Tĩnh Hàm theo Dạ Nhất trở về lều trại.

Cả đường đi, không khí trầm mặc làm Tĩnh Hàm càng hoảng loạn, vừa tới nơi nàng đã không chịu nổi ngã quỵ xuống đất.

"Dạ Nhất đại ca, ta… ta sai rồi! Ta thật sự không cố ý!"

Nàng thật sự không hề muốn giết Bạch Lăng!

Dạ Nhất nhẹ giọng trấn an: "Tĩnh Hàm, ngươi bình tĩnh lại đã.

Ngươi có biết vừa nãy ngươi suýt nữa tẩu hoả nhập ma rồi không?"

"Cái gì!?"

Tu luyện giả, tu một chữ "tiên".

Chỉ cần đạo tâm không sạch sẽ dễ dàng tẩu hoả nhập ma, điên cuồng mất hết lý trí, rơi vào tà đạo, sống nhiều nhất không tới 10 năm.

"Ta làm sao có thể tẩu hoả nhập ma?" Tĩnh Hàm nghi hoặc.

"Ngươi mới từ chiến trường trở về, tâm lý không ổn định, sau đó suýt chết ở Vạn Ác Thành, còn bị Bạch Lăng đả kích, sinh ra tâm ma cho nên mới không thể khống chế hành động của mình." Dạ Nhất giải thích.

Ban đầu hắn cũng đã chú ý đến sự khác thường của Tĩnh Hàm cho nên ở Vạn Ác Thành mới quan tâm nàng hơn bình thường, quả nhiên…

Tĩnh Hàm lúc này đã bình tĩnh, cũng phân tích kỹ càng mọi chuyện.

Nàng lắc đầu:

"Tĩnh Hàm, ngươi đừng tự trách, đều tại cái đồ hoạ tinh Bạch Lăng...!" Dạ Nhất nghiến răng nói, "Sau này ngươi tốt hơn nên tránh xa nàng ra."

"Không phải, Dạ Nhất đại ca, chuyện này không liên quan đến Bạch Lăng cô nương."

Dạ Nhất nghe vậy sửng sốt: "Ngươi không trách Bạch Lăng sao?"

Tĩnh Hàm hổ thẹn nói: "Là do chính ta đạo tâm không vững mới sinh lòng đố kỵ Bạch cô nương, suýt nữa hại nàng ấy.

Ta mới là người sai."

Lúc Dạ Nhất hoàn hồn thì phát hiện Tĩnh Hàm đã thiếp đi.

Dạ Nhất ôm Tĩnh Hàm lên giường, đắp chăn xong, tay khẽ điểm vào giữa trán nàng.

Tĩnh Hàm hổ thẹn nói: "Là do chính ta đạo tâm không vững mới sinh lòng đố kỵ Bạch cô nương, suýt nữa hại nàng ấy.

Ta mới là người sai."

Nghe thấy lời này, Dạ Nhất nắm chặt tay, cả người rơi vào trầm tư.

Tĩnh Hàm thân là nữ tử còn nghĩ được như vậy, thế nhưng hắn...!

Lúc Dạ Nhất hoàn hồn thì phát hiện Tĩnh Hàm đã thiếp đi.

Dạ Nhất ôm Tĩnh Hàm lên giường, đắp chăn xong, tay khẽ điểm vào giữa trán nàng.

Một sợi hắc khí từ trán Tĩnh Hàm bay ra, sau đó theo ngón tay nhập vào trong thân thể Dạ Nhất.

"Tĩnh Hàm, ngươi tâm địa lương thiện, còn ta trước sau vẫn không thể buông bỏ được..."

Dạ Nhất ra khỏi lều liền nhìn thấy Dạ Mặc Thần đứng ở ngoài.

Dạ Mặc Thần liếc qua hắn một cái, mở miệng: "Ngươi hấp thụ tâm ma của nàng, thọ mệnh từ hai năm chỉ còn một."

"Xin lỗi vương gia, ta không thể trơ mắt nhìn Tĩnh Hàm tẩu hoả nhập ma..."

Giống như ta.

Dạ Nhất cúi đầu.

"Tâm ma này, muốn tháo phải tìm người buộc, bổn vương đã đem người đến, còn lại phải dựa vào chính ngươi."

Dạ Mặc Thần ngữ khí nhàn nhạt, nhưng Dạ Nhất biết hắn đang lo lắng cho mình.

Dạ Nhất cảm động đáp: "Đa tạ vương gia!"

- ---------------

Nhiều ngày sau.

Sòng bạc Thiên An, kinh thành Đông Nguyệt Quốc.

"Nhỏ, nhỏ…!"

"2,2,3, nhỏ!"

"A ha ha!"

Tiếng cười linh động truyền vang đại sảnh.

Nữ tử một thân áo vàng, khuôn mặt tiếu lệ tinh xảo, vừa nhìn liền biết là tiểu thư nhà quyền quý.

Nhưng giờ phút này nàng một chân đạp trên ghế, không hình tượng cười phá lên:

"Ta thắng rồi, tiền đều là của ta! Tới, tới!"

Nữ tử đắc ý cười lớn khiến cho một đám dân cờ bạc không vui.

Vài người nở nụ cười gian tà tiến lại gần:

"Con nha đầu này thật là huênh hoang, thắng thì đã sao, còn phải xem ngươi có mang tiền ra khỏi cửa sòng bạc được hay không!"

Nói, hắn liền đưa tay về phía nữ tử.

Người xung quanh sôi nổi đứng xem kịch vui.

.

Đam Mỹ Sắc
Đang lúc bọn họ suy đoán là nữ tử áo vàng hay tên dân cờ bạc kia thắng, cánh tay thô to của tên cờ bạc đã bị một bàn tay khác nắm lấy!

Bàn tay nhỏ nhắn như bạch sứ chứa đựng sức lực cường đại, tên dân cờ bạc vùng vẫy cũng không nhúc nhích nửa phần.

"Ngươi là ai, mau buông tay!"

Hoá ra người động thủ không phải là nữ tử áo vàng mà là một nam tử!

Một thân hồng y bắt mắt dễ dàng thu hút tất cả mọi người chú ý, rồi lại bị khí chất ma mị của hắn làm cho không dám nhìn thẳng quá lâu.

Mặt nạ che chắn càng làm cho thân phận của người này trở nên thần bí nguy hiểm.

Phản ứng đầu tiên của nữ tử áo vàng là sửng sốt!

Giống! Thật sự quá giống!

Nữ tử áo vàng này, đúng là Vân thái hậu sau khi khỏi bệnh đã khôi phục bộ dáng trẻ trung.

À không, nàng bây giờ tăng thêm một cấp bậc, phải gọi là thái hoàng thái hậu mới đúng!

Mà nam tử hồng y trước mặt, Vân Thái hậu chỉ cảm thấy cực kỳ giống Dung Mị!

Cho đến khi thấy rõ khuôn mặt góc cạnh và hầu kết trên cổ nam tử nàng mới đánh mất ý niệm trong đầu.

Hồng y nam tử nhẹ nhàng quăng tay, một tiếng rắc vang lên, tên dân cờ bạc tức khắc ôm tay gào thảm một tiếng té ngã ra đất.

"Lôi, xử lý sạch sẽ!"

Hồng y nam tử vừa dứt lời, trống rỗng bỗng dưng xuất hiện thêm một người, cung kính tuân mệnh kéo tên dân cờ bạc ra ngoài.

Vân thái hậu ngẩn ngơ chưa hết kinh ngạc, không hề biết Dung Mị chân chính đang đứng ngay trước mặt nàng, trừng mắt nhìn Dung Mị đi vào bên trong, bóng dáng dần dần biến mất…

"Hoàng tổ mẫu!??"

Không biết bao lâu, một âm thanh tràn đầy kinh ngạc đè nén vang lên bên cạnh Vân thái hậu.

"A? Thập Nhất! Sao ngươi lại ở đây?"

Vân thái hậu che miệng nhìn một đoàn năm người..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play