Dung Mị khó được có hứng thú đi dạo xung quanh, chủ yếu là do nàng không buồn ngủ.
Bất tri bất giác đã đi tới phía Tây vương phủ, Dung Mị nhớ tới chính mình nửa tháng trước chính là từ nơi này bắt đầu, sau đó mới lọt vào hố sâu.
Trong lòng cũng không biết đây rốt cuộc là cảm giác gì nữa.
Dung Mị nhìn nhìn bức tường phía Tây, quả nhiên thấy nó thấp hơn nhiều so với các đoạn tường vây khác, xem ra lần đó nàng không có cảm giác sai.
Chỉ là chưa đợi nàng tự hỏi vì sao, một bóng người nhẹ nhàng nhảy từ ngoài vào.
Nàng nhanh chóng nấp vào góc tối, trong lòng ngạc nhiên, có người lẻn vào Minh Vương phủ?
Cẩn thận nghiêng đầu nhìn qua, dưới ánh trăng một bộ áo vàng có vẻ bắt mắt, toàn thân nàng cũng tán ra một tầng kim quang... là một nữ tử!
Trên người nàng ta vô hình lộ ra một cỗ quý khí, dù đã cố tình che lấp, nhưng nó giống như phát ra từ trong xương cốt, làm người cảm thấy áp bách, kính sợ.
Quả nhiên, người có gan đột nhập vào Minh Vương phủ đều tuyệt đối không phải hạng tầm thường!
Nữ tử bỗng quay đầu, ánh mắt chuẩn xác nhìn về chỗ Dung Mị đang trốn.
Dung Mị hô hấp cứng lại! Chẳng lẽ bị phát hiện? Nàng nỗ lực giảm thấp tồn tại của mình, hy vọng nữ tử áo vàng nhìn qua đây chỉ là do trùng hợp.
Nhưng mà một câu nói của nữ tử đã đánh mất ý nghĩ của nàng.
"Ta biết ngươi ở đó, ra đây đi." Tiếng nói thanh linh dễ nghe, mang theo ý cười nhàn nhạt, ấm áp.
Dung Mị cảm nhận được nàng không có ý xấu nên dứt khoát bước ra.
Nàng chính diện đánh giá nữ tử khoảng hơn 20 tuổi này. Thân hình cao gầy thon thả, mắt ngọc mày ngài, thật là một mỹ nhân hiếm có.
Mà nữ tử lúc này tất nhiên cũng đang đồng thời đánh giá Dung Mị. Nhìn thấy rõ khuôn mặt của nàng, nhất thời kinh ngạc không thôi.
Thật, thật đẹp!
Cho dù là khuynh nước khuynh thành cũng không đủ để hình dung hồng y thiếu nữ trước mắt!
Nếu như nàng là nam nhân, không, không đúng. Ngay cả một nữ nhân như nàng, nhìn thấy Dung Mị cũng không khỏi tim đập lỡ một nhịp! Thật sự là không chỉ đẹp, khí chất của nàng còn mị hoặc vô song!
Thiếu nữ yêu nghiệt này từ đâu ra a!
Dung Mị nhìn bộ dáng ngây ngốc của nữ tử áo vàng, buồn cười quơ quơ tay:"Này! Tỉnh tỉnh!"
"A! Nga~" Nữ tử ngượng ngùng đáp.
Ấn tượng của Dung Mị đối với nàng càng thêm tốt, cũng phần nào giảm bớt cảnh giác.
Nữ tử này nửa đêm nửa hôm trèo tường vào đây, hơn nữa tướng mạo còn không tầm thường, chẳng lẽ...
"Cô nương, ngươi là fan của Dạ Mặc Thần sao?" Nàng thử hỏi, trước mắt chỉ nghĩ được lí do này.
Mấy ngày trước ở lại đây, nàng cũng thấy qua không ít nữ tử muốn tiếp cận tên đó, chỉ là chưa vào được cửa đã bị đám người Dạ Nhất Dạ Tam đuổi đi.
"Fan là cái gì? Có điều ta đến đây không có liên quan gì đến Minh Vương hết!" Nữ tử thành thật nói.
Dung Mị tức khắc bừng tỉnh đại ngộ, vậy chỉ còn một khả năng! Nữ tử này... không phải chính là phiên bản khác của Dung Mị nàng sao! Chính là... trộm đó!
Tìm được người cùng chung tư tưởng, ấn tượng lập tức bay lên full điểm! Đồng chí a~
Nàng thân thiện nói:"Thật là tri kỷ! Ngươi yên tâm, nếu đã gặp ta thì sẽ không để cho ngươi về tay không đâu."
Nữ tử áo vàng: ?
"Nào, đi theo ta, dẫn ngươi tới chỗ ngươi muốn tìm."
Dung Mị vô cùng hào phóng nói, dù sao Tàng Bảo các cũng không phải của nàng, có gì tiếc đâu? Hơn nữa nàng không vừa mắt Dạ Mặc Thần, dẫn nữ tử này qua quét sạch bảo khố, xem hắn còn đắc ý thế nào được!
Nữ tử áo vàng nghi hoặc:"Ngươi làm sao biết được ta muốn đi đâu?"
Dung Mị không kiên nhẫn cho nàng một ánh mắt: Ngươi hiểu ta hiểu, cần phải nói ra sao?
Nữ tử áo vàng cười nhẹ, cô nương này thật thú vị. Chỉ tiếc hôm nay nàng đến là có mục đích, không thể nói chuyện với nàng ta.
Nữ tử sắp sửa ra tay đánh ngất Dung Mị, ngay lúc này lại thấy Dung Mị đưa tay phải che miệng khẽ ngáp, ống tay áo cũng theo đó trượt xuống, lộ ra chiếc vòng tay đỏ tươi phản chiếu nguyệt quang.
Nàng ta sửng sốt:"Ngươi!!"
Dung Mị:"Ta?"
Nữ tử lại gần Dung Mị, bắt lấy tay nàng xem thật kĩ.
Quả nhiên là nó, chẳng lẽ...!
Nữ tử đầy mặt không thể tin tưởng, không phải chỉ là ngạc nhiên bình thường, mà là còn cả khiếp sợ từ sâu trong linh hồn.
Không có người nào biết nội tâm của nàng giờ phút này bao nhiêu sóng to gió lớn...
Dung Mị kỳ quái hỏi:"Ngươi sao vậy? Nhận ra nó sao?"
Nữ tử cố để bản thân bình tĩnh nói:"Nhận ra. Chiếc vòng này nghe đồn chính là thượng cổ linh vật."
Thượng cổ linh vật!
Hèn chi có thể khắc chế Ẩn Linh Ngọc của nàng!
Dạ Mặc Thần cũng đánh giá cao nàng quá rồi đấy. Vì vây trụ nàng mà bỏ cả vốn gốc a... Thượng cổ linh vật chứ ít gì... Tấm tắc, có tiền chính là tùy hứng!
Nữ tử áo vàng mỉm cười, càng nhìn càng thấy thích vị thiếu nữ này, cũng khó trách Dạ Mặc Thần sẽ đưa chiếc vòng này cho nàng, haha~~
"Cô nương, ta phải đi rồi, hẹn ngày khác gặp lại."
Dung Mị:"Ơ? Mới thế đã đi rồi?" Không phải tới trộm đồ sao?
Nữ tử gật đầu, mục đích hôm nay tới đây đã đạt được, không nên ở lâu. Nàng hỏi:"Cô nương, ngươi tên gì?"
"Dung Mị, còn ngươi?"
Nữ tử bay người lên tường, thân ảnh như li miêu biến mất vào màn đêm. Tiếng cười sang sảng còn vọng lại:"Ta họ Thái, tên Hậu~ Sau này gặp có thể gọi ta là Thái Hậu~ Hahả~"
Dung Mị chớp chớp mắt, Thái Hậu??
Sau đó khoé miệng liên tục trừu trừu, cái tên nó thật là... đủ cá tính!
Nữ tử này đúng là kỳ quái, nhưng lại hợp ăn uống với nàng. Thật chờ mong lần sau gặp mặt, có lẽ bọn họ có thể trở thành chiến hữu tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT