Phó Tri Dữ cất ô của Dụ Thần trong cặp, nâng niu như bảo bối. Đã ba ngày rồi. Chiều ngày thứ ba, tiết học đầu tiên kết thúc, mây đen tan đi hết, mặt trời bắt đầu ló dạng. Phó Chi Dữ mỉm cười nhẹ nhõm.
Giờ ra chơi 10 phút đã trôi qua được 5 phút rồi, Phó Tri Dữ lấy chiếc ô trong ngăn bàn ra, rồi lại để vào.
“Phó Tri Dữ, có người tìm cậu ở cửa.” Người bạn ngồi ở hàng đầu tiên đột nhiên gọi anh.
Vì giọng người kia to quá nên không chỉ Phó Tri Dữ mà những học sinh khác trong lớp cũng chú ý, đồng loạt quay sang nhìn. Họ chỉ thấy một cái đầu nhỏ thò vào, dường như đang tìm Phó Tri Dữ ở cửa lớp. Rất nhanh cậu đã tìm thấy anh, nở một nụ cười tươi rói với Phó Tri Dữ.
“Ái chà, là Dụ Thần nè.” Bạn cùng bàn với Phó Tri Dữ thốt lên đầy kích động: “Hai người quen nhau á hả?”
Đột nhiên tâm tình Phó Tri Dữ rất tốt: “Không được à?”
Bạn cùng bàn cười vui vẻ: “Được chứ được chứ, đương nhiên là được.”
Lúc này Phó Tri Dữ mới nhớ ra, em Dụ Thần lớp dưới vào khai giảng mấy tuần trước đã trở thành đề tài để các bạn bàn tán điên cuồng, có rất nhiều người đùa rằng phải đi làm quen với cậu. Có rất nhiều người nói đùa rằng phải lên kế hoạch “vô tình” gặp gỡ. Cũng có rất nhiều người lúc tập thể dục cứ ngước mắt lên nhìn tòa nhà của khối 10, dù biết rõ là xa quá, chẳng nhìn thấy gì cả.
Dụ Thần là minh tinh nhỏ trong trường, nhưng Phó Tri Dữ cảm thấy bản thân Dụ Thần lại không hề hay biết chuyện này. Nếu như biết thì cậu đâu có dám thong dong đi đến đây. Xung quanh là một bầy sói đói, sẽ ăn tươi nuốt sống cậu mất. Nhưng không phải lo, Phó Tri Dữ sẽ bảo vệ cậu.
Phó Tri Dữ đi ra ngoài, vô số ánh mắt cũng dõi theo bước chân anh. Không chỉ trong lớp học mà có rất nhiều người ngoài hành lang cũng nhìn về phía họ. Thấy có bao nhiêu người nhìn Dụ Thần như thế, Phó Tri Dữ chợt thấy lòng mình khó chịu.
“Chào học trưởng.” Dụ Thần mở lời.
“Chào em.”
Dụ Thần chìa tay ra với Phó Chi Dữ: “Học trưởng, trời nắng rồi, em đến lấy ô.”
Phó Tri Dữ nhìn lòng bàn tay của Dụ Thần, anh chợt nảy ra một ý.
Phó Tri Dữ: “Anh xin lỗi. Vì chiều nay lúc đến không mưa nên anh không đem theo.”
Dụ Thần: “Ồ, thế ạ.”
Phó Tri Dữ nói: “Nhất định ngày mai anh sẽ mang.”
Dụ Thần gật đầu: “Thế mai em lại đến nhé.”
Dụ Thần xoay người định rời đi, nhưng giống hệt như lần trước, Phó Tri Dữ lại túm lấy bàn tay cậu. Cũng đúng vào lúc này, Phó Tri Dữ nhìn thấy vô số ánh mắt của nhiều người đầy vẻ kinh ngạc.
Phó Tri Dữ lập tức bỏ tay ra, nói với Dụ Thần: “Sáng mai đi. Sau giờ thể dục buổi sáng, anh đợi em ở dưới khán đài nhé.”
Dụ Thần gật đầu: “Dạ được.”
Lúc này, chuông báo vào giờ vang lên, Dụ Thần lập tức chạy mất hút. Đến khi Phó Tri Dữ về lớp, các bạn nhanh chóng bao vây lấy anh, như thể vừa rồi là chuông báo tan học chứ không phải vào giờ. Làn sóng câu hỏi ập đến dồn dập.
“Vừa rồi hai người nói gì thế?”
“Oa, hai người nắm tay rồi kìa!”
“Em Dụ Thần lớp dưới đẹp trai quá!”
“Sao cậu không nói là cậu quen Dụ Thần?”
“Mau nói đi, sao lại quen hả!”
