Mọi người xung quanh hít một ngụm khí lạnh, thật độc ác! Cô nương gia nếu thật làm như vậy thì danh tiết còn đâu? Sau này chỉ sợ chẳng thể nào gả đi được! Khác gì hủy hoại cả đời người ta đâu?
Dung Mị giờ phút này vẻ mặt cũng càng thêm lạnh lẽo. Nàng với nàng chỉ lần đầu gặp mặt, không thù không oán, thế nhưng lại tàn nhẫn đến vậy! Tâm tư của nữ nhân này quả thật thâm độc vô cùng.
Quả nhiên, ngoại trừ cái thứ không não như Dung Thi, tiểu thư ở hậu trạch có ai lại đơn giản?
Dung Mị liếc xéo Dạ Mặc Thành, "Thành vương điện hạ thì sao? Có dám chơi không?"
"Hừ! Cược thì cược. Dù sao ngươi cũng không thắng nổi! Đúng là tự tìm đường chết!" Dạ Mặc Thành khinh thường hừ lạnh, hắn đương nhiên đứng về phía Dung Thi rồi.
"Được! Vậy liền mời mọi người ở đây là chứng, tuyệt không nuốt lời!" Dung Mị quay về phía quần chúng chấp tay.
Ai tự tìm đường chết còn chưa biết đâu!
\-\-\-\-\-\-\-
Sau màn kịch nhỏ, Bách Hoa Hội cuối cùng cũng đã bắt đầu.
Trọng tài tuyên bố đề thi năm nay là 'Vũ', đồng thời đánh tiếng trống bắt đầu.
Các thiếu nữ lần lượt lên đài, ai nấy đều đua nhau thể hiện tài năng, nhảy múa lộng lẫy theo tiếng nhạc của nhạc công.
Màn biểu diễn của Lục Nhiễm và Dung Thi cũng không kém, được xem như nổi trội, dù sao bọn họ cũng là tiểu thư hàng thật giá thật.
Nhưng Dung Mị dưới đài chỉ lười biếng ngáp. Đây là ca vũ ư, còn tệ hơn phim cổ trang nàng xem nữa.
Xem ra vẫn là để tỷ dạy cho các ngươi đi! Cho các ngươi mở rộng tậm mắt!
Lục Nhiễm biểu diễn xong thì bước xuống chỗ Dung Thi, "Dung Mị đâu rồi? "
"Ai biết? Có lẽ nàng không dám lên." Dung Thi lạnh nhạt nói. Lục Nhiễm quả nhiên là kình địch, xem ra chỉ có nàng mới có thể cùng mình tranh đoạt đệ nhất.
Đúng lúc này, tiếng đàn vang lên "Tang tang\-\-\-"
Mới chỉ vài âm điệu đầu tiên đã vô cùng khác lạ, độc đáo, mọi người không cấm quay quanh tìm nơi âm thanh phát ra.
Một người nhận ra:"Nhìn trên đài kìa!"
Ở trung tâm sân khấu, chùm tia sáng dừng duy nhất dừng ở một thân ảnh mạn diệu.
"Tang tang\-\-\-" tay như ngó sen vỗ vỗ vào cây đàn~
"Tinh tinh tang tang\-\-\-" một tay ôm lấy đàn, tay còn lại tấu nhạc nhưng lại như nhảy múa, vòng eo mềm mại không xương bắt đầu vặn vẹo, cả thân người giống như rắn dần khởi vũ.
Chỉ một cái bóng dáng đã làm toàn trường khiếp sợ mà lặng ngắt như tờ.
Đêm nay, chỉ nghe thấy tiếng đàn thanh thúy ảo diệu.
Đêm nay, chỉ khắc ghi hồng ảnh mỹ lệ nhu hoà.
Dáng múa của nàng, dịu như nước, lại nóng rực như lửa!
Váy đỏ phản lên làm làn da trắng nõn đối lập với bóng đêm, 3000 tóc đen bay múa theo gió, làm người không khỏi say mê.
Rốt cuộc, mọi người chờ thấy nàng quay đầu!
"Hít~" Toàn trường hít vào một hơi sâu.
Yêu khí! Tràn đầy yêu khí!
Nàng dùng lụa đỏ che mặt tạo cảm giác thần bí, chỉ dùng nửa khuôn mặt liền mê hoặc tất cả mọi người!
Một đôi mị nhãn hồ ly chứa đầy phong tình, có thể điện ngất mọi nam nhân ở đây.
Quanh người nàng giống như mang theo yêu khí, khiến ánh mắt người khác luân hãm theo từng động tác.
Phảng phất, chỉ cần nàng nháy mắt một cái, linh hồn bọn họ liền bị câu đi!
Không có tiếng kêu gào ầm ĩ, mọi âm thanh đều tập trung vào giữa lôi đài...
Dưới lớp khăn mỏng, khoé môi nữ tử không thể thấy được mà cong lên.
Nàng, thành công!
Xem ra thân thể này quả thật là thiên sinh mị cốt, không dùng thật quá lãng phí~
Nguyên chủ trước đây không hề hợp với thiên phú này! Chỉ khi nàng biến thành nàng, khí chất vốn yêu mị mới kết hợp hoàn hảo với thân thể!
Nhưng Mị cô nương không hề hay biết rằng, lúc nàng đang chìm đắm trong thế giới của mình, từ xa, hình bóng nàng đã lọt vào đôi mắt đen sâu thẳm...