Tác giả: Nhất Mai Nữu KhấuDịch: Mạc Cao ơi là CaoSau khi Dụ Thần đi, Phó Chi Dữ đứng ở cửa, nhìn về phía Dụ Thần rời khỏi. Anh đờ đẫn đứng đó suốt nửa tiếng đồng hồ.
Trên tay anh vẫn cầm nhiệt kế. Trong lòng anh lúc này đây đều là hàng chữ: Tiêu rồi.
Đúng là Phó Chi Dữ tức giận vì chuyện Dụ Thần không nói với anh đã đi chụp ảnh. Nhưng bây giờ nhớ lại cẩn thận một chút trạng thái tức giận của mình ban nãy, càng nghĩ càng hối hận. Vì tức giận, vì muốn nghe Dụ Thần giải thích, anh đã lơ là rất nhiều tình tiết không nên lơ là. Quả thực nhìn Dụ Thần không hề có tinh thần chút nào. Quả thực cổ Dụ Thần khác so với ngày thường. Quả thực nhiệt độ cơ thể Dụ Thần có hơi nóng.
Phó Chi Dữ thở dài rồi quay vào nhà, đóng cửa lại.
Anh cầm điện thoại lên, bấm vào cuộc gọi gần đây nhất, nhìn vào dòng chữ “Bé cưng Thần Thần”, thở dài.
Em có đói không?
Việc công ti có gấp không?
Người em thấy thế nào rồi?
Xong việc rồi anh đưa em đi viện có được không?
Bây giờ anh có thể đến chỗ em không?
Anh muốn gặp em.
Anh xin lỗi, anh sai rồi.
…
Trong đầu Phó Chi Dữ có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi. Anh cũng nghiêm túc sắp xếp cái nào ở trước, cái nào xếp sau. Nhưng bây giờ anh rất rối bời, không biết những câu hỏi này nên xếp theo trình tự nào.
Anh nghĩ rất lâu. Anh quyết định nên gọi điện cho Châu Minh Minh trước.
Châu Minh Minh bắt máy rất nhanh.
“Hello người anh em.”
Tâm trạng Phó Chi Dữ tụt dốc: “Tôi làm em ấy khóc rồi, làm sao bây giờ?”
Châu Minh Minh: “Ố, chơi lớn thế cơ à!”
Phó Chi Dữ: “Không phải, em ấy giận rồi.”
Lúc này Châu Minh Minh mới nhận ra giọng Phó Chi Dữ khác với thường ngày: “À, sao thế?”
Phó Chi Dữ kể lại tóm tắt chuyện chiều nay cho Châu Minh Minh. Nghe xong, Châu Minh Minh nói: “Tôi cảm thấy ấy mà, chuyện này chắc chắn không chỉ đơn giản là vì cậu không quan tâm đến em ấy. Có phải công ti của em ấy xảy ra chuyện gì không?”
Phó Chi Dữ: “Tôi không biết.”
Châu Minh Minh: “Dụ Thần là một người cực kì tốt tính và tính tình cũng dễ chịu nữa. Làm gì có chuyện chỉ vì mỗi thế thôi đã sụp đổ được? Em ấy như thế rất giống như bị đè nén quá nên bùng nổ ấy. Hơn nữa bây giờ không phải là em ấy đến công ti rồi sao? Có lẽ là công ti xảy ra chuyện gì thật.”
Phó Chi Dữ: “Công ti của em ấy có chuyện gì?”
Châu Minh Minh: “Cái này mà cậu hỏi tôi? Cậu hỏi em ấy ý!”
Phó Chi Dữ: “Được.”
Sau đó Phó Chi Dữ cúp mãy.
Bây giờ anh biết gọi điện thoại cho Dụ Thần thì nên nói gì rồi. Lần này anh không hề do dự, bấm gọi điện cho Dụ Thần.
Mãi một lúc sau Dụ Thần mới nhận máy.
Phó Chi Dữ lập tức hỏi: “Công ti xảy ra chuyện gì phải không?”
Dụ Thần ở đầu bên kia dường như cười rất bất lực, rồi cậu nói: “Đúng, công ti có giám đốc Triệu, trước đây em đã từng kể với anh rồi. Ông ta cướp một đơn hàng của em.” Dụ Thần dừng lại một chút, nói tiếp: “Không có gì nữa, sắp giải quyết xong rồi. Ông ta sắp bị đuổi việc rồi.”
Phó Chi Dữ: “Ừ.”
Dụ Thần: “Bây giờ em bận lắm, em cúp máy trước nhé.”
Phó Chi Dữ “ừ” một tiếng, Dụ Thần cúp máy luôn.
Phó Chi Dữ gửi tin nhắn cho Châu Minh Minh.
Phó Chi Dữ: <<Công ti bên kia có vấn đề thật.>>
Châu Minh Minh: <<Tôi biết ngay mà>>
Châu Minh Minh: <<Đã dỗ em ấy chưa?>>
Phó Chi Dữ: <<Chưa kịp dỗ. Em ấy rất bận nên cúp điện thoại rồi>>
Châu Minh Minh: <<??? Thế là cậu mở miệng ra là hỏi chuyện công ti à?>>
Phó Chi Dữ: <<Ừ>>
Châu Minh Minh: <<……>>
Châu Minh Minh: <<Tại sao gặp Dụ Thần một cái là đầu cậu lại trở nên đần độn thế hả!!!>>
Châu Minh Minh: <<Mở miệng ra câu đầu tiên phải quan tâm hỏi han em ấy chứ!>>
Phó Chi Dữ hoảng loạn: <<Làm sao bây giờ?>>
Châu Minh Minh: <<Nghĩ cách dỗ đi>>
Châu Minh Minh: <>
Châu Minh Minh: <<Đồng cảm sâu sắc, tôi cũng giận rồi>>
Vốn dĩ vì Dụ Thần chịu nghe điện thoại của mình, chịu nói chuyện công ti với mình nên tâm trạng Phó Chi Dữ tốt hơn một chút, mấy câu này của Châu Minh Minh càng làm cho tâm trạng anh trở nên tồi tệ hơn.
Càng đừng nói đến chuyện anh còn nhận được tin nhắn của Dụ Thần.
Dụ Thần: <
>
Một lát sau.
Dụ Thần: <>