Phó Chi Dữ không chỉ nói được làm được mà còn học một biết mười. Buổi tối Dụ Thần về sớm, hai người ăn cơm ở ngoài rồi về nhà luôn. Vẫn là một ngày không để quản gia và dì giúp việc ở nhà, cửa lớn vừa đóng, cả người Dụ Thần được nhấc lên, bế thẳng lên tầng hai.
Đầu tiên là ở trong phòng tắm, rồi về trên giường, những gợi ý trong siêu thoại được áp dụng triệt để. Phó Chi Dữ càng ngày càng thành thục, hơn nữa Dụ Thần cảm thấy Phó Chi Dữ và cậu cùng đọc một cuốn đồng nhân vì ở trên giường, Phó Chi Dữ nói câu nào là câu nấy y hệt như trong sách. Sau đó, cuốn đồng nhân kia trở thành kịch bản của hai người họ. Họ không chỉ nói giống trong sách mà ngay cả làm cũng làm y hệt.
Cư dân mạng đúng là thông thái.
Những ngày này trôi quá đỗi bình yên, khi nào rảnh thì ở trên giường diễn kịch, khi nào bận thì ôm nhau một chút. Ngay vào lúc Dụ Thần tưởng rằng ngày tháng cứ êm đềm như vậy thì mối lo lắng của cậu đột nhiên xuất hiện.
Công ti Dụ Thần có một giám đốc của một phòng ban rất khó làm việc cùng. Lúc Dụ Thần vừa mới vào công ti, giám đốc Triệu này đã không hài lòng với cậu ở tất cả mọi mặt. Nhưng Dụ Thần thể hiện xuất sắc trong mọi việc, giám đốc Triệu cũng chỉ đành nhịn không nói. Đúng hôm qua, giám đốc Triệu này bắt đầu tác oai tác quái.
Vốn sáng sớm ngày ra, tâm trạng vô cùng tốt, vừa ngồi vào trong phòng làm việc, trợ lí đã nói với Dụ Thần rằng vị giám đốc nọ đã cắt ngang đơn hàng của Dụ Thần rồi còn kí hợp đồng với giá trị thấp hơn dự kiến. Dụ Thần đã xem phương án của nhóm giám đốc, có thể ép được đến cái giá này là vì họ đã bỏ rất nhiều điều kiện quan trọng. Do đó sau khi biết được tin này thì Dụ Thần không thể nhịn được nữa, đi sang phòng làm việc của giám đốc, cãi nhau một trận tưng bừng với lão. Trận cãi vã này kéo dài suốt nửa tiếng đồng hồ, Dụ Thần có lí lẽ đàng hoàng, thắng lợi toàn diện. Giám đốc Triệu ngồi trên ghế, mặt đỏ tía tai. Nhưng dù vậy, Dụ Thần vẫn không nguôi giận. Rõ ràng ở bên ngoài thì là thắng lợi nhưng về đến văn phòng, cậu cảm thấy không thoải mái chút nào. Cãi nhau thắng thôi thì giải quyết được gì? Thứ gặp tổn thất là lợi ích của công ti kia kìa.
“Hủy cuộc họp lúc 2 giờ chiều nay đi.” Dụ Thần gửi tin nhắn cho trợ lí.
Sau đó cậu lại nhắn: “Bảo Tiểu Vu nửa tiếng nữa đến văn phòng của tôi, cầm theo đồ mà tôi để ở chỗ cậu ấy. Tôi phải họp với cậu ấy.”
Từ vài tuần trước, giám đốc Triệu đã bị Dụ Thần âm thầm lấn quyền. Dụ Thần thấy ông ta vô dụng, trước tiên bớt việc cho ông ta rồi làm những chuyện khác hữu dụng hơn. Có vẻ như hôm nay ông ta không chịu được nữa, vùng lên báo thù. Nực cười. Tưởng Dụ Thần là miếng đất nặn muốn nhào nặn kiểu gì cũng được à?
Trong tay Tiểu Vu có bằng chứng về hành vi vi phạm trong hơn 10 năm ở công ti của giám đốc Triệu. Vì là thành viên cũ của công ti mà lần nào cũng là chuyện nhỏ nên ba mẹ Dụ Thần toàn mắt nhắm mắt mở cho qua. Trước đây Dụ Thần cũng đã xem xét kĩ lưỡng rồi. Quả thực là chuyện nào cũng được xếp vào loại vặt vãnh không đáng kể, nộp tiền phạt, bị phê bình vài câu là cho qua được rồi. Vì ba mẹ nên cậu không động đến ông ta. Bây giờ Dụ Thần không thể nhịn được nữa. Phó Chi Dữ đã từng nói, làm một lãnh đạo, khi nào cần rộng lượng thì rộng lượng, khi nào keo kiệt thì một phân cũng phải tính toán rõ ràng, xét nét chi li.
Xét nét chi li phức tạp chán, Dụ Thần còn biết qua cầu rút ván cơ. Cậu bàn bạc xong xuôi với Tiểu Vu, đợi đến khi doanh số bán ra của đơn hàng này được xác định xong, không còn việc gì của giám đốc Triệu nữa, cậu sẽ lựa thời gian cho ông ta về quê nuôi gà. Cái giống gì đâu không biết.
Khi Tiểu Vu rời khỏi văn phòng, Dụ Thần vẫn chưa hết nghẹn. Đơn hàng này cậu cũng đã tốn công chuẩn bị rất lâu rồi, tờ mờ sáng hôm qua còn ngồi sửa phương án. Dụ Thần nhắm mắt, dựa vào ghế, thầm niệm trong lòng: Không tức giận, không tức giận, không tức giận.
Nghỉ ngơi một lát, điện thoại Dụ Thần đột nhiên sáng lên. Là người bạn trong giới nhiếp ảnh của cậu gửi tin nhắn đến.
Trịnh Nhiên: <<Giang hồ cầu cứu, chiều nay có rảnh không?>>
Trịnh Nhiên chính là nhiếp ảnh gia giúp cậu lấy chữ kí của Ngô Gia Hi. Dụ Thần lập tức trả lời.
Dụ Thần: <>
Trịnh Nhiên: <<Chiều nay có đơn chụp nhưng mà đột nhiên nhà tôi có chuyện. Bố tôi bị tai nạn xe, tôi phải chạy về nhà gấp. Chiều nay cậu có rảnh không? Ở ngay thành phố A thôi, chụp chiều với tối nhưng mà không chụp nhiều nên chắc buổi tối cũng không tan muộn đâu.>>
Dụ Thần lập tức cầm điện thoại lên, gọi điện thoại cho trợ lí: “Chiều nay tôi có lịch gì không?”
Dụ Thần gật đầu. Đều là những hoạt động không quan trọng lắm: “Chiều và tối nay tôi bận. Cậu bảo giám đốc Hà đi đi.”
Trợ lí: “Vâng, tôi sẽ sắp xếp.”
Dụ Thần: “Chuẩn bị một chiếc xe cho tôi, chiều tôi có việc dùng. Kế hoạch báo cáo chiều nay đưa cho tôi, bây giờ tôi xem luôn.”
Trợ lí: “Vâng.”
Gọi điện thoại xong, Dụ Thần trả lời Trịnh Nhiên là mình đi được. Chẳng mấy chốc, Trịnh Nhiên thêm cậu vào trong nhóm hoạt động, gửi thời gian và địa chỉ qua.
Trịnh Nhiên: <<Đúng rồi, cậu có biết bơi không?>>
Dụ Thần: <>
Trịnh Nhiên: <<Thế thì tốt rồi. Cậu chuẩn bị một bộ quần áo để thay nhé. Buổi chiều chụp ảnh dưới nước đấy, cậu cẩn thận, đừng để bị cảm.>>
Dụ Thần: <<Không vấn đề gì>>
Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi việc, Dụ Thần thở phào một hơi. Chụp ảnh thực sự khiến cho cậu cảm thấy lòng mình thoải mái vô cùng. Chưa cần đi, chỉ cần nghĩ đến thôi là tất cả những phiền muộn bực dọc sáng nay đều bay biến cả.
Cậu cầm điện thoại lên, mở wechat với Phó Chi Dữ, nhưng lại chần chừ một hồi. Cuối cùng, Dụ Thần không nói với anh chuyện chiều nay mình đi chụp ảnh. Cậu nghĩ chắc hẳn Phó Chi Dữ sẽ không đồng ý cho cậu đi đâu. Vốn dĩ mấy ngày nay cậu đã rất mệt mỏi rồi, ngày nào cũng đến 1-2 giờ sáng mới ngủ, 7 giờ sáng đã dậy, trưa nay thì không ngủ để đọc báo cáo chỉ để chiều nay có thể lặn lội đường xa đi chụp ảnh. Không nói cho Phó Chi Dữ biết thì hơn, chỉ là chuyện của một buổi chiều thôi mà.
Vì thế, buổi trưa, Phó Chi Dữ hỏi cậu có rảnh không, cùng nhau đi ăn trưa, Dụ Thần lấp liếm qua loa, còn nói với anh là buổi tối không cần đến đón cậu, không biết khi nào mới tan làm nên khi nào xong việc thì cậu tự về. Phó Chi Dữ hoàn toàn không nghi ngờ gì khiến cho Dụ Thần cảm thấy có chút áy náy.
Thời gian gấp gáp, Dụ Thần xem xong báo cáo lập tức lên xe khởi hành đến địa chỉ mà Trịnh Nhiên gửi cho cậu. Đây là buổi chụp ảnh quảng cáo tuyên truyền của một người nổi tiếng trên mạng, tổ trợ lí đã đến đủ cả, Dụ Thần chỉ việc chụp ảnh thôi. Có lẽ là vì muốn nắm bắt hiệu ứng ánh sáng mặt trời tự nhiên nên họ đã chọn ngày chụp là một ngày trời nắng gắt chói chang không một bóng mây.
Bộ ảnh đầu tiên được chụp trong rặng cây, vừa quay vừa chụp, phải chụp nhanh bắt khoảnh khắc và chụp cả tạo dáng thường nữa. Mặc dù có cây cối làm bóng mát nhưng nắng lúc mặt trời đứng bóng vẫn cho người ta cảm giác nóng như đổ lửa. Không bao lâu sau, cổ Dụ Thần đã đổ mồ hôi như tắm. Đến khi kết thúc cảnh chụp, nhân viên hậu cần đứng sau Dụ Thần đi đến, đưa cho cậu một cái khăn.
Dụ Thần: “Cảm ơn.”
Nhân viên hậu cần nhíu mày, hơi lo lắng: “Cậu có mang theo kem chống nắng không? Nắng rát lắm.”
Dụ Thần không để ý: “Không sao đâu, cảm ơn.”
Nhân viên hậu cần cười: “Xin được hỏi một chút, không biết có phải cậu tên là Dụ Thần không?”
Dụ Thần lau trán, lau cổ: “Đúng thế, chào cô.”
Nhân viên nọ lập tức cười rộ lên: “Tôi đã bảo là giống cậu lắm mà, nhưng mà họ bảo cậu tên là Trịnh Nhiên cơ.”
Dụ Thần giải thích: “Hôm nay Trịnh Nhiên có việc nên tôi đến giúp cậu ấy.”
Nhân viên hậu cầu không để ý, cô lại gần Dụ Thần hơn một chút: “Tôi có thể chụp ảnh chung với cậu không?”
Dụ Thần gật đầu: “Được chứ.”
Nhân viên kia vô cùng vui vẻ. Cô mở ứng dụng chụp ảnh làm đẹp ra, mở hiệu ứng lên chụp một tấm. Nhưng chụp xong thì thấy Dụ Thần trong ảnh mắt bị chỉnh to oạch, cằm bị bóp nhỏ tí, nhìn kì quái vô cùng. Thế là cô cắn răng, tắt hiệu ứng đi, chỉ chỉnh đẹp da rồi chụp thêm một tấm nữa với Dụ Thần. Xong xuôi, nhân viên hậu cần cảm ơn Dụ Thần, sau đó đi đến địa điểm chụp tiếp theo với đoàn.
Đến khi Dụ Thần bắt đầu làm việc, nhân viên hậu cần nọ lại lấy ảnh vừa chụp được ra ngắm. Thực ra cô là fan cp của Dụ Thần và Phó Chi Dữ. Hôm nay thấy Dụ Thần đến, cô kinh ngạc không dám tin vào mắt mình, nhưng vì ngại ngùng nên đến khi làm việc xong được gần hai tiếng đồng hồ rồi cô mới dám lại gần bắt chuyện. Vì thế cô…
Trong siêu thoại Phú Dụ lập tức xuất hiện một bài đăng weibo.
<<Tui từ trần rồi, tui ngỏm rồi. Đây là mối lương duyên gì đây. Hôm nay đi làm không ngờ lại gặp được bé Thần. Người ngoài đời cái đm đẹp trai vãi, tui ngất ngay tại trận! Nhan sắc thần tiên hạ phàm là đây chứ còn gì!>>
Vì ban nãy quên không hỏi Dụ Thần nên cô nhân viên này không đăng ảnh chụp chung lên, chỉ đăng tấm ảnh chụp bóng lưng lúc làm việc của Dụ Thần thôi. Dụ Thần đứng dưới tán cây được ánh nắng chiếu qua kẽ lá. Dù chỉ cầm máy ảnh không thôi nhưng đã đủ khiến cho người ta phải trầm trồ. Ngay lập tức, bài đăng weibo này có hàng loạt người nhảy vào bình luận.
<<Á á á á á hâm mộ quá đi! Bạn ơi bạn ơi đâu thế! Tui ở thành phố S nè, bây giờ tui phi sang có kịp không? Phó Chi Dữ có đó không?>>
<<Tui đang buồn đời vì bí không biết vẽ gì lập tức có cảm hứng luôn ạ. Làm một nháy rừng cây play hê hê>>
<<Còn không còn không? Có ảnh chụp chính diện bé cưng không? Bé ơi mami yêu con!>>
<<Mọi người ở đâu?>>
…
Nhân viên hậu cần trả lời hết một lượt bình luận của mọi người. Ai hỏi ảnh thì cô bảo lát nữa hỏi bé Thần, cậu đồng ý thì đăng. Hỏi cô ở đâu thì cô bảo đó là bí mật. Người bảo có cảm hứng thì cô trả lời, cố lên, hóng hàng về hít!
Sau đó mọi người lại bắt đầu kêu a a a a a a a a a, bảo cô chăm sóc Dụ Thần cho tốt, đưa cho cậu thật nhiều nước, đừng làm việc vất vả quá, nắng gắt lắm, nhất định phải thoa kem chống nắng!
Nhân viên nọ trả lời hết tất cả. Sau khi thoát ra, cô phát hiện có một người gửi tin nhắn riêng cho mình. Là một tài khoản tên là “Duy Thần”(*), có vẻ như là bé fan nhỏ của Dụ Thần.
(*)唯辰, 唯 là duy, chỉ, riêng chỉ. Có thể hiểu là chỉ mình Dụ Thần mà thôi.
Duy Thần: <<Mọi người ở đâu thế?>>
Cô gái nọ: <<Ngại quá, đây là bí mật nha~>>
Duy Thần: <<Việc này rất quan trọng đối với tôi, phiền cô nói cho tôi biết>>
Cô nhân viên hậu cần nhíu mày, lập tức cảnh giác.
Cô gái nọ: <<Ngại quá, tôi không nói đâu>>
Sau đó cô chặn người này.
Ở bên kia, Dụ Thần đang làm việc không hề hay biết Phó Chi Dữ đã gọi cho cậu rất nhiều cuộc, gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn. Cậu để điện thoại trong túi vì cậu không muốn phải bận tâm đến mấy việc lặt vặt ở công ti. Vừa rồi trên đường đi, giám đốc Triệu còn đang huênh hoang trong các nhóm của công ti là mình đã kí được đơn hàng lớn, còn nói móc Dụ Thần rằng sếp không phát lì xì à, ông ta đã cống hiến lớn như thế cho công ti còn gì. Nhóm nào cũng nói thế. Dụ Thần bực mình, tắt chuông điện thoại luôn.
Cảnh chụp ở rặng cây tốn thêm gần hai tiếng đồng hồ nữa. Sau khi kết thúc, đoàn người quay trở về khu nhà dân, bắt đầu quay chụp ở đó. Có lẽ nhận được sự động viên lớn lao của mọi người nên chị gái hậu cần đợi lúc Dụ Thần nghỉ giữa giờ, lập tức chạy đến đưa ô, đưa nước, đưa khăn cho cậu, rồi lấy kem chống nắng trong túi ra.
“Cậu thoa một chút đi, tôi thấy cổ cậu đỏ hết cả lên rồi.”
Dụ Thần cúi đầu nhìn, không thấy gì. Nhưng thấy cô gái kia niềm nở như vậy, Dụ Thần hơi lùi ra một chút: “Cảm ơn, không cần đâu.”
Cô gái kia thấy Dụ Thần cảnh giác thế, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi xin lỗi, tôi quên mất không bảo. Tôi là fan của cậu, tôi còn theo dõi siêu thoại của cậu và Phó Chi Dữ, là thành viên nhóm quản lí đó.”
Dụ Thần: “Quản lí gì cơ?”
Cô gái nọ nói: “À, không quan trọng. Dù sao thì họ biết hôm nay tôi gặp được cậu rồi, bảo tôi phải chăm sóc cậu thật chu đáo.” Cô nỗ lực chứng tỏ bản thân: “Tôi không phải người xấu đâu, cậu có thể lên siêu thoại để xem, weibo của tôi toàn hàng tuyển đấy.”
Dụ Thần: “Cảm ơn, cô không cần phải chăm sóc tôi kĩ thế đâu. Cô là hậu cần của mọi người mà, đúng không?”
Cô gái nói: “Cũng không có nhiều việc lắm, bé cưng quan trọng hơn mà.”
Dụ Thần: “Bé cưng?”
Cô gái nọ: “Á á không phải, không phải.”
Dụ Thần cười: “Cảm ơn cô nhiều lắm, nhưng thực sự không cần đâu. Cảm ơn nhé.”
Cô gái kia không cưỡng ép cậu nữa, nhưng cô lại hỏi: “Tôi có thể đăng bức ảnh chụp chung vừa nãy lên weibo không? Mọi người muốn xem.”
Dụ Thần gật đầu: “Được.”
Cô gái: “Cảm ơn cảm ơn cảm ơn.”
Phần chụp ảnh tiếp theo bắt đầu, Dụ Thần đi vào trong sân, cô gái kia lập tức đăng tấm ảnh Dụ Thần đẹp trai nghiêng nước nghiêng thành vào siêu thoại, chèn một cái sticker che mặt mình. Bài đăng kia lập tức bùng nổ. Lời khen ngợi gào thét tuôn ra ầm ầm.
Dụ Thần ở đằng này chụp xong mấy tấm ở cổng thì bắt đầu đến phần chụp dưới nước mà Trịnh Nhiên bảo. Có thêm một nhóm người nữa cũng cùng xuống nước với cậu. Mọi người ở trên bờ chuẩn bị sẵn đầy đủ dụng cụ, xuống nước, điều chỉnh xong xuôi ở dưới rồi, ra hiệu cho trên bờ. Sau đó nhân vật chính ngày hôm nay đi xuống.
Có lẽ Dụ Thần bị cháy nắng rồi. Lưng cậu bị đỏ một mảng lớn, lúc ngâm trong nước còn bị ngứa. Nhưng cậu không để ý, tiếp tục chụp. Chụp ảnh hay quay phim ở dưới nước đều rất khó, mọi người phải điều chỉnh rất nhiều lần. Vì để đạt được hiệu quả tốt nhất, họ vẫn luôn bơi ở chỗ nước sâu, đi tới đi lui, Dụ Thần cảm thấy hơi tức ngực, đầu cũng hơi choáng.
Đến khi kết thúc xong hết, Dụ Thần lên bờ, cô gái hậu cần lập tức đưa khăn cho cậu.
“Được rồi, chúng ta nghỉ nửa tiếng, lát nữa tập trung ở trên tầng thượng.” Đạo diễn nói.
Nhân viên hậu cần: “Mau về phòng tắm đi. Lúc nóng lúc lạnh thế này dễ bị ốm lắm.”
Dụ Thần chỉnh máy ảnh một chút, cầm lên: “Được, cảm…”
Cậu chưa nói hết câu, đột nhiên thấy một bóng hình quen thuộc đằng sau cô gái hậu cần.
Người này mặt lạnh tanh, nhìn Dụ Thần.
Dụ Thần chợt thấy hoảng hốt, đầu cậu càng choáng váng hơn.
“Phó Chi Dữ, sao anh lại đến đây?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT