Đến ngày nghỉ thứ ba, Dụ Thần đọc được tin giám đốc Triệu bị cảnh sát đưa đi trong nhóm chat của công ti. Lúc này, cậu đưa điện thoại của mình cho Phó Chi Dữ xem. Đợi Phó Chi Dữ xem xong, cậu nói một câu hoàn toàn không liên quan: “Có phải hôm nay là tròn hai tháng không anh?”
Phó Chi Dữ trước giờ vẫn luôn nhạy cảm với lời nói của Dụ Thần: “Ừ, theo lịch thì đúng là hôm nay.”
Dụ Thần “à” một tiếng thật dài, hỏi Phó Chi Dữ: “Thế anh có hài lòng với em không? Có muốn tiếp tục yêu em không?”
Phó Chi Dữ gật đầu: “Hài lòng. Muốn.”
Ngắt nghỉ trước sau, trả lời luôn cả hai câu hỏi. Nếu như người khác nói như thế, Dụ Thần nhất định không thấy gì, nhưng đây là lời Phó Chi Dữ nói, cậu nghe kiểu gì cũng thấy Phó Chi Dữ đáng yêu.
Sao Phó Chi Dữ ngoan thế không biết.
“Đúng rồi, anh chưa mua quà sinh nhật cho Nhụy Nhụy chứ?” Dụ Thần hỏi.
Phó Chi Dữ: “Chưa.”
Dụ Thần gật đầu: “Chưa mua thì tốt. Con nhóc đấy kén chọn lắm, em đã chuẩn bị rồi.”
Phó Chi Dữ: “Ừ.”
Bạn nào tinh ý sẽ phát hiện hôm nay không phải là sinh nhật của Nhụy Nhụy. Bạn nào tinh ý, chắc chắn cũng sẽ đoán được hôm nay Dụ Thần muốn làm gì.
Chơi với Phó Chi Dữ một lát xong, Dụ Thần nói là phải gặp mấy người bạn nhiếp ảnh rồi rời khỏi công ti Phó Chi Dữ. Đúng là Dụ Thần phải đi gặp những người bạn làm nhiếp ảnh của mình thật. Nhưng không phải gặp để ôn lại chuyện cũ, mà để nhờ họ đến quay chụp giúp cậu. Hôm kia, Dụ Thần đã ngỏ lời trong nhóm, nhóm chat lập tức bùng nổ. Mọi người ai nấy cũng háo hức muốn đến tham dự, trong đó có một người còn cách cả hàng nghìn cây số. Vốn dĩ họ rất thích chụp Dụ Thần, nhưng Dụ Thần toàn thấy mình không có gì để chụp cả. Giờ thì hay rồi, anh xã đẹp trai cũng có mặt, lại còn cầu hôn nữa.
Quá đã luôn!
Vì vậy, Dụ Thần vừa đến khách sạn, họ đã chạy ra đón, còn hoan hô không ngừng.
“Chúc mừng chúc mừng chúc mừng!”
Dụ Thần kinh ngạc: “Sao mọi người còn đến sớm hơn tôi vậy?”
Đồng nghiệp nói: “Đến trước để xem qua. Hội trường còn đang trang trí, đến sớm còn giúp được một chút.”
Dụ Thần: “Cảm ơn mọi người nhiều.”
Đồng nghiệp: “Khách sáo gì chứ. Cậu là người cuối cùng trong hội thoát ế đấy nhé. Bọn tôi phải làm cho ra trò mới được. Hôm nay nhất định phải thật long trọng!”
Dụ Thần cười tít cả mắt. Cậu vỗ vai người bên cạnh: “Đúng rồi, không được để lộ chuyện này lên siêu thoại đâu nhé.”
Mọi người gật đầu: “Đương nhiên rồi. Chắc chắn là kết thúc xong mới đăng lên. Lỡ như anh xã cũng theo dõi siêu thoại như cậu thì công toi.”
Dụ Thần: “Anh nói đúng.”
Nhưng không phải là “lỡ như” mà anh xã nhà tôi theo dõi siêu thoại từ lâu rồi.
“Hôm nay cầu hôn xong, tin tức đăng lên chắc chắn sẽ là chuyện lớn trong giới nhiếp ảnh. Trước đây có biết bao nhiêu người hỏi dò chuyện về cậu. Gần như lần nào đăng ảnh chụp chung với cậu thì kiểu gì bên dưới cũng toàn hỏi cậu có độc thân không.” Người bạn nọ cười nói: “Cậu với bạn trai đã xuất sắc hơn bình thường rồi, bây giờ xác định kết hôn nữa là hê hê hê, ai nhìn cũng hâm mộ.”
Không nhiều lời nữa, Dụ Thần phổ biến lại một lần nữa trình tự, cậu phát hiện mọi người đều nhớ hết cả rồi. Bên này đang nói hăng say, đột nhiên có người gọi tên Dụ Thần. Dụ Thần quay đầu, thấy Châu Minh Minh đi tới, đằng sau là Lâm Chấn và Nhụy Nhụy.
Dụ Thần đi ra đón: “Sao mọi người đến sớm thế? Không phải hẹn buổi tối sao?”
Châu Minh Minh mở lời trước: “Anh kích động quá. Hôm qua lúc anh nhận được tin nhắn của em xong kích động đến tận bây giờ. Anh nghĩ đến sớm một chút thì hơn, có khi đến đây tâm tình của anh mới bình tĩnh lại một chút được.”
Dụ Thần cười: “Anh bình tĩnh lại chưa?”
Châu Minh Minh: “Một chút.” Anh chàng xoa ngực: “Cứ nghĩ đến việc giấu Phó Chi Dữ chuyện này là anh thấy kích thích ghê á.”
Nhụy Nhụy cũng đi tới: “Dụ Thần, anh đúng là thiên vị quá nhé. Lễ cầu hôn ban đầu anh với Lâm Chấn làm so với hôm nay đúng là một trời một vực.”
Dụ Thần bất lực: “Thế lễ cầu hôn em lúc ấy không to à?”
Nhụy Nhụy: “Không hoành tráng như hôm nay.”
Thường thì tầng cao nhất của khách sạn xa hoa số một thành phố A không dùng để tổ chức những bữa tiệc bình thường. Hôm qua lúc Dụ Thần nói địa điểm cho Phó Chi Dữ, anh ngây người một lúc, còn hỏi Dụ Thần là năm nào Nhụy Nhụy cũng tổ chức sinh nhật long trọng thế à? Xin lỗi, hôm nay là lần đầu tiên Nhụy Nhụy đến đây. Nhưng để lừa được Phó Chi Dữ, Dụ Thần dùng giọng điệu vô cùng bất lực, nói: “Công chúa nhỏ mà, không còn cách nào khác.”
Phó Chi Dữ tin luôn.
Tất cả mọi thứ như bóng bay, hoa tươi, bánh gato, … đều đã được chuẩn bị xong xuôi. Dụ Thần tổng duyệt buổi lễ lần cuối với mọi người xong, hài lòng rời đi.
Chạng vạng tối, Dụ Thần về văn phòng của Phó Chi Dữ, đúng lúc Phó Chi Dữ vừa kết thúc cuộc họp. Dụ Thần làm bộ rất bình tĩnh, ngồi trên sô pha chơi điện thoại. Phó Chi Dữ đi đến bên cạnh Dụ Thần, sờ cằm cậu: “Thay quần áo rồi à.”
Dụ Thần: “Dạ.”
Phó Chi Dữ: “Để anh đi thay quần áo.”
Dụ Thần lắc đầu, tiếp tục nhìn điện thoại: “Không sao, không vội đâu.”
Phó Chi Dữ: “Đến sớm một tí.”
Dụ Thần: “Âu kê.”
Phó Chi Dữ đi vào trong phòng nhỏ, Dụ Thần lập tức ôm lấy ngực. Sáng nay thì không thấy gì, càng gần giờ, cậu càng thấy căng thẳng, trái tim cứ nhảy loạn trong lồng ngực.
Thình thịch thình thịch thình thịch.
Một lát sau Phó Chi Dữ đã đi ra. Anh mặc trên người bộ quần áo Dụ Thần tặng.
Dụ Thần cười, đi tới bên anh: “Anh mặc bộ này cơ à. Em cứ tưởng anh không thích nhưng ngại không nói với em cơ tại em chẳng thấy anh mặc bao giờ.”
Phó Chi Dữ lắc đầu: “Anh thích lắm. Bộ quần áo này rất đặc biệt, chỉ có dịp đặc biệt mới mặc.”
Lại trùng hợp quá cơ.
Trước khi xuất phát, Dụ Thần nhắn ám hiệu vào trong nhóm cầu hôn. Mọi người lập tức trả lời đã nhận được. Đã diễn thì phải diễn cho tới bến, Dụ Thần mua cho Nhụy Nhụy một sợi dây chuyền thật, còn rảnh rỗi ngồi kể lể về nó. Phó Chi Dữ không biết nhiều về trang sức phụ nữ. Dụ Thần nói gì thì anh nghe nấy, không có ý kiến gì. Chuyện này cứ thế trôi qua.
Đến khách sạn, lên đến tầng cao nhất, trái tim của Dụ Thần như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu cố ý tránh ra, không nắm tay Phó Chi Dữ. Cậu sợ Phó Chi Dữ phát hiện sơ hở vì tay cậu đổ đầy mồ hôi.
“Hửm?” Bước vào cửa, Phó Chi Dữ lập tức tò mò: “Nhụy Nhụy mời bao nhiêu người thế?”
Anh đưa mắt nhìn xung quanh, ngoài phục vụ và ban nhạc thì gần như không có vị khách nào cả.
“Em không biết nữa, con bé không nói với em.” Dụ Thần ngẫm nghĩ một lát rồi lại nói: “Có lẽ là đến sớm quá, bây giờ mọi người thích cao su ghê.”
Phó Chi Dữ vẫn không hề nghi ngờ gì. Phó Chi Dữ đi trước, Dụ Thần đi theo sau. Dụ Thần lập tức gửi tin nhắn vào nhóm. Sau đó, cậu vô tình kiểu cố ý dẫn Phó Chi Dữ đến địa điểm chỉ định trước. Ở đó có một vườn hoa, rải cánh hoa, còn có cả bóng bay lục sắc, xung quanh chăng đèn hình ngôi sao nhỏ lấp lánh.
Vừa dứt lời, có tiếng chuông lục lạc vang lên cách đó không xa. Hai người quay sang nhìn về phía phát ra tiếng chuông, thấy một bé con, lưng đeo ba lô, bò ra từ vườn hoa nhỏ. Chuông lục lạc được đeo ở cổ chân bé, mà trên đầu bé đội một cái mũ in hình dưa hấu. Sau lưng bé đeo một cái ba lô hình cái ô. Bé con chập chững chạy đến bên cạnh Dụ Thần, ngồi bệt xuống đất, ngẩng đầu cười với Dụ Thần: “Cậu ơi.”
Phó Chi Dữ tò mò nhìn Dụ Thần. Dụ Thần quỳ một chân xuống, xoa đầu Nam Nam, nói với Phó Chi Dữ: “Đây là bé con nhà Nhụy Nhụy.”
Phó Chi Dữ gật đầu: “Đáng yêu quá.”
Dụ Thần tiếp tục tỏ vẻ: “Trong ba lô của con có gì mà kêu thế? Cho cậu xem với nào.”
Lúc Dụ Thần làm những thứ này, Phó Chi Dữ vẫn không mảy may nghi ngờ. Vì có bé con ở đây nên anh nghĩ chắc là Lâm Chấn và Nhụy Nhụy ở gần đây thôi. Nhưng anh nhìn quanh để tìm thì lại không thấy ai, ánh mắt lại quay trở về nhìn Dụ Thần.
Bé con đội mũ dưa hấu và ba lô hình ô đúng là trùng hợp thật đấy. Nhưng anh không hề nghĩ nhiều!
Dụ Thần và Nam Nam nói chuyện với nhau bằng kiểu nói ngọng líu ngọng lô. Cậu vừa trêu bé con, vừa kéo khóa mở ba lô của bé.
Sau đó.
Dụ Thần lấy trong ba lô một hộp nhẫn và một cái micro.
Phó Chi Dữ vẫn chưa kịp tò mò trên tay Dụ Thần cầm cái gì, thì thấy Dụ Thần đột ngột xoay người lại, quỳ một gối trước mặt anh. Băng chuyền ẩn bên cạnh Phó Chi Dữ chuyển đến một bó hoa.
Bụp bụp bụp.
Soạt.
Có mấy người đột nhiên thò đầu ra ở lan can bên trên, bắn pháo giấy xuống dưới. Đồng thời, bóng bay ở bên cạnh anh được tháo ra, bay lên trời. Bóng đèn dưới thảm bên chân Phó Chi Dữ sáng bừng lên, tạo thành hình trái tim khổng lồ, bao trọn lấy hai người họ.
Nam Nam thích thú nhảy cẫng lên, vui vẻ vỗ tay cười khanh khách.
Phó Chi Dữ chưa kịp định thần, Dụ Thần đã mở hộp nhẫn ra, đưa hoa cho Phó Chi Dữ.
“Hi hi,” Dụ Thần nói vào micro, cười hai tiếng mở màn: “Anh không ngờ tới phải không.”
Phó Chi Dữ không biết phải đứng thế nào nữa, chỉ biết ngơ ngác đón lấy bó hoa.
Dụ Thần: “Đối với em, hôm nay là ngày thứ 61 chúng ta quen nhau, nhưng đối với anh thì không chỉ dừng lại ở đó. Nhưng dù là 61 ngày hay là 8 năm thì với em cũng như nhau cả. Người ta có thể đo chiều dài thời gian nhưng không thể đo được độ sâu của nó. Ở bên anh nhiều ngày như vậy, em cảm nhận được một thế giới hoàn toàn mới. Ở thế giới đó, em được trải nghiệm cảm giác hạnh phúc chưa từng có. Hóa ra em cũng thích nhìn một người vì em mà cười, cũng thích nhìn một người vì em mà buồn bã. Hóa ra chuyện nhỏ như tình yêu có thể khiến em cảm thấy hạnh phúc đến vậy. Dường như mỗi một lời em nói với anh, mỗi một việc em cùng anh làm đều xứng để để khắc ghi, nhớ mãi không quên.”
“Đương nhiên, có lẽ trước đây em hơi ngốc nghếch một chút, có chút hiểu lầm với anh, nhưng không quan trọng, đúng không?”
“Quan trọng là tương lai của chúng ta.”
“Nếu như anh đồng ý, tương lai của em đều là của anh.”
Đôi mắt to tròn của Dụ Thần nhìn người trước mặt: “Anh có đồng ý kết hôn với em không?”
Dụ Thần nói xong, trái tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực, chờ đợi câu trả lời của Phó Chi Dữ. Nhưng Phó Chi Dữ chỉ nhìn cậu, không nói gì hết.
Những người ở trên tầng đã đi xuống dưới. Nhụy Nhụy bế Nam Nam trong lòng. Lúc này đây, bầu không khí chìm trong yên lặng, tất cả đều đang chờ Phó Chi Dữ mở lời.
Một giây, hai giây.
Mười giây, mười một giây.
…
“Này, Phó Chi Dữ, đang nghĩ gì thế?” Châu Minh Minh nhỏ giọng nhắc.
Phó Chi Dữ đột nhiên ngây người một chút rồi mới hoàn hồn.
Tất cả giống như một giấc mơ.
Không, anh đâu dám mơ giấc mơ thế này.
Dụ Thần đang làm gì?
Cầu hôn anh?
Phó Chi Dữ cảm thấy mình không thể thở nổi. Anh nhìn bó hoa trên tay, lại nhìn Dụ Thần, cuối cùng nhìn chiếc nhẫn trên tay Dụ Thần.
Anh gật đầu: “Anh đồng ý.”
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”
Bùm bùm bùm!
….
Tiếng reo hò và vỗ tay vang lên, Dụ Thần cười tít cả mắt, nhìn Phó Chi Dữ. Cậu đứng dậy, đeo nhẫn cho Phó Chi Dữ. Xung quanh lập tức bắt đầu hò.
“Hôn đi, hôn đi!”
Dụ Thần cắn môi dưới, trộm nghĩ, lúc này hình như đúng là nên hôn một cái thật.
Nhưng Phó Chi Dữ nhanh hơn cậu nhiều. Dường như chỉ một giây sau, Phó Chi Dữ đã giữ lấy đầu cậu, cúi xuống, hôn lên môi Dụ Thần.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaa!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT