Xương An Nhiên nhàn rỗi ngồi uống trà ở đình hóng mát, bị Xương An Diệp từ xa chạy đến la lớn làm mất nhã hứng.

" Đệ có thể to tiếng hơn được nữa không?" Xương An Diệp nhíu mi phàn nàn. Xương An Diệp biết hắn đang nói đểu, nhưng đó không phải trọng điểm: "
Đại ca, mấy ngày nữa là sinh thần kế hoàng hậu sao? Ta cũng muốn đi."

Nhân cơ hội biết đâu lại gặp được Lăng Uy Huyền. Hắn tuy là ngốc tử nhưng vẫn là Thập vương gia được hoàng đế phong tước, hẳn là phải có mặt đi.

Xương An Nhiên nhấp một ngụm trà, híp mắt nhìn đệ đệ nhà mình: " Đệ lại muốn làm gì? Mới lại trước mặt người khác phải gọi là hoàng hậu, nếu như gọi kế hoàng hậu, Triệu Thị sẽ trừng to con mắt mà lườm Xương gia chúng ta cho mà xem."

Kế hoàng hậu là cách gọi để gọi vị hoàng hậu mới lên ngôi khi vị hoàng hậu trước đã mất.

Kế hoàng hậu hiện giờ là Triệu Như Tiệp, đại tiểu thư Triệu gia, mà Triệu gia mấy đời đều làm công thần, thế lực Triệu thị rất lớn. Nhưng mà cũng ngang hàng Xương gia thôi.

Triệu Như Tiệp có lần nghe được người khác gọi nàng ta là kế hoàng hậu liền sai người đánh chết.

Nàng ta cho rằng trong thời gian Lăng Đông
Trường trị vì, chỉ có thể có một hoàng hậu là nàng ta, không thể có ai khác. Gọi kế hoàng hậu thì mọi người sẽ biết ngay là trước Triệu Như Tiệp có một vị hoàng hậu nữa.

Xương An Diệp gật gật, ánh mắt toả sáng mong đợi nhìn chằm chằm Xương An Nhiên. Xương An Nhiên thở dài: " Được rồi. Đệ thích thì đi. Vào cung, đừng làm loạn đó."

" Ok." Xương An Diệp vui vẻ lại chạy nhảy đi mất
Xương An Nhiên thở phào, nhưng ok là cái gì vậy.

Sinh thần kế hoàng hậu, tất cả các triều thần đều đến đông đủ. Xương An Diệp vận bạch y thanh thoát, phiêu dật đi bên Xương An Nhiên đang lải nhải về những thứ cần chú ý khi tiến cung.

Tâm Thất cũng được đi theo, nhìn thấy mỹ thực được bày khắp nơi mắt liền phát sáng. Xương An Diệp ngồi xuống vị trí của mình, lén lút lấy cái bánh đưa cho Tâm Thất sắp nhỏ rãi.

Tâm Thất cảm kích, ngoay người úp mặt vào tường ăn ngấu nghiến. Xương An Diệp thở dài, Tâm Thất ngươi có tiền đồ một chút được không hả?

Y nhìn xung quanh, Lăng Uy Huyền ở đâu vậy trời?
Đúng lúc đó phía cửa xôn xao tiếng bàn tán, Lăng Uy Huyền một thân thanh y đạm bạc, sơ sài nhưng nhan sắc tuyệt mỹ, anh tuấn vạn nhân mê, khí chất cao ngạo vẫn luôn bao phủ toàn thân. Chỉ có điều...

" Ta nói ta không đi rồi mà." Lăng Uy Huyền phồng mồm dậm chân, cả mặt nhăn nhó không vui đi đến vị trí của mình. Thị vệ đi bên cạnh cũng hết cách, nhẫn nại dỗ dành như dỗ tiểu hài tử:

" Vương gia, đến đây sẽ có đồ ăn ngon a. Lại còn xem ca vũ rất rất vui. Người không muốn sao?"
Lăng Uy Huyền vẫn ngang ngược hất hàm, thị vệ bên cạnh đành im lặng đứng bên, cầu mong hắn không gây chuyện.

Mọi người tuy có bàn tán nhưng cũng chẳng ai có gan mà dám nói to. Mặc dù Lăng Uy Huyền là ngốc tử, nhưng mà nhà ngoại hắn thế lực lớn nhất Đông Nam của Xích Hoả quốc. Chọc đến nhà ngoại hắn không kẻo lại mất một phần ba Xích Hoả quốc thì mới ngu. Vì thế mà hoàng đế còn phải e dè, mặc hắn muốn làm gì thì làm, đi đâu thì đi.

Buổi tiệc bắt đầu, Lăng Đông Trường và Triệu Như Tiệp đều nhanh chóng có mặt. Ca vũ nhộn nhịp.

Xương An Diệp đổi trong cửa hàng vị diện một gói cay, mất 5 phỉ thúy, lấy làm quà gặp mặt được không, lén lút dịch lại chỗ Lăng Uy Huyền.

Lăng Uy Huyền vẻ ngoài nghi hoặc nhìn Xương An Diệp, ánh mắt dấy lên đề phòng.

Xương An Diệp bóc gói cay, chính mình ăn một miếng, rồi nhét một miếng vào miệng hắn: " Ăn ngon không?"

Lăng Uy Huyền muốn tránh, nhưng chạm đến miệng vị ngọt ngọt cay cay lan ra đầu lưỡi, nhai rất thích.

" Ngon. Ca ca, cho ta đi." Lăng Uy Huyền giương con mắt to tròn nhìn y , mong chờ bán manh. Vẻ mặt thập phần vô hại: " Ta đổi cho ngươi một cái bánh hoa quế a."

Nếu không phải biết trước nguyên tác Lăng Uy Huyền bây giờ chỉ đang vờ ngốc chờ thời cơ, Không thở Xương An Diệp cũng bị chính khuôn mặt ngây ngốc này lừa cmnr. Dù gì cứ coi như không biết đi.

" Ta cho ngươi ăn, ngươi phải hảo chơi với ta nha." Xương An Diệp nhướn mày. Lăng Uy Huyền xác định tên nhóc này không có gì nguy hại mới giả ngây gật đầu.

" Bây giờ không chơi được. Lần sau ta đến tìm ngươi chơi. "

Xương An Diệp đạt được mục đích vui vẻ lui về chỗ ngồi, mãi một lúc sau mới nhớ mình chưa nói tên cho Lăng Uy Huyền lại lọ mọ bò sang chỗ hắn.

" Nè, ta tên là Xương An Diệp. Ngươi không được quên đâu đó."

Lăng Uy Huyền nhìn y bò qua bò lại, bất đắc dĩ buồn cười. Tên nhóc này đúng là ... có chút đáng yêu. Nhưng không ngờ y lại là đệ đệ Xương An Nhiên. Đúng là thuận lợi hơn rồi.

Xương An Diệp nhàm chán đến mức ngủ gật, cả bữa tiệc đó y hoàn toàn không biết nó kết thúc thế nào, chỉ biết khi tỉnh dậy đã thấy mình ở trên xe ngựa đang về phủ tướng quân.

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play