nàng còn vương nước mắt. Ta hôn môi nàng, trong miệng của nàng tràn ra tiếng thở dài, tiếp nhận nụ hôn ôn nhu của ta.
Ta không muốn buông nàng ra, tỉnh lại cũng muốn ôm nàng như vậy.
Ta nỉ non bên tai nàng, nói rất nhiều nói, những lời đó chính bản thân cũng không nhớ rõ, chỉ là nói hết ra một chuỗi cảm xúc của mình.
Chờ khi lấy lại tinh thần, nàng nghiêng đầu dựa vào ta ngủ thiếp đi, lệ vẫn còn trên khóe mắt chưa lau.
Thấy nàng như vậy ta cũng hiểu được nàng rất mệt mỏi, thân thể nặng nề giống như vừa tránh khỏi cơn sóng.
Ta nói "Ta vẫn không hối hận"
Qua hết đêm, thông thường lúc này sẽ có tiếng thét chói tai khi hai người mặt đối mặt, nhưng rất tiếc là không hề có.
Bất quá khi ta tỉnh lại, phát hiện mình vẫn còn nằm trên giường lớn, trên mặt đất rớt xuống đầy cánh hoa hồng do bị chúng ta làm chấn động, đóa hoa đã muốn khô héo. Ta giật giật tay, cảm giác cùng trước kia không có gì khác biệt, ngay cả chân khí trong truyền thuyết cũng không có xuất hiện.
Một bên thân thể bị nàng đè nặng, gương mặt nàng dán vào bờ vai của ta, tóc dài xõa tung trên chăn.
Ta miệng đắng lưỡi khô, mở miệng nói không ra lời, việc duy nhất chính là ngắm nhìn nàng, cho đến khi nàng tỉnh lại.
Nàng mở đôi mắt ra, ta nhìn thấy hình ảnh của mình trong mắt nàng.
Lúc này ta bất chấp tất cả, ôm lấy cổ nàng, chết là chuyện sau này, ôm nhau mới là chuyện khẩn cấp trước mắt.
"Ta... Chúng ta... ui da..." Ta che miệng không ngừng kêu khổ, bởi vì không cẩn thận nên khi nói chuyện gấp quá liền cắn phải đầu lưỡi.
Ta đang suy nghĩ, bây giờ nên nhìn nàng bằng thân phận gì đây, là tiểu cung nữ bị câm vô hại, hay vẫn là thái hậu nắm trong tay quyền sinh tử.
Nếu như là trước kia, ta cảm thấy ta sẽ tương đối bình tĩnh mà đối diện nàng. Nhưng mà bây giờ, ta nên nhanh chóng mặc quần áo vào rồi quỳ xuống hay là không cần mặc gì cả cứ quỳ xuống cầu xin nàng tha thứ?
Ta trở nên bình tĩnh, phát hiện trước kia mình cợt nhã thái hậu chỉ là chút chuyện nhỏ, nhưng chuyện xảy ra đêm qua thì chính là tội không thể tha.
Ta hối hận cũng không còn kịp... Rốt cuộc nên làm cái gì đây, ta thật sâu khinh bỉ chính mình.
Nàng không nói chuyện, mà viết xuống hai chữ trong lòng bàn tay ta, 'ngồi dậy'. Bây giờ ta biết nàng vẫn còn muốn tiếp tục vở diễn này.
Ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng có thể thoải mái mà bật cười, ta nói với nàng "Ngươi còn nhớ rõ đêm qua đã xảy ra chuyện gì không?"
Nàng gật đầu.
Xem ra không thể lấy cớ là nằm mơ nữa rồi.
"Ngươi hận ta không?"
Ánh mắt của nàng hết sức chăm chú nhìn ta, trong lòng ta sợ hãi. Đây không phải hận, đây không phải yêu, đây là một loại cảm tình không hiểu được, có lẽ so với yêu hận càng phức tạp.
Ta cùng nàng mặc quần áo tử tế từ trên lầu đi xuống dưới, phía dưới giăng đèn kết hoa vỗ tay hoan hô chào đón chúng ta.
Bà chủ đưa lên một bó hoa, tiếp tục đưa cho hai người chúng ta mỗi người một chén cơm đậu đỏ "Chúc mừng các ngươi chúc mừng các ngươi"
Lúc này tiểu nhị bưng lên một chén lớn thuốc đen tuyền, cười híp mắt nói "Đại ca, ngươi vất vả rồi, bồi bổ nhiều vào"
Bây giờ ta nghĩ chắc hắn cũng thấy mặt ta đen đến mức nào, cũng sắp gần như đáy nồi. Không ngờ bọn hắn có thể xem thường tức giận của ta mà giăng đèn kết hoa vui vẻ như vậy.
Ta muốn lật bàn, nhưng khi nhìn cái bàn lớn như vậy ta nhất định không còn khí lực nhấc lên, ta muốn đập bể chén cơm đậu đỏ trên tay, nhưng mà nghĩ lại thì ngạn ngữ có nói, phải khố cực vất vả lắm mới có được hạt gao vì thế mà ta vẫn là không dám xuống tay.
Ta nắm chặt nắm tay, lấy nắm tay đánh cái bàn, bọn hắn rốt cục cũng im lặng, nhất là bà chủ, rốt cục chịu im miệng không la ó om sòm nữa.
Ta nói "Giữa chúng ta rốt cuộc có hận thù gì, tại sao ngươi muốn hạ độc thủ hại chúng ta?"
"Bà chủ của chúng ta là người vô tội!" Bà chủ không mở miệng, tiểu Nhị, Tiểu Tam Tiểu Tứ cùng giải thích.
Ta chỉ nhìn nàng, nói "Ngươi rốt cuộc có ý gì?"
Bà chủ khoát tay, một cây quạt đưa đến trong tay nàng, ghế dựa lướt qua vừa vặn đặt dưới mông nàng, chỉ hạ mông là có thể ngồi xuống, phía trước là một ít hạt dưa, nàng lấy lên hạt dưa phe phẩy cây quạt đánh giá ta cùng tiểu câm điếc, nói "Tâm ý của ta rất đơn giản, ta chỉ mong muốn những người có tình cảm với nhau sẽ được ở bên nhau, ta thấy quan hệ của hai người cũng không đơn giản, đã đạt đến trình độ không cần dùng ngôn ngữ cũng có thể tâm ý tương thông, ta cho rằng các ngươi là trời sinh một đôi. Đáng tiếc là trong lúc đó các ngươi chỉ duy trỳ quan hệ như gần như xa, làm ta nhìn thấy liền nghiến răng nghiến lợi hận không thể ép các ngươi làm chuyện cần làm. Các ngươi ăn phải những món ăn kia chính là những món đặc sắc của quán chúng ta, bên trong có 'một chút' thành phần 'ái tình', đặc biệt làm cho các ngươi ăn no mà có sức làm việc"
"Cái đó làm sao là một chút được, thật là nhiều, nhiều không đếm được!" Ta kéo cổ áo của tiểu câm điếc ra để bọn họ có thể thấy, đây đều là ta làm!
Bà chủ phốc một tiếng bật cười, nói "Ngươi thật đúng là dã thú"
Tiểu câm điếc đỏ mặt đem cổ áo khép lại.
"Nhưng mà ta còn muốn nói một câu, ta dùng là dược liệu thiên nhiên, lợi dụng thuốc Đông y bổ dưỡng làm cho các ngươi nảy sinh tình nguyện đến với nhau, tuyệt đối chưa từng có phân kích thích. Nhưng mà vấn đề liền xuất hiện ở chổ này. Ngay tại lúc các ngươi ăn cơm, người ngồi bên cạnh các ngươi có mang theo xuân dược trong người, mà thật khéo là xuân dược đó lại rơi vào trong chén các ngươi, cho nên..." Bà chủ buông tay, tỏ vẻ nàng cũng rất bất đắc dĩ.
Đây là cái gọi ông trời muốn cho ngươi chết nhưng diêm vương không đồng ý hay sao.
"Các ngươi đã thành chuyện tốt, nhớ rõ bao lì xì, tiêu chuẩn lì xì của chúng ta bên này đều viết ở trên tường. Chính ngươi xem đi. Các ngươi đều thực hiện đến một bước cuối cùng, tiền đương nhiên không thể thiếu." Bà chủ chỉ vào trên tường một loạt hàng chữ chói mắt, nói.
Từ khi vào khách điếm nay đến nay, đây là lần đầu tiên ta nhìn tới hàng chữ này, trên đó viết 'Nếu một đôi tình lữ dưới sự trợ giúp của bà chủ đạt tới trình độ cần thiết thì nên cho tiền lì xì. Nói yêu nhau- mười hai lượng, nắm tay- năm mươi lượng, hôn môi - một trăm lượng, cỡi quần áo - một ngàn lượng, được chuyện - một vạn lượng'.