“Vào lớp rồi! Đang làm gì thế hả!”
Câu cuối cùng là giọng của thầy Vật lý. Mọi người chưa nghe được câu trả lời của Phó Tri Dữ đã nhanh chóng tản ra, chạy về chỗ của mình. Nhưng Phó Tri Dữ không trả lời đâu. Anh chỉ vui ở trong lòng thôi. Vì thế niềm mong chờ ngày hôm nay lại thay đổi rồi. Ngày mai lại có thể gặp Dụ Thần, tốt thật đấy.
——-Chưa hết, còn tiếp——–
ID Tiểu Tiểu Tiểu Thiếu Niên: <>
ID Người Mới: <<Tui đánh hơi được mùi thính nên bay đến đây. Tui tự tưởng tượng gắn mặt Dụ Thần và Phó Chi Dữ vào thế là thành tổ hợp vi diệu gì đây! Hóng phần sau>>
ID Bỏng Ngô: <<Đến rồi đến rồi, tui đến rồi đây! Khi nào có chương sau thế? Hôm nào hết tiết tui cũng hóng>>
…
“Ha ha ha.” Đọc xong chương này, Dụ Thần vẫn cười ngã ngửa: “Sao anh lại đáng yêu thế này hả Phó Chi Dữ. Với cả Dụ Thần trong này của anh chẳng giống em tí nào cả. Chắc chắn em sẽ không thế đâu.”
Phó Chi Dữ hỏi: “Em sẽ làm gì?”
Dụ Thần nắm lấy cằm Phó Chi Dữ: “Vị học trưởng đẹp trai như anh thì tiết nào em cũng xuống tìm anh, làm gì có chuyện đợi anh đến trêu ghẹo em.”
Nhưng nói đến chuyện trêu ghẹo.
Dụ Thần: “Tại sao anh trong đồng nhân anh viết lại chủ động thế, thực tế thì sao?”
Phó Chi Dữ: “Ngoài đời chỉ là chú lùn thôi.”
Dụ Thần: “Ha ha ha.”
Dụ Thần lướt tiếp xuống dưới, lập tức thấy chương ba: “Tốc độ nhanh phết đấy. Buổi trưa chương cập nhật chương hai mà buổi tối đã cập nhật chương ba rồi.”
Phó Chi Dữ: “Có nhiều người giục lắm nên anh viết xong rồi mới làm bài tập.”
Dụ Thần gật đầu: “Nhà văn kiêm học sinh đúng là vất vả.”
Tia nắng ban mai duy nhất trên đảo, chương 3
Tác giả: Duy Thần
Rất nhanh đã đến hôm sau. Giờ thể dục buổi sáng, có rất nhiều người cảm thấy hoài nghi. Phó Tri Dữ, tự dưng cậu mang ô xuống làm gì hả? Nhét cái ô to đùng cách mạng như thế vào trong túi áo mà cậu không thấy nặng à?
“Không nặng.”
Suốt cả buổi thể dục, tâm trí Phó Tri Dữ treo tít lên cành cây. Anh bắt đầu làm hành động ngốc nghếch giống hệt như các bạn trước đây: nhìn về phía tòa nhà học của lớp 10. Đương nhiên, anh chẳng nhìn thấy gì cả. Lại đương nhiên, anh không nhìn thấy thì vẫn cứ nhìn về hướng đó.
Buổi thể dục dài lê thê và chán chết cuối cùng cũng kết thúc. Hôm nay, Phó Tri Dữ bước về khán đài nhanh như một cơn gió. Các học sinh lần lượt trở về lớp. Mặc dù mọi người đều mặc đồng phục nhưng Phó Tri Dữ vẫn nhìn thấy Dụ Thần rất rõ ràng trong biển người. Cậu đi đến đâu là vầng sáng bao quanh đến đó.
Có lẽ Dụ Thần thấy Phó Tri Dữ đến rồi, bước chân cũng nhanh hơn. Đến trước mặt anh một cái là Dụ Thần đưa ngay tay ra.
“Học trưởng.”
Phó Tri Dữ không đưa ngay cho cậu mà hỏi: “Tại sao hôm nào gặp anh, em cũng gọi anh là học trưởng? Có phải là quên tên anh rồi không?”
Dụ Thần cảm thấy hơi xấu hổ: “Phó, gì cơ ạ?”
Phó Tri Dữ hết sức bất lực: “Phó, Tri, Dữ.”
Dụ Thần: “Á đúng rồi!”
Phó Tri Dữ: “Đúng gì mà đúng, có nhớ viết thế nào không?”
Dụ Thần gật đầu: “Có ạ, Phó có bộ nhân đứng (傅), Tri trong tri thức (知), Dữ trong đảo dữ (屿)”
Phó Tri Dữ gật đầu: “Đúng rồi.”
Anh đưa ô cho Dụ Thần, nói ra lời đã chuẩn bị từ trước: “Hôm qua anh thấy em chơi bóng rổ ở sân thể dục. Là em đúng không?”
Dụ Thần gật đầu: “Đúng rồi, thi thoảng em về sân thể dục chơi bóng rổ.”
Phó Tri Dữ: “Lần sau anh có thể đứng xem ở bên cạnh không?”
Dụ Thần gật đầu: “Được chứ ạ. Nhưng em chơi bóng dợ ẹc, em sợ anh thấy chán thôi.”
Phó Tri Dữ: “Anh không chán đâu.”
Dụ Thần: “Vậy được ạ. Sau tiết ba, em với bạn em đến. Nếu rảnh thì anh cũng đến nhé.”
Phó Tri Dữ: “Được.”
Lại thêm một chuyện nữa để mong chờ. Phó Tri Dữ không cần phải đứng xa ngóng trông nữa mà anh có thể xem Dụ Thần chơi bóng rổ ở khoảng cách gần rồi.
————Chưa hết, còn tiếp————-
ID Tiểu Tiểu Tiểu Thiếu Niên: <<Hự hự, quả nhiên tui là người đầu tiên>>
ID Giá Kê Điện Thoại Đến Muộn: <<Ể, ở đây cũng có đồng nhân của Dụ Thần nè. Dạo này diễn đàn bị làm sao thế? Toàn là đồng nhân của Dụ Thần thôi.>>
ID Bỏng Ngô: <<Tui đến rùi nè. Anh Phó đẹp trai cố lên! Cố gắng rinh Dụ Thần về, đừng để hot boy khối 11 chèn ép!>>
ID Lần Sau Đổi Tên Khác: <<Tui vẫn ủng hộ phe hot boy khối 12. Dù sao thì Phó Chi Dữ cũng khá đẹp trai. Trai đẹp lớn với trai đẹp nhỏ là số dách!>>
…
Lúc này đây, độc giả ngoài màn hình Dụ Thần cảm thấy đã bớt gượng gạo hơn nhiều rồi. Bắt đầu quen với văn phong của Phó Chi Dữ: “Truyện này của anh có bao nhiêu chương thế?”
Phó Chi Dữ: “Năm chương.”
Thế là Dụ Thần bắt đầu đọc một lèo hết chương bốn rồi nhanh gọn xử lí xong luôn chương năm. Kết chương năm, Phó Tri Dữ tỏ tình với Dụ Thần, Dụ Thần ngơ ngác một lúc rồi sau đó nhận ra hình như mình cũng thích Phó Tri Dữ. Thế là kết thúc.
“Thế là kết thúc?” Dụ Thần tò mò: “Sao kết thúc gấp gáp vậy.”
Phó Chi Dữ bất lực: “Lúc đó nổi lên rất nhiều đồng nhân về em, người đến xem truyện của anh càng ngày càng ít, đã thế còn thêm thi thử nữa. Mọi người đều giục kết thúc nên anh cho kết truyện luôn.”
Dụ Thần: “Hầy, cũng tốt, dù gì cũng có kết thúc đẹp là được.”
Dụ Thần lại cười rộ lên, thậm chí còn bắt đầu phàn nàn: “Không phải em phê bình anh đâu nhưng mà anh viết cẩn thận quá luôn ý, đúng kiểu ăn chay luôn. Lấy bừa một truyện trên siêu thoại của chúng mình cũng kích thích hơn thế này nhiều. Anh kiểu này ngay cả nắm tay cũng không có, đây có còn là tình yêu học đường không?”
Phó Chi Dữ thừa nhận: “Dù sao cũng chỉ tự tưởng tượng ra thôi, không muốn quá đà.”
Dụ Thần ngẫm nghĩ một hồi: “Cũng đúng.” Dụ Thần quay sang: “Thế bây giờ để em bù cho anh đi.”
Nói xong, Dụ Thần nhào lên hôn anh. Chẳng mấy chốc, Dụ Thần từ chủ động biến thành bị động. Phó Chi Dữ ôm lấy cậu, hai người lộn một vòng.
Mặc dù bây giờ không phải là truyện tình yêu học đường, nhưng bây giờ là tập tiếp theo của truyện tình yêu học đường. Là phiên ngoại sau kết khi kết hôn của truyện tình yêu học đường.
——————————————–
Tác giả có lời muốn nói: Đứng ở góc nhìn của Phó Chi Dữ để phát huy khó thật đấy. Chương bốn, chương năm để tui xử!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT