Trên một mảnh bình nguyên rộng lớn chim bay thẳng cánh.

Một nấm mộ lẳng lặng nằm giữa đất phẳng, chỉ là một ụn đất cỏ mọc um tùm, không có bài vị.

Trước mồ, nữ tử mặc bộ đồ màu đen đã đứng lặng suốt nhiều canh giờ.

Không biết có phải do nàng mặc một bộ tang phục, hay do màu đen của nó, trên người nữ tử cho người ta cảm giác được một loại tối tăm không hề có sinh khí, giống như một cái xác rỗng đã đi dạo một vòng địa phủ.

Róc rách-

Nữ tử mặc tang phục đổ một chén rượu xuống đất, nhắm mắt lại, trên khuôn mặt trắng tro của nàng bắt đầu xuất hiện một vài nét khác với vẻ mặt vô biểu cảm của người chết.

Hồi ức là thứ khiến con người dù biến thành thế nào cũng không thể thoát ra được.

"Tiện nhân! Ngươi dám giết con trai ta! Mau trả An Nhi lại cho ta!!"

"Người đâu, mau đánh chết nó! Báo thù cho con trai đáng thương của ta!"

"A! A! A!!"

…..

Rầm!

"Nhốt nó vào phòng chất củi!"

"Được không đấy? Người ta là thiếu phu nhân của Tô gia chúng ta cơ mà."

"Hừ, một phế vật không biết tốt xấu mà thôi, lại dám giết chồng ngay đêm tân hôn, mặc dù Tô thiếu gia cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì cho cam, ha ha ha..."

"Nếu không phải cần người sống cho phu nhân trút giận thì đã sớm giết ngươi, tiện nhân!"

"Cứ từ từ tận hưởng địa ngục đi!"

"Ha ha ha ha----"

Không, không!!!

….

"Đại phu nhân, ngươi đã không còn đường sống nữa rồi.

Cả ngươi và con gái đều đã trở nên vô dụng."

"Dải lụa trắng này, ngươi tự làm hay để ta giúp ngươi?"

"Xin… hãy tha cho con gái ta..."

Không! Mẫu thân, đừng mà!

Cầu xin các ngươi!!!

Aaaaaaaa!!!

…..

Phừng phực! Phừng phừng---

"Cuối cùng… cũng có ngày hôm nay..."

"Nàng ta nói đúng….

Ác giả… ác báo… là chúng ta tự gây ra nghiệt."

"Con gái...!ngoan….

Hãy…."

Phừng phực---!

…..

…..

Nữ tử từ từ mở mắt.

Cảnh tượng cuối cùng nàng nhớ được là lúc mẫu thân nhắm mắt xuôi tay trong lòng nàng.

Hãy sống thật tốt…

A… Nguyện vọng của mẫu thân sao thật xa vời.

Hiện tại nàng sống cũng như chết, có ý nghĩa gì đâu?

Xoạt-

Một tia sáng xẹt ngang qua bị hắc y nữ tử nhẹ nhàng bắt lấy.

Là thuật truyền tin.

Trên không khí xuất hiện mấy chữ ngắn gọn: Bảo vật bị mất, toàn thành gặp nạn, xin môn chủ cấp tốc quay về.

Nữ tử phất tay, tin lập tức tan biến vào không khí.

- ---------------

Tại phòng Bạch Lăng.

Cả Vạn Ác Thành nháo lên, không một ai hay biết có hai nhân vật như Minh Vương và Ma Quân xuất hiện ở chỗ này.

Từ đây nhìn ra, bằng thị lực của mấy người bọn họ đủ xem hết những gì diễn ra trên tường thành.

"Thật sự là quỷ tộc, quy mô còn đông như vậy, chắc chắn là đông nhất trong các trận chiến từ trước đến nay."

Dạ Tứ nhăn mày thành cái bánh quai chèo.

Một đại quân như vậy nói xuất hiện là xuất hiện, bây giờ mới gửi tin cầu chi viện chỉ sợ không kịp cứu Vạn Ác Thành.

"Đừng có đi qua đi lại nữa, bổn quân chóng mặt." Dung Mị trừng mắt Dạ Tứ.

Dung Mị đều đã đuổi người rồi mà hai chủ tớ này còn ngồi lì ở đây, hại nàng phải thời thời khắc khắc lưu ý Minh Vương điện hạ rồi còn bị Dạ Tiểu Tứ phiền chết!

"Đám người ở tường thành cãi nhau không ngừng, vương gia, phải làm sao bây giờ?" Dung Mị cấm đi lại, Dạ Tứ đành quay sang vương gia nhà mình.

"Yên lặng xem biến." Minh Vương điện hạ nhàn nhạt nói ra một câu.

Dạ Tứ sửng sốt: "Cái gì! Nhưng mà…!"

"Vô ích thôi." Dung Mị ung dung hớp một ngụm trà.

"Nếu là bất kỳ nơi nào khác, uy danh của Minh Vương là không thể nghi ngờ, nhưng Vạn Ác Thành là nơi nào?"

"Ác nhân, tội đồ, kẻ giết người, cướp của không gì không có, có khi còn có cả người quen cũ bị vương gia nhà ngươi làm cho lưu lạc tới đây.

Hiện giờ hắn xuất hiện chỉ làm tình thế loạn thêm."

Dung Mị khó có lòng tốt giải thích.

Dạ Tứ: "Vậy chỉ có thể nhìn bọn họ chết sao?"

Dung Mị cười nhạt hỏi lại: "Vạn Ác Thành vốn là nơi ác nhân tụ tập, người ở đây đều từng giết hại sinh mạng, giả sử bọn họ chết thì cũng xem như trừ hại cho dân, không phải sao?"

Dạ Tứ biết Dung Mị nói đúng, nhưng hắn không cam lòng:

"Dù là như vậy… Bọn họ sống ở đây, sinh con đẻ cái, con cái bọn họ là vô tội.

Hơn nữa nếu có người chịu cải tà quy chính, không thể cho bọn họ cơ hội sống sao!?"

Dạ Tứ cười lạnh: "Đừng nói thản nhiên giả vờ chính nghĩa lẫm liệt như vậy! Ngươi chỉ là không muốn ra tay cứu bọn họ thôi! Ma tộc quả nhiên là một đám máu lạnh!"

Bạch Lăng phóng ra uy áp, khuôn mặt lạnh tanh như muốn giết người:

"Nhãi con! Ngươi nghĩ mình có bao nhiêu cái mạng dám hét lớn trước mặt quân thượng hả?!"

"Bạch Lăng, không sao." Dung Mị vẻ mặt bất biến nói, sau đó liếc mắt nhìn Dạ Tứ.

Một cái liếc làm Dạ Tứ hoảng hồn, giống như là một lưỡi dao đâm xuyên qua.

Thật đáng sợ!

Dung Mị: "Tên?"

Hỏi hắn sao?

"Dạ Tứ."

Dung Mị thu hồi tầm mắt cười cười: "Ngươi nên học hỏi vương gia nhà ngươi nhiều một chút.

Nhìn xem hắn thong thả biết bao? Thật là hoàng thượng không vội thái giám đã gấp."

Dạ Tứ theo bản năng quay đầu thấy trên mặt Dạ Mặc Thần không có một chút sốt ruột ngồi như một pho tượng.

Thế này liền có chút xấu hổ….

Bạch Lăng bỗng lên tiếng đánh vỡ không khí trầm mặc, "Quân thượng, đó là..."

Chỉ thấy trên tường thành lúc này tranh cãi càng kịch liệt, có xu thế muốn đánh nhau.

Người muốn bỏ chạy, người muốn giữ thành, nhưng trên hết là các bang phái tranh chấp quyền lãnh đạo, bởi vì kẻ mạnh mới có khả năng sinh tồn cao vì vậy không ai chịu thoả hiệp.

Nhưng thời gian không chờ đợi bọn họ, mùi tanh chết chóc cùng với âm thanh thê lương truyền đến ngày càng gần, vang vọng khắp thành….

Khiếp sợ, run rẩy….

Cuối cùng tất cả mọi người đều khuất phục tử vong đang đến gần.

Nỗi sợ hãi bao trùm toàn bộ Vạn Ác Thành.

"Xong rồi… chúng ta chết chắc rồi…."

"Nhìn số lượng, ước chừng hơn 300 vạn….

hoàn toàn không có cửa thắng!"

"Ta đã nói ngay từ đầu, phải chạy!"

"Mau chạy!!!"

Tên to con vừa nãy đôi co với Vân Thường hét lớn lên kích động mọi người, sau đó hắn xoay người vụt ra đầu tiên.

Những người khác thấy vậy cũng chậm một bước định đuổi theo, nhưng chính một bước đó!

Phập!

"Á!!!"

Keng!

Đại đao của tên to con nặng nề rơi xuống, còn hắn thì ngã ra đất chết tươi, hai mắt hắn vẫn còn hoảng sợ trừng lớn.

"---Kẻ chạy trốn, giết!---"

Một đạo âm thanh khàn khàn quái dị vang vọng khắp toà thành.

Dung Mị ngạc nhiên, hồn âm?

Hồn âm là một loại kỹ năng hiếm có cho phép truyền âm thanh trực tiếp qua linh hồn.

Rất ít người bỏ công tập loại hồn âm này, bởi vì nếu không phải tính huống đặc biệt không thể phát ra âm thanh, dùng miệng nói không phải nhanh hơn sao.

Hơn nữa hồn âm không có thanh điệu, giống như giọng của chị google thế kỷ 21 vậy, nghe quái dị thực sự.

Chỗ tường thành, rất nhiều người đã nhận ra phương thức truyền âm đặc biệt này.

"Là nàng!"

"Môn chủ Thù Môn!"

Người được xem là mạnh nhất Vạn Ác Thành, kẻ duy nhất có thể lãnh đạo mọi người, đã trở về!

Một thân ảnh xuất hiện bên cạnh Vân Thường.

Nữ tử mặc một bộ tang phục màu đen đơn sắc, lãnh ngạo như một đoá ám sắc tường vi nở rộ trong đêm tối.

Dưới uy áp của nàng, từng câu từng chữ hồn âm thấm sâu vào linh hồn:

"---Ngẩng đầu lên---"

Mọi người ngơ ngác ngước lên nhìn.

"---Nhớ lại thân phận của chúng ta, Vạn Ác Thành, vạn ác nhân---"

"---Người làm thì có trời đang nhìn, nhân quả tuần hoàn, ác giả ác báo, sớm muộn cũng có một hồi kiếp nạn, đó là sự trừng phạt, trốn cũng vô dụng, trốn không thoát---"

"---Nhưng nhìn dưới chân các ngươi, vùng thổ địa đã cưu mang, che chở chúng ta khỏi sự chết chóc và lưu vong, Vạn Ác Thành này---"

"Phía sau lưng các ngươi, là gia viên, người thân, những thứ chúng ta phải bảo vệ---"

"---Tiến lên đi!---"

"---Chỉ còn một con đường phía trước mà thôi! Các ngươi có thể giết hàng trăm sinh mạng đồng loại, chẳng lẽ lại sợ hãi lũ quỷ tộc này hay sao!---"

Không có lời lẽ hoa mỹ, không có tranh giành quyền lãnh đạo, nàng chỉ tường thuật một sự thật, muốn sống, phải tiến!

Hồn âm vừa dứt! Ngàn người tức khắc phát ra tiếng rống rung thành!

"Chiến!"

"Xâm phạm Vạn Ác Thành, giết không tha!"

"Thề chết đi theo môn chủ!"

"Quỷ tộc, diệt!"

…...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play