"Đây là hắc điếm!" Ta nhìn thấy một vạn lượng kia dường như muốn cần ngất đi.
Bà chủ cầm cây quạt, nói "Ta nói rồi, đây không phải hắc điếm, đây là hồng điếm. Ta giúp các ngươi để các ngươi cùng một chỗ, có phải nên cảm tạ ta hay không? Ta không phải người tùy tiện, cho nên khi lấy tiền nhất định phải lựa chọn đúng phương thức, không cần đưa nhiều tiền boa, một vạn lượng là đủ rồi"
Trên mặt bà chủ viết 'ta thực nhân từ ta thực thiện lương', tay đã muốn đi khỏi nhưng mà người hai bên ra vẻ giáp ất bính đinh, sắc mặt tiểu Nhị Tiểu Tam Tiểu Tứ nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, tản mát ra nồng đậm sát khí, từ dưới bàn rút ra từng thanh dao găm bóng loáng.
Bà chủ cười đến càng sáng lạn, làm ta không thể kháng cự.
Ta cắn môi dưới, từ trong túi rút ra ngân phiếu, lấy ra hai tờ năm nghìn lượng. Ta cầm ngân phiếu mà không cam lòng, thầm nghĩ con đường tự do thật xa xôi.
"Chúc các ngươi đầu bạc răng long vĩnh kết đồng tâm" Bà chủ cầm tiền xong thì hai tay ôm quyền cúi đầu nói.
Mấy tên tiểu nhân vật lập tức đem dao găm giấu đi, sôi nổi cùng bà chủ của bọn chúng ăn mừng.
"Cảm tạ cố gắng của các ngươi, các ngươi sẽ có báo ứng" Ta hận không thể đem từng chữ nghiền nát.
Bà chủ phất phất tay, nói "Giúp người thành công, là trách nhiệm của mỗi người. Nhưng mà các ngươi không cần phải gấp gáp bỏ đi, khách điếm chúng ta còn có phục vụ hậu mãi, các ngươi có thể ở lại đây miễn phí, hưởng thụ tuần trăng mật của mình, đợi cho hết tuần trăng mật thì tùy tiện các ngươi muốn đi đâu cũng được"
"Không cần, ta sợ đến lúc đó mình thịt nát xương tan, đi sớm vẫn là tốt hơn" Ta muốn mang theo tiểu câm điếc thoát khỏi hắc điếm này.
Bà chủ đưa tay ngăn chúng ta lại, nói "Khoan đã, bây giờ các người khó mà ra khỏi thành được, trong khoảng thời gian này Hoàng Thành đề phòng nghiêm ngặc, mỗi một người đi qua đều phải kiểm tra. Thân phận hai người các ngươi không rõ, nếu lúc này đi ra ngoài không may chính là chui đầu vô lưới"
"Hoàng Thành đã xảy ra chuyện gì?"
"Chuyện lớn" Bà chủ thần bí nói, "Nghe nói, hoàng hậu bỏ trốn"
"A!" Ta không nghĩ tới nhanh như vậy liền bị phát hiện, bình thường cũng không có người để ý ta, hiện tại ta vừa đi thì liền ý thức được sự tồn tại của ta?
"Nghe nói thái hậu bị tức đến té xỉu, đến tối thì liền bệnh nặng một hồi nằm trên giường không dậy nổi" Bà chủ phát ra tiếng thở dài, nói "Đầu năm nay thực loạn, Hồng Hạnh mỗi ngày đều xuất tường"
[1] Hồng hạnh xuất tường: Ngoại tình Ta không nghĩ tới chuyện sẽ biến thành như vậy, tin tức ta chạy ra khỏi cung rất nhanh truyền ra, bên phía thái hậu cũng cẩn thận che dấu.
Ta trộm nhìn tiểu câm điếc, muốn nhìn xem nàng có phản ứng gì, nàng không có phản ứng gì cả.
Ta cũng không có biện pháp, chỉ có chờ chuyện gì đến sẽ đến.
Trong khoảng thời gian này, ta cùng nàng chỉ có ngốc ở trong phòng, ngẫu nhiên đi ra ngoài dạo một chút, ban ngày tận lực tránh đi đám người canh phòng trên trường thành, chọn nơi ít người mà đi. Buổi tối cũng không dám nhìn đối phương, nhìn một cái liền kìm lòng không đậu liên tưởng tới chuyện xảy ra buổi tối hôm đó.
Nàng ngồi ở mép giường đưa lưng về phía ta, ta nhìn bóng lưng của nàng từng đợt tim đập liên hồi.
Đi đến sau lưng nàng, vòng tay ôm nàng từ phía sau, ta mặc kệ nàng là ai, hiện tại ta thầm nghĩ muốn nàng.
Nàng vẫn trúc trắc như trước, thêm vài phần cẩn thận, ta cùng nàng hôn môi, giống như người mới bắt đầu khám phá chuyện kỳ bí...
Ta đi ra bên ngoài hỏi thăm tình hình trong cung có căng thẳng lắm không, sau khi chúng ta xuất cung vài ngày, trong dân gian làm ồn ào huyên náo tam sao thất bổn không biết bao nhiêu là thứ. Trong bất kỳ quán trà nào đều có người đang kể chuyện hoang đường của hoàng hậu.
Ta cắn hạt dưa uống nước chè xanh, tự hỏi mình, triều đại này chẳng lẽ có hai hoàng hậu sao, khi thì hoàng hậu giết người diệt khẩu, khi thì làm đủ mọi chuyện xấu, ta ngồi đây sao không biết gì hết vậy?
Tiểu câm điếc nghe lão đầu tử kể chuyện cảm thấy thú vị, ta sợ nàng sinh ra hiểu lầm với ta cho nên thừa dịp lão đầu tử uống trà mà kéo nàng ra ngoài.
Ra tới đường ta hít sâu một hơi, nói "Hoàng hậu tuyệt đối không phải người như hắn nói, nàng là một người tốt, rất tốt, ngay cả một con gà nàng cũng không dám giết, làm hoàng hậu không phải là điều nàng muốn. Nhưng mà do phụ thân của nàng không thương nàng ép buộc nàng tiến cung, tới hoàng cung thì nàng luôn luôn quy củ, càng không có làm ra chuyện xấu giống hắn nói. Ngươi ngàn vạn lần đừng hiểu lầm"
Nàng viết xuống lòng bàn tay ta mấy chữ:
Nàng ấy là người tốt.
"Ngươi biết là tốt rồi" Ta nhất thời kích động, đem nàng hung hăng ôm chặt.
Phòng bị tại cửa thành so với trước kia cũng không có gì khác nhau, người muốn ra khỏi thành ngoại trừ cần chuẩn bị giấy căn cước, hộ khẩu, chứng minh độc thân, chuẩn bị độc thân, chứng minh kết hôn, chuẩn bị giấy hôn thú và còn phải chuẩn bị sẵn câu trả lời để ứng phó.
Nhìn thấy cả hoàng thành đều đề phòng, muốn đi ra ngoài cũng khó càng thêm khó.
Sáng sớm tỉnh lại, ta từ trên lầu đi xuống dưới, trong lòng còn đang nhớ lại gương mặt đáng yêu ngọt ngào của tiểu câm điếc khi ngủ, tâm tình không tự giác tốt lên, vừa đi vừa hát.
Khó được khi nào bà chủ quán được rảnh rỗi, lúc này đang cầm một quyển sách ngồi xem.
Ta đi qua thì liếc mắt nhìn một cái, 《 Dâm đãng hoàng phi tư bôn kí 》
[2] Dâm đãng hoàng phi tư bôn kí: Kí sự bỏ trốn của hoàng phi dâm đãng Ta hỏi "Bà chủ, ngươi đang coi cái gì vậy?"
Bà chủ cũng không ngẩng đầu lên trả lời "Tiểu thuyết"
"Ờ, sách gì vậy, hình như ta chưa từng thấy qua"
"Ngày hôm qua mới xuất bản, ta nhờ quan hệ mới có thể mua được. Bây giờ thể loại sách này rất dễ bán, ra quyển nào bán hết quyển đó, người tới chậm căn bản mua không được"
Ta đối quyển sách này cảm thấy rất hứng thú, hỏi nàng rất nhiều vấn đề, nàng buông sách xuống, kiên nhẫn giải đáp cho ta hiểu. Cái gì là xu hướng thị trường, khẩu vị độc giả.
Điều ta hứng thú nhất chính là thu nhập.
Ta hỏi nàng "Viết sách này kiếm tiền được sao?"
Nàng liếc mắt một cái, nói "Đừng cố kiếm tiền nha! Quyển sách này, người viết quyển sách này bây giờ đang cưỡi ngựa thong dong. Ngươi có thể tưởng tượng đến trình độ đó chưa?!"
"Dễ kiếm tiền!" Hai mắt ta tỏa sáng.
Bà chủ khẽ vuốt mặt của ta, nói "Tiền không phải tùy tiện đều có thể kiếm. Nếu ngươi có trình độ viết được tiểu thuyết thì ta liền giúp ngươi mang đi xuất bản. Làm chân chạy vặt không công cho ngươi, sẽ không thu ngươi một phân tiền"
"Ngươi nói thật!" Ta nắm lấy cơ hội này, hung tợn trừng mắt nhìn nàng.
Nàng vỗ ngực, nói "Theo đã nói, nếu ta đổi ý, cả đời ta sẽ không được vui vẻ"
"Được! Ngày mốt ta giao cho ngươi" Nói xong ta liền xông lên lâu, xuất khẩu văn chương mở ra giấy trắng, bắt đầu múa bút thành văn.
Ta viết đến đầu óc quay cuồng, ngay cả qua bao lâu cũng không biết, tiểu câm điếc luôn ngồi bên cạnh ta, yên tĩnh giống như một chậu hoa lan.
Đến khi ta buông bút, xoa xoa tay mỏi nhữ, vặn vẹo cổ, thì thấy nàng đang hết sức chăm chú nhìn ta, mà bộ dáng này, giống như đã nhìn ta cả ngày.
"Ngươi luôn ngồi ở chỗ này?" Ta viết đến quên mình lại có thể không có chú ý tới nàng.
"Ngươi có ăn cơm chưa?" Ta quan tâm điểm này, bụng thầm thì kêu, nhắc nhở ta không cần ngược đãi nó.
Lúc thấy nàng lắc đầu thì không biết từ đâu lửa giận trong ta lại bùng cháy, nói "Ngươi làm gì mà không chịu xuống dưới ăn cơm, muốn đói chết sao! Ngươi đã gầy thành như vậy, còn muốn nhịn đói tới trình độ nào nữa"
Nói xong, ta giữ chặt tay nàng, nói "Đi ăn cơm thôi"
Bà chủ nhìn thấy ta đi xuống dưới, chuẩn bị cười nhạo ta, ta đánh đòn phủ đầu trừng nàng, liếc mắt một cái, nói "Ta đã viết hơn phân nửa, tin chắc ngày mai là có thể giao cho ngươi. Ngươi yên tâm mà giúp ta làm việc đi."
"Ta đây liền chăm chú lắng nghe!" Bà chủ nghĩ đến chuyện đó chắc không có khả năng.
Ta xới hai chén cơm cho nàng, muốn nhìn thấy nàng ăn hết, bản thân cũng ăn hai chén đầy, liều mình ăn bổ sung thể lực.
Buổi tối đó, chúng ta không làm chuyện vui vẻ, bởi vì tay ta mềm nhũn vô lực, thắt lưng lại càng đau hơn. Điều này làm cho ta hiểu, muốn vui vẻ thì tuyệt đối không nên làm tác giả.
Giữa trưa ngày thứ hai, ta đem một chồng giấy ném đến trước mặt nàng, bà chủ cắn răng ký tên không chút để ý tiếp nhận, mở ra vài tờ, chân mày bắt đầu nhăn lại, diễn cảm kia giống như thực rối rắm, phi thường rối rắm, cơ hồ muốn điên.
Sau khi buồn chán trầm mặc qua đi, nàng giãn lông mi ra, diễn cảm này ta từng thấy qua trên mặt Tiểu Thúy.
"Bây giờ ta liền đi tìm quan hệ giúp ngươi xuất bản, nhưng mà ta có một điều kiện, ngươi nhất định ở chỗ của ta ký tên cho một trăm quyển sách"
"Ngươi muốn điều gì?"
"Bán a! Đến lúc đó làm lễ vật để mọi người đấu giá, gia tăng nhân khí" Bà chủ bắt đầu nảy sinh ý tưởng, máu bắt đầu nóng lên.
Từ buổi chiều hôm đó, sau khi gặp bà chủ thì nàng cũng biến đâu mất, ta nghi ngờ nàng mang bản thảo của ta trốn đi xa, còn ta thì nhân cơ hội đó mà tịnh dưỡng ba ngày, thắt lưng cũng vẫn còn đau.
Ta đè sức nặng toàn thân lên người tiểu câm điếc, không ngừng kêu khổ "Ta sắp chết, ta thật sự sống không nổi nữa, đau quá, ô ô..."
Tiểu câm điếc đưa tay ra sau lưng ta, nhẹ nhàng xoa.
Ta nằm xuống giường, giang rộng cánh tay giống như đại gia, nói "Ta dạy ngươi làm như thế nào thì ngươi làm thế đó nha, hai tay nắm lại, dùng một chút khí lực đấm lưng cho ta"
Nàng đấm vô cùng chậm, hơn nữa cũng không mạnh, trên thực chất mà nói là không có nhiều tác dụng, nhưng mà ta lại vô cùng sung sướng.
Nàng buông tay, ta quay đầu hỏi nàng "Ngươi có cảm thấy ta thực phiền toái hay không?"
Nàng phủ nhận vấn đề này.
"Chẳng lẽ ngươi không muốn ở cùng với ta sao?"
Nàng vẫn phủ nhận.
Vậy cứ tiếp tục đấm lưng. Ta nói mấy câu liềm ôm chặt lấy nàng, nàng lại bắt đầu động thủ đấm lưng tiếp.
Lúc bà chủ vô cùng hứng thú chạy vào phòng ta thì lúc đó ta đang giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của tiểu câm điếc, chưa kịp hôn miếng nào thì cửa đã bị nàng đá văng, nàng đứng ở ngoài cửa mặt mày hồng hào hưng phấn mà quơ quyển sách trên tay, nói "Thành, sách của ngươi đã được xuất bản, ở chỗ này, ngươi xem đi"
Ta tiếp nhận quyển sách, sách vẫn còn nóng hầm hập, vui tươi hớn hở cười rộ lên, trong lòng đặc biệt vui vẻ.
"Kế tiếp ngươi định làm thế nào?"
"Chạy trốn. Còn có thể làm gì khác nữa, chẳng lẽ ở chổ của ngươi cho đến già a!" Ta vốn định rời khỏi Hoàng Thành sớm một chút.
Bà chủ nói "Sau này ngươi không có ý định tiếp tục viết tiểu thuyết sao?"
"Khi tâm huyết dâng trào thì ta sẽ viết một chút"
"Vậy ngươi viết xong thì liền giao cho ta toàn bộ, ta giúp ngươi xuất bản, ngươi chỉ cần đem quyền xuất bản giao cho ta, ta thay ngươi bán sách"
"Khi nào thì ngươi lại có thêm cái nghề này vậy?"
Bà chủ che miệng cười khanh khách không ngừng "Ông chủ ở đó bộ dạng không đứng đắn, còn dám xoi mói sách của ngươi, ta nhìn hắn không vừa mắt liền lấy tiền ra đem cửa tiệm in ấn của hắn mua lại tất cả. Bây giờ ta chính là bà chủ, ta nghĩ thích đọc sách gì thì liền xuất bản cái đó. Thật hạnh phúc"
"Đúng vậy a. Ngươi nói đủ rồi có thể đi được chưa?" Ta và tiểu câm điếc vẫn còn ôm cùng một chỗ, bà chủ đứng một bên làm chúng ta đều xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, chẳng lẽ nàng không có nhận ra sao?
Bà chủ nói xong, nhấc lên đầu ngón chân đi ra cửa, khép cửa chặt lại.
Ta nhìn nhìn nàng, phù một tiếng bật cười, nói "Những chuyện xảy ra hôm nay làm ta thật vui vẻ, thật sự không nghĩ tới, ta lại có thể còn có thiên phú về phương diện này"
Ta vui vẻ, không phải bởi vì có thể kiếm được tiền, chính yếu vẫn là được người khác xem trọng, trước kia ta chưa bao giờ cảm giác bản thân có một chút sáng giá nào. Cho dù là làm hoàng hậu cũng không có nhìn thấy được ưu điểm của mình, trong lúc đó ta phải trải qua cuộc sống tầm thường vô vị, lại không nghĩ cơ duyên xảo hợp, lại có một phát hiện này.
Ta nói với nàng "Ta thật sự rất vui vẻ, chưa bao giờ vui vẻ như vậy qua, vui vẻ như sắp muốn khóc!"