Xương An Diệp nằm trên đệm khí mềm mại, hơi thở đều đều, hiển nhiên là đã ngủ. Bản vẽ mô phỏng rơi vãi bên dưới, tuy có hơi bừa bộn nhưng khung cảnh lại có gì đó hài hòa, yên bình đến lạ thường.
Cư Đồ Tích nhặt lên mấy tờ giấy, sắp gọn sang một bên. Hắn ngồi xuống bên cạnh cậu, Xương An Diệp chỉ trở mình một cái, hoàn toàn không có ý định tỉnh lại. Cư Đồ Tích nhớ đến ánh mắt mong chờ của cậu mấy ngày trước, khóe môi cong lên một nụ cười.
Hắn niết mặt Xương An Diệp, xúc cảm không tồi, ánh mắt lúc này lại dâng lên vạn tia ôn nhu. Cư Đồ Tích nhìn cậu đến xuất thần, hắn nhớ lại, mấy tháng trước hắn bắt đầu nằm mơ, mà mỗi lần mơ đều mơ hồ nhìn thấy một người, nghe được người đó nói gì đó nhưng hắn không hiểu. Mỗi lần tỉnh lại đều như có một nguồn sức mạnh nào đó thôi thúc hắn ngày một mãnh liệt.
Trong làn sương khói mơ ảo cùng không gian đen kịt, nam nhân bạch y tựa trích tiên như phát ra ánh hào quang của một cường giả, khuôn mắt anh tuấn, đường nét sắc nhọn, y nhìn về phía Cư Đồ Tích như muốn nói gì đó. Nhưng hắn hoàn toàn không hiểu.
Ngày đế chế cùng đế quốc giao tranh nơi biên giới lần đầu tiên, chiến hạm bị v đập. Binh sĩ người thì hoảng hốt, người thì tìm đường tháo chạy, người sợ hãi đến mức hóa thú kêu vang. Cư Đồ Tích lại được một ánh sáng trắng ấm áp bảo vệ, không một chút sứt mẻ, dường như mọi thứ trước mắt chỉ là khung cảnh đang trình chiếu trên một màn ảnh giả lập, mà hắn la người đang xem.
Nam nhân xuất hiện, lần này rất ngắn gọn, lại dùng ngôn ngữ mà hắn hiểu được, nói với hắn dơn giản 4 từ: “ Tìm Xương An Diệp.”
Đúng lúc này, Xương An Diệp mơ màng ngồi dậy, có lẽ vẫn chưa tỉnh ngủ nên vẫn chưa phát hiện Cư Đồ Tích ngồi bên cạnh.
Cư Đồ Tích kéo lấy cằm cậu, hôn lên, Xương An Diệp vẫn không có dấu hiệu tỉnh táo. Được đà, Cư Đồ Tích càng hôn sâu, môi lưỡi triền miên, dây dưa không dứt. Hắn đè Xương An Diệp xuống, ánh mắt trầm mê.
Ngay khoảnh khắc bị đè xuống, Xương An Diệp bị dọa tỉnh cả ngủ, nhìn gương mặt phóng đại của Cư Đồ Tích, cậu liều mạng dãy dụa. Cư Đồ Tích nhíu mày, kéo tay cậu lên, hơi thở ấm nóng phả vào mặt cậu. Xương An Diệp run lên nhè nhẹ, cậu rít lên giận dữ: “ Cư Đồ Liên.”
Cư Đồ Tích không vui, bóp cằm cậu nói: “ Là Cư Đồ Tích.”
“ Cái gì???” Xương An Diệp ngơ ngác. Cư Đồ Tích ôm lấy cậu, hôn hôn: “ Xin lỗi, là tôi lừa em, Cư Đồ Liên là em trai tôi, tôi là Cư Đồ Tích.”
Xương An Diệp vận dụng hết công suất đại não, à, một lúc sau mới có phản ứng. Cậu tức giận đạp hắn, dám lừa cậu. Làm cậu mơ hồ mấy ngày nay, còn đánh nhau với con người máy của hắn, quả thực bây giờ nghĩ lại, mình lúc đó trông thật ngu.
“ Ngoan, đừng giận.” Cư Đồ Tích xoa lưng cậu vỗ về, ngon ngọt dỗ dành mấy câu thành công làm cho người dễ mềm lòng như Xương An Diệp muốn giận cũng giận không nổi. Cậu đẩy hắn ra vẻ giận dỗi: “ Mau đi ra, ôm ấp cái gì.”
Lão công nhà mình ở ngay trước mắt, cậu đã có thể cảm nhận nhưng vẫn chưa thể khẳng định 100%, thực tức chết mà. Xương An Diệp hùng hổ cầm lấy bản phác họa của mình, bắn ánh mắt nguy hiểm về phía Cư Đồ Tích, sau đó chạy rầm rầm lên lầu.
Cư Đồ Tích tay chống đầu nhìn cậu mỉm cười, đáng yêu a.
Xương An Diệp dỗi ở trong phòng không thèm ra mấy ngày liền, cơm nước đều là người máy giúp việc mới đưa vào.
Xương An Diệp mặt mày hằm hằm tỏ vẻ: tao cũng sẽ chém bay đầu mày.
Người máy giúp việc run tay, vứt luôn khay thức ăn chạy ra ngoài.
Cư Đồ Tích thở dài, hắn đứng trước cửa phòng Xương An Diệp, nói:
" Đừng giận nữa được không?? Hôm nay đem em ra ngoài chơi...."
Chưa kịp nói xong cửa phòng đã bật mở, cánh tay trắng nõn thò ra trong chớp mắt, kéo Cư Đồ Tích vào bên trong, rầm một cái đóng cửa.
Cư Đồ Tích ôm người trong lòng. Xương An Diệp cắn vai hắn, tức giận cắn. Tuy rằng trong lòng cũng đã nghĩ đến việc, lúc đó Cư Đồ Liên xem mình là người ngoài mà đối đãi, nếu như nói thật, ngôi nhỡ mình có ý đồ xấu thì làm sao. Hơn nữa cũng chẳng quen thân, hắn cũng đâu có nghĩa vụ phải nói cho cậu biết.
Xương An Diệp nghĩ một hồi, cơ bản cũng không tìm được lý do giận hờn thêm nữa. Cậu nhìn hắn, lúng túng muốn rời khỏi cái ôm lại bị hắn mạnh mẽ kéo trở về.
" Vậy là hết giận rồi."
Xương An Diệp gật gật. Cư Đồ Tích bật cười khiến cậu tạc mao:
" Không cho phép cười. Có gì đáng cười. "
" Được được. "
Cư Đồ Tích mừng trong lòng. Hắn còn muốn lo sợ đây, ai ngờ lại dễ dỗ như vậy. Mặc dù có hơi lâu.
Cư Đồ Tích đem Xương An Diệp đến quân đoàn 13. Xương An Diệp có chút kháng nghị:
" Nơi tư mật như này, người ngoài có thể vào sao?? Huống chi em còn là người của đế quốc."
" Quân đoàn mạ vàng của bọn phú nhị đại thì có cái gì mà cơ mật chứ."
Xương An Diệp nghe không hiểu, nhưng sau đó cậu đã biết.
Quân doanh đều dát lên một lớp hào quang sáng loáng, tất cả như dát vàng lên mặt. Còn khoa trương đến mức nền đất cũng lát gạch men đắt tiền.
Xương An Diệp: "...." Phong cách của người nhà giàu là đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT