~Sân huấn luyện~

Tạ Xuyên híp con mắt, tràn đầy nguy hiểm mà nhìn về hai con người đang dính nhau như sam ở trên sân huấn luyện.

Xương An Diệp cùng Giang Vọng Duy đang đối kháng, thực lực không chênh nhau là bao nên có chút khó phân thắng bại. Hai người vờn nhau được nửa giờ, mặt Tạ Xuyên cũng đen sì nửa cái giờ đó. Con người chết tiết kia, vậy mà dám đứng trước mặt hắn đụng chạm với nam nhân khác.

Chu Phỉ Mạc không hiểu sao đứng cạnh hắn lại thấy lạnh sống lưng , cậu ta ngước nhìn, chỉ thấy Tạ Xuyên nghiến răng ken két, sát khí toả ra bốn phía.

" Xuyên ca....anh....anh có thể dạy em mấy chiêu không??"

Tạ Xuyên nhíu mày. Hắn không thích có được không. Nếu như là thiếu niên kia, hắn sẽ xem xét lại.

" Em cũng muốn học. Hiện tại em chưa thức tỉnh dị năng, học mấy chiêu để phòng vệ cũng rất tốt mà."

Chưa thức tỉnh dị năng thì muốn đến bao giờ thức tỉnh.

" Em sợ khi ra ngoài cùng mọi người, sẽ làm ngáng chân. "

Ủa, giờ không phải sao. Không có dị năng thì chẳng ai thèm dẫn ra ngoại đâu. Rất vướng víu.

Chu Phỉ Mạc mà nghe được tiếng lòng Tạ Xuyên chắc chắn sẽ tức nổ phổi mất . Kiếp trước cậu ta là người đứng trên đỉnh cao nhân loại, bây giờ tay trắng rỗng túi, chắc chắn sẽ không chịu thua thiệt cái kẻ mà đã làm cậu ta ra như này.

" Em học rất nhanh, sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh đâu. "

Tạ Xuyên trầm ngâm, một lúc sau mới lên tiếng: " Được. "

Chính vì thế mà sau đó diễn ra một màn long trời lở đất, Tạ Xuyên rất không biết thương hoa tiếc ngọc, đánh Chu Phỉ Mạc gào thét như bị chọc tiết, thảm hại vô cùng.

Giang Vọng Duy nhìn không nổi đành phải lên tiếng can ngăn.

Tạ Xuyên " hừ" một tiếng, này thì đòi học, hắn mới tung có mấy chiêu còn không đỡ nổi. Thể chất quá kém. Phiền chết đi được.

Xương An Diệp tiếc nuối chẹp chẹp môi. Cậu nhìn thôi cũng thấy đau rồi. Nhỡ ngày mai thức dậy, Chu Phỉ Mạc bị hỏng não luôn thì bị làm sao.

Xương An Diệp liếc về phía Tạ Xuyên. Hắn lại thẳng người, nhìn cậu ra vẻ rất kiêu ngạo, như muốn nói: ' hắn làm rất tốt có đúng không?? Mau khen hắn, mau khen đi.' .

Kiểu rất bán manh.

Xương An Diệp mỉm cười, thì thầm nói mấy chữ: Rất giỏi nha.

Tạ- mong chờ được khen- Xuyên đọc được khẩu hình của thiếu niên, vui đến muốn nhảy cẫng, tưởng chừng muốn lắc đuôi , kiêu ngạo càng ngẩng cao đầu.
Nhìn đến Giang Vọng Duy lại hất cằm quay đi.

Giang Vọng Duy: " ......." Rồi hắn đã làm gì tên đó sao.

Quả nhiên khi tỉnh lại, Chu Phỉ Mạc nhớ để sự việc hôm qua, tức giận muốn bay màu, gào thét đập phá trong phòng nguyên buổi.

Tạ Xuyên, cái tên khốn khiếp, cái đồ đần độn, rác rưởi,cặn bã, không thể tha thứ. Dám đối xử với cậu như vậy. Uổng công cậu coi trọng hắn. Cuối cùng lại ăn cháo đá bát, nhìn cái ánh mắt là biết, hắn rõ ràng coi trọng Xương An Diệp hơn mình.

Chu Phỉ Mạc nắm chặt tay, ngón bấm sâu vào da thịt. Cậu phải nhanh chóng thúc đẩy dị năng thức tỉnh. Nếu không nhất định sẽ bị Xương An Diệp cùng Tạ Xuyên chà đạp.

Giang Vọng Duy?! Đúng rồi, hắn thích mình mà, nhất định sẽ giúp mình.

Bên này Xương An Diệp sắp xếp quần áo, Tạ Xuyên cứ đứng ở cửa nhìn chằm chằm.
" Rồi lại sao đây??" Xương An Diệp hết chịu nổi mà lên tiếng.
" Tôi cũng muốn đi." Tạ Xuyên nói.

Chẳng là hiện tại số lượng tang thi ngày càng nhiều, nếu như để nó tiếp tục tồn tại, tiến hoá thành tang thi cấp cao, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống con người. Không biết chừng, tang thi cấp cao còn có thể hoạt động, sử dụng trí não y hệt con người. Càng để lâu càng nguy hiểm.

Căn cứ Tinh Thần hiện đang bắt tay vào nghiên cứu vắc xin diệt trừ vi-rút , nhưng lại thiếu một số loại máy móc và thuốc trợ, những thứ này đều chỉ có ở căn cứ Hải Quan, phía Đông.

Xương An Diệp cùng hơn 10 người khác đều được cử đến căn cứ Hải Quan xin viện trợ, đồng thời khi thành công, thì phải đưa đồ về một cách an toàn.

Tạ Xuyên nghe tin Xương An Diệp phải đi, đã lằng nhằng hơn 3 ngày đòi theo rồi. Thực thì cậu cũng muốn để hắn đi lắm đấy chứ, vì ở căn cứ, sợ có người phát hiện ra hắn là tang thi, vậy thì toi. Nhưng nếu đưa ra ngoài, thì sẽ mất công phải đưa hắn vào trong.

Lần trước tốn 125 phỉ thúy để mua chất dẫn dụ tang thi trong cửa hàng vị diện, giúp Tạ Xuyên qua cửa kiểm tra. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn là người đó, là người luôn ở bên mình qua nhiều vị diện như thế, tốn một chút nữa cũng đáng ha.

Kết quả thì ngày hôm sau, đoàn quân lên đường lại có thêm một người. Giang Vọng Duy chính là nhíu mày không đồng ý.
" Tôi mạnh hơn anh." Tạ Xuyên nói, kéo Xương An Diệp: " Có thể bảo vệ em ấy."

Giang Vọng Duy gân xanh nổi lên, vẻ mặt cứng ngắc: " Tôi không biết cậu mạnh thế nào nhưng cậu không có trong danh sách cần phải điều động. Nên mau yên ổn quay trở lại căn cứ đi".
Kiêu ngạo cái gì chứ, Giang Vọng Duy hắn cũng có thể bảo vệ Tiểu An An.

" Đội trưởng, anh nể mặt em có được không? Cho anh ấy đi cùng." Xương An Diệp mong chờ nhìn Giang Vọng Duy, chớp chớp mấy cái.

Trái tim đập liên hồi, Giang Vọng Duy có chút đỏ mặt, Tiểu An An như này là bán manh a~~~~
" Nhưng mà..."

" Dù sao cũng đi được 4 tiếng rồi mà, đội trưởng, anh cứ để anh ta ở đây cũng không sao. " Thiệu Hoa nháy nháy con mắt.

Giang Vọng Duy: "....." Không cần cô nói, làm người ta mất cả cảm xúc.

Tạ Xuyên thì thầm với Xương An Diệp: " Không được nhìn hắn, nhìn tôi."

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_




Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play