"Đó, đó không phải là...." Tiểu Mạch trừng lớn đôi mắt.

Không chỉ nàng, tất cả mọi người đều sôi nổi nhìn nữ tử ngạo nghễ đứng thẳng trên đài, bạch y tố trang, như là tiên nữ hạ phàm!

"Nàng là ai?"

"Dung Cầm?"

"Ai? Cái gì? Dung Cầm nào?"

"Ta biết, ta biết, nàng là đại tiểu thư Dung Hầu phủ, nghe nói rất lợi hại nha!"

"Người thân của ta trong Thánh Viện nói, nàng đã đột phá Kim Đan, thiên tài thật sự!"

Một người khác chen vào nói:"Aida, từ từ! Không phải nói tiểu thư Dung gia là phế vật sao?"

Một thanh niên nhỏ giọng nói:"Ngươi mới tới kinh thành phải không? Có khả năng đã nhầm lẫn. Dung gia có đến ba vị tiểu thư, đại tiểu thư Dung Cầm xinh đẹp dịu dàng, thiên phú hơn người, chính là nữ thần trong mộng của vô số người."

"Còn tứ tiểu thư Dung Mị, bẩm sinh phế vật không thể tu luyện, xấu xí bất kham. Người ngươi nói, chắc là Dung Mị rồi!"

Thanh niên nói tới Dung Cầm thì một bộ si mê khen ngợi, nói tới đoạn sau thì lại khinh bỉ ghét bỏ.

Người vừa rồi hỏi tỏ vẻ đã hiểu, "Là vậy a.... Đều là Dung gia tiểu thư, một người trên mây, một cái dưới bùn, quả thật kỳ ba!"

.......

Các loại nghị luận vẫn còn tiếp tục. Nhưng đều không sót một chữ lọt vào tai Dung Mị và Tiểu Mạch hai người.

"Nói hươu nói vượn!" Tiểu Mạch tức giận đến ngao ngao kêu, "Tiểu thư, lần này ngươi đừng cản ta, ta phải\-\-\-\- A!"

Dung Mị gõ đầu nàng một cái, "Ngươi đánh một người còn được, cả mấy trăm người đang nghị luận, ngươi đánh được hết sao?"

Tiểu Mạch ủy khuất cúi đầu, đều do nàng không đủ mạnh, nhất định phải chăm chỉ tu luyện, đem mấy người nói xấu tiểu thư đều đánh một đốn! Xem bọn họ còn dám hay không!

Trên đài cao, Dung Cầm ánh mắt quét một vòng, khi nhìn đến Dung Mị, trong mắt xẹt qua trào phúng.

Một con kiến mà thôi! Còn dám phản kháng? Cướp đi danh hiệu đệ nhất tài nữ của nàng, làm nàng bẽ mặt ở trên thuyền, nói không chừng độc ngứa đó còn là do nàng ta hạ.

Quan trọng nhất là, Dung Mị thế nhưng thân cận với Minh Vương điện hạ!

Không thể tha thứ!

Vốn dĩ còn chưa tìm ra cách giải quyết nàng ta, chỉ là Dung Mị tự mình tìm chết, một phế vật mà cũng dám báo danh vào Thánh Viện.

Ở địa bàn của nàng, nàng một lời không hợp mạt sát Dung Mị, Dung Mị lại có thể làm gì được?

Cảm nhận được có người nhìn chằm chằm mình, Dung Mị cũng nghiêng đầu nhìn qua.

Thấy được sát ý trong mắt Dung Cầm, nàng hơi nhíu mày, xem ra khảo hạch lần này, sẽ không được yên ổn.

Lãnh Tuyết tiên tử nhàn nhạt nói:"Còn lại giao cho ngươi, giải thích một chút quy tắc khảo hạch lần này đi."

Dung Cầm gật đầu, quay mặt về phía các tân sinh nói:"Lần khảo hạch này diễn ra trong Bắc Lâm, là một khu rừng dành cho học sinh của Thánh Viện rèn luyện. Đã là rừng, tự nhiên càng sâu càng nguy hiểm, Bắc Lâm có 4 tầng khu vực, các đệ tử Thánh Viện thì hoạt động ở tầng hai trở lên, mọi người là tân sinh, khảo hạch ở tầng một sẽ không có vấn đề gì."

"Nhiệm vụ của mọi người là săn giết yêu thú trong 7 ngày, trên người yêu thú có thẻ gỗ ghi điểm. Yêu thú càng mạnh, điểm càng nhiều, cao nhất là 1000 điểm."

"Chỉ cần đủ 1500 điểm là có thể thông qua khảo hạch rồi. Trong lúc đó, ta và các sư huynh muội sẽ tuần tra trong rừng, giúp hạn chế thương vong, nhưng trường hợp bình thường là sẽ không ra tay."

"Mọi người còn chỗ nào chưa rõ không?"

Một nam sinh giơ tay, "Cái đó.... Yêu thú mạnh nhất có thực lực gì?"

Dung Cầm:"Ở tầng một ngoài rừng, mạnh nhất chỉ ở Trúc Cơ sơ kỳ mà thôi."

Mọi người hít một ngụm khí lạnh\-\-\-

"Ta không nghe nhầm chứ, là Trúc Cơ!"

"Chúng ta ở đây đều chỉ là Luyện khí cảnh, nếu xui xẻo gặp phải nó, kia liền xác định!"

Một nữ tử nói:"Chưa chắc, ngươi nhìn bên kia là ai?" Nàng chỉ hướng một nam hai nữ đứng đầu hàng.

Ba người này chính là Dạ Mặc Thành, Lục Nhiễm và Dạ Lưu Vân.

"Nghe nói Thành vương điện hạ đã đột phá Trúc Cơ, e là trong đám người, chỉ có một mình ngài ấy có thể thong dong khảo hạch, nói không chừng đã nắm chắc đệ nhất!"

"Lợi hại như vậy? Ước gì được đi chung tổ đội với ngài ấy."

Hai nhóm người cách nhau không xa lắm, bên này sớm đã nghe hết bọn họ nói gì, ba người không khỏi đắc ý cười.

Dạ Mặc Thành càng là kiêu ngạo, sau khi ăn hai viên đan dược từ đấu giá hội, hắn liên tục thăng cấp, hiện giờ quả thật đã đột phá lên Trúc Cơ. Chỉ là mỗi lần nhớ lại 5 vạn lượng hoàng kim, hắn lại đau như lấy máu, tiểu tử họ Ly chết tiệt, bổn vương sẽ không bỏ qua cho ngươi!

"Ách chù~~" Ở một góc, Dung Mị đánh cái hắt xì, ai nhắc nàng?

Dung Mị nghe tiếng của Dung Cầm nói:"Nếu không còn gì khác, hiện tại ta sẽ truyền tống mọi người đến thẳng Bắc Lâm, hơn nữa vị trí sẽ là ngẫu nhiên, tổ đội không có hiệu quả."

Dứt lời, nàng lấy ra một cái thẻ bài truyền linh lực vào trong. Dung Cầm như có như không liếc Dung Mị một cái, sau đó phất tay. Hiện trường gần ngàn người lập tức biến mất tại chỗ....

Dung Mị nháy mắt một cái, mở mắt ra đã phát hiện bản thân đứng trong rừng. Tiểu Mạch bên cạnh đã không thấy, chắc hẳn cũng là tách ra trong lúc dịch chuyển.

Với tâm tính độc ác của Dung Cầm, có khi nào sẽ đem nàng đến chỗ sâu nhất luôn không? Nàng thì không sao, nhưng nếu Tiểu Mạch cũng bị đưa đến nơi nguy hiểm, với thực lực của nàng chưa chắc ứng phó được.

Đúng lúc Dung Mị đang suy nghĩ, sau lưng bỗng dưng có dị động!

Grào\-\-\-

Một tiếng thú ngâm vang, trước mặt nhảy ra một con Liệt Diễm sư toàn thân rực lửa, hàm răng há to nhìn chằm chằm nàng.

Nàng nhanh mắt nhìn thấy, trên cổ của nó có đeo một tấm thẻ gỗ, mệnh giá, 1000 điểm!

Dung Mị trừu trừu khoé miệng, nàng vẫn là xem thường Dung Cầm rồi, thật đủ trực tiếp. Không chờ nổi muốn đưa nàng vào chỗ chết như vậy?

Nhưng e là để nàng ta thất vọng rồi, nàng lại không phải thật sự là phế vật, một yêu thú Trúc Cơ, Dung Mị căn bản không bỏ vào trong mắt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play