Loan Tịch rời khỏi thủ đô, đi tới một thành thị nhỏ vùng duyên hải, cũng không tiếp tục làm thầy dạy toán.
Anh cắt tóc, một thân một mình mang theo tiểu Tròn Tròn sinh hoạt.
Văn gia rất muốn chăm sóc anh, nhưng anh nói một mình trước tiên lẳng lặng. Anh khai trương quán mì ramen kiểu Nhật, chỉ là bởi vì Văn Phỉ thích ăn mì này, anh rất tưởng niệm hắn.
Quán mì nằm ở nơi hẻo lánh, nhưng bởi vì có lão bản mỹ nhân mà hấp dẫn rất nhiều người đến ăn mì. Loan Tịch tướng mạo thanh tú, khí chất cao quý, có hài tử liền càng nhu hòa, người theo đuổi chưa bao giờ từng đứt đoạn.
Có một vị sĩ quan Aloha mỗi ngày đến ăn mì, còn cấp Tròn Trong mang đường quả, nhìn ánh mắt của y làm Loan Tịch nghĩ đến Văn Phỉ.
Ý của đối phương anh hiểu rõ, nhưng anh không muốn tiếp thu Văn Phỉ đã chết, càng không muốn yêu người khác.
Anh cảm thấy được Văn Phỉ sẽ trở về.
Thời điểm đó anh muốn đích thân nói cho Văn Phỉ, anh thích cậu, anh rất nhớ cậu.
Tròn Tròn càng hiểu chuyện càng đáng yêu, đang bưng một bát mì lớn hút lấy hút để, sẽ chủ động hỗ trợ trông cửa hàng.
Ban đêm tiểu Tròn Tròn nhìn thấy Loan Tịch ngẩn người, đi tới vỗ vỗ vai Loan Tịch, nói: “ Tịch Tịch đại mỹ nhân, chúng ta cùng nhau chờ phụ thân đi!”
“Sao lại gọi cha như vậy.” Loan Tịch nghĩ tới Văn Phỉ, Văn Phỉ lúc ở nhà cũng như vậy đùa giỡn anh. Chỉ khi Tròn Tròn còn nhỏ, căn bản sẽ không nói chuyện, theo lý thuyết sẽ không nhớ rõ những chuyện này.
“Chính là con muốn gọi vậy nha.” Tròn Tròn nhào tới trong lồng ngực Loan Tịch, “Tịch Tịch, người khóc liền tới trong ngực còn khóc đi! Bất quá, Tịch Tịch không thể đáp ứng ai khác, phụ thân nhất định sẽ trở về.”
Loan Tịch gật gật đầu, bởi vì Tròn Tròn cùng Văn Phỉ tương tự mà có chút nhớ nhung khóc, ôn nhu nói: “Được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT