Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu

Dịch: Mạc Cao ơi là cao

Lúc trong thang máy, Dụ Thần bóc kẹo dưa hấu ra ăn luôn.

Rảnh rỗi không có gì làm, cậu lật tờ giấy gói ra xem, lật tới lật lui, đọc xem định lượng đường trong kẹo có vượt quá tiêu chuẩn hay không.

Cây kẹo này thực sự là ngọt quá đi mất thôi.

Thang máy đến nơi, Dụ Thần đi ra, theo thói quen định vứt vỏ kẹo vào thùng rác gần đó, nhưng lúc vừa đưa tay ra thì cậu lập tức rụt lại.

Sau đó, cậu cẩn thận gấp vỏ kẹo lại, nhét vào trong túi áo.

Bây giờ vẫn còn rất sớm, bình thường đến giờ này cậu mới dậy, vì thế ba mẹ Dụ Thần thấy cậu bước vào thì giật cả mình.

"Sao sớm thế này đã về rồi?" Mẹ Dụ vừa uống cà phê vừa hỏi.

Dụ Thần khó hiểu: "Sao mẹ không hỏi con là tối qua ở đâu?"

Mẹ Dụ cười: "Thế ngoài nhà sếp Phó ra thì con còn đi đâu được nữa?"

Dụ Thần bụm miệng cười: "Mẹ nói đúng lắm."

Dụ Thần định lên nhà, mẹ Dụ đột nhiên lại hỏi một câu: "Con có bảo vệ bản thân không đấy?"

Dụ Thần ngây người một chút rồi nói: "Có ạ."

Ngay khi Dụ Thần và Nhụy Nhụy bước chân vào học trung học cơ sở, mẹ Dụ Thần đã dạy họ về giáo dục giới tính rồi.

Khác với những bà mẹ khác, đứng trước hai đứa con học cấp hai vẫn còn non choẹt, mẹ Dụ đã lấy tài liệu giáo dục giới tính ra, nghiêm túc giảng giải cho hai đứa con nhà mình rằng em bé đến từ đâu.

Ngoài ra, còn nói rằng ở độ tuổi này của họ, nên làm gì, không nên làm gì, hành vi nào là nguy hiểm, làm thế nào mới là lành mạnh.

Đến khi Dụ Thần và Nhụy Nhụy trưởng thành, mẹ Dụ tiếp tục ôn lại cho hai anh em một lần nữa về giáo dục giới tính.

Nhưng không kỹ như lần đầu, mẹ Dụ tin rằng con mình đã biết hết rồi, mà bà chỉ dặn dò duy nhất hai điều, thứ nhất là phải bảo vệ bản thân, thứ hai là không được ăn hiếp người khác.

Mẹ Dụ hỏi Dụ Thần câu này xong thì không hỏi gì nữa.

Thực ra Dụ Thần cũng không muốn mẹ hỏi tiếp đâu, cậu cảm thấy giữa cậu và Phó Chi Dữ, cho đến thời điểm hiện tại, tất cả các hành động liên quan đến trên giường thì dường như toàn là cậu bắt nạt Phó Chi Dữ.

Mẹ đã nói rằng không được bắt ép người khác làm điều mà họ không muốn.

Dụ Thần làm mất rồi.

Mẹ dặn không được lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn mà chèn ép.

Dụ Thần chèn ép mạnh luôn.

Đừng tưởng nhìn mặt cậu ngây thơ ngoan hiền.

Thực ra cậu là một tên lưu manh xấu xa cùng cực luôn đấy nhá.

Dụ Thần nói với mẹ rằng mình ăn sáng rồi, sau đó chạy ù về phòng.

Cậu vẫn còn một đống ảnh chưa sửa xong.

Vừa mở máy tính ra thì điện thoại đã rung lên mấy cái.

Mở ra xem, bạn trai Phó Chi Dữ của cậu nhắn tin.

Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi: <>

Hôm qua đặt biệt danh này vốn chỉ để cho dễ nhớ thôi, bây giờ nhìn lại sao thấy kỳ kỳ kiểu gì á.

Dường như vì mấy chữ "bạn trai của tôi" nên thấy lòng mình cứ gai gai.

Dụ Thần lấy lưỡi lật viên kẹo trong miệng, vị ngọt dâng lên, tràn ngập khoang miệng, xuống tận cả cổ, rồi cả trong bụng.

Lẽ nào là vì ăn kẹo nên mới thấy thế?

Dụ Thần: <<Dạ>>

Dụ Thần ngẫm nghĩ một hồi, lại bổ sung thêm một câu nữa: <>

Dụ Thần: <<Thì anh bạn trai em có giận không?>>

Dụ Thần gửi xong thì nhảy bổ lên giường.

Mấy giây sau đó, cậu chẳng làm gì cả, mắt trân trân nhìn điện thoại.

Ừ ha.

Ăn kẹo nữa chứ có phải không làm gì đâu.

Phó Chi Dữ không để cậu phải đợi lâu, nhoáng cái đã phản hồi.

Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi: <>

Dụ Thần cười, tiếp tục gõ chữ.

Dụ Thần: <<Thế thì em...>>

Dụ Thần: <<Cảm ơn bạn trai em đã cho em ở nhờ>>

Dụ Thần: <<Cảm ơn giường của bạn trai em>>

Dụ Thần: <<Cảm ơn gối của bạn trai em>>

Dụ Thần: <<Cảm ơn bữa sáng của bạn trai em>>

Dụ Thần: <<Cảm ơn bạn trai em đã đưa em về nhà>>

Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi: <>

Dụ Thần bật cười thành tiếng, cậu lăn lộn trên giường mấy vòng liền, rồi đổi sang ôm gối quăng quật tứ tung.

Cậu cứ tưởng cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc, định để lát nữa rồi nói tiếp, không ngờ Phó Chi Dữ lại gửi tin nhắn đến.

Mà lại còn gửi.

Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi: <<Xin lỗi em về chuyện sáng nay>>

Dụ Thần đầu đầy hỏi chấm: <<?>>

Dụ Thần: <>

Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi: <<Vì anh hung dữ quá>>

Dụ Thần cười, đầu cậu lập tức hiện lên hình ảnh Phó Chi Dữ làm việc ở nhà hồi sáng.

Dụ Thần: <>

Dụ Thần: <>

"Đòi bàn điều kiện với tôi," Dụ Thần ngẩng đầu lên, bắt chước giọng điệu của Phó Chi Dữ, tự biên tự diễn: "Hừ, anh ta có xứng không?"

Dụ Thần bắt chước xong lại ngã trái ngã phải trên giường, cười đến tắc thở.

Ay dô, đẹp trai quá thể đáng.

Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi lại gửi tin nhắn đến: <<Hôm nay em có lịch gì không>>

Dụ Thần: <<Hôm nay em ở nhà chỉnh ảnh, hơi gấp một chút vì ngày mai phải giao cho khách rồi>>

Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi: <>

Dụ Thần: <<Chắc là đến tầm 9 giờ tối>>

Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi: <<Được>>

Sau đó thì không nhắn tiếp thật Dụ Thần cứ ngẩn ngơ nhìn màn hình một hồi lâu, không thấy Phó Chi Dữ nhắn gì nữa.

Cậu lấy que kẹo mút ngậm trong miệng ra, rồi lại cho vào miệng, ngồi dậy.

Nhưng vừa mới mở phần mềm chỉnh ảnh trên máy tính ra, Dụ Thần lại không nhịn được, lấy điện thoại ra dòm một cái.

Dòm điện thoại, rồi bấm mở weibo ra, Dụ Thần bấm vào ô tìm kiếm, gõ "Phó Chi Dữ".

Cậu chỉ muốn thử thôi, không ngờ bấm tìm kiếm xong, bên dưới hiện bài đăng về Phó Chi Dữ thật.

Là một bài đăng weibo của trường Đại học H, bài đăng đính kèm một video, video về Phó Chi Dữ đang tham dự buổi gặp mặt trao đổi với sinh viên của trường H, dài hơn một tiếng đồng hồ, đoạn giới thiệu dài ngoằng bên trên nói về những nội dung chính trong buổi giao lưu với sinh viên của Phó Chi Dữ.

Hóa ra Phó Chi Dữ học trường H à.

Dụ Thần xoa xoa cằm, trước tiên bấm thích cái đã, để khi nào rảnh rồi xem.

Bấm thích xong, cậu bấm xuống hiện thị hơn 100 bình luận bên dưới.

Quả nhiên, bên dưới toàn là bình luận khen Phó Chi Dữ vừa đẹp trai vừa giàu.

Cứ như thể đang khen Dụ Thần, cậu cứ lướt từng bình luận một, càng đọc càng cười tít cả mắt.

Cậu thoát ra khỏi bài đăng này, lướt xuống dưới, thấy có một video hơn một phút, nhìn cảnh quay có vẻ như là quay trong buổi giao lưu kia.

Trên đó kèm dòng tiêu đề: "Đàn anh Phó Chi Dữ nói tiêu chuẩn chọn người thương, các anh chị em bạn dì thân mến, tui chỉ giúp được mọi người đến đây thôi hihi."

Lượt bình luận của video còn nhiều hơn cả video trên kia, sắp hơn 1000 bình luận rồi.

Dụ Thần thực sự rất tò mò, cậu không đọc bình luận mà bấm xem video luôn.

Mở đầu video là bóng lưng của một cô gái, cô cầm micro, hỏi: "Em muốn hỏi hộ bạn em, xin phép được hỏi đàn anh một chút, anh thích mẫu người như thế nào ạ?"

Cả hội trường yên lặng trong phút chốc rộ lên tiếng "ồ ồ ồ", hàng loạt các bạn ngồi ở hàng trên quay lại ngó xem cô gái dũng cảm nọ là ai.

Có vẻ như là dùng điện thoại để quay, vị trí ngồi cũng cách xa sân khấu, chất lượng hình ảnh không tốt nên chỉ nhìn thấy Phó Chi Dữ chứ không thấy được biểu cảm của anh.

Phó Chi Dữ lặp lại câu hỏi của bạn nữ kia: "Tôi thích mẫu người như thế nào?"

Cô gái nọ: "Vâng."

Phó Chi Dữ ngừng lại mấy giây, sau đó nói chậm rãi: "Tóc xoăn màu nâu đen, mắt màu lam, cười rất đẹp, cao một mét bảy..."

Nói đến đây, có một bạn sinh viên cách gần đó thốt lên: "Trời mé, sao lại cụ thể dữ vầy?"

"Mắt màu lam? Người nước ngoài à?"

Hai câu nói này vừa hay át đi con số với câu nói đằng sau của Phó Chi Dữ.

Dụ Thần tua lại, mở to âm lượng lên nhưng vẫn không nghe được Phó Chi Dữ nói gì.

Bạn sinh viên nọ nói xong thì Phó Chi Dữ cũng nói xong tiêu chuẩn chọn người thương.

"Các bạn khác có còn câu hỏi nào không?" MC đứng bên cạnh nói: "Không hỏi câu hỏi mang tính chất cá nhân nhé."

Video kết thúc.

Dụ Thần tắt video, ngồi thẳng dậy. Nhưng cậu không tìm thấy gương đâu, thế là mở camera trong điện thoại lên để soi.

Dụ Thần nhìn mình trong camera.

Tóc xoăn màu nâu đen, có.

Mắt xanh lam, có luôn.

Dụ Thần cười một cái.

Có đẹp không ta?

Còn một mét bảy mấy?

Dụ Thần cao một mét bảy tám, chắc cũng coi như tạm được nhỉ?

Thế nên Phó Chi Dữ tình cờ gặp cậu, lại còn đúng tiêu chuẩn đề ra nên chấm cậu luôn à?

"Vì hình tượng em phù hợp, em rất đẹp."

Hóa ra câu nói ngày hôm ấy là ám chỉ cái này.

Dụ Thần cười.

Oa.

Trùng hợp quá đi mất thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play